HANNIBAL hết sức hài lòng khi biết ông Crentch, ba của Peter cho phép lấy máy. Ông cho mượn đèn chiếu và bộ phim về côn trùng mà không hỏi han gì cả. Thậm chí ông không căn dặn ba thám tử phải sử dụng máy cẩn thận.
- Có gì lạ đâu! Peter càu nhàu. Nếu máy hay phim có bề gì, chính mình sẽ chịu trách nhiệm. Nên ba biết chắc là mình sẽ giữ cẩn thận.
Ba thám tử nhanh chóng đến nhà Peter. Thám tử phó dẫn các bạn vào và chuẩn bị chiếu phim. Hannibal muốn tự mình nhận thức về hiệu quả của những kỹ xảo điện ảnh gây ra.
- Xong! Peter thông báo. Bob ơi, tắt đèn đi!
Khi cả phòng chìm vào bóng tối. Peter ấn nút. Màn hình trên tường bắt đầu sáng. Hannibal và Bob nhanh chóng nhận thấy rằng Peter không nói quá. Những côn trùng trở nên quái dị khi được phóng đại quá cỡ như thế này. Khi vừa mới chiếu được một chút, Peter yêu cầu:
- Bob ơi, cậu làm ơn bật đèn lên! Xin lỗi, nhưng mình lấy nhầm cuộn phim. Cuộn này là cuộn sau.
- Được rồi Peter à! Hannibal tuyên bố. Chúng ta không cần xem hết bộ phim. Cuộn này đúng là cái đang cần ngay bây giờ.
- Nhưng đó là cuộn số sáu mà! Peter phản đối. Cuộn này cho thấy kiến trong thiên nhiên và ngoài bãi biển chuẩn bị tấn công thành phố ở xa. Trong cuộn thứ nhất, thấy kiến đang xâm chiếm thành phố và leo lên những đài kỷ niệm to tướng.
Hannibal lắc đầu.
- Chúng ta không cần xem thành phố và đài kỷ niệm. Cái mình muốn là làm xuất hiện những con kiến khổng lồ... như đang sắp xâm chiếm hang!
Peter và Bob giật mình.
- Cậu muốn chiếu phim ở đó hả Babal?
- Đúng. Với cái loa gắn kèm, bộ phim sẽ được thêm phần lồng tiếng phù hợp. Chúng ta hết sức may mắn là máy đèn chiếu của cậu chạy bằng pin. Ta sẽ có thể chiếu phim tại chỗ.
- Trong khi chờ, - Bob yêu cầu, cậu chiếu cuộn phim này cho xong đi Peter ơi! Bọn mình sẽ có thời gian xem trọn nó sau này!
Bob tắt đèn và Peter tiếp tục chiếu phim. Những con côn trùng khổng lồ lại xuất hiện trên màn ảnh. Ba cậu im lặng xem phim, thỉnh thoảng kêu lên những tiếng biểu lộ sự ngạc nhiên hoặc kinh sợ.
Khi hết phim, Bob không giấu nổi cảm xúc:
- Đúng là điện ảnh! Bob thốt lên. Tối nào đó, mình rất muốn xem cho hết phim.
Peter cuộn phim trở lại và nhìn Hannibal.
- Đoạn phim này có đủ cho việc cậu muốn làm không?
- Đúng cái mình cần - Thám tử trưởng vừa mỉm cười vừa trả lời.
- Tốt! Peter nói... Mặc dù mình không hiểu ý định của cậu. Ai sẽ xem phim trong hang? Con ma gọi điện thoại tới hả?
- Có thể... Mục đích chủ yếu của mình là xem một kẻ thích đùa phản ứng như thế nào khi chính hắn bị chọc phá.
- Một kẻ thích đùa à? Bob nói lại. Mình không nghĩ rằng ông Carter muốn đùa khi lấy súng đe dọa bọn mình đâu.
- Ý mình không nói ông Carter! Hannibal trả lời lạnh lùng.
- Không à? Bob ngạc nhiên nói. Chắc cậu quên rằng có rất nhiều khả năng ông ấy là con trai của ông Jeff Carter mà mình nghe nói đến... Cậu nhớ đấy, cái ông bị sạt nghiệp khi đầu tư hết tài sản vào hệ thống tàu điện ngầm Seaside, và sau đó lại điên khùng tự tử... Chính cậu thừa nhận rằng ông ấy biết về sự hiện diện của mạng đường hầm, và rất có thể ông ấy âm mưu điều gì xấu xa!
Hannibal lắc đầu.
- Ông Carter không phải là người mà mình nghi là đã chế tạo hoặc sử dụng con rồng trong hang.
- Sao lại không? Peter phản đối. Cái gì làm cho cậu tin chắc về những điều cậu nói như thế?
- Để mình nói cho cậu nghe... Khi bọn mình đến thăm ông Carter, ông ấy có gầm hét dữ dội. Ông ấy không hề bị cảm. Ngược lại chúng ta đã gặp một người rất khéo léo chế tạo hình nộm để buộc những kẻ không mời mà đến phải tránh xa. Nếu cậu nhớ, thì ông ấy bị cảm nặng. Và giả sử mình kết hợp người đó với con rồng, đó là vì chính con rồng cũng bị hắt hơi!
Bob mở to mắt ra.
- Vậy cậu nghĩ rằng Arthur Shelby là kẻ thích đùa đã sử dụng con rồng à? Tất nhiên... nếu con rồng là giả, đúng như cậu nghĩ.
- Thật ra, Hannibal tuyên bố, cũng có thể là ông Allen. Ông Allen rất sành về rồng. Nhưng mình nghiêng về ông Shelby nhiều hơn.
- Nhưng tại sao lại là ông Shelby? Bob nói thêm. Ông ấy chế tạo hình nộm để tránh không cho người đến quấy rầy ông ấy ở nhà. Nhưng sao lại bỏ một hình nộm vào trong hang? Theo mình biết thì hang đâu phải của ông ấy đâu?
- Chính tối nay, mình sẽ cố gắng tìm giải đáp cho câu trả lời của cậu, Bob à! Hannibal nói. Thậm chí mình đề nghị ta chuẩn bị ngay từ bây giờ.
- Dường như các cậu quên rằng còn những kẻ khả nghi khác nữa! Peter lưu ý. Các cậu đã nêu ông Carter, ông Allen, và ông Shelby, nhưng còn phải thêm hai người nữa vào danh sách... hai người mà bọn mình đã tận mắt nhìn thấy.
- Bọn thợ lặn! Bob kêu lên. Cậu nói đúng, Peter ơi! Chúng đã nói là sẽ bắt tay vào việc trước khi biến mất. Rất khả nghi!
Peter đóng nắp cái hộp to đựng máy đèn chiếu. Sau đó cậu nhìn sang Hannibal.
- Sao? Peter hỏi. Cậu nghĩ gì về hai tên này? Cậu nghĩ chúng có liên quan gì đến vụ này không?
- Rất có thể - Hannibal gật đầu. Mình đề nghị, nếu tối nay thấy chúng xuất hiện, ta chiếu phim cho chúng giải trí một chút.
- Còn con rồng? Peter hỏi. Có thể nó cũng có mặt ở đó.
- Thì như vậy sẽ càng hay hơn, Peter ơi! Tất cả đều biết rằng một con chuột có thể làm cho một con voi khiếp sợ. Ta sẽ xem một con kiến có thể làm cho rồng khiếp sợ không!
Con đường dẫn vào vách đá, phía bên bãi biển Seaside, chìm vào trong bóng tối.
Chú Warrington lái chiếc Rolls vào con đường hoang vắng dẫn ra đó, rồi im lặng dừng xe.
Bob xuống xe trước. Cậu nhìn sang trái, sang phải một hồi lâu, rồi mới hỏi:
- Sao ta phải dừng xe xa cầu thang dẫn xuống bãi biển như thế hả Babal? Ta còn phải đi bộ một đoạn xa quá.
- Đề phòng thôi! Hannibal đáp. Có thể trong khu này người ta đã biết chiếc Rolls rồi. Phải chi anh Hans và chiếc xe tải con rảnh, mình thích nhờ anh Hans hơn.
Đến lượt Peter bước xuống xe, gần như lảo đảo dưới trọng lượng của cái hộp chứa máy đèn chiếu. Peter ước tính bằng mắt khoảng cách từ xe đến cầu thang rồi càu nhàu:
- Trước khi mình đến được đó, chắc là hai cánh tay mình dài chạm đất quá.
- Được vậy thì hay quá! Bob cười. Vì như vậy cậu sẽ giống con khỉ và có thể cậu sẽ làm cho con rồng sợ!
Peter càu nhàu mạnh hơn và vác cái thùng lên vai.
- Cậu chờ một chút nhé. - Hannibal đề nghị. Bọn mình sẽ giúp.
Peter lắc đầu:
- Không cần, cám ơn. Tự mình làm được. Mình chịu trách nhiệm về cái máy. Mình có cảm giác mình sẽ không rời nó cả đêm... mà chỉ có mình mới biết cách chạy máy!
Hannibal mỉm cười:
- Can đảm lên Peter ơi! Có thể cậu sẽ là nhân vật quyết định của buổi tối hôm nay đấy. Hy vọng mưu mẹo của chúng ta sẽ có kết quả tốt!
Bỏ chú Warrington ở lại sau tay lái, ba thám tử trẻ bước nhanh trên con đường vắng vẻ. Có những đám mây đen che khuất mặt trăng. Nghe tiếng biển ở phía dưới chân vách đá. Peter quan sát bầu trời và nói.
- Phải chi trời không tối như thế này.
- Tất cả chúng ta đều căng thẳng quá - Hannibal thở dài. Nhưng từ đây đến hang, bóng đêm là cái bảo vệ ta tốt nhất.
Chỉ còn không đến hai mươi bước nữa là tới cầu thang. thì ba thám tử nghe tiếng người tiến đến gần.
- Nhanh lên! Hannibal thì thầm. Nằm xuống!
Ba thám tử lao sang vệ đường, nằm sát xuống đất, cạnh những bụi cây thưa thớt mọc dọc theo một khu đất trống.
Ngoài đường, tiếng chân nghe gần lại. Người đang bước có vẻ nặng nề, đầy tự tin, gần như hiếu chiến. Bỗng nhiên, tiếng động thay đổi. Chân bước chậm chạp lại, nhẹ nhàng hơn, gần như thận trọng. Ba thám tử nép mình vào bóng tối, cố gắng không để lộ mình. Xui quá! Kẻ lạ mặt đang tiến thẳng về phía ba cậu!
Chẳng bao lâu, ba thám tử nhìn thấy một hình bóng còn đen hơn cả bóng đêm. Ba cậu nhận ra hình bóng đó... cũng như nhận ra vật mà người đó đang cầm trong tay.
Một khẩu súng to! Cái khẩu súng quái dị mà ông Carter đã dùng để đe dọa ba cậu. Ông Carter thù ghét chó, thù ghét trẻ em, và nói chung là thù ghét tất cả mọi người!
Nhân vật khó tính đó bước chậm hơn nữa khi đến gần ba thám tử. Dường như ông đang nhìn chăm chăm vào bóng tối. Cặp mắt đen của ông hiện rõ lên, đầy căm giận, môi mím chặt, cơ hàm co lại. Ông tự nói với chính mình:
- Kỳ thật! ông lầm bầm. Chắc chắn mình nhìn thấy một cái gì đó động đậy mà...
Ông lắc đầu thắc mắc, bước tới cầu thang, quay lui rồi đi xa dần. Ba thám tử chờ cho tiếng chân bước của ông tắt dần trong bóng tối, rồi mới từ từ ngồi dậy.
- Trời! Bob kêu. Hắn không thấy bọn mình, mừng quá!
- Mình cũng mừng không kém! Peter nói thêm. Mình bảo đảm là khi ngủ hắn cũng ôm cây súng... Không hiểu tối nay hắn đang lùng sục ai nữa!
- Đi! Hannibal nói khẽ. Ta xuống cầu thang... nhanh lên!
Ba thám tử nhanh chóng chạy hết quãng đường còn lại để đến được những nấc thang đầu tiên.
- Đường đi trống! Peter thông báo.
Ba thám tử vội vã bước xuống, cố gắng gây thật ít tiếng động. Càng đến gần bãi biển, ba cậu càng đỡ căng thẳng hơn. Sóng biển khi đập vào bờ làm át đi tiếng chân bước.
Peter nhảy xuống cát trước.
- Ôi! Không thấy dấu vết kẻ thù đâu hết! Không biết con rồng trong hang có thích buổi chiếu phim của bọn mình hay không!
- Ta sắp biết thôi! Hannibal nói... nếu rồng có ở nhà!
- Nếu nó không có nhà, thì mình sẽ rất vui? Bob thú nhận. Cái mình quan tâm là đường hầm. Mình sẵn sàng nhường con rồng cho các cậu.
Ba thám tử đến cái hang đầu tiên đã thám hiểm. Peter và Bob ngạc nhiên thấy Hannibal đi ngang mà không dừng lại.
- Ê! Bob kêu nho nhỏ. Cậu đi xa quá, Babal ơi!
- Không! Hannibal đáp. Lối vào cửa hang thứ nhì nằm gần đây. Để xem nó mở hay đóng.
Ba cậu đi vòng qua một chỗ vách đá nhô ra và đối mặt với ba khối đá to, dường như thuộc chính vách đá và thẳng đứng khá cao phía trên đầu ba thám tử.
- Có lẽ đây là những khối đá chính giữa, là khối lớn nhất. Cậu áp sát tai vào, rồi dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ. Âm phát ra nghe rất khẽ, như bị điếc.
Peter mỉm cười.
- Cậu nói đúng. Babal ơi! Không phải đá! Chỉ là gỗ giả như cảnh trên sân khấu thôi... Cái này chắc làm bằng gỗ nhẹ, hoặc bằng thạch cao gắn trên khung sườn kim loại.
Hannibal gật đầu tán thành, rồi quay lui.
- Bây giờ - Hannibal nói, cậu hãy lắp đặt máy đèn chiếu, trong khi Bob và mình đi một chuyến thám hiểm ngắn.
- Sao! Peter giật mình thốt lên. Hai cậu bỏ mình lại một mình...
- Cậu sẽ được an toàn hơn Bob và mình - Hannibal vừa khẳng định vừa tiến đến cái hang đầu tiên. Cuộc thám hiểm của bọn mình khá nguy hiểm. Còn cậu, cậu chỉ việc ngồi và chờ đợi... Sẵn sàng để cho chạy máy đèn chiếu!
Peter vừa mới bước vào hang và tò mò nhìn xung quanh.
- Mình sẽ chiếu phim cho ai xem? Cho mấy con dơi ở trong hang này à?
Giả vờ như không nghe lời mỉa mai của bạn. Hannibal đang hối hả dịch chuyển tấm ván rung rinh trên hàng rào gỗ. Qua lỗ hổng, Hannibal lẻn vào chỗ ẩn náu của bọn buôn lậu, cùng với Bob và Peter. Sau đó, cậu cẩn thận đặt tấm ván trở về chỗ cũ.
- Hay quá! Thám tử trưởng kêu lên. Thiết bị mà chúng ta bỏ quên vẫn còn đây! Bob ơi, cậu thử tìm lại cách để làm cho khối đá xoay đi!
Bob ấn nhiều nơi trên khối đá xoay.
- Rồi! Bob vui mừng thông báo.
Cũng với tiếng rắc khẽ như thường lệ, khối đá xoay trên chính nó, để lộ lối vào bí mật.
- Peter ơi, cậu sẽ ở lại đây! Hannibal nói. Cậu sẽ chiếu phim xuyên qua lỗ hở này... Cậu nhìn này, mình sẽ giữ kẽ đá sao cho nó không khép lại hẳn. Khi có tín hiệu của mình, cậu chỉ việc bật máy chiếu lên! Phải làm thế nào cho lũ kiến khổng lồ xuất hiện trên bức tường xám trong hang lớn: ngay đối diện cậu!
Peter lắp đặt máy đèn chiếu, cho cuộn phim vào máy, và kiểm tra lần cuối.
- Sẵn sàng! Cuối cùng cậu thông báo. Còn bây giờ, tín hiệu sẽ là gì?
Hannibal suy nghĩ nửa giây.
- Mình nghĩ - cậu nói, tín hiệu sẽ là tiếng kêu Cứu với!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...