Sáng ngày hôm sau, bài về vụ trộm bí mật chiếm đầy các trang báo chí. Với tư cách là lưu trữ viên, Bob cắt những bài viết về vụ này, vì thám tử trưởng hết sức quan tâm.
Qua các bài báo, ba bạn biết được tại sao đèn bị tắt. Có người đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ xanh công nhân đi ra phía sau viện bảo tàng, tay cầm cái kềm to. Một hồi sau, hắn lại leo vào một chiếc xe tải nhỏ màu đen, xe chạy đi thật nhanh. Lúc đó không ai thấy thái độ của hắn khả nghi. Nhưng bây giờ người ta biết rằng dây cáp đã bị cắt đứt. Sự xuất hiện của người đàn ông trùng hợp với sự cố điện, mà bọn trộm đã lợi dụng để ra tay.
Tuy nhiên, vụ bí ẩn vẫn nguyên si. Không có ai qua ngả cửa sau, các đội an ninh tin chắc như vậy, vì có một bảo vệ đứng trực liên tục tại đó, tất cả khách tham quan đã bị lục soát. Vậy thì ai là kẻ trộm?
Báo chí nói rõ rằng ông Edmond Frank, diễn viên, đã bị bắt, hỏi cung, rồi thả về.
- Không biết chú Frank nói gì với cảnh sát, Hannibal vừa lầm bầm vừa béo môi dưới. Rõ ràng là chú ấy định làm cho bảo vệ tưởng rằng chú ấy đã lấy cắp được một viên rubi... Dù sao, vụ trộm này là việc làm của một băng chuyên nghiệp. Còn lại, thì mình chưa hiểu thêm được gì hết.
- Có thể có một bảo vệ tham gia vào vụ này không? Bob gợi ý.
- Hay bọn trộm trốn trong viện bảo tàng, chờ mọi người ra về hết. Peter đề nghị.
- Mình không nghĩ thế. Hannibal trả lời. Người ta chỉ tuyển những người tin tưởng làm bảo vệ. Báo chí nói viện bảo tàng đã được lục soát rất kỹ sau khi khách tham về hết.
- Hay là có phòng mật, Peter bắt bẻ. Giống như ở lâu đài Xanh.
Peter nhắc lại một trong những cuộc phiêu lưu cuối cùng của Ba Thám Tử Trẻ, mà ông Alfred Hitchcock đã kể lại theo tựa: Vụ bí ẩn con ma xanh.
Hannibal nhíu mày.
- Câu hỏi thật sự là thế này, Hannibal nói. Tại sao bọn trộm đã lấy dây nịt, chứ không lấy vòng đeo cổ của bộ sưu tập Cầu Vồng. Nếu biết được câu trả lời, thì coi như chúng ta đã giải được vụ bí ẩn.
Thám tử trưởng ngã lưng vào ghế bành.
- Ta hãy liệt kê những yếu tố ta nắm được, từng cái một. Trước tiên, đèn đã bị tắt hết, nhờ một tên đồng lõa ở bên ngoài. Sự hiện diện của phụ nữ và trẻ em đã ngăn cản không cho bảo vệ hành động hữu hiệu. Có thể giả thiết rằng bọn trộm đã nghĩ đến việc lợi dụng điều này để hoạt động chính ngày hôm đó.
- Phải. Peter nói.
- Sau đó, trong khi bảo vệ lao đến để bảo vệ tủ kính vòng đeo cổ, một ai đó đã đập vỡ tủ kính dây nịt Cầu Vồng, rồi chiếm đoạt món nữ trang. Xét rằng phần trên của tủ kính đã bị đập vỡ, ta phải giả thiết rằng kẻ trộm là một người đàn ông rất cao.
- Có một số bảo vệ rất cao, Bob nhận xét.
- Đúng, Hannibal thừa nhận. Rồi chuông báo động vang lên. Khi đó, mọi người chạy ra cửa. Chen chúc hỗn loạn. Khi cuối cùng, mọi người ra ngoài được, ngài Togati, ông Nhật phụ trách về an ninh đã cho bảo vệ lục soát tất cả chúng ta. Cuối cùng, người ta đã cho phép chúng ta về nhà.
- Cho phép à? Peter phản đối. Người ta đã ra lệnh bọn mình đi về! Và đó là sau khi cậu đề nghị giúp đỡ làm sáng tỏ vụ bí ẩn.
- Có lẽ họ nghĩ chúng ta còn trẻ quá, Hannibal nói, không muốn để lộ mình giận. Rất tiếc rằng giám đốc viện bảo tàng không phải là bác Alfred Hitchcock. Nếu là bác, chắc chắn là bác ấy đã cho phép chúng ta lo vụ này.
- Mình, thì mình không muốn lắm - Peter nói - Hiện bọn mình cũng không biết gì nhiều hơn cảnh sát.
- Còn một điều hết sức lạ lùng - Hannibal tuyên bố - Chú Frank phải biết nhiều hơn chú đã nói.
- Chú Frank? Tại sao chú Frank.
Peter và Bob mở to mắt nhìn sếp.
- Các cậu hãy nhớ lại chuyện đã xảy ra, chú Frank tuyên bố với ta rằng chú sẽ diễn một tiết mục. Rồi chú ấy rút khăn tay ra và làm rơi một viên đá to màu đỏ, chắc là giả, xuống sàn nhà. Bảo vệ nhìn thấy viên đá và thổi vào tu huýt. Rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó?
- Sau đó hả? Tất cả bảo vệ đã lao đến chú Frank và công chúng muốn xem có chuyện gì đang xảy ra, Bob nói.
- Đúng! Vậy đó là động tác nghi binh. Nhờ có chuyện này, bọn trộm đã làm một cái gì đó mà không ai để ý hết.
- Làm cái gì? Peter hỏi.
- Mình chưa biết, Hannibal thú nhận. Nhưng ta đã thấy được rằng mọi thao tác được đồng bộ hóa một cách tuyệt vời. Chú Frank bỏ rơi viên rubi. Bảo vệ thổi còi. Tất cả các bảo vệ còn lại chạy đến. Một hai giây sau, đèn tắt hết. Và trong thời điểm đó, bọn trộm ra tay, rồi Cầu Vồng chạy trốn mất.
Bob có vẻ đăm chiêu.
- Babal à, Bob nói, chắc là cậu nghĩ đúng. Nhưng vì bọn mình không biết bọn trộm là ai, thì vẫn vậy thôi.
Đúng lúc đó điện thoại reng lên.
Hannibal nhấc máy và bật bộ khuếch âm để Bob và Peter cùng nghe.
- Ông Hannibal Jones phải không ạ? Giọng nữ hỏi.
- Chính tôi đây.
- Xin anh cầm máy, ông Hitchcock cần gặp anh.
- Chắc là bác có một vụ bí ẩn dành cho bọn mình! Bob kêu.
Thật vậy, từ khi nhà đạo diễn vĩ đại quan tâm đến Ba Thám Tử Trẻ, đôi khi ông đề nghị ba bạn giải quyết những vụ bí ẩn.
Giọng của Alfred Hitchcock vang lên trong máy.
- Anh bạn trẻ ơi, hiện có bận gì không?
- Dạ không, thưa bác, Hannibal trả lời. Cháu có đề nghị viện bảo tàng Peterson để cho cháu lo vụ Cầu Vồng, nhưng người ta đã từ chối cháu.
- Người ta lầm. Cậu không thể làm kém hơn cảnh sát. Ông Hitchcock nhận xét. Nhưng tôi rất vui khi biết cậu đang rảnh. Cậu có thể giúp một bà bạn già của tôi, một nhà văn.
- Tụi cháu sẽ cố gắng hết sức. Chuyện sao, hả bác?
Ông Hitchcock có vẻ phân vân. Cuối cùng ông chọn từ thật kỹ để nói:
- Tôi cũng không biết gì, cậu à. Qua điện thoại, bà ấy nói là bị rắc rối với bọn thần lùn.
- Thần lùn hả bác? Hannibal chưng hửng lập lại.
- Đúng, thần lùn. Hay yêu tinh, hay vị thần gì đó. Tức là những đại diện của các thế giới nhỏ bé sống dưới đất, chuyên đi tìm kho báu.
- Thưa bác, Hannibal bắt bẻ, bọn người lùn ấy là những sinh thể truyền thuyết, tưởng tượng và huyền thoại.
- Cũng có thể. Nhưng bà bạn tôi khẳng định rằng vào ban đêm, chúng chui vào nhà bà, chúng di chuyển sách vở, tranh ảnh của bà. Bà thấy rất phiền. Bà có nói chuyện với cảnh sát khu vực, nhưng anh ta nhìn bà như thể bà bị điên, nên bà không thể tiếp tục nói chuyện với cảnh sát. Bà gọi điện thoại cho tôi vì bà tin tôi. Thế là tôi nghĩ ngay đến Ba Thám Tử. Các cậu có thể lo vụ này không?
- Sẵn lòng, thưa bác! Bác có thể đọc cho cháu ghi tên và địa chỉ của bà ấy không ạ.
Sau khi ghi chép và hứa với ông Alfred Hitchcock là sẽ báo cáo ông về tiến triển của vụ này, Hannibal gác máy xuống, đắc thắng nhìn về Peter và Bob.
- Cuộc điều tra vụ đánh cắp dây nịt Cầu Vồng đã không được giao cho hãng chúng ta, sự việc là thế. Hannibal thừa nhận. Nhưng có lẽ chúng ta là những thám tử duy nhất được nhờ giải quyết một vụ người lùn thần thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...