Phòng ốc nơi này so với phòng ốc tại phủ đệ La gia tự nhiên không thể đánh đồng, tất cả đều dựa vào núi để kiến tạo, có điều diện tích lại không nhỏ. Đừng nói là vài ba chục người, ngay cả gấp hơn chục lần như thế cũng có thể chứa đủ dễ dàng.
Trên chính sảnh, La Thiên Thần xoay người, chúng đệ tử La gia cũng biết ý ngừng cước bộ, ngẩng đầu hướng nhìn phía La Thiên Thần.
La Thiên Thần đạm mạc nhìn quanh bốn phía, sau đó mới thản nhiên nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi liền tiếp nhập Vân Khê Đảo. Trên Vân Khê Đảo sát khí bốn bề, cũng không phải như răng ngà tháp ngọc lại phủ đệ La gia. Có lẽ trước lúc các ngươi đến, mỗi người đều là thiếu gia, tiểu thư ở La gia, nhưng tới nơi này rồi, thân phận, địa vị đều không còn trọng yếu. Trọng yếu nhất chỉ có một điều, chính là thực lực.
Ngữ điệu đạm mạc chậm rãi vang lên, chúng đệ tử La gia đều thoáng run mình, hai mắt cũng tựa hồ không tự giác ngưng trọng hẳn lên.
- Không sai, Vân Khê Đảo chính là như vậy. Nơi này không nhìn thân phận của ngươi, không nhìn địa vị của ngươi, chỉ nhìn thực lực của ngươi! Đối với đám yêu thú kia mà nói, chúng nó sẽ không quả các ngươi tại La gia có bao nhiêu địa vị, phụ mẫu các ngươi là ai, thực tế nếu như bọn chúng thông mình hơn mà nói, thân phận cùng địa vị của ngươi càng cao, chỉ sợ cũng sẽ chết càng sớm hơn.
- Bởi vậy các ngươi phải tự biết điều chỉnh tâm tính bản thân, Vân Khê Đảo là nơi lịch lãm chứ không phải chỗ du ngoạn! Ở nơi này, tử vong là chuyện rất thường tình, đừng hi vọng ngay dưới miệng rộng của yêu thú bởi vì nguyên nhân thân phận của các ngươi khiến chúng dừng lại, nói vậy là là vi ta muốn các ngươi mau chóng vất bỏ hoàn toàn cái hi vọng viển vông đó ra khỏi đầu đi.
Vân Khê Đảo ngoài biệt danh là Vân Vụ Đảo vẫn còn một biệt danh khác.
Ánh mắt La Thiên Thần ngay tức khắc trở nên âm trầm.
- Tử Vong chi đảo!
Bốn chữ mang hàm ý băng lãnh, xơ xác tiêu điều nhất thời khiến cho chúng đệ tử La gia chấn động tâm thần, thân hình run rẩy, hô hấp có phần gấp gáp.
- Các ngươi chính là tinh anh tuyển chọn trong trăm người ngàn người của La gia, ta hi vọng chuyến lịch lãm “tử vong chi đảo” lần này có thể giúp các ngươi chân chính thành thục lên. Đợi đến ngày sau mang về quang vinh cho La gia cũng là một bút danh dự cho chính bản thân các ngươi.
Lời nói của La Thiên Thần khiến cho chúng đệ tử La gia không khỏi hồi tưởng lại lời tự thuật của La Hùng tại buổi niên tế đầu năm.
- Tổ tiên đời thứ ba La Văn Thụy, theo lịch Đại Hoa năm 324 một thân một mình chặn mười đầu lan yêu ma tại Thiên Giản Bích Chướng, kích đấu sáu ngày trảm sát sáu đầu ma tướng...
- Tổ tiên đời thứ tư La Phi Linh, theo lịch Đại Hoa năm 397 làm thống suất tiến nhập “vạn ma vân gian” trảm mười ba ma tướng, yêu ma khiếp đảm...
- Tổ tiên đời thứ tư La Phi Vương cùng năm đó tiến nhập thượng cổ ma vực thu được “ma la quả:
Cứu sống ba vạn sáu ngàn quân sĩ Đại Hoa...
Mỗi một điều đều là vinh dự thuộc về La gia, là huyết mạch ngàn năm của La gia, mỗi một vinh quang đều đổi bằng máu và nước mắt...
Toàn bộ chúng đệ tử La gia đều khẽ run lên, vinh quang chính là sinh mệnh của võ giả.
La Thiên Thần nhìn những khuôn mặt tươi trẻ đang tràn ngập hưng phấn, ánh mắt có phần âm trầm cũng lộ ra một tia thỏa mãn... Những đứa trẻ này chính là hi vọng của La gia, là tương lai của toàn bộ La gia...
- Được rồi, về chuyện Vân Khê Đảo, chờ đến lúc tự nhiên các ngươi sẽ minh bạch. Hôm nay gọi các ngươi qua đâu cũng bởi vì còn có vật muốn phát cho các ngươi. Đây là gia tộc hân thưởng cho các ngươi cũng đồng dạng là kỳ vọng đối với các ngươi. Hi vọng các ngươi biết quý trọng.
Trong lòng chúng đệ tử La gia nhất thời thoáng run lên, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ chờ mong tới cực điểm.
Chẳng lẽ chính là “hổ long đan” sao?
Hổ long đan, đan dược nhất phẩm sơ giai. Có thể giúp võ giả đang ở trình tự hậu thiên sau khi phục dụng trong vòng một năm có thể tấn chức một tầng. Mỗi người suốt đời chỉ có thể sử dụng một khỏa, nhiều hơn cũng vô hiệu, trân quý dị thường.
Hổ long đan này ngay chính La gia trong một năm nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất ra khoảng ba mươi mai, có thể tưởng tượng mức độ trân quý của nó đến dường nào.
La Thiên Thần nói xong, ánh mắt liền hướng nghiêng một bên. Tại một cánh cửa nằm bên lưng phòng khác, một vị nữ tử biểu tình lạnh lùng đang đứng tại đó.
Nữ tử này diện quần áo bạch y, tay ngọc bưng một hộp gỗ phong cách cổ xưa. Biểu tình băng lãnh lạnh lùng khiến người đối diện cảm giác một loại cực kỳ băng lãnh.
Lẽ ra một nữ tử như vậy, vô luận là ở địa phương nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Nhưng mà khi chúng đệ tử La gia nhìn thấy nàng, lại không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, hiển nhiên vừa rồi căn bản không có ai phát hiện ra sự có mặt của nàng.
Rốt cuộc là nàng ngay từ đầu liền đứng ở chỗ này? Hay là chỉ vừa rồi nàng mới tiến vào? Chúng đệ tử La gia ai nấy đều có chút nghi hoặc. Hơn nữa nhìn nàng chỉ đạm mạc cúi đầu dứng yên ở đó, bộ dáng như vậy hiển nhiên không giống như là vừa mới đi tới.
- Nhã nhi!
Thấy nữ tử này, thần sắc La Thiên Thần cũng hoàn toàn lộ ra ý ôn hoàn, không còn dù chỉ một chút điểm âm trầm như vừa rồi, hướng nàng gật đầu chào.
Nữ tử lạnh lùng được gọi “Nhã nhi” thoáng gật đầu, chầm chậm đi tới trước người La Thiên Thần, đứng đối diện với chúng đệ tử La gia.
- Ta gọi đến ai, người đó liền bước lên.
Thanh âm của “Nhã nhi” cực kỳ trong trẻo nhưng rất lạnh lùng. Tuy là vậy sẽ bớt đi vài phần dễ nghe nhưng lại tăng thêm vài phần cho vẻ kinh diễm đặc biệt của nàng. Chúng đệ tử La gia dù sao vẫn chỉ là những thiếu niên, nào có ai từng thấy qua nữ tử có thanh âm trong trẻo lại mang dáng dấp lạnh lùng kinh diễm như vậy? Sắc mặt cả đám nhất thời đều trở nên hồng thuận.
- La Nham.
“Nhã nhi” khẽ hé đôi môi hồng, thanh âm đạm mạc, trong trẻo đầy lạnh lùng lại vang lên.
“Có... Có!”
Một tiếng thanh âm run run vang lên. La Dật quay đầu, chỉ thấy La Nham sắc mặt đỏ bừng, có phần khẩn trương đi ra. Tựa hồ quá mức câu nệ, cho nên lúc bước ra khỏi hàng, bước chân hắn hơi lảo đỏa, thiếu chút bị vấp ngã.
Khuôn mặt vốn đỏ lại càng thêm đỏ, La Nham thật vất vả mới đi tới được trước người “Nhã nhi”, thần tình xấu hổ cưới mầy cái câu nệ.
Nhưng nhìn thấy biểu hiện của La Nham như vậy, thần sắc “Nhã nhi” vẫn không có nữa phần ba động, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, phảng phất như sẹ chật vật câu nệ của đối phương đối với nàng hoàn toàn không có nửa phần quan hệ. Nhưng thật ra La Thiên Hưng đứng phía sau nàng lại thoáng nhíu mày.
“Nhã nhi” cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy ra một khỏa đan dược từ bên trong hộp gỗ đang bưng trên tay.
Khỏa đan dược này toàn thân một màu vàng nghệ, kích cỡ ước chừng bằng quả trứng gà. Bề ngoài màu vàng ánh lên một tầng sáng êm dịu, hiển nhiên mặt trên đã được bao phủ một tầng sáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...