Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan


“Trận mộc cầu chính thức bắt đầu!”
Tiếng chiêng vang lên rồi ngân dài một cách đáng sợ, các nho sinh tham gia trận đấu vội vàng đuổi theo quả bóng bé xíu. Nhưng trông họ giống đang chuẩn bị đánh nhau hơn là chỉ chơi bóng đơn thuần. Chuyện mà Yong Ha lo lắng lúc sáng đã trở thành hiện thực.
Sun Joon khéo léo tránh được hết tất cả những nho sinh Tây trai lao về phía mình, rồi trong nháy mắt, chàng dùng đầu gậy giành được bóng, Jae Shin cũng dùng vai đẩy được hai người đang kèm chặt mình ra rồi chạy theo Sun Joon. Nhưng mấy nho sinh Tây trai dùng cả thân mình để chặn đường đi của hai người, khiến cả Sun Joon và Jae Shin đều ngã ra đất. Khi Sun Joon lăn trong đống bụi đất, đám kỹ nữ đứng hai bên sân đồng loạt la lên như thể chính họ bị thương vậy.
Trận đấu chỉ vừa bắt đầu, nhưng đã có một nho sinh bị thương phải rời khỏi sân cho người khác vào thay. Vì trong trận đấu buổi sáng có rất nhiều nho sinh đã bị thương, nên danh sách những người tham gia trận mộc cầu này trong thực tế hoàn toàn khác với danh sách họ đã đăng ký. Kể cả những người còn đang khoẻ mạnh cũng không thể dự đoán trước trận đấu sẽ diễn biến như thế nào. Thấy Yoon Hee bồn chồn đứng ngồi không yên, Yong Ha vẫy tay gọi cô lại rồi bắt cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Đại Vật này, ta thấy cậu cũng nên chú ý xem trò này chơi như thế nào đi.”
Yoon Hee run run hỏi:
“Nữ Lâm sư huynh nghĩ sẽ đến lượt tôi vào sân thi đấu sao?”
“Chưa biết chừng. Đúng ra phải dạy cho cậu bài bản. Nhưng giờ không còn thời gian nữa. Thôi, nghe cho rõ những lời ta nói nhé.”
Yong Ha giải thích cho Yoon Hee luật chơi cũng như những thủ thuật cụ thể nhất mà hắn biết. Yong Ha chưa kịp kết thúc bài giảng của mình thì một nho sinh Đông trai đã ôm vai rời sân. Yoon Hee run rẩy khẽ liếc nhìn đám nho sinh Tây trai. Không chỉ những nho sinh Hạ trai mới nhìn cô bằng ánh mắt căm thù. Hầu như tất cả các nho sinh Tây trai đều như vậy. Yoon Hee có thể nhìn thấy qua ánh mắt và kẽ môi của họ kế hoạch “tống tiễn” từng nho sinh Đông trai một, cho đến khi cô bước chân vào sân.
“Nữ Lâm sư huynh, dù gì tôi cũng sẽ phải tham gia, hay vào sân ngay lúc này luôn nhé?”
“Cậu điên rồi sao? Cả đám bên đó đang nhắm cậu hết mà. A, không, ý ta không phải...”
“Huynh cũng nhận ra rồi sao... Quả nhiên...”
“Nếu được thì hãy vào sân muộn nhất hết mức có thể. Nguy hiểm lắm. Cây gậy bọn họ đang cầm trong tay là thứ vũ khí nguy hiểm cực kỳ.”
“Tôi cũng sợ, chỉ muốn bỏ chạy thôi. Nhưng làm vậy thì hèn nhát lắm. Nếu bây giờ tôi không vào thi đấu, chưa biết chừng từ nay về sau tôi sẽ trở thành một con thỏ đế luôn cũng nên.”
Yong Ha nhìn đôi tay run run của Yoon Hee rồi mỉm cười tỏ vẻ chịu thua. Hắn vừa vỗ tay vừa nói:
“Nếu đã quyết thế rồi thì cậu cứ ra sân đi. Nhưng nhớ, kể từ lúc này ta với cậu là bạn. Dù âm dương thay đổi, ta với cậu vẫn là bạn. Cho dù cậu có ghét ta đi chăng nữa.”
“Tôi đâu có ghét Nữ Lâm sư huynh?”
“Dĩ nhiên ta biết. Ai lại đi ghét bỏ một người trên cả tuyệt vời như ta chứ? Nếu có người ghét ta, thì nhất định là do lòng đố kỵ rồi, ha ha ha.”
Nói rồi Yong Ha đứng phắt dậy, đưa tay lên trời vẫy vẫy để mọi người tập trung chú ý về phía mình. Hắn chặn một nho sinh đang chuẩn bị vào sân thay người lại.
“Chưa đến lượt cậu đâu, giờ hãy để cho đệ nhất dương vật thể hiện.”
Nghe câu nói đùa của Yong Ha, Yoon Hee quát:
“Nữ Lâm sư huynh!”
“À, ừ thì không phải, ý ta là đến lượt Đại Vật vào sân. Đại Vật hay đệ nhất dương vật gì cũng giống nhau cả thôi, sao cứ phải nổi cáu nhỉ?”
Yoon Hee vừa nhận gậy vào sân thì Jae Shin chạy lại lớn tiếng:
“Này! Ngươi định phá hỏng trận đấu sao?”
Nhưng trước khi gã đến nơi, Yoon Hee đã vội vàng chạy vào sân không để gã kịp chặn cô lại.
“Chết tiệt! Trận đấu đã đủ căng rồi, giờ còn muốn làm ta đau đầu thêm sao?”
Jae Shin làu bàu vác gậy lên vai, đứng nhìn theo Yoon Hee. Khi Sun Joon và các nho sinh Đông trai đang thi đấu chạy về phía cô, Yoon Hee nhoẻn miệng cười nói:
“Tôi biết sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên tôi sẽ làm mồi nhử bọn họ. Dù gì cũng không biết luật chơi lẫn cách chơi, ít ra cũng phải được việc gì đó chứ.”
“Cái thằng nhóc này! Đừng có nói nhảm...”
Sun Joon ngắt lời Jae Shin, mỉm cười nói:
“Nếu cậu muốn, thì cứ làm vậy đi.”
Sau đó họ tiếp tục di chuyển, lấy Jae Shin làm trung tâm. Sun Joon đưa bàn tay ấm áp của mình nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Yoon Hee.
“Cậu cứ làm theo ý cậu. Nhưng tôi sẽ bám sát để yểm hộ.”
Sau khi để lại nụ cười và hơi ấm bàn tay, Sun Joon quay về vị trí của mình. Không biết những thứ ấy có phải thuốc thần tiên không, mà sự lo lắng và căng thẳng của Yoon Hee tan biến hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Từ đầu đến giờ Điêu Thuyền chỉ ngồi một chỗ cao ngạo như bà hoàng, nhưng ngay khi Yoon Hee vừa bước vào sân đấu, nàng liền đứng dậy, tiến gần về phía sân hơn với vẻ mặt lo lắng. Yong Ha thì ngồi dưới lều, gân cổ lên mà gào:
“Này Tây trai! Đường đường chính chính mà chơi nhé! Coi chừng bà mụ cắt sạch dương vậy bây giờ!”
Nho sinh Tây trai đồng loạt quay sang nhìn Yong Ha với ánh mắt căm thù. Yong Ha vẫn không chịu thôi, tiếp tục nói:
“Mà chắc các người cũng chẳng tiếc đâu nhỉ? Dù gì bây giờ cũng chẳng có chỗ mà dùng đến.”
Jae Shin phì cười, lẩm bẩm:
“Cái tên đó, xem ra hữu dụng hơn khi ở trong sân đấy.”
Lời lẽ của Yong Ha càng khó nghe bao nhiêu, vẻ mặt của Đại Tư Thành, lúc này đang ngồi cạnh hoàng thượng, lại càng căng thẳng bấy nhiêu.
“Mấy... mấy cái đứa này, chẳng lẽ quên mất là có hoàng thượng ở đây rồi sao?”
“Đại Tư Thành cũng quên sự có mặt của trẫm đi. Chẳng phải vậy là được sao?”
“Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ phải mắng chúng thật nghiêm mới được.”
“Trẫm thấy vui mà, có vấn đề gì sao?”

“Vì hoàng thượng quá quảng đại đối với chúng, nên giờ chúng xem thường cả đám cả đám thầy chúng thần đấy thôi!”
“Ngươi đang nói cái gì đấy hả? Là lỗi của ta sao!”
“Dạ bẩm? Á! Ý... ý của tiểu nhân không phải vậy...”
“Trẫm được biết chuyện nho sinh xem thường thầy dạy đã là một căn bệnh lâu đời của Sung Kyun Kwan. Từ nhỏ các nho sinh đã được những người có cùng tư tưởng học thuật với mình dạy dỗ, đến khi vào Sung Kyun Kwan phải nhận sự dạy dỗ từ những khác đảng phái, nên dĩ nhiên không dễ dàng gì chấp nhận. Song, lỗi cũng một phần do những người thầy không đủ thực lực để dạy những nho sinh quá xuất sắc. Ngoài ra còn có thêm vài lý do khác khiến sự thể thành ra thế này. Sao ngươi dám nói đó là lỗi của ta!”
“Tiểu nhân xin nhận tội! Cũng tại tiểu nhân ăn nói hồ đồ không suy nghĩ.”
“Ngay từ đầu trẫm đã bảo các nho sinh chơi hết mình rồi, đừng biến trẫm thành ông vua hai lời.”
“Vâng thưa hoàng thượng!”
Hoàng thượng nhìn xuống khoảng sân rộng, nơi các nho sinh đang dùng hết sức mình để đuổi theo trái bóng nhỏ với cây gậy dài trong tay. Với hoàng thượng, hình ảnh những nho sinh ướt đẫm mồ hôi, lấm lem bùn đất còn đáng xem hơn các kỹ nữ đang la hét ồn ào bên ngoài. Đôi khi trong trận đấu, họ gây gổ, gian lận, nhưng Người vẫn thấy vui với suy nghĩ họ còn trẻ và tràn đầy nhiệt huyết. Hoàng thượng còn muốn được hoà vào họ, tham gia vào trận đấu, khó khăn lắm mới kìm được cái bàn toạ cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Yoon Hee bắt đầu thấm mệt, cô không giấu được những cơn thở dốc. Khác hẳn với khi ngồi xem, rõ ràng trận cầu này khó khăn hơn cô tưởng nhiều. Trên sân thi đấu, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ đã quá rõ ràng. Yoon Hee nhìn thấy thái y làm việc tại phòng thuốc đang ngồi ở đằng xa. Nếu cô gục xuống, chắc chắn ông ta sẽ chạy đến chẩn mạch cho cô. Chưa kể còn có hoàng thượng đang ngồi trên cao kia nữa. Có lẽ cô cứ tiếp tục làm kẻ hèn nhát lại hay hơn. Nhưng đã quá muộn rồi. Vậy nên cho dù có chết cũng không được phép ngã gục.
Quả bóng lăn đến gậy của Yoon Hee. Ngay khi đám nho sinh Tây trai bắt đầu chạy đến vây lấy cô, Sun Joon đã nhanh chóng giành bóng về phía mình. Ngoài những khoảnh khắc ngắn ngủi, chàng không bao giờ để cho bóng đến gần Yoon Hee. Điều nguy hiểm nhất đối với Yoon Hee lúc này, chính là quả bóng. Nhưng dù Sun Joon đã đánh bóng đi, vẫn có một nho sinh Tây trai tranh thủ lúc trọng tài không để ý, dùng gậy quật vào cổ chân Yoon Hee. Sự việc diễn ra quá nhanh nên ngoài Yoon Hee ra, không một ai nhìn thấy cả. Cô ngã dúi về phía trước, lăn ra nền đất. Tuy cú đánh chỉ sượt qua nên Yoon Hee không bị thương, nhưng lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Sau khi vội vàng đứng dậy, Yoon Hee vừa chạy theo bóng vừa nhìn xung quanh. Cô không tài nào đoán được là ai đã xuống tay với mình.
Sau khi dẫn bóng đi, Sun Joon linh hoạt cúi tấm lưng mềm mại như cành liễu, đánh bóng vào cầu môn của Tây trai. Tiếng thét của đám kỹ nữ cảm thán thân hình đáng thèm muốn của Sun Joon còn lớn hơn cả tiếng reo hò của đám nho sinh Đông trai khi chàng ghi bàn.
Sun Joon chạy về phía Yoon Hee đầu tiên. Chàng để cây gậy của mình móc vào cây gậy của cô, tì trán mình sát vào trán cô. Yoon Hee cảm nhận được mùi hương của chàng. Hành động bất ngờ của Sun Joon khiến cô đỏ bừng mặt. Sau khi chia tay sẻ niềm vui với Yoon Hee trong thoáng chốc, Sun Joon quay sang choàng vai ăn mừng bàn thắng với nho sinh Đông trai, rồi lại hồ hởi trở về vị trí của mình.
Kể từ đó, dường như không còn ai tìm cách tấn công Yoon Hee nữa. Khả năng chơi bóng của Yoon Hee còn khá hơn Yong Ha, cô nhanh chóng bắt được nhịp của trận đấu. Nhưng Yoon Hee tập trung vào trận đấy bao nhiêu, thì cô lại lơ là cảnh giác bấy nhiêu. Chính vì ngay lúc ấy, sau khi chạm gậy của nhiều nho sinh khác, quả bóng lăn về phía Yoon Hee. Hơn nữa còn chính xác ngay trước gậy của cô. Yoon Hee đang cúi người dẫn bóng đến cầu môn của Tây trai thì bỗng một cây gậy đánh bóng từ đâu vung mạnh, nhắm thẳng vào mặt cô, nhanh đến mức chính cô cũng không nhìn thấy. Đến khi Yoon Hee phát hiện ra thì đã muộn.
Bốp!
Yoon Hee nhắm tịt mắt cùng lúc tiếng “Bốp!” đó vang lên. Nhưng cô lại không cảm thấy đau. Chính xác hơn, chẳng có thứ gì chạm vào mặt cô cả. Yoon Hee thận
trọng từ từ mở hé mắt. Cô nhìn thấy một bộ lễ phục màu đỏ trước mắt mình. Cánh tay dài của người mặc bộ lễ phục ấy đang giữ chặt thứ gì đó. Yoon Hee đưa mắt mình theo cánh tay, thứ cô nhìn thấy là đầu cây gậy suýt đánh trúng mặt cô khi nãy đang bị giữ chặt lại. Bàn tay giữ cây gậy đang rướm máu. Mọi người xung quanh cô hốt hoảng la lớn:
“Giai Lang!”
Đến tận lúc đó, Yoon Hee mới nhận ra người đang đứng chắn trước mặt mình là Sun Joon. Chàng vẫn đứng yên không cử động. Chàng chính là người biết rõ tình huống nguy hiểm khi nãy hơn bất cứ ai. Nhìn thấy máu từ tay chàng nhỏ xuống, giọng Yoon Hee bắt đầu run:
“Giai... Giai Lang huynh...”
Jae Shin từ xa cau mày chạy lại.
“Mấy tên tiểu tử khốn kiếp! Ta phải giết hết!”
Yong Ha đứng ngoài sân, giật mình la lớn khi nhìn thấy Jae Shin vung cây gậy dài một cách hung hãn:
“Lớn chuyện rồi, tất cả mau giữ Kiệt Ngao lại!”
Trong nháy mắt đã có vài nho sinh chạy đến giữ chặt lấy Jae Shin. Nhưng vẫn không đủ. Ngay khoảnh khắc Jae Shin vùng mình thoát khỏi gọng kìm của họ và vung gậy lên cao, Sun Joon đã nhanh tay hơn đấm thật mạnh vào mặt nho sinh định tấn công Yoon Hee khi nãy. Cả Phi Thiên đường như lặng đi trong chốc lát. Không một ai ngờ rằng người xuống tay trước lại là Sun Joon chứ không phải là Jae Shin. Điều này càng khiến bầu không khí trở nên đáng sợ hơn.
“Huynh vừa phải phôi.”
Nho sinh kia bị đánh té bật người ra sau, nghe xong câu nói như rít qua kẽ răng ấy của Sun Joon thì vừa ôm mặt vừa la lớn:
“Đến sống ở Đông trai chưa đủ hay sao, giờ cậu còn dám đánh cả người Lão luận?”
“Nếu cứ nhất định phải tính đến chuyện đảng phái, thì tôi sẽ chẳng nhận mình là phái nào cả. Vậy nên đừng có cố thử thách sức chịu đựng của tôi nữa!”
Nói xong Sun Joon lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Nho sinh bị đánh hỏi với theo:
“Giai Lang, đến nước này rồi, cậu nói rõ ra đi! Cậu có phải là Lão luận phải không?”
Sun Joon đứng khựng lại. Chàng vừa nắm chặt bàn tay đang chảy máu vừa trả lời:
“Tôi là người Lão luận. Nhưng hơn hết, ngay lúc này, tôi là nho sinh Sung Kyun Kwan.”
Viên thư lại đảm trách vai trò trọng tài cứ nhấp nha nhấp nhổm trong đám đông từ nãy đến giờ, lí nhí lên tiếng:
“Xin... xin mời cả hai ra khỏi sân. Cậu Giai Lang, xin lỗi, nhưng mong cậu cũng...”
Jae Shin giật dữ quát lớn:
“Này trọng tài! Sao Giai Lang lại phải rời sân chứ? Giai Lang chỉ muốn cản hắn thôi mà. Chỉ cần đuổi cái tên Tây trai khốn kiếp dám cố tình gây thương tích kia ra là được rồi!”
Bị uy thế trong lời nói của Jae Shin làm cứng họng, viên trọng tài chỉ biết lắm lét nhìn, Sun Joon mỉm cười, nói:
“Tôi đánh người trong sân thi đấu nên bị đuổi là đúng rồi. Kiệt Ngao sư huynh, huynh nhất định phải thắng đấy.”
“Đâu ra cái kiểu kênh kiệu sai bảo người khác như thế hả? Không cần ngươi khiến, ta cũng sẽ thắng trận này.”
Sun Joon đặt bàn tay không bị thương lên vai Yoon Hee và nói nhỏ:
“Phần còn lại nhờ cậu.”
“Tuy huynh vì tôi mà bị...”
Khoé môi chàng vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp. Đường cong ấy có thể khiến cho bất kỳ người khác giới nào rung động. Nếu Yong Ha không gọi Sun Joon ra khỏi sân, có lẽ Yoon Hee đã thả trôi tâm trí và đặt môi mình lên nơi đó rồi.
Sau khi Sun Joon rời sân, trận đấu lại tiếp tục. Thái y vội chạy lại trị thương cho chàng, Yong Ha đứng bên sốt ruột lải nhải:
“Sao rồi? Xương có bị gì không? Máu chảy nhiều quá, không phải là bị thương nặng đấy chứ?”

“Cậu cứ để tôi xem đã. Làm gì mà cuống hết cả lên vậy...”
Sau khi cắt lời Yong Ha, ông ta rửa vết thương của Sun Joon bằng nước sạch mà một người nô bộc mang đến rồi nói:
“Cậu cũng biết cách đỡ đòn đấy. May là xương không bị gãy. Mặc dù tôi cũng không dám chắc là có rạn chút nào không.”
“Nhưng sao máu chảy khiếp vậy? Thái y đã xem kỹ chưa đấy?”
“Cậu Nữ Lâm cũng thật là! Nãy giờ cậu ấy đổ mồ hôi như tắm nên hoà chung với máu lan ra chứ gì nữa.”
Thái y bực mình trả lời Yong Ha, đoạn rửa sạch vết thương của Sun Joon, bôi thuốc cho chàng rồi quay lại lều thuốc của mình.
“Cho đến khi máu ngừng chảy hoàn toàn, cậu nhớ phải giơ tay cao hơn đầu. Còn nữa, không được để tay chạm nước. Tuy xương không có vấn đề gì, nhưng đã bị rách da thế này cậu vẫn phải cẩn thận. Sau này tôi sẽ kiểm tra một lần nữa cho cậu.”
“Cảm ơn ngài.”
Yong Ha đứng bật dậy, cố nói thật lớn với Yoon Hee đang chạy trong sân:
“Này Đại Vật! Giai Lang không bị gì đâu. Chỉ rách da một chút thôi!”
Yoon Hee hơi sững lại một chút rồi tiếp tục đuổi theo bóng. Cô mím chặt môi, nghĩ thầm “Thật may...”.
“Còn giả không nghe thấy nữa chứ. Này Giai Lang, Đại Vật đang nhủ thầm ‘may quá’ và yên tâm rồi đấy. Nhưng chuyện may mắn thật sự chính là việc tay cậu bị thương đúng không? Nếu khuôn mặt Đại Vật mà bị thương như thế chắc đáng sợ lắm.”
“Không phải mặt, mà là mắt.”
“Cái gì? Cái tên đáng chết đó... Với loại khốn nạn như vậy chỉ một nắm đấm là xong sao?”
“Chính vì vậy nên tới tận bây giờ tôi vẫn còn bực bội lắm. Biết vậy tống thêm mấy cú nữa...”
Yong Ha bồi hồi đưa tay nắm lấy tay Sun Joon.
“Thật tốt vì cậu là nho sinh Đông trai. Có thể nắm tay cậu thế này. Nếu cậu không vào Đông trai, chắc gì ta đã dám bắt chuyện với cậu? Dù không thể nói lời yêu thương với cậu, nhưng như thế này là đã quá đủ cho trái tim câm nín của ta rồi.”
“Đối với người như Nữ Lâm sư huynh, nhất định tôi sẽ chủ động bắt chuyện trước.”
“Một quân tử liêm chính đường hoàng như cậu mà chủ động làm quen với kẻ đam mê tửu sắc như ta? Ha ha ha.”
“Có rất nhiều thứ đáng học hỏi ở huynh.”
“Hở? Đúng là sống lâu dần chuyện gì cũng nghe qua. Cậu muốn học chuyện đàn bà con gái để làm gì?”
Yong Ha vốn là người nhanh nhạy, nhưng thật sự lần này hắn không hiểu Sun Joon nói gì. Sun Joon cũng không giải thích gì thêm mà chỉ mỉm cười. Theo dõi trận đấu được một lát, Yong Ha lại quay sang nhìn mặt Sun Joon hỏi dò:
“Hay là... dạo gần đây cậu có chuyện khó xử?”
Sun Joon chỉ cười không nói, mắt vẫn dõi theo Yoon Hee. Nụ cười của chàng có vẻ đượm buồn.
“Dù ta không biết là chuyện gì, nhưng nhìn cái vẻ mặt đó của cậu thì, giả sử tên Kiệt Ngao kia có nổi cơn điên càn quét Sung Kyun Kwan cũng không thể nào nghiêm trọng bằng chuyện này rồi. Nếu cậu đã nói sẽ chủ động bắt chuyện với ta, thì cứ thẳng thắn chia sẻ. Đừng có giấu trong lòng lâu ngày thành bệnh đấy.”
“Không, không có gì đâu.”
Giọng nói ngày thường vẫn luôn điềm tĩnh ấy, hôm nay lại nghe chẳng có chút sức lực nào.
Nếu đây là vấn đề có thể dễ dàng chia sẻ, thì chàng đã nói rồi. Nếu đối phương là một cô gái bình thường, thì chàng đã có thể nhờ Yong Ha tư vấn cho những cảm xúc đang nảy nở trong mình. Nếu đối phương là một cô gái bình thường, hẳn chàng đã quấy rầy Yong Ha không ít lần.
Nhưng chàng biết phải hỏi Yong Ha thế nào đây? Nữ Lâm huynh, có người đang khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Người đó là một chàng trai có ngoại hình rất giống nữ nhi. Chính là Kim Yoon Sik, người đang chạy hết sức mình ngay trước mặt tôi đây, thậm chí còn đang muốn làm thay cả phần của tôi trong trận đấu này nữa. Ngày nào tôi cũng ở bên cạnh cậu ấy, vậy mà hình ảnh cậu ấy vẫn hiện hữu trong đầu tôi cả ngày. Tôi ghét khi cậu ấy nhìn Điêu Thuyền, tôi ghét khi Kiệt Ngao huynh đến gần cậu ấy, tôi ghét cả việc Nữ Lâm huynh thân thiết với cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy chỉ ở bên cạnh tôi, chỉ nhìn tôi, chỉ trò chuyện với tôi, và chỉ khoe khuôn mặt tươi cười ấy ình tôi thấy mà thôi. Mà thật ra, chuyện này cũng không phải là không thể. Đàn ông với nhau, nếu thân thiết thì cũng có thể có những suy nghĩ như vậy, đúng không? Nhưng tại sao khi đứng trước Phù Dung Hoa xinh đẹp, trái tim tôi vẫn lặng yên như băng đá, còn khi đứng trước cậu ấy, lại đập loạn xạ như một kẻ điên?
Vâng, có thể cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng có điều, không chỉ trái tim tôi kỳ lạ, mà cả cơ thể tôi cũng không bình thường nữa. Không ít lần tôi bất ngờ vì những dục vọng trỗi lên trong mình. Cũng không ít lần nằm cạnh cậu ấy khi ngủ, nhìn cậu ấy thở đều đều, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế được, đành quay lưng lại mà cố dỗ mình ngủ. Tôi muốn nắm lấy bàn tay cậu ấy, muốn vuốt ve hai gò má xinh xắn, muốn hôn lên đôi môi hồng hào, muốn sờ cả đôi bàn chân nhỏ nhắn của cậu ấy nữa.
Vốn là kẻ học đạo lý quân tử, lại còn là nho sinh của Sung Kyun Kwan, nơi thờ phụng Khổng Tử và Mạnh Tử, vậy mà tôi lại có thứ tình cảm ấy với một người đàn ông. Một kẻ luôn muốn trở thành một chính nhân quân tử như tôi lại có thứ tình cảm ấy với Kim Yoon Sik. Tôi quyết định gặp gỡ Phù Dung Hoa, thế nhưng tôi lại càng cảm thấy khổ sở. Cứ nghĩ rằng gặp gỡ một người con gái khác thì tôi sẽ quên đi tình cảm của mình dành cho cậu ấy, chẳng ngờ, tình cảm ấy lại càng lớn và rõ ràng hơn. Tôi phải làm thế nào đây?
... Huynh muốn tôi hỏi ý kiến huynh như thế này sao?
Dĩ nhiên Sun Joon đã không thể nói ra những câu hỏi đang ngổn ngang trong lòng mình. Nhưng dù không nói với Yong Ha, chàng cũng biết thứ tình cảm ấy là thứ tình cảm không thể chấp nhận với luân lý thế gian này.
Giấu hết tất cả trong lòng, Sun Joon nói mà như bật ra một tiếng thở dài đầy đau khổ:
“Không, không có chuyện gì đâu.”
Sau khi hai bên Đông trai và Tây trai liên tục ghi bàn, trận đấu bắt đầu đi vào hồi kết với tỉ số hoà. Một lá cờ xanh được phất lên, báo hiệu sắp hết giờ thi đấu. Cơ hội cuối cùng thuộc về Tây trai. Tây trai đã giành được điểm trong phần thi đấu cầu mây trước đó, và có thể họ sẽ thắng cả trận mộc cầu này. Nhưng bỗng nhiên, Jae Shin xông vào phá bóng khi các nho sinh Tây trai đang cố đưa bóng về cầu môn của Đông trai. Sau khi phá được bóng, Jae Shin ngã lăn ra nền đất. Quả bóng lăn đi rồi lại lọt vào gậy của Tây trai, giữa lúc không ai ngờ, Jae Shin lại bật dậy giành lấy bóng một cách hoàn hảo như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Rồi không hề chần chừ, gã cong người đánh mạnh bóng về phía trước.
Sun Joon đột nhiên đứng phắt dậy. Quả bóng bay hẳn sang phần sân của Tây trai và lăn chính xác đến gậy của Yoon Hee. Vốn đã kiệt sức, nên từ nãy đến giờ Yoon Hee chỉ đứng gần cầu môn Tây trai mà không chạy về phần sân của đội mình. Đứng chắn giữa Yoon Hee và cầu môn Tây trai lúc này chỉ có duy nhất một nho sinh. Cơ hội đến bất ngờ khiến cô lúng túng trong giây lát, cũng trong lúc đó, nho sinh của cả hai đội ùn ùn kéo đến sau lưng cô như ong vỡ tổ. Yoon Hee giật mình, run run đánh mạnh quả bóng. Vừa đánh bóng đi xong thì Yoon Hee cũng ngã nhào, theo sau đó là một đống nho sinh đè lên người cô.
Tiếng reo hò vang dội làm cả Phi Thiên đường rúng động. Yoon Hee đang bị đè bẹp dưới đất nên không thể biết được tiếng reo hò đó dành cho bên nào. Từng người từng người trong đám nho sinh đang nằm đè lên cô lần lượt đứng dậy. Đến lúc đó Yoon Hee mới ngẩng đầu lên được. Hai mắt cô vội vàng tìm quả bóng. Quả bóng đã nằm ngoài sân, nhưng Yoon Hee không rõ nó có được tính là một bàn thắng, hay đã trật ra ngoài. Yoon Hee ngơ ngác ngồi dậy. Cô nhìn thấy các nho sinh Đông trai đang vui mừng ôm chầm lấy nhau mà nhảy.
“Vào... vào rồi sao?”
Yoon Hee cứ liên tục chỉ vào mình rồi lại chỉ vào quả bóng, hỏi ngu ngơ. Câu hỏi của cô được những nho sinh cùng đội vui mừng chạy đến vỗ vai cô trả lời. Yoon Hee dáo dác nhìn quanh tìm Sun Joon. Chàng đang đứng vỗ tay khen cô.
Chân Yoon Hee gồng đứng dậy rồi bắt đầu chạy. Và cũng đôi chân đó đẩy thân thể lấm lem bùn đất của cô vào vòng tay của Sun Joon. Yoon Hee ôm chầm lấy cổ chàng mà reo:
“Huynh thấy không? Tôi ghi bàn rồi đấy. Quả bóng đó là do...”
Sun Joon cũng quàng cánh tay phải không bị thương của mình qua eo Yoon Hee và ôm thật chặt.

“Tôi thấy hết. Tôi thấy rõ từng chút cảnh cậu ghi bàn.”
Jae Shin chạy về phía hai người họ, vò đầu Yoon Hee lầm bầm:
“Vô tình ghi bàn mà ngươi vui đến vậy sao?”
Giọng nói của Jae Shin như cố nén cười. Gã còn đánh khẽ vào bàn tay bị thương của Sun Joon, dù mắt thì nhìn về hướng khác. Rõ ràng đây là cách mà Jae Shin ăn mừng chiến thắng.
Yoon Hee buông hai cánh tay đang ôm Sun Joon ra, trả lời Jae Shin:
“Dù có vô tình đi chăng nữa, ghi được một bàn là quá tuyệt rồi. Tất cả đều nhờ Kiệt Ngao sư huynh, cám ơn huynh nhiều lắm.”
“Là công của ngươi đấy. Nếu là Nữ Lâm, có khi đã đưa chân giữa ra mà đón bóng rồi.”
Nhưng kỳ lạ là Yoon Hee vẫn không hề tách khỏi Sun Joon. Vì cánh tay lành lặn của chàng vẫn chưa chịu thả cô ra. Chàng phải huơ huơ cánh tay bị thương trên không, nhưng chỉ cần cánh tay còn lại thôi cũng đủ để ôm cô chặt đến nỗi cô không tài nào thoát ra được.
Sun Joon cũng không biết tại sao mình không buông Yoon Hee ra. Lúc này tim chàng đập loạn xạ còn hơn cả khi đang chạy ngoài sân nữa. Yong Ha nhảy tưng tưng đến, cùng lúc ôm chầm lấy ba người. Jae Shin vừa càu nhàu vừa giả vờ không thắng được Yong Ha, đứng yên một chỗ chịu cho hắn ôm. Các nho sinh Đông trai khác cũng nô nức đến ăn mừng với nhóm bốn người đang hoà thành một ấy.
Yoon Hee bị bao vây trong vòng tay của những người bạn đồng môn, nhưng hơn cả niềm vui chiến thắng, cô cảm nhận rõ rệt sự rung động của mình khi được ôm chặt trong vòng tay Sun Joon.
Điêu Thuyền vẫn đứng theo dõi họ từ xa. Nàng nghiêng đầu khó hiểu. Tất cả mọi người đều ôm nhau mừng chiến thắng, nhưng rõ ràng ở Sun Joon và Yoon Hee có cái gì đó rất lạ. Đột nhiên Điêu Thuyền có một dự cảm không tốt lành, cô rùng mình, rồi lắc đầu thật mạnh để cố xua nó ra khỏi tâm trí.
Hoàng thượng đang nghiêm mặt nhìn Đông trai ăn mừng chiến thắng thì đột nhiên thở dài nói:
“Chán quá đi mất!”
Đại Tư Thành giật mình, không biết có điều gì khiến hoàng thượng phật lòng, lại lo đến đứng ngoài không yên. Ông không nghe thấy câu nói sau của Người.
“Ta chán phải chờ họ lắm rồi. Đến khi nào thì những nhân tài trẻ tuổi kia mới chịu đến bên cạnh ta...”
Trong khi nho sinh Đông trai đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, thì công việc chuẩn bị cho phần thi cuối cùng, kéo co, đã bắt đầu. Vài nô bộc vác trên vai một sợi thừng to và dài đi ra thả ngay giữa sân. Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Yoon Hee lên tiếng:
“Ha, tôi nhớ Sun Dol quá!”
“Sao lại nhắc Sun Dol?”
“Nếu có cậu ấy ở đây, thì chẳng phải chúng ta sẽ thắng chắc phần kéo co sao? Một mình Sun Dol thôi cũng đã hơn sức của mấy người cộng lại rồi. Ít nhất cũng khoảng năm người?”
“Ha ha ha. Cái đó thì tôi không dám chắc. Nhưng Sun Dol cũng nhớ cậu lắm đấy. Khi nào tiện, hãy ghé nhà tôi một lần...”
Yoon Hee giả vờ lấy ống tay áo lau mặt, né tránh không trả lời Sun Joon. Những vệt đất bám trên mặt cô theo đó càng lan rộng ra hơn. Yong Ha lo lắng lên tiếng hỏi Sun Joon:
“Này Giai Lang. Tay cậu thế kia thì làm sao tham gia được? Mà, nếu chúng ta thiếu một người thì cũng thua thiệt quá...”
“Tôi sẽ kéo bằng một tay. Ít ra cũng đỡ hơn là bỏ cuộc hoàn toàn.”
“Xin mời xếp hàng.”
Nghe hiệu lệnh của viên thư lại kiêm trọng tài, nho sinh Đông trai và Tây trai đồng loạt xếp thành hai hàng đối diện nhua dọc theo sợi dây thừng. Bình thường họ hay xếp hàng theo thứ tự nhập học hoặc theo tuổi tác, nhưng lần này thì những ai khoẻ nhất sẽ đứng ở đầu và cuối hàng, những người còn lại dồn hết ở giữa.
Sun Joon vì bị thương ở tay nên phải xếp vào khu giữa cùng với Yoon Hee. Sau một hồi lúng túng không biết phải thả cánh tay bị thương đi đâu. Cuối cùng, chàng quyết định gác nó lên vai Yoon Hee.
Yoon Hee cảm giác như chàng đang khoác vai mình vậy, trái tim cô nhảy nhót loạn xạ. Đúng lúc ấy, đột nhiên hoàng thượng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi đi về phía các nho sinh đang chuẩn bị cho phần thi đấu cuối cùng. Phía sau hoàng thượng là cả một đoàn tuỳ tùng mang theo trường thương và bảo kiếm. Giật mình trước hành động bất ngờ của hoàng thượng, tất cả nho sinh Sung Kyun Kwan đều đồng loạt quỳ dạt xuống đất. Họ nghe thấy tiếng hoàng thượng vang lên phía trên đầu.
“Này Lee Sun Joon. Tay của ngươi thế nào rồi?”
“Nhờ ơn hoàng thượng, thần bị thương không nặng lắm.”
“Vậy thì tốt. Nhưng tay đã bị thương rồi, ngươi còn thi kéo co nữa, có quá sức không?”
“Thần chỉ kéo một tay thôi ạ.”
Hoàng thượng liền nói ngay ra lời đã chuẩn bị từ trước:
“Vậy sao được. Ngươi đừng cố quá làm gì. E hèm! Trẫm sẽ thế chỗ của ngươi.”
Tất cả nho sinh đều ngơ ngác không hiểu hoàng thượng muốn nói gì. Rốt cuộc Người đang nói gì vậy? Nếu vào thay Sun Joon, nghĩa là hoàng thượng sẽ cùng với Tiểu luận, Nam nhân, Tiểu bắc chống lại Lão luận? Hay nghĩa là Người sẽ đại diện Lão luận tham gia trận đấu này? Tất cả nho sinh Sung Kyun Kwan đều không biết phải tiếp nhận hành động khó hiểu và phức tạp này bằng cách nào nữa.
“Lee Sun Joon mau bước ra khỏi hàng đi.”
Sun Joon không còn cách nào khác, đành đứng sang một bên, hoàng thượng liền bước tới lấp chỗ trống của chàng. Chuyện thành ra thế này, người muốn phát điên nhất chính là Yoon Hee. Giờ cô không phải ở gần, mà là rất gần hoàng thượng. May sao, Đại Tư Thành đã lên tiếng:
“Hoàng thượng, hoàng thượng không thể làm thế được, mong hoàng thượng minh xét!”
“Sao lại không được... Vậy khanh thử liệt kê ba lý do tại sao trẫm không thể tham gia xem nào.”
Ba lý do? Đại Tư Thành nhất thời lúng túng, ông không nghĩ ra lý do nào cả, chỉ biết lắp ba lắp bắp:
“Cái đó... cái đó... lý do là...”
Ruột gan Yoon Hee như lửa đốt. Mấy thứ lời lẽ dài vô tận mỗi lần họp sáng của Đại Tư Thành đã đi đâu cả rồi? Hoàng thượng đưa mắt nhìn khắp lượt rồi dừng lại ở Yoon Hee đang quỳ phục như chết dưới đất và nói:
“Kim Yoon Sik, ngươi thử nói ra ba lý do xem nào.”
Yoon Hee bất ngờ trước việc hoàng thượng gọi chính xác tên cô còn hơn cả câu hỏi mà Người hỏi cô nữa. Vậy nên cô đã không thể thốt lên tiếng nào. Tiếp theo đó, hoàng thượng lớn tiếng gọi Jae Shin đang ở đầu hàng:
“Moon Jae Shin! Ngươi nói xem!”
Với Jae Shin thì việc hoàng thượng có tham gia hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì, nên gã không buồn lên tiếng.
“Gu Yong Ha! Trẫm nghĩ ngươi có thể trả lời được. Nói thử xem!”
Yong Ha dù không muốn nhưng vẫn phải trả lời:
“Việc được hoàng thượng hạ cố cùng tham gia thi đấu như thế này là vinh dự lớn cho nho sinh Sung Kyun Kwan chúng thần. Nhưng thần lo rằng có hoàng thượng tham gia thì trận đấu này cho dù có thua cũng không phải là thua, có thắng cũng không thể xem là thắng. Hơn nữa, nếu chỉ tính những trận đấu trước thì không vấn đề gì, nhưng trận kéo co này lại là trận quyết định thắng thua, vậy nên lại càng khó xử hơn.”
Đại Tư Thành nhờ có Yong Ha nói đỡ, bắt đầu lên tiếng trở lại:
“Đúng vậy thưa hoàng thượng! Xin hoàng thượng minh xét.”
Trong tình huống này mà tâm trí Yoon Hee vẫn mải thắc mắc bằng cách nào mà hoàng thượng có thể nhớ tên nho sinh Sung Kyun Kwan hay đến vậy. Mà không chỉ tên, đến cả người mang tên đó hoàng thượng cũng nhớ chính xác nữa, điều này càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn. Hoàng thượng vừa cởi chiếc nón đang đội trên đầu ra vừa nói:
“Lee Sun Joon! Trẫm muốn tham gia trận đấu này. Vậy nên ngươi phải giúp trẫm.”
Không rõ hoàng thượng đang muốn ép Sun Joon giúp mình, hay đang muốn làm khó chàng nữa. Yoon Hee rất lo lắng cho Sun Joon, nhưng chàng lại bình tĩnh mỉm cười nhìn về phía Tây trai và nói:

“Thần nghĩ chỉ cần phía Tây trai không ngại hoàng thượng mà cố tình thua là được. Xin hoàng thượng ban ngự lệnh để nho sinh chúng thần thi đấu hết sức mình. Chúng thần sẽ làm đúng theo ý hoàng thượng muốn.”
“Các khanh hãy thi đấu hết mình. Nếu không thì sẽ biết tay trẫm.”
Sau khi hoàng thượng ban ngự lệnh, Người đưa chiếc nón của mình cho Đại Tư Thành rồi đứng xen lẫn vào với nhóm nho sinh. Yoon Hee vừa nhìn thấy đôi giày của hoàng thượng bên cạnh mình đã tưởng như tim ngừng đập và sắp chết đến nơi.
Yong Ha đang quỳ bỗng lên tiếng:
“Bẩm hoàng thượng, Gu Yong Ha thần có điều muốn nói.”
“Ngươi cứ nói đi.”
“Chân mệnh thiên tử không thể đứng sau như thế này được, mời hoàng thượng lên phía trước...”
Nghe xong câu nói này linh hồn Yoon Hee như được cứu rỗi. Cô muốn chạy ngay sang chỗ Yong Ha thơm hắn một cái cảm ơn. Nhưng Yong Ha còn chưa kịp nói hết câu, phía Tây trai đã nhất loạt lên tiếng phản đối:
“Không được, thưa hoàng thượng! Tuyệt đối không được!”
Linh hồn Yoon Hee lại rơi tõm xuống địa ngục.
“Tây trai nói đúng. Nếu trẫm ra phía trước, sẽ rất khó cho Tây trai có thể chơi hết mình. Trẫm vào thi đấu thay cho Lee Sun Joon, nên trẫm sẽ đứng ở chỗ của Lee Sun Joon. Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu trận đấu đi.”
Cứ bay lên rồi lại rơi xuống mấy lần, cuối cùng linh hồn của Yoon Hee đành chôn chân ở địa ngục cùng với câu nói quyết định của hoàng thượng. Viên trọng tài thấp thỏm hô:
“Vậy... mọi người hãy cầm dây. A... Xin mời hoàng thượng cầm dây.”
Hoàng thượng cầm dây thừng lên trước tiên. Tiếp theo là các nho sinh, Yoon Hee cũng vừa run lẩy bẩy vừa nắm lấy sợi dây. Cô đang đứng bên cạnh hoàng thượng, chỉ cách Người một sợi dây thừng. Đột nhiên hoàng thượng nói một câu làm cho Yoon Hee càng bấn loạn hơn:
“Ta cứ nghĩ Đại Vật chỉ có khuôn mặt nhỏ thôi, không ngờ cả nắm tay cũng nhỏ không kém.”
Mắt Yoon Hee hết nhìn tay hoàng thượng lại nhìn đến tay mình. Cô cũng so sánh cả bàn tay của các nho sinh đứng trước và sau mình nữa. Không cần nhìn kỹ cũng thấy có sự khác biệt. Hơn nữa, những người khác khi nắm chặt dây thừng đều nổi gân máu khắp mu bàn tay. Hoàng thượng cũng vậy. Chỉ riêng tay của Yoon Hee là vẫn trắng hồng không hề có dấu vết gân máu nào.
Hai bên tai và sống lưng Yoon Hee bắt đầu toát mồ hôi hột, hai bàn tay đang cầm dây cũng run lẩy bẩy. Không thể nào giấu hai bàn tay ấy đi, Yoon Hee càng lúc càng căng thẳng, lòng rối bời bời.
Tiếng chiêng bắt đầu cuộc thi làm cô bừng tỉnh. Yoon Hee vừa kéo sợi dây thừng trong vô thức vừa nghĩ đến lời nói ban nãy của hoàng thượng.
Chẳng phải người đã gọi cô bằng biệt hiệu Đại Vật chứ không phải bằng tên đó sao? Không lý nào. Làm sao hoàng thượng có thể biết biệt hiệu cô mới được đặt sau khi nhập học Sung Kyun Kwan kia chứ? Chắc chắn là cô nghe nhầm.
Dù đã cố phủ định, nhưng Yoon Hee vẫn cảm thấy cực kỳ bất an. Cô cũng không thể túm hoàng thượng lại hỏi cho rõ ngọn ngành, có phải Người vừa gọi cô là Đại Vật hay không. Xung quanh, những tiếng hô “Cố lến! Cố lên!” ồn ào khi vào đến tai Yoon Hee đều trở thành “Đại Vật! Đại Vật!”, cô không hề muốn nghe âm thanh ấy, nhưng vì hai tay đều phải kéo dây nên chẳng còn tay đâu để bịt tai cả.
Trong Phi Thiên đường, tiếng hô hào cổ vũ cho Tây trai hoàn toàn biến mất. Không một ai muốn tiếp sức cho những người đang “đối đầu” với hoàng thượng. Các nho sinh Tây trai dù có cắn răng dốc sức kéo thừng đến mấy cũng vẫn chỉ đơn độc trong cuộc đấu này mà thôi. Điều này càng khiến họ muốn thắng hơn. Dần dần mảnh vải đỏ được cột giữa sợi dây thừng tiến dần sang phía Tây trai, trọng tài phất tay thông báo bên Tây trai chiến thắng. Nhưng đến ván thứ hai, sau khi hai bên đổi chỗ, Đông trai đã lôi tuột Tây trai về phía mình, chiến thắng một cách hoàn hảo.
Giờ chỉ còn lại ván cuối cùng. Ván đầu này không chỉ quyết định bên thắng trong trò kéo co, mà còn quyết định kết quả của ngày thi đấu hôm nay. Hoàng thượng đã xắn cả tay áo lên. Không ai có thể ngờ rằng Người lại hiếu thắng đến thế. Thấy vậy, tất cả nho sinh cũng bắt chước làm theo hoàng thượng. Chỉ có mình Yoon Hee là vẫn để tay áo phủ dài, cô không muốn để lộ cánh tay khẳng khiu của mình.
Tiếng chiêng lại vang lên. Hai bên đồng thời ra sức kéo thừng. Yoon Hee nhắm tịt mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy vai mình và vai hoàng thượng thi thoảng lại va vào nhau. Cô còn nghe rõ tiếng hoàng thượng la “Cố lên!” và cả tiếng thở nặng nhọc của Người nữa. Yoon Hee nghiến răng, rủa thầm trong bụng:
“Đúng là ông vua phá đám! Nếu như hoàng thượng không vào thế chỗ, thì người đang chạm vai với mình đã là Giai Lang rồi. Chết tiệt!”
Không biết có phải cơn phẫn nộ của Yoon Hee đã biến thành sức mạnh hay không, sợi dây thừng dần dần được kéo hẳn về phía Đông trai.
Sau một hồi giằng co, tiếng chiêng vang lên. Cùng với đó, tiếng reo hò và những đôi giày của nho sinh Đông trai cũng được tung thẳng lên trời. Trên bầu trời chứa chan ánh nắng và tuổi trẻ, có cả đôi giày bông màu đen của hoàng thượng nữa. Nhìn nho sinh Đông trai ôm nhau ăn mừng, hoàng thượng cũng rất muốn được vào hoà với họ, nhưng phải có kìm lại. Hoàng thượng vỗ mấy cái vào vai Yoon Hee, lúc này chỉ chực chạy trốn khỏi Người, như tỏ ý khích lệ. Hành động nhỏ ấy đủ khiến cô giật nảy mình. Hoàng thượng lấy làm thú vị, cười bảo:
“Ngươi gan nhỏ, thứ gì cũng nhỏ, duy chỉ có chỗ đó là lớn thôi sao? Thú vị thật, ha ha ha!”
Sau khi tưởng tượng ra một hình ảnh gì đó cực kỳ quái dị, hoàng thượng không nhịn nổi phá lên cười. Yoon Hee cũng đang nghĩ đến hình ảnh hoàng thượng vừa tưởng tượng sực nhớ chuyện khi nãy, vậy chắc chắn không phải cô nghe nhầm. Hoàng thượng đã biết cô là Đại Vật. Không hiểu Người còn biết gì về cô nữa? Yoon Hee đau khổ lén ngước nhìn hoàng thượng. Cô không hề đề phòng cho đến khi nhận ra đầu mình đã ngẩnng lên tự lúc nào.
“Cuối cùng thì ngươi cũng chịu cho trẫm nhìn mặt. Suýt chút nữa trẫm quên mất khuôn mặt này rồi.”
Nghe giọng nói hiền từ của hoàng thượng, Yoon Hee cảm thấy như Người đang muốn nói “Thân là hoàng thượng như trẫm lại nhớ tên nhớ mặt một nho sinh như ngươi, rất cảm kích đúng không?” Sau khi xỏ chân vào chiếc giày được Đại Tư Thành nhặt về, hoàng thượng quay đi chúc mừng các nho sinh khác, rồi trở lại chỗ ngồi của mình. Yoon Hee nhìn theo hoàng thượng mà chực muốn thét:
“Xin hoàng thượng làm ơn quên khuôn mặt này đi. Tiểu nhân sẽ đa tạ thánh nhân suốt đời.”
Nhưng câu nói này chỉ dâng lên đến họng, rồi không tài nào thoát khỏi miệng cô. Những nho sinh khi nãy đứng trước và sau hoàng thượng giống cô đều đang bận rộn nói về vinh dự to lớn ấy, xem ra so với niềm vui chiến thắng, được hoàng thượng biết đến còn khiến họ vui mừng hơn. Riêng Yoon Hee còn được Người chủ động bắt chuyện, nên dĩ nhiên những ánh nhìn ghen tị dành cho cô cũng không ít. Đầu Yoon Hee quay mòng mòng, bụng cô thì cứ sôi lên rất khó chịu. Yoon Hee đẩy mọi người ra, loạng choạng bước về lều. Đến lúc này cô mới cảm thấy cơn đau từ hai bàn tay kéo dây khi nãy. Cả đầu cũng đau. Nhưng thứ đau nhất chính là ngực.
Yoon Hee không chịu nổi cơn đau, cô nằm xuống đất như ngất đi. Sun Joon là người phát hiện ra chuyện này đầu tiên, còn nhanh hơn cả Điêu Thuyền. Nhưng vì đang bị đám đông vây quanh, trước khi chàng kịp thoát ra, Điêu Thuyền đã chạy đến ngồi xuống bên Yoon Hee trước.
Yoon Hee nhắm chặt mắt, quờ quạng tìm chiếc khăn tay khi nãy vứt bên cạnh. Dù chẳng tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn che khuôn mặt mình lại. Nếu không làm vậy, cô nghĩ mình sẽ không tài nào xua đi nỗi sợ hãi này. Sau một hồi mò mẫm, Yoon Hee túm được một mảnh lụa mềm. Cô vội vàng kéo nó lại đắp lên mặt. Mùi hương nhẹ nhàng mềm mại toả ra từ mảnh lụa quả thật đã làm dịu bớt những suy nghĩ và lo lắng của Yoon Hee.
Sun Joon vì lo cho Yoon Hee, cố tách khỏi đám đông chạy vội về phía lều. Nhưng đang nửa chừng thì chàng khựng lại. Chẳng phải Yoon Hee đang vùi mặt mình dưới lớp váy của Điêu Thuyền đó sao? Giữa ban ngày ban mặt, lại ngay lúc có sự hiện diện của hoàng thượng, mà cậu ấy dám... Sun Joon không nén được cơn giận đang dâng lên, chàng quay ngoắt người đi. Chàng không sao khống chế nổi những cảm xúc của mình lúc này. Sun Joon nắm chặt bàn tay, bao nhiêu mạch máu đều hằn rõ trên tay chàng. Bàn tay đang bị thương của chàng bắt đầu rỉ máu.
Đến lúc này Yoon Hee mới giật mình nghĩ lại, chiếc khăn tay thấm đầy mồ hôi của cô không thể nào lại có hương thơm thế này được. Hơn nữa, chất lụa cũng rất khác. Cô vội vàng lấy thứ đang phủ trên mặt mình xuống và mở mắt ra. Điêu Thuyền đang ngồi sát cạnh cô. Nhìn thấy vẻ xấu hổ bối rối trên khuôn mặt đang đỏ bừng của thiên hạ đệ nhất Điêu Thuyền, Yoon Hee chợt nhận ra mình vừa làm một chuyện cực kỳ... bậy bạ.
“A... không phải vậy đâu, không phải ta cố tình... Điêu Thuyền, nàng đừng hiểu lầm.”
“Công tử thật là! Phải đợi đến khi nào chỉ có hai chúng ta thôi chứ... A, xấu hổ quá!”
Thật ra biểu cảm trên khuôn mặt Điêu Thuyền giống như vui sướng hơn là xấu hổ. Yoon Hee phát hiện ra Sun Joon khi nhìn với qua vai Điêu Thuyền. Và cả những giọt máu đang nhỏ xuống từ bàn tay chàng nữa!
“Giai Lang huynh!”
Yoon Hee vội vàng gọi tên chàng rồi chạy tới, nắm bàn tay bị thương đưa lên.
“Huynh lại bị chảy máu nữa rồi. Chắc huynh quá vui mừng vì chiến thắng nên quên mất phải không? Giờ làm sao đây?”
“À, vậy sao...”
“Chẳng lẽ huynh không biết mình đang chảy máu sao?”
Sun Joon chăm chú nhìn Yoon Hee cầm tay chàng lên cuống quýt không biết phải làm gì.
“Chỉ cần cầm máu là ổn thôi. Cậu quay lại với nàng kỹ nữ kia đi.”
Yoon Hee cảm thấy sự xa cách kỳ lạ trong câu nói ấy. Cô tròn mắt hỏi:
“Gì cơ?”
“Tôi hiểu cậu và nàng ấy rất vui khi ở cạnh nhau, nhưng cậu không nên lỗ mãng quá! Có vẻ như cậu đã quên mất sự hiện diện của hoàng thượng ở chốn này rồi.”
Sau khi để lại câu nói lạnh lùng ấy, Sun Joon bỏ về phía lều của thái y. Yoon Hee vẫn đứng đó, thừ người như kẻ mất hồn.
Sun Joon đang nổi giận sao? Tại sao? Á! Hay là khi nãy chàng nhìn thấy cảnh cô lấy váy Điêu Thuyền đắp mặt nên hiểu lầm? Yoon Hee còn đang đứng suy nghĩ mông lung, thì các nho sinh Đông trai đã vây lại ăn mừng chiến thắng với cô. Yoon Hee không thể thoát ra khỏi đám đông đó, đành vừa vỗ tay vừa giả vờ vui vẻ với họ.
Trong đám đông ấy có cả Jae Shin. Ngày thường chẳng có ai dám động đến gã. Nhân cơ hội này, mọi người đều muốn lấy cớ ăn mừng chiến thắng để chơi đùa với gã cho thoả. Dù Jae Shin có nổi đoá cũng chẳng thể nào ngăn họ lại được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui