Vũ Cực Đỉnh Phong

- Nghe nói rồi sao? Hôm nay La Dật thiếu gia tại Tu Võ Ngoại Điện nổi giận, cư nhiên trực tiếp mắng lớn hộ vệ Thiết Vệ Quân, còn luôn miệng một ngụm một ngụm gọi La tam tổng quản là lão cẩu... Sợ rằng La tam tổng quản đã tức tới điên rồi...

- Uh, nghe nói rồi, việc này đã sớm truyền khắp La gia. Sớm biết La Dật thiếu gia vâng mệnh muốn tiến vào Tinh Võ Đường, nhưng hộ vệ Thiết Vệ Quân dưới sự giật giây của La Tam tới tìm hắn gây khó khăn, do đó chọc hắn tức giận. Lúc đó, xung quanh có rất nhiều người đang tu luyện, tất cả đều nghe được La Dật thiếu gia giận dữ mắng to đây...

- Hắc, nửa năm trước, La tm tổng quản đánh La Dật thiếu gia trọng thương, thiếu chút nữa trực tiếp giết chết. Sợ rằng lúc đó hắn cũng không nghĩ tới La Dật thiếu gia cư nhiên có một ngày xoay người!

- Nghe nói phàm là thiếu gia tiểu thư có tư cách tiến vào Tu Võ Nội Điện đều được phân phối một tòa viện lạc rộng lớn tại khu vực trung tâm. Hôm nay mấy người La Dật thiếu gia tập hợp, sợ là cho bọn họ viện lạc được phân phối.

- Đúng như vậy sao? Khu vực trung tâm nha, một năm trước ta may mắn được đi qua nhìn một lần... Chậc chậc, phòng ở nơi đó đều rất tinh mỹ, xa hoa! So với bên này đẹp hơn rất nhiều... Thực không nghĩ tới La Dật thiếu gia cư nhiên thực sự xoay người rồi.

- Vẫn nghe La Dật thiếu gia vốn có thiên tư không tồi, chỉ là bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, vì vậy đến vừa rồi vẫn một mực ẩn nhẫn. Ai, buồn cười trước đây chúng ta vẫn cười nhạo hắn, nếu như hắn thực sự muốn tính toán chúng ta, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Bên ngoài khu vực nhà La Dật vẫn ở trước kia, các nô bộc thị nữ đi qua gian nhà thấp bé, nét mặt không nhịn được dâng lên vài phần thấp thỏm, thấp giọng nghị luận.

- Nhìn, là Xuân di của La Dật thiếu gia...

- Hôm nay La Dật thiếu gia lật mình thành long, như vậy Xuân di chăm sóc hắn từ bé cũng được đi theo hưởng phúc!


Xuân di từ trong phòng đi ra, hơi mang theo vài phần lo lắng nhìn vào con đường lớn xa xa, không hề chú ý tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các nô bộc xung quanh.

Một trung niên nhân mặc y phục màu đen cũng theo sát Xuân di từ trong phòng bước ra, chính là La Lương.

Thấy rõ bộ dáng lo lắng của Xuân di, biểu tình La Lương cũng tràn đầy lo lắng, ngưng thần nhìn thoáng qua, trấn an nói:

- Bích cô nương, người không cần phải quan tâm quá mức như vậy... Dật thiếu gia cát nhân thiên tướng, tuyệt đối không có chuyện gì đâu!

Xuân di nghe vậy lắc đầu, biểu tình nóng ruột nói:

- Lão thân phụng dưỡng Dật thiếu gia nhiều năm, mắt thấy hôm nay Dật thiếu gia có chút hi vọng, cũng không nghĩ tới lại đắc tội với La Tam. Lão nô La Tam kia ta biết, lần trước chính là hắn đã đánh thiếu gia bị thương nặng, nếu lần này...

Nói tới đây, Xuân di rốt cuộc không nói được nữa, biểu tình càng thêm lo lắng nhìn xa xa, ngón tay vô thức chăm chú đan xen vào nhau.

La Tam tổng quản, đối với nô bộc La gia bình thường mà nói, chính là một đại nhân vật cao cao tại thượng chân chính! Chỉ cần một câu nói không hợp liền có thể trực tiếp đánh chết... Mấy năm nay địa vị của La Dật tại La gia xác thực quá mức không ra gì, cũng khó trách Xuân di sốt ruột như vậy.

Trên thực tế La Lương làm sao khong sốt ruột cho được? Vừa mới nghe nói hôm nay La Dật cư nhiên dám trực tiếp chống lại La Tam bên ngoài Tinh Võ Đường liền dọa hắn ngay cả cớm cũng không ăn vào nổi, nhanh chân chạy tới chỗ Xuân di. Tuy rằng cuối cùng nghe nói La Thiên Phách đứng ra, tựa hồ đã không còn chuyện gì nữa rồi. Nhưng La Tam là ai? Ai có thể đảm bảo sau này La Tam không trả thù đằng sau? Hơn nữa La Dật còn động chạm tới Thiết Vệ Quân, điều này sao có thể không lo lắng cho được?

- Hẳn là sẽ không đâu. Dù sao La Dật thiếu gia cũng là tôn nhi ruột thịt của gia chủ, hơn nữa hiện tại đã hiển lộ ra thiên tư hơn người. La Tam kia, vị tất dám xằng bậy...

Hiện tại La Lương cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình và Xuân di như vậy mà thôi.

Xuân di nhẹ thở dài một hơi, biểu tình vẫn như cũ lo lắng không dứt ra được, nhìn xa xa...

Một lúc lâu, con mắt Xuân di chợt sáng ngời, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vội vã chạy về phía trước nghênh đón. La Lương sửng sốt, ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức hiện rõ vẻ vui mừng trong đáy mắt, vội vã chạy theo sau!

Chỉ thấy tại nơi chính đạo, La Dật mặc trang phục màu xanh mộc mạc, đang chậm rãi bước trở về.

- Dật thiếu gia, Dật thiếu gia, người, người không có việc gì chứ?

Xuân di vừa mới chạy tới liền lo lắng hỏi. La Dật thoáng ngẩn ra, thấy rõ biểu tình của Xuân di, thoáng suy tư một chút, liền biết được nguyên nhân nàng lo lắng tới như vậy. Trong lòng không khỏi ấm áp, vội vã cười trấn ân nói:


- Xuân di, không sao... Ha hả...

Xuân di nghe vậy, kiểm tra La Dật từ trên xuống dưới một lượt, thấy trên ngươi hắn xác thực không hề có thương thế gì, lúc này mới yên lòng. Nhưng biểu tình vẫn tràn đầy lo lắng như cũ, nói:

- Thế lực của La Tam trong phủ rất lớn, Dật thiếu gia, người, người có đôi khi nên nhường nhịn một chút. Bằng không nếu như thực sự có chuyện xảy ra, người bảo ta ăn nói với nhị gia và tiểu thư như thế nào đây?

Xuân di lo lắng trách cứ nhưng La Dật không hề sinh ra chút bất mãn nào, vội vã cười cười:

- Xuân di, yên tâm đi, bất quá chỉ là một lão cẩu mà thôi, ta không để ý.

Vừa nói, thấy Xuân di tựa còn muốn mở miệng nói cái gì, liền chuyển đề tài.

- Được rồi, Xuân di, viện lạc của ta đã phân phối xong rồi. Ta trở về chính là muốn đón người qua đó. Sau này, không bao giờ phải ở trong căn phòng thấp bé gió lùa trước kia nữa rồi.

Xuân di sửng sốt, lập tức khuôn mặt dâng lên vài phần cảm động, nước mắt nhanh chảy thành dòng, lại nhanh lau đi, gật đầu.

La Dật khẽ thở dài một hơi.

“Xuân di đã khổ cực cả nửa đời người, chính là vì” Dật thiếu gia “. Ta mặc dù không phải là Dật thiếu gia, thế nhưng cũng chiếm cứ thân thể của hắn, hơn nữa cùng với Xuân di nương tựa nhau hơn nửa năm vừa qua, Xuân di của” Dật thiếu gia “đã sớm biến thành Xuân di của ta, tuổi già của nàng hãy đặt lên vai chính mình.”

Thầm nghĩ như vậy, La Dật cười khẽ một chút, ôn nhu nói:


- Xuân di, trong nhà có thứ gì đó cần phải mang theo? Chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi, căn phòng này có thể sẽ giao cho người khác ở.

La gia tuy lớn, nhưng mỗi một gian phòng tự nhiên cũng có công dụng của chính mình. Hôm nay La Dật và Xuân di rời đi, hai gian phòng ở cũ của hắn tự nhiên lưu lại cho người khác tới ở.

Xuân di gật đầu nói:

- Cũng có một ít đồ đạc, ta đi dọn dẹp một chút, thiếu gia chờ đợi chốc lát.

Nói xong, bước nhanh trở lại phòng ở.

Mà lúc này, La Lương mới thấp thỏm bước lên, cung kính nói:

- Dật thiếu gia...

La Dật thoáng gật đầu, nhìn La Lương trên dưới một lần, rốt cuộc mở miệng.

- Ngươi có nguyện ý rời đi cùng ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui