- Nếu không phải thuyền trưởng Diego Carmel, Peter hỏi, thì ai giả danh ông?
Ba Thám Tử Trẻ đã về bộ tham mưu để xem xét tình hình.
- Và ông ấy là ai? Bob nói thêm
Hannibal không trả lời. Thám tử trưởng đang ngả lưng trên ghế xoay và nét mặt thể hiện sự tập trung suy nghĩ cao độ.
- Nói ra thì không hay ho gì, cuối cùng Hannibal tuyên bố, nhưng mình công nhận mình là vua ngốc.
Bob rất muốn biết tại sao, nhưng nếu đặt câu hỏi này ra, thì sẽ có vẻ như thống nhất với lời phán xét mà thám tử trưởng vừa mới phán cho mình. Bob quyết định chờ đợi phần giải thích.
- Mình đã không thèm lắng nghe những gì cái não mình nói, Hannibal nói tiếp. Mình đã không chịu tin những gì mắt mình nhìn thấy. Khi thấy người đàn ông bước ra khỏi nhà thuyền trưởng Diego Carmel, mình đã hiểu ra ngay rằng ông ấy không phải là dân đi biển. Ông ấy không mặc đồ thủy thủ. Đôi tay và tầm vóc cũng không giống thuỷ thủ. Thêm vào đó các cậu có để ý thấy con mắt phải của ông không?
- Cái nếp nhăn dưới mắt hả? Bob hỏi. Có, mình có để ý. Thậm chí lúc đầu mình còn nghĩ… Cậu có nhớ cái ông người Anh mà bọn mình quen hồi năm ngoái không?
- Người đeo kính một mắt, Hannibal gật đầu đồng tình. Lúc đầu mình cũng nghĩ như thế. Sau đó mình đoán có thể ông là thợ kim hoàn hay thợ đồng hồ. Rồi ông đã tỏ ra quá tử tế mời ta ăn cơm, đến nỗi mình không còn suy nghĩ gì nữa. Mình cứ ngồi đó, như thằng khờ, lắng nghe ông...
Hannibal đỏ mặt đến tận mang tai. Đỏ mặt vì xấu hổ.
- … Và mình tin tất cả những gì ông ấy kể. Mình nuốt những lời của ông. Mình...
- Thì bọn mình cũng vậy, Bob nói. Bọn mình cũng vậy thôi.
Chẳng lẽ Hannibal cứ tiếp trục buồn vì chuyện nhỏ như vậy. Đúng là Ba Thám Tử Trẻ đã bị lừa, nhưng bây giờ nhờ Pancho, ba thám tử đã biết. Chỉ cần bắt đầu trở lại từ đó.
- Điều quan trọng không phải là kẻ đã lừa ta. Mà...
- Mà là gì? Peter ngắt lời.
- Là hắn đã kể cho ta nhiều chuyện thật. Hắn đã nói rằng thuyền trưởng Carmel bị mất tàu trong cơn bão. Ta biết rằng điều này đúng qua việc bạn bè Mêhicô của Pancho xác nhận. Hắn đã cho ta địa chỉ của Oscar Slater, địa chỉ thật. Và cuối cùng...
Bob không có tài suy luận như Hannibal, nhưng trí nhớ của Bob rất tốt.
- Cuối cùng hắn đã nói rằng ông Slater rất quan tâm đến chuyện dạy cá voi và có cái hồ bơi to tướng phía sau nhà.
- Và đúng là như vậy, Peter nói rõ.
- Thậm chí hắn còn kể tất cả những chuyện này bằng một kiểu lạ lùng, Hannibal nói thêm. Hắn cứ nhấn mạnh từng điểm. Hắn muốn ta ghi nhận mọi thứ. Nhưng điều này không giải thích được tại sao hắn giả danh làm cha của Constance, trừ phi...
Hannibal im lặng suốt một phút. Cậu đang suy nghĩ. Cậu cố nhớ lại cách gã đàn ông bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại phía sau lưng và nét mặt ngạc nhiên trên mặt hắn khi thấy Ba Thám Tử trẻ đứng bên lề đường.
- Trừ phi hắn đang lục lạo trong đồ của thuyền trưởng Carmel, cuối cùng Hannibal nói. Có thể hắn vừa mới lục lạo văn phòng, hay thậm chí cả nhà.
- Để làm gì? Bob hỏi. Trông hắn đâu giống kẻ trộm. Hắn có thể tìm gì được?
- Thông tin, Hannibal trả lời. Có thể hắn đến San Pedro cùng một lý do như ta. Để xem hắn có thể biết thêm được gì về Constance và thuyền trưởng. Khi hắn ra ngoài và nhìn thấy ta, hắn đã nói đại điều đầu tiên mà hắn nghĩ ra để giải thích về sự có mặt của hắn ở đó. Hắn đã nói hắn là thuyền trưởng.
Thám tử trưởng nhảy phốc dậy.
- Thôi, Hannibal nói, ta đi.
Peter cũng đứng dậy theo.
- Đi đâu? Peter hỏi. Nếu đến nhà Slater bằng xe đạp, thì mình đề nghị mang thức ăn theo. Một hai khúc bánh mì cho mỗi đứa: jambon, phô mai, bánh mì...
- Không được! Hannibal đáp và kéo cửa sập Đường hầm Số Hai lên. Ta không đi đến nhà Slater, mà chỉ đến Thần tiên Biển cả thôi. Ta cần hỏi chuyện Constance Carmel.
Hannibal dừng một chút trước khi chui xuống đường hầm.
- Đã đến lúc phải chơi cách mở bài ra hết trên bàn! Thám tử trưởng thông báo.
Ba Thám Tử Trẻ đến Thần tiên Biển cả trước giờ đóng cửa, và đứng chờ Constance Carmel bên cạnh chiếc xe tải nhẹ màu trắng.
Tối hôm đó trời lạnh. Khi bước qua cổng bãi đậu xe, Constance cầm áo choàng trên tay. Nhu thường lệ cô mặc hộ đồ tắm và đi sandale, dường như cô thờ ơ với cái lạnh y như chim cánh cụt.
- Chào, Constance dừng trước ba thám tử và nói. Các cậu tìm tôi à?
Hannibal bước lên:
- Thưa chị Constance, em biết là bây giờ hơi trễ và có lẽ chị đang mệt. Nhưng tụi em có thể xin chị vài phút được không ạ?
- Tôi không mệt.
Constance nhìn Hannibal từ đầu xuống chân: cô cao hơn thám tử trưởng cũng phải mười lăm phân.
- Tôi không mệt, nhưng tôi vội. Ngày mai các cậu quay lại được không?
- Tụi em cần nói chuyện ngay, - thám tử trưởng đứng thẳng người lên bằng cả chiều cao một mét sáu mươi hai rưỡi. Đã đến lúc...
- Ngày mai, Constance lập lại. Khoảng mười hai giờ trưa.
Cô gái bước lên phía trước, như nghĩ là Hannibal sẽ nhường đường cho cô đi.
Nhưng Hannibal không nhúc nhích. Hannibal hít thật sâu vào rồi chỉ nói một từ. Hannibal phát âm lớn và rõ:
- Fluke.
Constance Carmel dừng lại, hai tay chống lên hông.
Cô nhìn Hannibal với vẻ mặt hung dữ.
- Các cậu muốn gì Fluke? Cô hỏi.
- Tụi em không muốn gì ở nó, Hannibal trả lời và cố mỉm cười. Tụi em rất vui khi được biết Fluke thích hồ bơi nhà ông Slate, và tụi em cũng biết chị hết lòng chăm sóc cho nó. Nhưng có một vài điều tụi em cần làm rõ.
- Tụi em muốn giúp chị, Bob lịch sự nói. Em xin hứa là tụi em chỉ muốn giúp.
- Giúp tôi à?
Bây giờ chính Bob phải chịu ánh mắt của Constance Carmel.
- Các cậu định giúp tôi bằng cách nào?
- Tụi em nghĩ có kẻ đang rình rập theo dõi chị, Peter nói. Tụi em đã nhìn thấy một người bước ra khỏi văn phòng của thuyền trưởng Carmel ở San Pedro trong chính ngày hôm nay. Và khi hắn biết đi em đã nhìn thấy, hắn tự xưng là ba của chị.
- Mà hắn không thể nào là ba chị được, - Hannibal kết luận, bởi vì ba chị đã bị mất chiếc tàu trong cơn bão tuần vừa qua và hiện đang nằm viện.
Constance Carmel lưỡng lự. Dường như cô đang suy nghĩ về những gì vừa mới dược nghe và tìm hướng trả lời.
Cuối cùng cô mỉm cười:
- Vậy thì đúng các cậu là thám tử thật à?
- Như trên danh thiếp đã ghi, Peter trả lời và mỉm cười lại.
- Thôi được, Constance Carmel vừa nói vừa lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác ra. Mời các cậu đi cùng tôi, ta sẽ nói chuyện trên xe.
- Cám ơn chị, chị thật tử tế, Hannibal đáp.
- Cứ gọi tôi là Constance, - cô gái nói và mở cửa xe ra. Còn tôi sẽ gọi cậu là Hannibal. Đồng ý nhé?
- Không phải là Hannibal. Mà là Babal.
Cô nhìn Peter:
- Còn cậu là Bob hả?
- Không, em là Peter.
- Bob là em, Bob giải thích.
- Babal, Peter và Bob. Nhớ rồi. Constance nói và mỉm cười. Lên xe!
Trong buồng lái không có đủ chỗ cho bốn người.
- Em sẽ ra sau, Peter nói. Babal ơi, cậu sẽ kể lại cho mình nghe nhé.
Hannibal ngồi cạnh Constance, còn Bob ngồi bên Hannibal. Cô gái có vẻ đăm chiêu và không nói tiếng nào cho đến khi ra được con đường cái.
- Kẻ bước ra khỏi văn phòng ba tôi trông như thế nào? Cuối cùng Constance hỏi khi dừng lại ở đèn đỏ.
Hannibal mô tả người đàn ông cao gầy có nếp nhăn dưới con mắt và lập lại cho Constance nghe những gì gã đàn ông đã nói.
Constance lắc đầu.
- Tôi không biết ai giống như vậy cả. Có thể là một người bạn của ba. Hoặc... hoặc ngược lại là một kẻ muốn hại ba?
Đèn chuyển sang màu xanh. Constance cho xe chạy tiếp
- Được rồi, cô nói. Các cậu muốn tôi nói gì?
- Tất cả, từ đầu, Hannibal nói. Chị có thể bắt đầu từ sáng thứ hai lúc ông Slater gọi điện thoại cho chị từ San Pedro để báo là đã phát hiện một con cá voi bị mắc cạn trên bờ. Ông ấy đã nhìn thấy nó bằng ống nhòm khi đang ở trên tàu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...