BOB ANDY ăn tráng miệng xong thì mẹ cậu, một phụ nữ trẻ tóc nâu mảnh mai, khi thấy con mình không rời mắt khỏi máy điện thoại, bất chợt kêu lên:
- Trời! Mẹ có nhận được lời nhắn cho con và mẹ quên nói lại. Của Hannibal Jones.
- Lời nhắn gì hả mẹ?
- Con chờ nhé, mẹ có ghi lại. Con biết không, mẹ không thể nhớ từng từ một nội dung các lời nhắn của Hannibal, lúc nào cũng rất lạ lùng. À, đây rồi.
Bà rút mẩu giấy ra khỏi túi và đọc:
"Để cho vụ điều tra nhúc nhích, cậu hãy đến gặp con chó Ky trên cánh cửa màu đỏ. Cậu hãy thận trọng: nhớ đi theo mũi tên và đến văn phòng".
Bà Andy thở dài:
- Không hiểu như vậy nghĩa là sao. Hay các con tự nghĩ ra mật mã?
- Không đâu, mẹ ạ. Hết sức rõ ràng.
- Đối với mẹ thì không.
- Dạ tất nhiên, bọn con cố tình như thế mà. Nếu một người lạ ngoài nhóm nhận được lời nhắn này, thì người ấy sẽ cho rằng đó là một bức thư viết theo mật mã và không thể nào giải thích được.
- Người lạ ngoài nhóm là mẹ chứ gì?
- Dạ không, nếu mẹ muốn con sẽ giải thích cho mẹ nghe. Tụi con đang tìm kiếm một con két bị thất lạc.
- Thế thì không nguy hiểm - bà Andy bình luận, rõ ràng bà thấy nhẹ nhõm.
- Và con chó Ky trên cánh cửa màu đỏ...
- Chuyện đó không quan trọng. Ăn xong rồi, thì con cứ đi đến chỗ các bạn đi. Nhớ đừng về trễ quá nhé.
Bob không chờ mẹ nói lần thứ hai. Vài phút sau, Bob đạp xe về hướng Thiên Đường Đồ Cổ, đó là kho chứa các thứ đồ đạc linh tinh của ông Titus Jones, chú ruột của Hannibal.
Sau khi kiểm tra rằng không có ai nhìn, Bob đến gần bức tranh tường vĩ đại vẽ lại cảnh tượng hỏa hoạn lớn ở San Francisco vào năm 1906, ở một góc có vẽ một chú chó đang buồn rầu nhìn ngôi nhà bị những ngọn lửa cao lớn thiêu rụi. Con mắt của con chó là một con mắt gỗ.
Bob dùng móng tay rút mắt gỗ ra, rồi nhét ngón tay vào trong lỗ để kéo chốt. Ba miếng ván gỗ cùng xoay, Bob đẩy xe đạp bước vào. Các thám tử trẻ đã thực hiện bốn chỗ vào bí mật trên hàng rào của kho đồ linh tinh, nên có thể ra vào mà không ai biết.
Khi đã vào bên trong, Bob dựng xe đạp vào một góc, rồi ngồi xuống bò. Một núi nhỏ vật liệu xây dựng tạo thành một cái hang nhỏ. Phía trên có tấm biển cũ đề chữ "Văn phòng" và mũi tên vẽ chỉ hướng phải đi. Ba thám tử rất thích thú trò đùa nhỏ này: mũi tên thật sự chỉ hướng đến Bộ tham mưu bí mật của ba cậu.
Cuối hang là một hành lang lộ thiên, chạy ngoằn ngoèo giữa hàng tá đồ vật không dùng được nữa. Sau đó, bò thêm vài mét là đến cánh cửa số bốn đưa thẳng vào Bộ tham mưu.
Bob gõ ba tiếng, rồi một, sau đó gõ hai tiếng vào tấm vách trước mặt. Vách mở ra, và Bob bước vào.
Hannibal Jones đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành dành cho giám đốc và gặm cây viết chì. Còn Peter Crentch đang vẽ con két.
- Xin chào Bob, cậu đến trễ - thám tử trưởng phê bình.
- Mẹ mình quên nhắn lại. Này, hình như cuộc họp hôm nay tuyệt mật hả?
- Đúng - Hannibal thừa nhận. Cả ngày hôm nay mình giúp thím Malthilda lau nhà, còn bây giờ thím muốn mình rửa kính cửa sổ. Tất nhiên là mình sẽ rửa, nhưng trước khi làm, mình muốn lên một chương trình làm việc để hai cậu có thể tiến hành điều tra về vụ con két có tên Shakespeare.
- Mình không hiểu cậu sẽ làm thế nào để tìm ra được cái tên Claudius kia - Peter nói. Tất nhiên là cảnh sát sẽ tìm ra chiếc xe, nhưng cảnh sát sẽ không bao giờ tin chuyện con két!
- Mà chúng ta cũng đã hứa là sẽ giữ bí mật với ông Fentriss và cô Waggoner, - Hannibal nói thêm. Tuy nhiên, ta phải tìm cho ra ông Claudius hoặc chịu thua.
- Mình có ý kiến - Bob can thiệp vào. Chúng ta có thể hỏi thăm mọi người. Hỏi riết, thế nào bọn mình cũng tìm ra một người nào đó để ý thấy chiếc xe của ông Claudius. Khi tìm ra chiếc xe rồi, thì ông Claudius cũng ở gần đó thôi.
- Nhiều người không có óc quan sát - Hannibal bắt bẻ. Thường các nhân chứng nhìn thấy một tai nạn hay nói trái ngược nhau.
- Trẻ con thì không - Bob đáp. Trẻ con quan sát rất giỏi tất cả những gì chúng thích thú. Mà tất cả bọn con trai đều quan tâm đến xe ôtô. Trong vài ngàn cậu con trai ở Hollywood và Los Angeles, mình chắc chắn rằng ít nhất cũng có một đứa nhớ chiếc xe Ranger của ông Claudius.
- Bob, ý kiến của cậu thật là xuất sắc! Hannibal kêu.
- Cậu thật sự nghĩ vậy, hay cậu chế nhạo mình đó.
- Mình nghĩ thật mà. Ý kiến của cậu tài tình và đơn giản, tức là xuất sắc. Cậu nói đúng: con trai quan tâm đến xe ôtô, nhất là xe ôtô hiếm. Nhưng rõ ràng cả ba chúng ta không thể nào phỏng vấn hàng ngàn cậu bé trai.
- Vậy thì làm sao? - Peter hỏi, cậu không hiểu tại sao sáng kiến của Bob lại xuất sắc, nếu đồng thời nó lại không thực hiện được.
Hannibal nghiêng sang hai bạn và thông báo:
- Ta sẽ tổ chức một trạm tiếp âm ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...