Editor: Sakura Trang
“Ngươi nói cái gì... Khụ khụ!!!” Mới vừa xuống xe ngựa, Từ Trinh thiếu chút nữa bị nước trong miệng mình sặc chết.
Dung Thiên Hâm liều mạng làm ra dấu chớ có lên tiếng với hắn, gặp người vẫn là ho mạnh không ngừng, không thể làm gì khác hơn là một bên vừa vẫy mọi người lui ra vừa đem nhi tử nhà mình kéo đến một cái xó xỉnh.
“Con muốn hại chết ta sao?” Dung Thiên Hâm bất đắc dĩ vỗ nhẹ sau lưng Từ Trinh,, khẩn trương hề hề nhìn về phía phương hướng xe ngựa. Thấy Ảnh Thập Thất đang đỡ Chung Nghị từ từ xuống xe, dường như không phát hiện động tĩnh bên này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ Trinh cũng buồn rầu phải chết, hắn hít một hơi thật sâu khó khăn ngừng ho khan, biểu tình cổ quái nhìn vị phụ thân kiếp này của mình, tức giận nói: “Người có cái gì phải sợ, con mới là bị người hù chết thì có.”
Dung Thiên Hâm trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn nhi tử vẫn đối với mình... Ít nhất bề ngoài coi như tao nhã lễ độ, “Con sao lại nói chuyện kiểu đấy với ta! Nói sau, thập thất nếu biết chuyện này truyền ra từ trong miệng ta, hắn…”
“Hắn thế nào?” Từ Trinh nhướng nhướng mày, dứt khoát dựa vào vách tường, có nhiều hứng thú nhìn Dung Thiên Hâm hiếm có hốt hoảng. Vốn là vậy, thế nào có thể chỉ có mình bêu xấu.
Hắn... Hắn...” Dung Thiên Hâm quấn quít nửa ngày, cuối cùng chỉ đành phải thở dài nói cho hả giận, “Hắn cũng sẽ không đối với ta như thế nào, chỉ phần nhiều là trong lòng không được tự nhiên thôi.”
Quả nhiên a, chuyện của tiền ám vệ quả thực giống như chuyện của mình. Chính hắn vẫn chưa tới năm, nhưng người trước mắt này cũng sắp cả đời, cũng có thể hoàn toàn giải quyết cội nguồn vấn đề…. Đối với lần này, Từ Trinh đột nhiên có chút cảm giác gấp rút.
“Con nói là, gần mấy tháng tới y một mực như vậy?” Cho tới bây giờ không phải người dễ dàng lạc đề, nhớ lại chính sự, Từ Trinh hơi đứng thẳng điểm, cau mày nói: “Một mực không nói cho con, chỉ chịu đựng.”
“Đừng nói là con, năm đó ta cũng giống vậy bị lừa gạt, nếu không phải về sau...” Nghĩ đến điều gì, Dung Thiên Hâm mất tự nhiên ho một cái, “Tóm lại, nếu không phải đường về mấy ngày chúng ta luôn là chỗ chung một chỗ, ta cũng sẽ không có phát hiện.”
Nghe vậy, Từ Trinh không khỏi có chút phiền não, mặc dù biết tuyệt đối là chuyện có tiền lệ, Dung Thiên Hâm mới sẽ nhanh chóng phát hiện, nhưng mỗi ngày mỗi đêm cũng ở bên cạnh mình, lại không… Được rồi, cũng không phải không phát hiện được, nhưng chênh lệch quá xa với nhận biết của mình trong hai đời!!!
“Người chắc chắn? Thật không có lầm?” Cảm thấy vẫn là khó mà tin, Từ Trinh cẩn thận mà tỉ mỉ lại hỏi một lần. Lấy được trả lời giống nhau, có chút mỏi mệt xoa mi tâm đang nhíu chặt.
“Con suy nghĩ một chút, lúc thập thất đến Vụ cốc cũng bao nhiêu tuổi, làm sao có thể không nhớ.” Bao nhiêu tuổi Hâm cũng không nỡ thấy nhi tử của mình như vậy, hắn thở dài, không thể làm gì khác hơn nói, “Con hay ta đều là người biết về y thuật, năm đó ta cũng hoàn toàn không tin, nhưng không thể phủ nhận khi tận mắt nhìn thấy sự thật…”
“Con phiền không phải cái này.” Từ Trinh đi tới lui mấy vòng, dừng một chút lại buồn bực nói, “Mặc dù cũng không phải phiền muộn cái này...”
Thấy vậy, Dung Thiên Hâm phốc xuy một chút bật cười, từ sau khi nhi tử phát sinh thay đổi, hắn chưa thấy qua bộ dáng này của hắn, rõ ràng là vẻ mặt không nên xuất hiện ở trên mặt cốc chủ Vụ cốc, nhưng hắn nhưng cảm thấy vô cùng khả ái. Quả thật, nếu như là nhi tử trước kia, hắn lại làm sao có thể báo cho biết cái này? Có lẽ chẳng biết lúc nào bắt đầu, hắn ở lúc vô thức đã bỏ qua, thậm chí tới không muốn thừa nhận một ít...
Sự thật sẽ để cho thập thất càng khó chịu hơn.
Từ Trinh không giải thích được nhìn Dung Thiên Hâm, quả thực không hiểu người này một khắc trước rõ ràng vẫn còn cười to, tiếp theo một cái chớp mắt sao lại nghiêm túc, dĩ nhiên, đối với người này hắn cũng quả thực lười suy nghĩ nhiều.
“Còn có cái gì phải chú ý, nói luôn một lần cho con đi.” Nhìn một chút sắc trời, trực giác nam nhân nhất định sẽ chờ mình, Từ Trinh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Dung Thiên Hâm.
Tiền cốc chủ sửng sốt một chút, xít lại gần nhi tử nhà mình toét miệng cười lên, “Không kịp đợi?”
Quét phụ thân nhà mình một cái, Từ Trinh không chút nào kiêng kỵ lui về sau một bước: “Cũng giờ này rồi, con còn chưa về. Chẳng qua là người cũng biết tính tình của loại người này, con không trở về, y làm sao sẽ chịu đi ngủ?”
Người phụ thân bị chê bai không ngần ngại chút nào nhún vai một cái, hơi nghẹo đầu vừa cười vừa nói: “Nhìn các con như vậy trong một thời gian dài, bây giờ ta cuối cùng cũng chắc chắn con là nghiêm túc. Chẳng qua là một người ảnh vệ, con không hối hận?”
“Hộ pháp.” Mặc dù biết Dung Thiên Hâm là cố ý, nhưng Từ Trinh vẫn là không nhịn được mở miệng cải chính.
Quả nhiên Dung Thiên Hâm lại đắc ý cười lên, “Đúng, hộ pháp. Hộ pháp xuất thân từ ảnh vệ, sau này nhưng có con đến chịu trách nhiệm.”
Từ Trinh bĩu môi, hắn đột nhiên cảm thấy mặt mày vui vẻ của người nào đó nhức mắt cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới nhếch khóe miệng, dùng ngữ điệu tương tự mỉm cười nói, “Hài nhi trải qua, ngài cũng trải qua, nhưng chuyện cho tới bây giờ ngài có từng có một chút hối hận?”
Không nghĩ tới nhi tử sẽ phản bác như vậy, Dung Thiên Hâm ngơ ngác sửng sốt, thật lâu mới vỗ nhẹ lên vai của Từ Trinh, dở khóc dở cười mắng: “Tử tiểu hài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...