Vũ Cơ Đông Cung

7.

Nếu là cung nữ, mất tích rồi thì thôi.

Nhưng hôm nay là bảo lâm, là tài tử.

Là người được đích thân hoàng hậu ra lệnh sắc phong trong Đông Cung, là chủ tử có danh phận đứng đắn.

Cho dù Cố Khanh Tuyết hận đến mức cắn chặt răng cũng không có cách đuổi ta và Hứa tài tử ra khỏi Đông Cung.

Sau khi hoàng hậu rời khỏi, Cố Khanh Tuyết nhìn thẳng vào ta và Hứa tài tử:

"Sao các người lại không biết xấu hổ như thế chứ? Chàng ấy đã là phu quân của ta, thế mà các ngươi vẫn cứ có mưu đồ chen nang, đúng là thứ không được dạy dỗ đàng hoàng mà!"

Ta không nói gì.

Bởi vì ta biết, lúc này Chu Mục đang áy náy trong lòng.

Nếu như ta nhiều lời, ngoài chọc cho hắn mất hứng ra thì chẳng nhận được lợi lộc gì cả.

Huống chi hiện giờ ta đã là bảo lâm.

Ta có thời gian từ từ chơi đùa cùng bọn họ.

Nhưng mà trong lòng Hứa tài tử không có thù hận, nàng ấy chỉ muốn mượn gương mặt tựa tựa Cố Khanh Tuyết để đạt được sủng ái của thái tử mà thôi.

Cho nên nàng ấy không sợ gì cả, thậm chí còn đắc ý nói: "Thái tử phi nói gì vậy? Thái tử là chủ nhân của Đông Cung này, dù ngài có bao nhiêu nữ nhân thì đó cũng là điều hiển nhiên. Mà trọng trách của chúng ta là hầu hạ thái tử cho thật tốt, phải khắc ghi tam tòng tứ đức vào trong tâm, bất kể như thế nào thì nô tỳ cũng sẽ không ghen tị."

Nàng ấy châm biếm Cố Khanh Tuyết một cách công khai.

Chế nhạo nàng ta chỉ biết ghen.

Thường ngày, mặc dù mọi người có lén bàn tán nhưng mà chưa từng nói thẳng lời này bao giờ.

Bây giờ đây, xem như bức màn che này đã bị xé rách toạc ra rồi.

Cố Khanh Tuyết vẫn luôn được người khác tung hô, chưa từng bị chèn ép như vậy. Nàng ta giơ tay tát Hứa tài tử một cái, móng tay bén nhọn xẹt qua gương mặt nàng ấy, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đã có một vết máu:

"Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như thế hả!"


Tốc độ cái tát của Cố Khanh Tuyết quá nhanh, ngay cả Chu Mục cũng không kịp ngăn cản.

Đây là tài tử hoàng hậu vừa mới đưa qua.

Dù cho phân vị thấp một chút nhưng vừa tới mà mặt đã bị thương, cái tát này cũng như đang vả thẳng vào thể diện của hoàng hậu.

Một khi truyền tới tai hoàng hậu thì...

Cố Khanh Tuyết càng không được lòng mẹ chồng nhiều hơn.

"Tuyết Nhi, đừng tiếp tục cáu kỉnh nữa!"

Chu Mục hiểu đạo lý này, cho nên khẩn trương đứng ra ngăn cản nhưng mà hắn vừa mới cầm tay Cố Khanh Tuyết, đã bị đối phương hất mạnh ra.

"Sao nào, bây giờ chàng bắt đầu bảo vệ bọn họ rồi hả?"

Chu Mục lập tức lắc đầu: "Ta chỉ vì muốn tốt cho nàng mà thôi, đừng tiếp tục cáu kỉnh nữa, nếu để mẫu hậu biết thì nàng sẽ bị trách phạt."

"Trách phạt thì trách phạt, chàng tưởng Cố Khanh Tuyết ta sẽ để ý hay sao? Muốn ta hầu chung phu quân với những nữ nhân khác à, trừ phi ta c.h.ế.t mà thôi!"

Cố Khanh Tuyết gào thét đến khàn cả giọng, nàng ta muốn đẩy Chu Mục ra. Trong mắt Hứa tài tử bị thương ở mặt ẩn chứa thù hận, nàng ấy trực tiếp thêm dầu vào lửa:

"Nô tì được hầu chung phu quân với thái tử phi, đó là phước của nô tỳ. Sau này nô tì nhất định sẽ giúp thái tử phi hầu hạ thái tử thật tốt..."

Nàng ấy còn chưa nói xong đã bị Cố Khanh Tuyết tát một cái nữa.

"Ai muốn hầu chung phu quân với ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ này, cướp phu quân của người khác, không sợ gặp quả báo à?"

m thanh mắng chửi của Cố Khanh Tuyết càng lúc càng lớn.

Thậm chí nàng ta còn khom lưng nhặt d.a.o g.ă.m trên mặt đất lên, định đ.â.m Hứa tài tử thậm chí là r.ạ.c.h n.á.t mặt nàng ấy.

Hứa tài tử bị dọa sợ lập tức trốn sau lưng Chu Mục.

Ta lui về sau vài bước, lẳng lặng xem màn kịch trước mặt.

Nữ nhân trong Đông Cung, không một ai là kẻ dễ bắt nạt.


Hứa tài tử không ngốc, thậm chí nàng ấy biết Cố Khanh Tuyết kiêu căng nóng nảy. Cho nên nàng ấy cố ý chọc giận Cố Khanh Tuyết trước mặt Chu Mục, khiến nàng ta mất lý trí.

Thế nên kết quả cuối cùng của màn kịch này là Chu Mục bị con d.a.o g.ă.m kia làm bị thương cánh tay.

"Cố Khanh Tuyết, đừng quậy nữa! Chẳng lẽ nàng muốn g.i.ế.t ta luôn sao!"

Sự áy náy lúc trước nhiều cỡ nào cũng không bằng chuyện mình bị thương ngay lúc này. Chính vì vậy, trong mắt Chu Mục hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trực tiếp mở miệng quát lớn.

Cố Khanh Tuyết quăng d.a.o g.ă.m trong tay đi, dáng vẻ như người mất hồn:

"Ta đã sớm biết kết quả không như mong đợi nhưng vẫn cứ ôm mộng tưởng, chung quy là do ta đặt cược sai rồi."

Nói xong, nàng ấy lập tức quay đầu chạy ra ngoài.

Hứa tài tử nhân cơ hội đó mở miệng ly gián: "Thái tử phi cũng thật là ghen tị quá rồi, thái tử ngài muốn kiểu nữ nhân gì, chẳng phải chỉ cần nói một câu là có hay sao, nàng ta quản..."

"C.ú.t, ngươi c.ú.t ngay cho ta!"

Hứa tài tử còn chưa nói xong, Chu Mục đã hét thẳng vào mặt nàng ta.

Hắn vốn đang bị thương cánh tay, lại vừa cãi nhau một trận lớn với Cố Khanh Tuyết, trong lòng vô cùng phiền muộn. Ấy vậy mà còn có người ở bên cạnh liên tục châm ngòi ly gián, đương nhiên hắn càng thêm tức giận.

Đuổi Hứa tài tử đi rồi, Chu Mục ngồi ở trên bậc thang.

Vết thương nơi bả vai của hắn vẫn còn đang rươm rướm máu ra bên ngoài.

Áo bào nhuộm đỏ nhưng hắn vẫn không mở miệng truyền thái y.

Dù sao khi chuyện thái tử bị thương lan truyền ra ngoài thì sẽ tổn hại thanh danh của Cố Khanh Tuyết.

Ngoại trừ Chu Mục, mọi người trong tẩm điện đã lui ra hết rồi.

Ta từ trong góc đi tới, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn: "Điện hạ, người cần phải băng bó."

"Cô không cần thái y, ngươi cũng đi đi."

Hắn không nhìn ta, chỉ đưa tay ôm vết thương, vẻ mặt có chút cô đơn.


Nhưng mà m.á.u tươi vẫn chảy không ngừng.

Dù sao Cố Khanh Tuyết vẫn dùng lực để c.h.é.m một d.a.o kia xuống.

Ta không nghe lời của hắn.

Mà ta đứng ở trước mặt hắn rồi nhặt c.o.n d.a.o dưới đất lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta hung hăng cứa vào lòng bàn tay của mình:

"Người đâu, thỉnh thái y."

8.

"Thẩm Khuynh Dung, ngươi không sợ đau à?"

Chu Mục ngước mắt nhìn ta, ánh mắt có vẻ hơi khó hiểu.

Vết thương trong lòng bàn tay của ta đã được băng bó tốt rồi nhưng mà bởi vì lúc này ta còn đang giúp Chu Mục băng bó vết thương nên hai tay không ngừng bận rộn, thế cho nên miệng vết thương vừa được bó thuốc đã rách ra lại, băng gạc trắng giờ xuất hiện một vài vết đỏ:

"Đương nhiên là sợ."

Ta đổ kim sáng dược lên trên miệng vết thương của hắn, sau đó bắt chước dáng vẻ băng bó của thái y khi nãy đã băng bó giúp ta, dùng vải trắng quấn từng lớp từng lớp lên vết thương của hắn.

Hắn vì Cố Khanh Tuyết nên không dám kêu thái y đến trị liệu vết thương trên cánh tay.

Nhưng nếu là vị bảo lâm như ta không cẩn thận bị r.á.ch tay thì sao?

Bảo lâm vừa mới được thị tẩm lại bị thương, đương nhiên thái y sẽ dùng thuốc tốt nhất để trị liệu cho ta.

Ta thuận thế xin thêm một chút dược liệu là đã có thể giải vây giúp Chu Mục.

Thật ra hắn có rất nhiều cách để lấy kim sang dược nhưng muốn để hắn hoàn toàn chú ý đến ta, đây là cơ hội tốt nhất.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt hắn phức tạp, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện với ta cũng dịu dàng hơn rất nhiều:

"Nếu sợ đau, hà tất phải tổn thương bản thân để giúp ta làm chi?"

Ta đã băng vải trắng xong rồi, cuối cùng là cột lại cho chắc. Sau đó chồng hai bàn tay lên nhau và đứng trước mặt hắn, vẻ mặt ta vừa vô tư vừa tự nhiên: "Bởi vì người là thái tử, cũng là phu quân mà sau này sẽ bảo vệ ta cả đời. Đương nhiên ta không thể bỏ mặc người bị thương được."

Một từ phu quân này vừa nói ra, đôi mắt hắn nheo lại như là mất tự nhiên. Nhưng cũng khó mà mở miệng phản bác được mà chỉ vào tay của ta:

"Ta sẽ căn dặn người hầu đưa nhiều dược liệu tốt đến phòng ngươi, chắc là sẽ không để lại sẹo đâu."

Ta cảm tạ một câu.


Chu Mục đột nhiên nghĩ tới gì đó, tự lẩm bẩm: "Sao lần này mẫu hậu tới đúng lúc như vậy nhỉ?"

Nghe lời nói của hắn, đôi tay đang dọn dẹp đồ đạc của ta dừng lại nhưng không có đáp lời.

Cây trâm kia là trang sức mà ta quý trọng nhất, ta tặng ra ngoài để tạ ơn người khác, thế mà nó lại là thứ cứu ta trong thời điểm mấu chốt.

Không lỗ tí nào.

Mấy ngày tiếp theo.

Ta vẫn cứ ở trong tẩm điện của hắn.

Dù sao cũng không thể để tin tức thái tử bị thương truyền ra ngoài, càng ít người biết càng tốt nên hắn cứ để cho ta giúp hắn thay băng.

Nhưng truyền vào tai người khác lại là ta được thái tử độc sủng.

Nhưng không ai biết, ta với thái tử vẫn chưa ngủ chung giường.

Trong lòng Chu Mục chỉ có một mình Cố Khanh Tuyết, hơn nữa hiện giờ hắn cảm thấy áy náy trong lòng nên lại càng không thể làm chuyện có lỗi với nàng ta được.

Ta có thể nhìn thấy sự áy náy trong mắt hắn.

Cho nên vừa đến đêm thì ta đã chủ động ôm chăn đệm lên ghế quý phi nằm nghỉ:

"Nếu nàng ấy hiểu chuyện như nàng thì tốt rồi."

Đêm khuya yên tĩnh.

Ngay lúc ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đã nghe tiếng cảm thán của Chu Mục.

Có thể là ở chung mấy đêm nên hắn cảm thấy ta ngoan ngoãn, trầm tĩnh. Thỉnh thoảng hắn hứng trí cũng sẽ tán gẫu với ta vài câu.

Giống như lúc này đây, khi hắn nói ra lời này, ta lập tức mở mắt nhìn vào trong khoảng không tối đen như mực, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ai cũng không muốn dâng người mình yêu cho người khác. Chí ít điều này cho thấy trong lòng thái tử phi có người."

Chu Mục lại trầm mặc rồi.

Không biết qua bao lâu, hắn mới tiếp tục mở miệng nói: "Thẩm Khuynh Dung, ngươi thật sự rất đặc biệt."

Ta cười cười chứ không nói tiếp.

Đương nhiên là đặc biệt rồi.

Những nữ nhân trong Đông Cung này đều muốn được ân sủng của hắn.

Mà ta, chỉ muốn người có tội phải đền m.ạ.n.g.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui