- THẰNG NHÓC ĐÓ muốn gì? Tom Farraday hỏi - Tại sao nó lại dẫn các cậu lên đây?
- Bạn ấy không muốn gì đặc biệt cả - Hannibal trả lời - Không phải Chris dẫn tụi cháu lên đây. Tụi cháu đến tham quan cái hang.
- Vậy xin phép nói cho các cậu biết rằng thằng Chris đó là một thằng lưu manh! - ông bảo vệ tuyên bố - Nếu chưa ai bắt được quả tang nó, là tại nó khôn quá. Các cậu hãy nghe lời tôi và tránh xa nó ra. Bây giờ, hãy theo tôi: Jeff Morton đã về và muốn lặn thử với các cậu.
Khi bước xuống đường mòn, thái độ của Tom Farraday trở nên tử tế hơn.
- Chắc là các cậu hy vọng tìm ra một kho báu gì đó trong hang, phải không nào? - Ông hỏi - Vậy thì không có đâu, chưa hề có. Phần còn lại bị nằm rải rác dưới đáy vịnh. Lâu lâu, người ta cũng thấy một đồng tiền vàng trên bãi cát, nhưng mọi người không thèm bỏ công đi tìm nữa, bởi vì chuyện này quá hiếm khi xảy ra.
Ông cười.
- Khi biển cả lấy được một cái gì đó rồi, nó không thích trả lại đâu! - ông nói tiếp - Các cậu có biết rằng cách đây khoảng chục năm, biển đã giành được một trăm ngàn đô-la. Phải! Biển lấy đấy và biển giữ luôn. Và chính vì một trăm ngàn đô-la ấy mà cánh tay trái tôi bị liệt và tôi chỉ còn làm được việc vặt thôi.
Ông nâng cánh tay bị liệt lên một chút để minh họa cho lời nói của mình. Ba thám tử muốn được nghe chuyện và Tom sẵn lòng kể lại.
- Thế này - ông bắt đầu nói - Thời đó, tôi làm bảo vệ xe hòm bọc sắt của Công ty Chuyển khoản Ngân hàng. Công việc của chúng tôi chủ yếu là đi thu tiền tại các ngân hàng địa phương để gởi vào chi nhánh ngân hàng quốc gia ở Melville. Chúng tôi không bao giờ đi theo cùng một lộ trình hai lần liên tiếp và không bao giờ ghé các ngân hàng vào những giờ trùng nhau. Nhưng có một ngày...
Ngày hôm đó họ đi lấy tiền tại một ngân hàng ở Cảng cá. Rồi họ đậu xe hòm bọc thép để đi ăn trưa. Tất nhiên là cửa xe được khóa cẩn thận và từ chỗ ngồi trong quán ăn, họ có thể trông thấy chiếc xe dễ dàng.
Nhưng đúng lúc Tom và đồng nghiệp rời quán ăn thì có hai người che mặt bước xuống một chiếc xe cũ và bắn một viên đạn vào chân tài xế. Tom đã lao vào hai kẻ tấn công, nhưng bọn chúng đập gãy vai ông bằng báng súng. Rồi hai tên đã lấy chìa khóa xe trong túi áo Tom. Đúng lúc đó, được báo động bởi tiếng súng, cảnh sát trưởng cùng một người lính đi mô tô đã xuất hiện đầu đường. Trong khi bọn cướp rồ máy xe hòm, cảnh sát đã kịp bắn trả làm một tên bị thương ở cánh tay.
Người ta báo động ngay, và mọi ngõ ngách trong khu vực bị chặn. Khi đêm xuống, người ta tìm thấy xe hòm bọc thép trống rỗng và dính máu trong một bến tàu bỏ hoang, cách đó vài kilômét. Rõ ràng là bọn cướp đã trốn thoát bằng đường biển.
Giữa đêm, bảo vệ bờ biển đi tuần tra tìm thấy thiếc xuồng máy đang trôi vào bờ. Khi tàu tuần tra đến gần, thủy thủ nhìn thấy hai gã đàn ông vứt nhiều bao ra khỏi xuồng, mấy cái bao đó chìm ngay.
Khi bảo vệ bờ biển khám xuồng, hai tên cướp trong xuồng - anh em Bill và Jim Ballinger - sẵn sàng đầu hàng không chống cự. Máy xuồng bị hỏng, và một trong hai anh em, tên Jim, đã khá yếu, với viên đạn trong vai. Nhưng lúc đó, và sau này, người ta không bao giờ tìm ra dấu vết của số tiền bị lấy cắp.
- Các cậu hiểu không - Tom Farraday nói tiếp - bọn chúng đã vứt tiền xuống biển. Bọn chúng làm giống như ông già Chỉ Có Một Tai cách đây mấy trăm năm về trước, khi biết bọn Anh sắp tóm. Tiền đã rơi xuống đáy biển, lún xuống bùn và không thể tìm lại được.
- Trời! - Peter kêu - Thế còn anh em Ballinger?
- Chúng ra tòa - Người bảo vệ nói - và lãnh hai mươi năm tù. Nhưng nhờ cải tạo tốt, hình phạt được giảm xuống còn mười năm, và chúng ra tù cách đây vài tuần. Ôi! Tôi rất muốn bắt họ trả giá cho cánh tay mà chúng làm hư của tôi! - Tom tức giận nói thêm - Từ ngày đó, cánh tay đã trở thành vô dụng và còn cản trở tôi làm việc! Đến rồi! Jeff Morton đang chờ các cậu.
Đúng vậy ba của Peter và Jeff Morton đang đứng trên cầu tàu, chất thiết bị lên một cái xuồng máy lớn. Khi ba cậu đến, ông Crentch đứng dậy.
- À! Các cháu đây rồi - ông nói - Anh Jeff đây sẽ kiểm tra khả năng lặn dưới biển của các cháu. Anh ấy là thợ lặn chuyên nghiệp, và chúng ta có thiết bị hiện đại nhất. Anh Jeff sẽ giải thích tất cả cho các cháu.
Nói xong, ông Crentch bỏ đi, trong khi ba thám tử leo xuống xuồng máy.
- Sao các bạn - Jeff nói- kể cho anh nghe bọn em biết gì về lặn nào?
Peter kể lại về các buổi học lặn trong hồ bơi thành phố. Trước tiên, ba cậu đã làm quen với mặt nạ và chân vịt, sau đó với máy thở, và cuối cùng đã qua một kỳ thi lặn dưới biển, hai ngày trước khi lên đường đi miền Đông.
- Cũng khá - Jeff mỉm cười nói - Bây giờ ta sẽ xem các em thật sự biết làm gì.
Jeff khởi động máy và cho xuồng băng qua vịnh. Mười phút sau, anh thả neo gần một chiếc phao vàng, cách bờ khoảng một trăm sải tay.
- Có xác tàu đắm dưới đây - Jeff thông báo cho ba cậu - Không phải xác thuyền hải tặc!... Đây chỉ là chiếc tàu nhỏ bị đắm trong một cơn bão cách đây mấy năm. Nó nằm dưới nước hai mươi lăm mét, nghĩa là ta có thể xuống đến đó mà không phải lo về vấn đề khử áp khi trở lên mặt nước.
Jeff xem xét mặt nạ và chân vịt của ba cậu. Sau đó, từ thùng thiết bị, anh lấy máy thở và bình nén khí ra. Rồi anh dằn tải vào dây nịt thợ lặn.
- Thiết bị này - Jeff nói - bảo đảm an toàn tối đa cho các em. Chúng tôi không dùng bộ áo quần lặn dành cho người nhái, vì nước ở đây không lạnh. Bob ơi, bây giờ em gắn ống vào đi, em sẽ lặn trước với anh. Tất cả các em hãy nhớ qui tắc an toàn mà chúng tôi luôn tuyệt đối áp dụng: không bao giờ được lặn một mình, mà luôn luôn phải có hai người. Hiểu không?
Các cậu đặt bình nén khí lên lưng, và Bob gắn mấy cái ống mà Jeff đưa cho. Cuối cùng, Bob cột dây nịt có tải, mà cậu có thể dễ dàng tháo bỏ khi cần trở lên mặt nước nhanh chóng.
Jeff nhìn Bob bằng con mắt dò xét, gật đầu tán thành, kéo mặt nạ xuống, rồi trượt xuống biển. Bob đi theo bằng cách dùng cầu thang cửa tàu.
Khi đã ở trong nước, cậu đạp chân vịt đâm thẳng xuống đáy biển. Bob rất thích bơi lội. Từ mấy năm nay, cậu bơi lội rất nhiều để giúp cho cái chân bị gãy lúc nhỏ thêm mạnh. Bây giờ, khi có thể lội như cá, đồng thời thở bằng phổi, Bob cảm thấy hết sức nhẹ nhàng và thoải mái, như thể từ nay cậu thuộc một thế giới khác.
Phía dưới Bob một hình thù đen xuất hiện. Đó là xác của chiếc tàu nhỏ bị chìm. Nó nằm trên hông và có lỗ hở rộng gần mũi. Khi đến gần, Bob nhận thấy nó bị phủ đầy rong rêu và có hàng đàn cá nhỏ bơi lội xung quanh.
Jeff đi trước. Bob đi theo anh, chỉ dừng chân vịt để tiến - đúng như người ta đã dạy - Jeff thực hiện một cú nhảy khá điêu luyện, và như bị quay chậm, để vượt qua đuôi tàu.
Bob định làm theo, thì lại để ý thấy hai con tôm hùm to đang vội vàng quay lui để trốn sau tấm ván bị hở. Để quan sát chúng cho rõ. Bob tiến gần lại chiếc tàu nhỏ.
Đột nhiên có cú giật mạnh giữ Bob lại.
Một cái gì đó đã móc vào cổ chân phải của Bob!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...