Vũ Cực Đỉnh Phong

- Không thể nói như vậy... Nghe nói trước kia La Tam đã gây phiền phối đối với La Dật, đánh hắn trọng thương, mà hôm nay La Dật cũng chưa từng chọc tới hắn mà hắn lại tìm mọi cách gây khó dễ, cho dù là tượng đất cũng có ba phần tức giận. Thiết Vệ Quân tuy rằng cường đại, nhưng nếu như sinh sự không đâu, chỉ sợ gia chủ cũng không tùy ý để cho bọn họ tùy ý khi nhục La Dật. Dù sao, La Dật ngày hôm nay đã không còn là phế sài trước kia nữa rồi. Đừng quên, hắn chính là tôn nhi ruột thịt của gia chủ.

Xung quanh, nhất thời vang lên tiếng nghị luận xôn xao, một ít người thẳng thắn dừng bước, bắt đầu đứng cách đó không xa quan sát mọi chuyện diễn ra.

Hai ngày nay, nếu nói La gia ai là người nổi tiếng nhất, sợ ràng tất cả mọi người đều cho là La Dật.

Hôm qua, tại niên sơ giác kỹ, trước mặt tất cả đệ tử La gia, La Dật đã tự mình vứt bỏ cái mũ phế sài đội trên đầu mười sáu năm, khiến rất nhiều người khiếp sợ và nghi hoặc không thôi. Mà hôm nay, đối phương giận dữ mắng Thiết Vệ Quân, trực diện mắng La Tam là lão cẩu, tin tức càng lúc càng truyền xa.

Trong đó tự nhiên có một bộ phận người tán thưởng, cho rằng La Dật không sợ cường quyền, thiết cốt boong boong, đáng cho mọi người kính nể. Ngữ khí giận dữ mắng Thiết Vệ Quân càng đường đường chính chính, ngôn từ sắc bén, thẳng chỉ vào mao bệnh lớn nhất của Thiết Vệ Quân trong những năm gần đây, thực sự khiến người ta sảng khoái.

Mà tự nhiên cũng có một bộ phận người coi thường, cho rằng La Dật tại lúc không có thực lực thì khúm núm, nhát gan cùng cực, nhưng hôm nay vừa mới có chút thực lực liền tự vểnh cao cái đuôi, tự cho mình là thiên hạ vô địch, không coi tất cả mọi người trong mắt, là tiểu nhân đắc chí, khó thành châu báu...

Mà mặc kệ là tán thưởng cũng được, coi thường cũng được, nói chung có một điều khẳng định được... La Dật, hiện tại đã trở thành một danh nhân La gia.

Hộ vệ mặc khôi giáp màu trắng bạc dừng ánh mắt trên người La Dật hồi lâu, La Dật cũng không hề nóng nảy, ánh mắt bình thản đối diện. Cuối cùng, nhãn thần hộ vệ mặc khôi giáp màu trắng bạc thoáng nổi lên một tia ba động, cũng lộ ra một tia khen ngợi.

- Tốt, không hổ là nhi tử La Thiên Phong!


Thanh âm hộ vệ mặc khôi giáp màu trắng bạc có chút khàn khàn từ tính, cực kỳ êm tai, nói xong câu này cũng nở nụ cười.

La Dật thoáng nhíu mày, trên mặt cũng nở nụ cười:

- Làm phiền Phó đoàn trưởng đại nhân tự mình tới đây rồi.

Nhãn thần hộ vệ mặt khôi giáp màu bạc hơi chuyển động, cười nói:

- Ngươi không sợ ta? Hôm nay dù sao ngươi cũng đã không lưu lại cho Thiết Vệ Quân chúng ta một chút mặt mũi nha!

La Dật cười nói:

- Như trước đó ta đã nói, Thiết Vệ Quân chính là công chính chi sư, thủ vệ chi thần của La gia... Nhưng trong đó tất nhiên có một ít con sâu làm rầu nồi canh, bôi nhọ uy danh Thiết Vệ Quân. Phó đoàn trưởng, tự nhiên không phải là một người trong số những con sâu làm rầu nồi canh này, là thủ hộ chi thần, mà La Dật ta lại là người La gia, nội tâm không thẹn, vì sao phải e ngại ngươi đây?

Hộ vệ mặc khôi giáp màu trắng bạc ha ha phá lên cười:

- Ha ha, có ý tứ, có ý tứ... Lần này từ Thiên Giản Bích Chướng trở về có chút thú vị... Ha ha... Tiểu bối ngươi, thực sự không làm mất đi anh tư của La Thiên Phong.

Ánh mắt La Dật thoáng chớp động, mỉm cười.

- Được rồi, Phần Thiên Viện giao cho ngươi. Bất quá nơi đây không có nô bộc, còn cần chính ngươi tự mình đi tìm nô bộc tỳ nữ. Dựa theo quy củ, có thể chọn hai mươi nô bộc, mười tên tỳ nữ cùng với một quản gia. Tiểu tử, ta thích ngươi, hãy tu luyện cho tốt! Ít hôm nữa có cơ hội, hoặc có thể đến Thiên Giản Bích Chướng, ngươi và ta sẽ tâm sự một hồi thống khoái!

La Triển cười ha ha, mang theo vài phần thâm ý liếc mắt nhìn La Dật, vung tay lên, hơn mười tên hộ vệ mặc khôi giáp màu đen nhất thời chỉnh tề xếp thành hàng thẳng tắp. La Dật phất tay hướng về phía La dật, cứ như vậy dẫn theo đám hộ còn lại, nghênh ngang rời đi.

- Này?

Đám người vây xem xung quanh vốn tưởng rằng sẽ có trò hay, đột nhiên bị một màn này làm sửng sốt, cả đám nhìn hộ vệ Thiết Vệ Quân nghênh ngang rời đi, có chút không kịp phản ứng...

- Tính nết của La Triển đại nhân này luôn luôn quái đản, hỉ nộ bất định... Như vậy không phải là chơi đùa sao?

- La Triển đại nhân chính là chất tử của thập nhất trưởng lão, nghe nói trước đây có quan hệ rất không tồi với La Thiên Phong. Chắc là nhìn vào mặt mũi La Thiên Phong, lúc này mới buông tha cho La Dật!


Đám người vây xem đều suy đoán, nghị luận.

Bất quá, nếu Thiết Vệ Quân đã rời đi, những người này tự nhiên cũng giải tán. Trong lúc giải tán vẫn vang lên tiếng nói chuyện không ngừng, chắc hắn, không quá bao lâu, toàn bộ La phủ sẽ biết chuyện này...

La Dật đứng bên ngoài đình viện, nhìn theo bóng lưng đám người La Triển rời đi, cũng nhíu đôi lông mày lại, đôi mắt thoáng chớp động.

“Tới Thiên Giản Bích Chướng lại nói chuyện phiếm? Ta không nhớ rõ có chuyện gì để nói với hắn a...”

La Dật sờ sờ cằm, lập tức cười khẽ một tiếng.

“La Triển này... Thực sự có ý tứ.”

Thản nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía viện lạc trước mặt.

“Phần Thiên Viện? Nghe cái tên đã không tồi.”

La Dật nở nụ cười vui vẻ, nhanh chóng bước vào trong.

“Sau này, nơi đây thuộc về chính mình rồi.”

Trong viện lạc tương đối rộng lớn có một con đường lát đá nhỏ nối thông với hành lang. Bên cạnh hành lang có ba căn tiểu đình, bên dưới ba căn tiểu đình có một dòng suối róc rách chảy qua. Nước suối trong suốt, một đám cá nhỏ đang chơi đùa bên trong, thú vị mười phần.


La Dật chậm rãi bước đi, quan sát bốn phía. Theo hành lang vừa đi vừa quan sát, tiến vào một cổng vòm tinh mỹ, sau cổng vòm là một viện lạc tam hợp xinh đẹp. Một góc sân có liễu mọc xanh um, bên cạnh cây liễu rủ có một chiếc bàn đá và mười chiếc ghế nhỏ. Khi tới mùa hè, có thể ngồi ở nơi này hóng mát uống rượu, cũng coi như một chuyện tốt đẹp.

Phía sau phong ốc là một mảnh cây cối đại thụ chọc trời, toàn bộ xanh um, bên trên bao phủ một tầng tuyết trắng, toát lên vẻ sinh cơ bừng bừng. Mà tại một góc hậu viện có chuồng ngựa, bất quá hiện tại trong chuồng không có ngựa.

Hí sâu một hơi, ngửi mùi thực vật bùn đất trong tòa viện lạc, La Dật nở nụ cười.

“Người thế giới này thực là biết hưởng thụ. Nếu như tòa viện lạc linh xảo rộng lớn như thế này đổi tới Địa Cầu, chỉ sợ phái có cái giá mấy trăm vạn, thậm chí hàng nghìn vạn.”

Kiếp trước của La Dật cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, hắn phải thuê phòng xếp nhỏ bé, đâu có khả năng được ở trong tòa viện lạc rộng lớn như vậy. Mà hiện tại, tất cả đều thuộc về một mìn hắn!

Trong lòng cũng có chút không nhịn được muốn đón Xuân di tới cùng vui mừng, La Dật không tiếp tục chần chờ, rời khỏi Phần Thiên Viện, trở về chỗ ở cũ của mình.

“Xuân di nhất định sẽ thích ở đây.”

La Dật thầm nghĩ trong lòng...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui