“Ông chủ, vẫn khỏe chứ?”
Không cần quay đầu lại, ông chủ hiệu sách cũng đã nhận ra giọng nói này, ông vội vàng bỏ chồng sách trên tay xuống rồi chạy ra.
“Ôi trời ơi, công tử! À, phải goi là Sơ thí đại nhân chứ nhỉ?”
“Cái gì mà Sơ thí, tôi chỉ là tiến sĩ thôi, ông cứ gọi tôi là công tử được rồi.”
Trên mặt ông chủ hiệu hiện rõ sự vui mừng.
“May thật đấy, công tử. Tôi vốn luôn tin tưởng công tử là người có tài mà. Ôi trời, tôi lú lẫn quá đi mất! Công tử ngồi xuống đây đã.”
Yoon Hee bắt chước thói quen của Jae Shin, phẩy mạnh vạt sau của chiếc áo khoác rồi ngồi xuống tấn phản mà ông chủ hiệu chỉ.
“Tôi cứ lo không biết hiệu sách có gặp rắc rối gì không?”
“Nhờ phúc của công tử nên mọi việc vẫn bình thường. Mà xem ra công tử tốt số thật đấy. Nếu cậu làm Tả thủ trong kỳ vừa rồi thì lớn chuyện rồi. Bao nhiêu Tả thủ với Cự bích đều bị tóm sạch, đúng là trời giúp mà.”
“Vận may của ông chủ cũng đâu kém cạnh gì đâu. Nhưng giờ đang là khoảng nghỉ giữa các kỳ thi, chắc ông cũng vất vả lắm?”
Nhìn ông chủ hiệu thở dài, không cần nghe câu trả lời Yoon Hee cũng hiểu mọi chuyện. Ông chủ biết Yoon Hee tìm đến vì muốn kiếm thêm việc chép sách, ông nói:
“Công tử muốn chép sách nữa à?”
“Vẫn không được à? Phía khoa trường đang khó làm ăn, chắc không cần phải để ý đến những người khác nữa chứ?”
“Đúng là thế, nhưng dù gì công tử cũng đỗ Tiến sĩ rồi, đừng chép sách nữa, để tôi tìm việc tốt hơn cho cậu nhé?”
“Giờ tôi chỉ cần việc gì để làm lặt vặt thôi.”
“Sao vậy? Vì phải chuẩn bị cho kỳ Đại khoa sao?”
Yoon Hee ngập ngừng giây lát, rồi lại nghĩ chẳng thà nước thẳng ra thì hơn.
“Tôi vào Sung Kyun Kwan rồi.”
“Sao cơ? Sung… Sung Kyun Kwan? Có phải là Sung… Sung Kyun Kwan mà tôi biết không? Cái trường ngay bên cạnh cung điện?”
Ông chủ hơi bất ngờ đến nỗi lắp ba lắp bắp, tròng mắt như sắp rơi ra đến nơi. Yoon Hee vừa cười vừa gật đầu.
“Thật xin lỗi công tử quá, tôi có mắt mà không nhận ra nho sinh Sung Kyun Kwan. Những chuyện như vậy công tử phải nói ngay từ đầu chứ. Mà sao công tử vào được đó vậy? Thực lực của công tử như thế mà tôi lại không biết, lại còn nói cậu không thể làm Cự bích, thật có lỗi quá… Là tôi ngu dốt rồi.”
Nhìn ông chủ hiệu lúng túng không biết làm thế nào, Yoon Hee tự tin hơn hẳn. Sống trong Thanh trai, xung quanh toàn là những người giống mình, Yoon Hee chưa bao giờ cảm nhận được sự danh giá của cái mác nho sinh Sung Kyun Kwan. Nhưng hôm nay nhìn thái độ của ông chủ hiệu, cô mới nhận ra điều đó.
Chát!
Ông chủ hiệu vỗ tay to đến nỗi tưởng như có tia lửa xẹt ra giữa hai bàn tay ông. Mắt ông sáng lên, nói với giọng thích thú:
“Công tử! Giờ cậu là nho sinh Sung Kyun Kwan rồi, có một việc rất tuyệt cho cậu đấy.”
“Là việc gì vậy?”
“Làm gia sư riêng ấy cậu công tử con nhà giàu có, tiền thù lao cũng cao lắm đấy. Nếu là nho sinh Sung Kyun Kwan thì còn được trả thêm nữa, với thời gian cũng thoải mái, cứ năm ngày sang dạy một lần là được rồi.”
“Tôi cũng muốn làm, nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép.”
“A! Vậy việc này chắc được chứ? Mỗi khi có hôn lễ hay quan lễ, người ta phải chuẩn bị đủ thứ giấy tờ,Thỉnh hôn thư rồi Sinh thần bát tự gì gì đấy. Chắc công tử cũng từng nghe nhắc đến những người mê tín tin rằng nếu mấy thứ giấy tờ ấy mà do nho sinh Sung Kyun Kwan viết thì sẽ sống thọ, con cái đầy đàn, xuất thế dễ dàng chứ?”
Những lời này có vẻ hấp dẫn Yoon Hee.
“Hình như tôi có nghe qua. Việc đó cụ thể như thế nào?”
“Công tử cũng thật là. Chẳng lẽ công tử không biết chuyện nho sinh nghèo trong Sung Kyun Kwan toàn làm mấy việc đó để kiếm tiền sao? Thỉnh thoảng có vài người đến yêu cầu, nhưng tôi lại không quen nho sinh Sung Kyun Kwan nào cả. Nếu tôi mà gom được việc cho cậu thì sẽ kiếm được nhiều lắm đấy.”
“Nhưng tôi không rành mấy loại văn tự đó…”
“Có gì đâu mà công tử phải lo? Để tôi kiếm bản mẫu cho cậu là được thôi mà. Năng lực Tả thủ của công tử cũng không phải hạng xoàng, cậu có thể viết đẹp và nhanh, nên trong khoản này chắc chắc cậu hơn những nho sinh khác rồi. Khi có chỉ cần bỏ chút thời gian thôi, không ảnh hưởng đến chuyện học đâu. Nhưng cũng có một vấn đề…”
Yoon Hee rất thích công việc này, nên ánh mắt do dự của ông chủ khiến cô thấy bất an.
“Vấn đề gì cơ?”
“Mấy người muốn thuê công tử ấy, có thể họ sẽ muốn gặp trực tiếp cậu để nhận lại mấy tờ văn tự đấy. Họ chỉ muốn chắc chắc là không phải đám làm mối chúng tôi kiếm đại người nào đó viết, vốn dĩ họ trả tiền nhiều vì muốn thuê nho sinh Sung Kyun Kwan mà. Việc này không phạm pháp cũng không nguy hiểm gì, nên có gặp họ chắc cũng không sao đâu nhỉ!”
Yoon Hee không muốn ra mặt khi mang danh Yoon Sik, nhưng nếu chịu khó một chút thì cô có thể kiếm được tiền kha khá. Dây dưa với những gia đình giàu có ấy có thể sẽ nguy hiểm, nhưng đa số họ đều sai người hầu là dân thường đến nhận chữ, nên có lẽ sẽ không sao. Yoon Hee gật đầu đồng ý. Rồi cô và ông chủ bắt đầu bàn việc cụ thể hơn.
Yoon Hee đi qua đi lại trước Mẫu Đơn các. Điêu Thuyền nói sẽ ra gặp cô, nhưng chờ mãi vẫn không thấy xuất hiện. Yoon Hee có hơi lo lắng, sợ rằng mình cứ lì lợm đứng chờ thế này sẽ làm Điêu Thuyền khó chịu. Nhưng nếu không chờ nữa mà bỏ đi thì cũng không phải phép. Tuy nhiên điều làm Yoon Hee thấy khó xử nhất là cảnh một kỹ nữ ăn mặc như nô tỳ, trên cổ đeo một tấm bảng nhỏ bằng gỗ, ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế trước cửa Mẫu Đơn các. Trên tấm bảng áy có ghi dòng chữ:
Tôi đã cướp đàn ông của người khác.
Cũng may tình cảnh này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Yoon Hee, mỗi bước chân cô đều rất vui vì nghĩ đến công việc mới. Điêu Thuyền đang vội vàng chạy ra thì nhìn thấy Yoon Hee.
“Ôi, chỉ đứng chờ ta thôi mà công tử cũng vui đến thế sao? Vậy trước kia sao người không chịu đến, hại ta đau buồn biết mấy.”
Điêu Thuyền bước đến chỗ Yoon Hee, bỗng chốc quên hết bao nhiêu buồn tủi trong suốt thời gian qua. Điêu Thuyền chợt nghĩ, Kim công tử đã làm nàng đau lòng, nhưng chính vì vậy mà khi chàng xuất hiện, trái tim nàng lại muốn chạy đến gần chàng hơn. Yoon Hee nghe thấy tiếng người tiến đến liền quay lại.
“Sao công tử không vào trong mà đợi tiểu nữ?”
“Không sao đâu. Có phải tôi đến đúng lúc nàng đang bận không?”
Điêu Thuyền mỉm cười thật cười, lấy tay chỉnh sửa lại bộ quần áo mà trước khi ra đây nàng đã cố công sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, nói:
“Đúng ra Điêu Thuyền không nên soi gương làm gì, công tử à.”
“Sao cơ?”
“Nghe tin công tử đến, Điêu Thuyền chỉ định soi gương một chút thôi, nhưng cứ cảm thấy khuôn mặt mình rất đáng ghét. Có sửa soạn thế nào trông xấu xí không chịu được… Điêu Thuyền sợ mình làm công tử thất vọng.”
Yoon Hee nhìn thấy ngón tay đeo chiếc nhẫn vàng của Điêu Thuyền. Hình như đó chính là chiếc nhẫn trong trò cá cược mà Yong Ha từng kể. Cô tỏ vẻ hiểu biết của chiếc nhẫn, rồi vừa cười vừa nói:
“Chiếc gương đó chắc là ghen tị với sắc đẹp của Điêu Thuyền rồi. Nếu không phải thế thì không thể nào tìm ra điểm đáng ghét của nàng đâu.”
Thấy Kim công tử nhận ra chiếc nhẫn, Điêu Thuyền vui mừng đến nỗi giọng của cô dần biến thành giọng mũi the thé.
“Công tử ác lắm. Người nói vậy, nhưng trái tim thì lúc nào cũng ở đâu đâu… Đến tận bây giờ mới chịu bước chân đến nơi này.”
Yoon Hee vừa cười lớn vừa bước đi trước. Hình ảnh nàng kỹ nữ ngồi trước cửa Mẫu Đơn các cứ lọt vào mắt Yoon Hee, khiến cô muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Điêu Thuyền bước theo sau, khẽ hỏi:
“Sao công tử không vào Mẫu Đơn các, Điêu Thuyền sẽ hát cho người nghe?”
“Thể diện của gã đàn ông không cho phép tôi làm vậy. Chuyện gọi một mâm rượu trống tôi không ngại, nhưng chuyện nhìn Điêu Thuyền ngồi trước mâm rượu đó lại rất khó. Vậy nên chỉ cần nàng cho tôi chút thời gian, cùng đi dạo với tôi là được rồi.”
Tuy biết đó chỉ là cái cớ Kim công tử che đậy sự thật nghèo khó, nhưng vì choáng ngợp trước vẻ đẹp của chàng khi nói ra những lời ấy, Điêu Thuyền vờ như không biết, tiếp tục bước đi.
“Tôi biết hỏi thế này thì không phải, nhưng nàng kỹ nữ vừa rồi có mang một tấm bảng lạ trên cổ, có chuyện gì sao?”
“Công tử không cần phải bận tâm đến chuyện đó đâu.”
“Dù sao nàng ấy cũng là phụ nữ, cũng là con người, giữa ban ngày mà bắt nàng ấy làm vậy chẳng phải nàng ấy sẽ cảm thấy xấu hổ lắm?”
“Vì là người biết xấu hổ, nên mới nhận hình phạt đó.”
“Phạt ư?”
“Vâng, công tử đã đọc câu viết trên tấm bảng ấy chưa? Quốc gia có luật có quốc gia, Sung Kyun Kwan có luật của Sung Kyun Kwan. Giới kỹ viện cũng vậy, cũng có luật tiếng của mình. Trong cùng một kỹ viện, không kỹ nữ nào được phép giành khách của người khác. Cách đây không lâu cô ta đã phạm vào điều cấm đó, đã phải chịu cào xước khắp mình một lần rồi, vậy mà hôm nay lại tiếp tục, bị như vậy là điều dĩ nhiên thôi.”
“Thật đáng thương. Không phạt đám đàn ông qua lại với đủ thứ người, lúc nào cũng bắt tội phụ nữ, chẳng phải buồn cười lắm sao?”
“Ôi trời!”
“Sao nàng lại giật mình?”
“Công tử vừa nói ‘đám đàn ông’ sao?”
Yoon Hee giật mình. Cô đã buột miệng nói ra cái từ mà chỉ có phụ nữ dùng với nhau, nên vội vàng nói tránh đi:
“Đám đàn ông hay gì cũng vậy. Tôi không bao giờ một được xếp chung với loại người nông cạn ấy.”
“Công tử hiểu lòng bọn tiểu nữ như thể người cũng là phụ nữ vậy, tiểu nữ thấy rất vui.”
Điêu Thuyền muốn khen cô, nhưng lại càng khiến Yoon Hee chột dạ, cô đành kéo Yong Ha vào câu chuyện.
“Trong kỹ viện có quy định như thế, nhưng sao Nữ Lâm huynh vẫn phá luật được vậy?”
“Nữ Lâm công tử là ngoại lệ. Nếu trường hợp của Nữ Lâm công tử mà cũng xét theo luật, thì kỹ nữ ở đây đã xếp hàng ra đường đeo tấm biển phạt ấy hết cả rồi, hì hì. Nghe nói công tử thân với công tử ấy, tự dưng tiểu nữ thấy lo…”
“Nàng lo chuyện đó chẳng khác gì lo trời sập đâu. Tôi còn đủ thứ phải học, chẳng lẽ lại đi học mấy thứ ấy sao?”
“Hì hì, càng gặp công tử Điêu Thuyền càng thấy thú vị. À phải rồi, tiểu nữ còn nghe nói biệt hiệu của công tử cũng hay không kém gì Nữ Lâm công tử.”
“Khụ khụ! Không phải do tôi tự đặt đâu…”
“Chắc chắc là do một vị nho sinh vui tính nào đặt rồi, hi hi”
Nếu như không có đám kỹ nữ hai bên đường nhìn Yoon Hee chằm chằm, thì đây sẽ là buổi đi dạo hạnh phúc nhất của Điêu Thuyền. Những đám mây bay la đà che đi tia nắng gay gắt của ngày xuân, thỉnh thoảng vài ngọn gió thổi qua, mấy chú chim yến bay như trôi theo từng cơn gió. Cộng thêm những câu chuyện nhỏ mà Điêu Thuyền được chia sẻ cùng Kim công tử, bấy nhiêu thôi cũng đủ để chuốc nàng say túy lúy.
Lâu lắm rồi Yoon Hee mới có cảm giác nhẹ nhõm ung dung như thế này. Một phần là vì cô an tâm mình đã có việc kiếm tiền, nhưng một phần là nhờ giọng nói cao vút sảng khoái, mùi hương nhè nhẹ và sự thoải mái mà Điêu Thuyền đem lại. Giờ thì cô đã hiểu tại sao đàn ông mãi không thể thoát ra khỏi váy kỹ nữ. Biết là có lỗi với tiểu đệ, nhưng Yoon Hee vừa nghĩ nếu được sống là Yoon Sik mãi, tận hưởng một trong những thú vui của đa số đàn ông trên thế gian này thì cũng hay.
Yoon Hee bước từng bước nặng nề về phía Sung Kyun Kwan. Cô đi qua cửa ngách để vào Đông trai, rồi đứng chôn chân nhìn Trung nhị phòng không có ánh đèn. Mặc dù Sun Joon nói sáng mai mới quay lại trường và Yoon Hee biết rõ chàng không có ở đây, nhưng nhìn căn phòng chìm trong bóng tối ấy, cô vẫn cảm thấy rất cô đơn.
Yoon Hee bước vào trong bóng tối không người. Trời chưa tối đến mức không phân biệt được thứ gì là thứ gì, nên Yoon Hee vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy quang cảnh trong phòng. Cô vừa cởi nón ra vừa nghĩ nên đi lấy lửa thắp đèn hay cứ thế mà ngủ luôn. Bỗng dưng, Yoon Hee cảm thấy chiếc bàn của Sun Joon rõ ràng có gì đó khác so với khi cô rời khỏi đây ngày hôm qua. Hôm qua hoàn toàn không có thứ gì trên bàn, vậy mà bây giờ có một quyển sách được đặt gọn gàng, như thể chàng đã đọc nó và xếp lại vậy. Mắt Yoon Hee vội vàng nhìn khắp một lượt quanh phòng, và cô phát hiện ra một thứ nữa. Chiếc mũ sa của chàng.
Sun Joon đã về trường. Trước khi Yoon Hee kịp nhận ra sự thật đó, đôi chân cô đã bước ra khỏi Trung nhị phòng. Cô để mặc búi tóc không có gì che đậy, chạy đến nhà ăn đầu tiên. Nhưng nơi đó tối đen, không hề có bóng người. Bỗng dưng Yoon Hee cảm thấy nhớ chàng đến phát điên. Cô cố nghĩ xem chàng sẽ đến những nơi nào, nhưng đôi chân cô không chờ ý nghĩ ra lệnh mà đã chạy đến Tôn Kinh các.
Cánh cửa vào Tôn Kinh các được khóa chặt bằng một ổ khóa rất lớn. Yoon Hee vẫn không bỏ cuộc, cô dùng tay đấm thùm thụp vào cánh cửa, cố hét lên thật to. Rồi chân cô lại bỏ Tôn Kinh các lại sau lưng, chạy về phía Phi Thiên đường. Ở đó không có gì khác ngoài bóng tối, ảm đạm và lạnh lẽo.
Chân Yoon Hee rời khỏi những nơi không có Sun Joon rất nhanh. Nhưng lúc này cô không biết phải đi đâu nữa. Vào giờ này chắc chắc chàng sẽ không lên Bích Tùng đình, mà chàng cũng không bao giờ đặt chân đến Hướng Quan sảnh. Suy nghĩ có khi chàng đến Chính Lục sảnh của các giáo quan trong Sung Kyun Kwan chợt hiện lên, ngay lập tức Yoon Hee lại quay người chạy đi. Dĩ nhiên hôm nay cũng không có ai ở đó.
Yoon Hee quay lại khoảng sân trong Minh Luận đường, đứng dưới gốc cây ngân hạnh. Trong ngôi trường nhỏ bé này mà cô cũng không thể tìm được chàng. Không đúng, chắc chắc Sung Kyun Kwan hôm nay đã mở rộng ra nên cô mới không thể tìm thấy chàng. Minh Luận đường dần lùi ra xa, rời khỏi tầm mắt Yoon Hee. Cả Đông trai, cả Đại Thành quán cũng vậy. Rồi hình ảnh dãy nhà lớn Tây trai lọt vào mắt cô. Đôi chân lại không cho cô thời gian để suy nghĩ nơi đó là nơi như thế nào. Cuối cùng, thứ khiến cô dừng bước trước khi tiến đến Tây trai lại không phải là lý trí, mà là một nhóm nho sinh Hạ trai của Tây trai. Yoon Hee định lờ họ đi, nhưng đám nho sinh Hạ trai ấy không để cô làm vậy.
“Đứng lại! Nho sinh Đông trai có việc gì mà lại thậm thà thậm thụt ở Tây trai vậy hả?”
Yoon Hee dừng lại. Nhưng cô vẫn không quay mặt về phía đám người đó.
“Tại sao không trả lời? Ta hỏi ngươi đến đây làm gì?”
Chỉ đến khi những lời vô lễ của đám nho sinh ấy lọt đến tai, Yoon Hee mới quay lại.
“Các ngươi hỏi ta sao?”
“Ở đây ngoài ngươi ra còn có ai nữa sao?”
Yoon Hee nhớ lại lời cảnh báo lần trước của Yong Ha. Cô gằn giọng quát:
“Vô lễ! Ở đâu ra cái kiểu nho sinh Hạ trai dám xấc láo với nho sinh Thanh trai như vậy hả?”
Một kẻ trong đám nho sinh trông có vẻ bằng tuổi cô, bước ra nói giọng độc địa:
“Hả? Nho sinh Thanh trai? Cái thứ ăn mày như mi mà đòi được những người xuất thân từ gia đình quyền quý bọn ta tôn trọng sao?”
Hắn đang sỉ nhục cô, và sỉ nhục cả Yoon Sik, điều này khiến Yoon Hee càng nổi giận hơn. Ánh mắt cô đỏ rực lên như có lửa.
“Ta chưa bao giờ nghe đến chuyện thứ bậc ở đây được xếp bằng quy mô tài sản cả! Dù là ăn mày hay ông nội ăn mày cũng vậy, trong Sung Kyun Kwan này ta đường đường là nho sinh Thanh trai! Không có lý do gì mà ta phải chịu đám nho sinh Hạ trai chưa từng đỗ Cử nhân Tiến sĩ các ngươi xem thường cả! Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội khác, biết điều thì xin lỗi đi!”
Giọng nói của Yoon Hee vang lên mạnh mẽ. Đám nho sinh Hạ trai bối rối vì thái độ cứng rắn khác hẳn vẻ bề ngoài của cô. Tên nho sinh lúc nãy định cãi lại thì bạn hắn lên tiếng cản:
“Này… Này, cậu không biết Giai Lang huynh đang ở trong Đại Thành điện sao? Nếu huynh ấy nghe thấy chạy đến đây thì lớn chuyện đấy!”
Vậy là Yoon Hee đã biết Sun Joon đang ở đâu. Cô không có thời gian nghe đám người này xin lỗi nữa. Yoon Hee vừa bỏ đi vừa lầm bầm:
“Tưởng ta sợ các ngươi chắc? Chẳng lẽ các ngươi không biết sống với Kiệt Ngao huynh, ngày nào cũng bị hăm dọa đủ thứ, nếu chỉ là loại chai lì bình thường thì không thể sống nổi sao, chậc chậc.”
Yoon Hee bước qua Bắc Trường môn phía Đông trai, tiến vào trong Đại Thành điện. Mắt cô vội vàng tìm Sun Joon. Xung quanh chỉ toàn miếu đình bia các sừng sững, hai bên Thân Tam môn cũng chỉ có đám cây ngân hạnh ríu rít với nhau. Yoon Hee nhìn quanh khoảng sân rộng bao lấy Đại Thành điện. Cô tìm thấy Sun Joon đang bước thật chậm như vừa đi dạo vừa đón lấy ánh trăng rót xuống xuyên qua tán lá cây. Trong khoảnh khắc, nước mắt Yoon Hee rơi. Cô không biết vì lý do gì, vì quá vui mừng khi nhìn thấy chàng, hay vì cô lại nhớ đến hình ảnh chàng ở bên Phù Dung Hoa. Bối rối, Yoon Hee vội vàng lấy tay lau mặt, nhưng cô không thể giấu được những giọt nước mắt tiếp tục rơi sau đó.
Dưới cây thông lớn như chạm đến cả tời, Sun Joon đứng nhìn chăm chăm về phía Đông Tâm môn. Yoon Hee lau sạch nước mắt, từ từ tiến đến chỗ chàng. Mãi khi cô đến thật gần rồi Sun Joon mới nhận ra, trên môi chàng liền nở nụ cười. Chàng không nhìn Đông Tam môn nữa, mắt hướng xuống đất rồi bắt đầu rảo bước vòng quanh cây thông. Yoon Hee cũng bước đi ở phía đối diện chàng, cô hỏi:
“Chưa gì huynh đã đứng dưới Trường Nguyên bách[3] mà cầu nguyện rồi sao?”
[3] Trường Nguyên bách: cây thông được trồng trong sân của Đại Thành điện, tương truyền nếu ai ngủ trưa dưới gốc cây trước khi tham gia khoa cử thì nhất định sẽ đỗ cao.
“Cũng có sao đâu. Đến gần ngày thi chắc tôi chẳng thể nào chen chân vào đây được nữa.”
“Hay vì có chuyện gì mà huynh bỏ sách vở ra đây?”
Sun Joon không thể nói rằng mình đang chờ Yoon Sik đến. Không hiểu sao câu nói đơn giản ấy lại không chịu thoát ra khỏi miệng chàng.
“… Hình như có ai đã đem một cơn gió đến đây.”
Yoon Hee muốn hỏi cơn gió ấy thổi đến Đại Thành môn, hay đến trái tim chàng, nhưng cô không nói gì cả, mà chỉ vừa lén liếc nhìn chàng qua tán cây vừa bước đi. Trường Nguyên bách che khuất chàng, rồi lại để bóng chàng hiện ra, sau đó lại che khuất thêm lần nữa. Sun Joon lẩm bẩm:
“Không ngờ cậu lại vào bằng cửa ngách…”
Yoon Hee không nghe thấy câu nói ấy, cô lên tiếng:
“Biết thế tôi đã không vào bằng cửa ngách…”
Lâu thật lâu, hai người không nói gì mà chỉ đi vòng quanh thân cây. Rồi Sun Joon lên tiếng, giọng chàng thật buồn:
“Chẳng biết cậu đang chạy trốn tôi, hay tôi đang chạy trốn cậu nữa.”
Yoon Hee định quay sang nhìn chàng, thì tán cây lại che chàng đi mất.
“Tôi cũng không biết huynh đang đuổi theo tôi, hay tôi đang đuổi theo huynh nữa.”
Sun Joon ngẩng đầu lên nhìn cô, tán cây lại một lần nữa ngăn giữa hai người. Ánh mắt buồn của chàng lại chuyển xuống đất. Sau đó, tán cây mới chịu ra khỏi tầm mắt Yoon Hee. Sun Joon khó khăn lên tiếng:
“Hôm qua…”
Yoon Hee giật mình khi nghe tiếng tim mình đập đánh thịch một cái, cô cố nói thật to, giả vờ hào hứng:
“A, đúng rồi! Chuyện hôm qua thế nào? Tiểu thư Phù Dung Hoa ấy, chẳng phải là rất đẹp sao?”
“Phải. Nàng ấy thật sự rất đẹp.”
“Huynh… huynh nói dối tôi. Huynh nói rằng mình chưa từng đặt chân đến Bắc thôn vào hôm lễ Tân bảng. Thật ra huynh đã đến đó, đã gặp nàng ấy…”
Yoon Hee cúi đầu thật thấp vì sợ nhìn thấy chàng. Sun Joon không giải thích gì mà chỉ chậm rãi đi vòng quanh gốc cây. Cứ thế một lúc lâu, rồi chàng đứng lại, nhíu mày, lên tiếng nói chư kể chuyện:
“Nàng ấy nói muốn gặp tôi lần nữa, nhưng tôi từ chối. Rồi nàng ấy đề nghị trao thư từ, tôi đã đồng ý.”
Hai chân Yoon Hee thẫn thờ bước đi rồi cũng dừng lại ngay sau lưng chàng. Cô không biết mình đã nghe thấy gì nữa. Như thể có cả một đàn ong ùa tới chích vào trái tim cô, đau đến độ không thở nổi. Tai cô thì chỉ thấy tiếng vo ve đầy nhức nhối.
“Nàng ấy là một cô gái đẹp. Tấm lòng cũng đẹp. Là đàn ông, dĩ nhiên phải thích người như vậy, đúng không? Khi đứng trước người như vậy, thì tim mới đập loạn nhịp, đúng không? Phải. Đàn ông thì phải như thế.”
Đôi chân Yoon Hee đã chạy khắp nơi không biết mệt mỏi để nghe những lời này đây. Cô mỉm cười yếu ớt nói:
“Vâng, như vậy thì mới là đàn ông.”
Sun Joon nghe thấy giọng nói kỳ lạ của Yoon Hee liền quay lại. Nhưng trước khi kịp nhìn thấy mặt cô, Yoon Hee đã đưa tay lên bịt mắt chàng lại. Cô nói:
“Giờ huynh đừng nhìn mặt tôi. Dù bóng tối có che khuất, cũng không thể nào giấu hết vẻ mặt xấu xa của tôi đâu.”
Cô cảm thấy chán hét vẻ mặt buồn bã vì không giấu được cảm xúc của mình.
“Vẻ mặt xấu xa? Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng phải huynh đã nói là đàn ông thì khi gặp người như vậy tim sẽ đập loạn nhịp đấy sao? Tôi cũng là đàn ông. Làm sao tôi có thể không thích nàng ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên được? Kể từ khi gặp Phù Dung Hoa, lúc nào tôi cũng thấy xao xuyến. Vì ghen tị với huynh nên mới như thế này. Vì ghen!”
Hay cứ lấy chuyện này ra làm cái cớ? Rồi xin chàng đừng gặp Phù Dung Hoa nữa… Chỉ nghĩ thôi Yoon Hee đã thấy mình hèn hạ đến mức không thể nào tha thứ được.
“Vậy mà tôi không nhận ra. Xin lỗi cậu.”
“Huynh không có lý do gì phải xin lỗi tôi cả! Trên đường quay lại đây tôi đã trò chuyện với Điêu Thuyền, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Phù Dung Hoa. Tôi là như vậy đấy. Là kẻ xấu xa luôn mong tất cả phụ nữ trên thế gian này chỉ thuộc về mình thôi.”
“Điêu Thuyền, là từ lễ Tân bảng phải không…? Thì ra hai người vẫn gặp nhau.”
Sun Joon siết chặt hai nắm tay. Chàng không biết tại sao mình lại làm vậy. Yoon Hee thả hai bàn tay che mắt chàng xuống rồi quay đi. Nét mặt Yoon Hee thoảng qua mắt Sun Joon, làm chàng nhớ đến hình ảnh tỉ tỉ của Yoon Sik khoác áo chùm đầu quay lưng đi lần trước ở Ye Jo. Chàng vội vàng đưa tay giữ lấy vai cô. Thế nhưng không hiểu vì sao, chàng không thể kéo cô xoay người về phía mình, lại thả tay ra.
“Đến mai là tôi sẽ ổn thôi. Những gì dễ dãi thì sẽ sớm biến mất mà.”
Yoon Hee bước ra khỏi Đại Thành điện. Mãi sau khi bóng cô khuất hẳn, Sun Joon vẫn không thể nào rời mắt khỏi nơi cô vừa biến mất.
“Là chính tôi đang chạy trốn cậu. Vì tôi sợ, trái tim mình sẽ đi sai đường…”
Đêm hôm đó, trời đổ mưa. Ban ngày chim yến đã bay thật thấp, có lẽ là để báo hiệu cơn mưa lạnh buốt này sẽ đến. Jae Shin vẫn chưa về trường, trong phòng chỉ có hai người cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng họ không còn cảm thấy bối rối xao xuyến như trước kia nữa, mà đều chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...