La Dật bừng tỉnh, gật đầu. Lập tức nghĩ đến, nói đi nói lại chính mình thực đúng là một kẻ nghèo hèn... Qua một đoạn thời gian dài như vậy, hắn còn chưa chân chính gặp qua tiền tệ của thế giới này là cái gì.
Bất quá hiện tại chính mình có viện lạc riêng, cũng nên kiếm một ít tiền. Không nói tới cái gì cao xa, sau này cần mua đồ đạc nào đó cũng dễ dàng thuận tiện hơn nhiều.
Hiện tại La Dật là thiếu gia La gia, tự nhiên không bị cấm túc... Mà trước đây địa vị của hắn cực thấp, căn bản không cho phép rời khỏi phạm vi La phủ. Mà muốn ra chợ mua hàng mà nói, tự nhiên cần phải dùng tới tiền.
- Ngươi tới hỏi phu nhân muốn ăn gì, ta thì tùy ý là được!
La Dật gật đầu.
- Thiếu gia, La Băng Vân tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.
Chính vào lúc này, một nô bộc đột nhiên ở bên ngoài đại đường bẩm báo nói.
La Dật thoáng nhướng mày, lập tức đứng lên, cười nói với Xuân di.
- Băng Vân tỷ tới, ta đi tiếp nàng!
Xuân di cũng có chút mất tự nhiên, đứng lên gật đầu. La Dật lớn lên dưới ánh mắt của nàng, để nàng ngồi chủ vị, tuy rằng trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng ít ra không cần phải lo lắng nhiều. Nhưng La Băng Vân lại là tiểu thư dòng chính La gia hàng thật giá thật. Hôm nay nghe nói nàng qua đây, Xuân di tự nhiên có chút không biết làm thế nào...
La Dật thấy thế liền sửng sốt, lập tức hiêu được suy nghĩ trong lòng nàng, thầm than nhẹ... Xuân di cả đời làm tỳ nữ, hôm nay để nàng làm phu nhân, tự nhiên có chút không được tự nhiên.
Lâp tức sắc mặt chân thành nói với Xuân di:
- Xuân di, còn nhớ lúc đầu ta đã nói cái gì sao? Người đã bảo hộ ta mười sáu năm rồi, hiện tại đến phiên ta bảo hộ người. Người là Xuân di của ta, những năm gần đây vì ta phải chịu không ít đau khổ, La Dật vẫn ghi tạc trong lòng, đối với La Dật, nói người là dưỡng mâu cũng không hề quá đáng. Trước đây, La Dật vô năng, để Xuân di phải nhận hết ủy khuất, nhưng hiện tại, chỉ cần La Dật còn sống, người sẽ không còn phải nhìn sắc mặt bất cứ kẻ nào.
- Đừng nói đang ở trong Phần Thiên Viện, cho dù là trong La phủ, địa vị của ngươi cũng không hề kém hơn bất cứ phu nhân tiểu thư nào!
Toàn thân Xuân di run rẩy nhìn La Dật, nước mắt không nhịn được chảy thành dòng. Dừng lại một lúc lâu, nàng mới thở dài thật sâu, chậm rãi ngồi trở lại. Mà La Dật lúc này mới nở nụ cười, rời khỏi đại thính...
Bên ngoài Phần Thiên Viện, La Băng Vân ngày hôm nay mặc áo choàng lông cừu, nhìn xinh đẹp động lòng người. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ cực kỳ băng hàn, càng tăng thêm vài phần tuyệt sắc. Chỉ là dưới vẻ băng hàn lại ẩn hàm một tia lo lắng, đôi mi thanh tú cau lại.
Tại phía sau La Băng Vân, có một tỳ nữ, tỳ nữ này nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to hiếu kỳ nhìn bốn phía, trong tay ôm một chiếc bọc rất lớn.
- Băng Vân tỷ, ngươi đến rồi a...
Đang trong lúc chờ đợi, đột nhiên thanh âm của La Dật từ bên trong phát ra, không bao lâu, thân ảnh màu xanh của hắn liền xuất hiện trước mặt La Băng Vân.
La Băng Vân vừa thấy La Dật, nhất thời nhíu mày, lo lắng nói:
- Nghe nói hôm nay đệ và Thiết Vệ Quân cùng với La Tam chính diện đối kháng? Không có chuyện gì chứ?
La Dật sửng sốt, lập tức trong lòng thoáng ấp áp, gật đầu cười nói:
- Không có việc gì, cảm tạ Băng Vân tỷ quan tâm!
Thấy rõ biểu tình của La Dật, La Băng Vân cũng phe phẩy đầu, khé thở dài:
- Đệ hôm nay có chút quá xung động rồi. Địa vị của Thiết Vệ Quân trong La gia thực sự siêu nhiên, La Tam lão cẩu càng được La Thiên Phách coi trọng... Hôm nay đệ đắc tội với bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ...
Vừa nói, La Băng Vân một lần nữa than nhẹ, tựa hồ như đang nghĩ tới sau này nên xử lý như thế nào.
Trong lòng La Dật ấm áp, nở nụ cười nói:
- Băng Vân tỷ, đệ không phải là người lỗ mãng, nếu như dám làm, đệ sẽ không sợ bọn họ tới trả thù... Tỷ không cần phải lo lắng như vậy.
Nghe lời La Dật vừa nói, La Băng Vân lại có chút kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn nụ cười tự tin tới cực điểm của La Dật, lo lắng trong lòng ngược lại thoáng tiêu tán một chút, suy nghĩ cẩn thận, gật đầu nói:
- Đệ đã có chủ ý của mình, tỷ cũng không quản nhiều nữa. Tiểu Dật, nếu như thực sự có chuyện gì, nhất định phải nói cho tỷ biết trước tiên. Tỷ là tỷ tỷ của đệ, tuyệt đối sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn đệ gặp chuyện không may!
Trong lòng La Dật thoáng run lên, sau đó mới khẽ gật đầu. La Băng Vân, tỷ tỷ... Như vậy, sẽ là tỷ tỷ chân chính của ta!
Nhìn thấy hắn gật đầu, vẻ băng hàn trên mặt La Băng Vân mới tiêu tán đi vài phần, nở nụ cười nói:
- Được rồi, không nói tới chuyện đó nữa. Hôm nay đệ được phân phối một nhà mới, cũng không qua nói với tỷ một tiếng? Làm hại tỷ vừa đi vừa hỏi thăm, tiêu tốn không ít khí lực!
Nói xong, nhìn hắn mang theo một tia oán giận.
- Điều này... Hắc hắc...
La Dật nhất thời xấu hổ gãi gãi đầu, nhanh chóng chuyển sang chuyển khác.
- Chúng ta đang ăn cơm, Băng Vân Tỷ cũng đến cùng ăn được không?
Nói xong, bước sang bên cạnh tránh đường. La Băng Vân bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, bước vào bên trong.
...
Đi vào đại môn, La Băng Vân một lần nữa quan sát trái phải một lần, đột nhiên nở nụ cười nhạo.
- A, gia tộc cũng bỏ được sao? Có người nói Phần Thiên Viện bình thường đều là chuẩn bị cho người thuộc đời thứ hai trong gia tộc, đời thứ ba có thể được một tòa viện lạc tốt như vậy quả thực không nhiều lắm nha!
Trong lòng La Dật thoáng động, lập tức cười khẽ. Trong đó đại khái có ý tứ muốn trấn an bồi thường. Trên thực tế, vừa rồi, khi mới thấy tòa viện lạc này, trong lòng La Dật liền có chút suy đoán, hiện tại, nghe lời La Băng Vân nói như vậy liền có thể khẳng định được rồi.
“Dật thiếu gia” trong hơn mười năm vừa qua phải trải qua sinh hoạt như thế nào, sợ rằng không ai không biết. Mà hôm nay chính mình biểu hiện ra tiềm lực nhất định, trên dưới gia tộc tự nhiên muốn trấn an chính mình một chút rồi.
Không đề cập tới loại tiềm lực không đáng tin cậy gì đó, chỉ cần vị “lão đầu không tên” kia còn tồn tại đã đáng giá cho gia tộc làm như vậy.
Nửa năm, tầng thứ năm... Đan được như vậy quả thực nghịch thiên. Quỷ biết lão nhân kia rốt cuộc có quan hệ gì với chính mình? Gia tộc có thể không trấn an chính mình hay sao?
“Tính tình của La Băng Vân thực ra rất ngay thẳng, có lẽ nàng cũng nhìn ra được gia tộc có ý muốn trấn an, ngữ khí mang theo vẻ trào phúng không hề che giấu, hiển nhiên là coi thường loại thái độ như thế này của gia tộc.”
Trong lòng La Dật càng suy nghĩ, càng phát hiện ra chỗ khả ái của La Băng Vân. Nàng xưa nay biểu hiện băng lãnh dị thường, nhưng trên thực tế là một người thẳng tính, cái gì cũng biểu hiện hết trên mặt...
- Nếu Băng Vân tỷ thích, chúng ta có thể trao đổi một chút?
La Dật nở nụ cười vui đùa.
- Hừ, Phục Linh Các của tỷ tuy rằng không rộng lớn bằng Phần Thiên Viện, thế nhưng xinh đẹp hơn nhiều. Tỷ mới không bằng lòng trao đổi.
La Băng Vân trắng mắt liếc nhìn La Dật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...