TỔNG HÀNH DINH LƯU ĐỘNG – OREGON
Thứ sáu, 18 giờ 10
Adam Lenz và những người của hắn đều là những tay chuyên nghiệp. Với họ, tìm dấu vết của những kẻ chạy trốn cũng dễ dàng như săn đuổi một con vật trên tuyết trắng tinh. Hắn không biết tên những người trong ê-kíp của hắn đã tham gia cuộc hành binh này. Nhưng hắn biết tài năng của họ. Những người ấy thường được sử dụng trong những sứ mạng tương tự.
Hắn bí mật tới Portland bằng máy bay, như một thương gia. Hắn không biết các thành viên khác trong ê-kíp của hắn từ đâu đến, nhưng hắn đã gặp họ ở điểm hẹn số 1, con đường nhỏ ở đó có thi hài một người lái xe đường trường bị một chứng bệnh mà họ quan tâm.
Xe của cơ quan y tế đã đậu ở hiện trường khi hắn tới nơi. Cũng có nhiều xe khác màu đen. Những người đàn ông mặc plet, cravate, đeo kính râm, hoạt động tíu tít.
Một cảnh sát địa phương tên là Jared tiếp xúc với họ. Đi theo Jared là Dominic. Hai người hình như rất lo lắng.
Cửa sau của một chiếc xe khử nhiễm mở ra, và những người đàn ông mặc y phục giống như các phi hành gia không gian bước xuống, mang những dụng cụ diệt trùng và những tấm vải nhựa. Một người đàn ông đi theo họ về phía chiếc xe tải chở gỗ. Anh ta cầm một khẩu súng phun lửa.
- Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Jared tiến lại phía Adam, hỏi.
Người này không thèm xuất trình huy hiệu của mình, điềm đạm nói:
- Chúng tôi thuộc ê-kíp khử nhiễm. Chúng tôi xin cám ơn các bạn về những điều mà các bạn sẽ giúp chúng tôi.
Hắn thận trọng lùi lại trong khi những người mặc y phục phi hành gia không gian mở ngăn lái của chiếc xe chở gỗ và keo thi hài của người tài xế ra ngoài. Họ tưới vào xác chết nhiều sản phẩm khác nhau rồi bọc nó vào trong một tấm vải nhựa đặc biệt.
Jared hốt hoảng kêu lên:
- Hê, chờ một chút, các ông không thể…
Adam chặn hắn lại bằng một cử chỉ.
- Chúng tôi cần phải bảo vệ an ninh quốc gia. Anh hoặc người đi theo anh, đã sờ hoặc tới gần cái xác này?
- Không, nhưng một nhân viên F.B.I. đã tới đây và mở cabin. Ông ta tên là Mulder. Một người trong ê-kíp của ông?
Adam không trả lời. Jared nói tiếp:
- Ông ta đã trưng dụng chiếc pick-up của anh chàng Dominic này và bảo rằng đi tìm cô bạn đồng nghiệp.
Adam cúi đầu có vẻ đăm chiêu trong lúc đó người đàn ông cầm súng phun lửa bóp cò. Lửa bắt đầu thiêu hủy chiếc xe.
Một làn sóng hơi nóng ùa về phía họ. Lửa ngày càng bốc lên dữ dội.
- Mọi người lùi lại, Adam hét lên, bình xăng sẽ nổ trong vài giây.
Tất cả ê-kíp lùi về phía những cái xe. Xác chết đã được đặt trong chiếc xe khử nhiễm. Những người mặc bộ đồ phi hành gia cởi bộ y phục bảo vệ và vứt vào lửa.
Chiếc xe 15 tấn nổ tung. Jared và Dominic quì xuống, tay ôm lấy đầu vì sợ bị thương bởi những mảnh kim loại bắn tứ tung.
Adam vẫn bám sát cuộc đối thoại với Jared.
- Anh bảo rằng Mulder đã đi… Nhưng hắn đi đâu?
- Tôi… tôi biết ông ta đã đi đâu.
Hắn chỉ cho Adam biết ngôi nhà của Jeremy ở đâu và đi tới bằng những lối nào. Adam không ghi chép – trong nghề của hắn, cần phải có trí nhớ và không để lại một dấu vết viết tay nào.
Ê-kíp khử nhiễm đã ra đi. Cửa của chiếc xe màu đen sập lại. Dominic chạy lại gần Adam và hỏi:
- Thế còn chiếc pick-up của tôi? Ai sẽ trả lại cho tôi?
- Đừng lo về chiếc pick-up nữa, thưa ông. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.
Adam leo lên xe rồi cho xe chạy về hướng ngôi nhà.
Hóa ra ngôi nhà của Dorman, kẻ đã giúp hắn chuẩn bị tấn công DyMar, lại chỉ cách đây có vài cây số… Adam không bao giờ tưởng tượng được rằng Patricia lại có thể ẩn nấp ở đó, tại nhà của một kẻ đã gây ra cái chết cho chồng bà. Khi tới nơi, những người của hắn tản vào khu rừng thưa. Lần này, họ trang bị lựu đạn và súng bán tự động. Trong nghề của họ, cần phải thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Họ chờ đợi. Trong nhà vẫn êm ru. Adam ném một cái nhìn về phía các thuộc hạ. Họ hoàn toàn bất động như những người lính chì. “Tiến lên!” hắn khẽ ra lệnh.
Mọi người thay đổi vị trí, chạy theo hình chữ “chi”. Một người chặn ở cửa sau ngôi nhà. Trong lúc đó, người chỉ huy quan sát mặt đất. Có những dấu chân – dấu giày của đàn ông và đàn bà – cũng như những vết bánh xe. Mulder và Scully đã tới đây, cùng một lúc hay kẻ trước người sau.
Một trong những tên mặc đồ đen phất tay ra hiệu. Người ta đổ xô lại. Hắn đã thấy Patricia nằm chết trên cỏ. Adam hiểu ngay: chứng bệnh ghê gớm ấy cũng có mặt ở đây. Bà ta đã bị lây nhiễm. Bởi cái gì? Càng có nhiều nạn nhân, những rủi ro về bệnh dịch càng lớn. Chiến dịch càn quét trở nên khó khắn. Hắn thở dài, lại thêm một trường hợp mới.
May mắn thay, lần này, họ đã tới trước khi những cái máy tí hon làm hồi sinh một cách nhân tạo một vài bộ phận tự trị của cơ thể, như chúng đã từng làm trong trường hợp người gác dan.
- Thủ tiêu tất cả, lẹ lên!
Ê-kíp tìm những dụng cụ cần thiết. Adam đảo mắt nhìn chung quanh trong giây phút rồi ra lệnh:
- Thiêu hủy hoàn toàn ngôi nhà và cái xác này.
Một người đàn ông mặc bộ đồ đặc biệt đặt thi hài Patricia vào trong một cái túi nhựa lớn. Sau đó, xác người đàn bà bất hạnh được đưa vào trong nhà. Adam quay mặt đi trong lúc ê-kíp tưới xăng vào ngôi nhà. Rồi hắn đi ra chỗ đậu xe, nối máy kiểm soát vào kênh giám sát những điện thoại di động.
Khỏi phải mất công: Mulder hoặc Scully sẽ dẫn họ tới đích.
CON ĐƯỜNG PHỤ – OREGON
Thứ sáu, 18 giờ 17
Jody ngáp dài, duỗi chân ra và ngồi dậy. Nó đã ngủ ngon và cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
- Thưa cô, cô là ai? Nó hỏi.
Scully giật mình quay lại. Vador đặt mõm lên đùi đứa bé và trìu mến nhìn cậu chủ.
- Tôi là nhân viên đặc biệt Dana Scully.
Chợt nghĩ ra nó chỉ là một đứa bé, cô nói tiếp:
- Cháu có thể gọi cô là Dana. Cô là cảnh sát liên bang. Cô đã đi tìm cháu khắp nơi để đưa cháu tới nhà thương trước khi bị ung thư nữa.
- Ồ không cần đâu, cô ạ. Jody đáp lại như thể đó là một điều tự nhiên nhất trên đời.
Hơn một giờ qua, Dana quyết định đưa thằng bé đi cứu chữa khẩn cấp. Nàng cho xe chạy thẳng theo con đường trước mặt,không biết làm như thế nào và cũng chẳng biết đi đâu. Nàng sẽ cho bất cứ cái gì để có được Mulder ở bên cạnh. Chiếc máy di động vẫn không vận hành. Không có cách nào để gọi Mulder tới hỗ trợ.
- Tại sao cháu không cần tới nhà thương? Cô hỏi với thái độ dửng dưng. Cô đã xem hồ sơ y tế của cháu. Cháu bị ung thư, một bệnh rất trầm trọng.
Thằng bé nhắm mắt để tập trung, như thể người ta vừa bảo nó đọc bản cửu chương.
- Vâng, ung thư, một bệnh bạch cầu dạng Lymphocy cấp tính, một L.L.A. Ba cháu nói rằng bệnh của cháu có nhiều tên gọi, nhưng tựu chung chỉ là bệnh ung thư máu. Nhưng bây giờ hết rồi. Cháu hầu như đã khỏi hẳn.
- Thế mẹ cháu đâu? Khi chú Jeremy tới, mẹ cháu bảo cháu chạy trốn. Jody hỏi.
- Chú Jeremy? Scully lặp lại, và cố trì hoãn tối đa cái giây phút mà nàng sẽ phải nói ra sự thật. Người đàn ông cháu vừa nói tên thật là gì?
Jody nhún vai.
- Là Jeremy Dorman, chú của cháu mà. Người ta nghĩ rằng ông ấy đã chết cùng với ba cháu trong cuộc hỏa hoạn, nhưng ông ấy vẫn còn sống. Cháu thấy ông ấy bệnh nặng. Ông ấy bảo rất cần máu của cháu.
Đứa bé vuốt ve con chó rồi bất chợt hỏi:
- Ông ấy đã làm hại mẹ cháu, phải không?
- Mẹ cháu đã cố gắng bảo vệ cháu. Nhưng cái ông Dorman ấy bị bệnh – bệnh dễ lây… Cũng may là cháu không bị ông ta đụng vào người.
- Mẹ cháu đã mắc phải bệnh của ông ta?
Dana tiếp tục nhìn con đường trước mặt.
- Phải. Nhưng bà ấy không đau đớn.
- Cháu cho rằng Jeremy cũng có những vi sinh vật ở trong máu, Jody khóc và giải thích. Ông ấy đã ăn cắp tại phòng thí nghiệm của bố cháu, nhưng những vi sinh vật trong người ông ta lại không làm việc như những con của cháu. Chúng phá hủy. Cháu đã thấy chúng làm hại ông ta như thế nào. Ông ấy có những cái bướu và mụn mủ khắp nơi.
- Jeremy đuổi theo cháu là vì những “vi sinh vật” của cháu ư?
Scully nhìn đứa bé trong kính chiếu hậu. Tội nghiệp Jody.
- Cô Dana, nó chợt hỏi, có phải cháu là mối nguy hiểm cho những người chung quanh cháu không? Có phải cháu cũng có thể truyền bệnh không?
Nàng thành thật đáp:
- Cô không nghĩ thế. Cô đã sờ vào cháu nhiều lần, đã sờ vào cả máu của cháu, vậy mà có sao đâu, phải không?
- Đúng thế.
- Hãy kể cho cô nghe những con vật tí hon ấy đã vận hành như thế nào. Ba cháu có cho cháu biết ông ấy chế tạo chúng ra sao không?
- Ba cháu bảo rằng đó là những cảnh sát sinh học bé nhỏ, chúng sẽ săn bắt những tế bào ung thư ở trong người cháu và hạ sát từng cái một. Và chúng “tu sửa” nếu có gì trục trặc.
- Thí dụ như người ta bắn cháu?
- Vâng.
Scully bắt đầu hiểu. Nếu những cái máy tí hon có khả năng nhận dạng, phá hủy và thay thế các tế bào ung thư, chúng sẽ chẳng khó khăn gì để làm lành một vết thương bởi đạn.
Nhưng chữa khỏi bệnh bạch cầu thì lại tốn công hơn. Chúng phải “tu sửa” hàng ngàn những khối u-mini, và nhất là phải tìm ra chúng ở giữa hàng tỉ tế bào tạo nên cơ thể của Jody. Đó là một nhiệm vụ cực kỳ, rất phức tạp và rất lâu dài.
- Cô không đưa cháu đi bệnh viện chứ? Đứa bé lo lắng hỏi. Không nên để cho người ta thấy cháu. Không nên để cho tên cháu xuất hiện. Mẹ cháu đã giải thích cho cháu biết điều đó.
Scully suy nghĩ rất nhanh, cần phải gặp Mulder cho bằng được. Đứa bé và con Vador là những chứng cứ duy nhất của sự hiện hữu của những cái máy tí hon. Chúng là những nguyên mẫu cuối cùng. Những người của bóng tối bắt đầu giám thị các bệnh viện… Không thể tới đó, Scully tự nhủ. Chúng đã phá hủy DyMar và giết Kennessy.
Nàng liếc nhìn đứa bé. Nếu bị bắt, hoặc nó sẽ bị sát hại hoặc nó sẽ bị dẫn tới một trung tâm nghiên cứu khoa học bí mật, ở đó người ta dùng nó như một vật thí nghiệm.
- Đừng lo cháu ạ. Cô sẽ đưa cháu đi trốn.
CON ĐƯỜNG PHỤ – OREGON
Thứ sáu, 18 giờ 24
Màn đêm buông xuống. Trong xe tối thui. Như thế đỡ cho Mulder khỏi nhìn thấy cái thân hình ghê tởm của Jeremy luôn ngồi bên cạnh anh. Hắn thiu thiu ngủ.
Bất chợt, hắn nhìn thấy anten của cái máy điện thoại di động thòi ra ngoài túi quần của Mulder. lập tức hắn tỉnh như sáo sậu.
- Ông có một cái máy xách tay? Hắn kêu lên.
- Vâng, thế thì sao?
- Hãy sử dụng nó ngay, để gọi cô bạn đồng nghiệp của ông. Báo cô ấy tới gặp chúng ta.
Không thể để tên mắc dịch này tới gần Dana hoặc đứa bé. Nhưng ác một nỗi Dorman lại có súng.
- Lấy máy ra và gọi cô ấy ngay, hắn nhấn mạnh.
Không có mạng lưới.
Anh dùng răng răng kéo cái anten ra, nhưng vẫn vô ích.
- Ông coi đấy, Mulder giải thích. Không thể tiếp xúc với Scully. Chúng ta đang ở ngoài vùng.
Dorman rên rỉ. Hắn không đe dọa nữa, mà van nài.
- Cần phải tìm ra họ. Chỉ có ông mới có thể giúp được tôi.
- Tại sao tôi lại giúp ông? Để ông có thể giết Jody và cô bạn tôi, như ông đã giết người gác dan, người lái xe tải, rồi Patricia. Và tôi, có phải ông cũng định thêm tên tôi vào danh sách các nạn nhân của ông?
- Tôi không phải là tên sát nhân. Jeremy gào lên. Nếu tôi có được một vài giọt máu của đứa bé, tôi sẽ có thể khỏi bệnh và không còn lây cho ai nữa.
Mulder cau mày.
- Nhưng tại sao ông lại muốn có một mẫu máu của đứa bé. Tôi không hiểu.
- David Kennessy và tôi đã thực hiện những “test” đầu tiên trên con Labrador. Kết quả đầy hứa hẹn nên ông ta quyết định lấy một mẫu gốc của những vi sinh vật để chích cho con trai ông ta. Thằng bé đã hấp hối, bệnh bạch cầu của nó đã ở giai đoạn chót. Ông ta chẳng mất mát gì. Tôi nhớ lại phản ứng của Patricia khi biết chuyện: bà ấy điên lên vì giận dữ. Nhưng thái độ của Patricia đã thay đổi vào những ngày kế tiếp. Bà ấy đã chứng kiến với chúng tôi, sự khỏi bệnh kỳ diệu của Jody.
- Vậy tại sao đám đông lại biểu tình trước DyMar? Ai đã thiêu hủy phòng thí nghiệm?
- Những kết quả đạt được thật phi thường. Một số người nhận định rằng không nên để cho kỹ thuật ấy tiết lộ cho công chúng. Vi kỹ thuật có thể làm ột sinh vật gần như bất tử và không bị tổn thương. Họ muốn chỉ riêng mình họ là chủ nhân ông của kỹ thuật ấy. Họ muốn… đóng cửa DyMar và tiếp tục những nghiên cứu trong một trung tâm tối mật.
Mulder nhăn mặt.
- Tôi hiểu. Nhưng tại sao những vi sinh vật lại cứu được Jody trong khi cũng chính chúng nó lại đang giết ông?
- David nghi ngờ tất cả mọi người… ngoại trừ những kẻ thù đích thực của ông ta. Những mẫu gốc được ông ta cất giữ tại một nơi bí mật. Khi người ta tấn công DyMar, tôi đã… tôi đã lấy… cái gì mà tôi tìm thấy.
Dorman cúi đầu một cách thiểu não. Còn Mulder thì khiếp hãi.
- Ông đã chích một mẫu gốc khác với cái được sử dụng cho Jody? Lạy Chúa! Ông muốn nói rằng ông đã dùng cái thứ đã được dùng cho con chó?
- Phải. Tôi đã lấy những vi sinh vật trong mẫu của máu con Vador, chúng chỉ thích ứng với A.D.N. của nó. Tôi không có thì giờ để suy xét. Tất cả nổ tung chung quanh tôi. Người ta cố tình giết tôi. Tôi không hiểu tại sao chúng lại không vận hành đúng đắn…
Mulder lắc đầu, sững sờ. Người ngồi kế bên anh đã mang trong mình những sinh vật tí hon được lập trình cho A.D.N. của chó. Những bộ phận nhân tạo ấy ở trong cơ thể ông ta, đã cố gắng để thích ứng, để cải biến lập trình nguyên lai. Nhưng vô phương. Những vi sinh vật đã bị chệch đường sống như một máy vi tính nhận được những chỉ thị mâu thuẫn và không dung hòa được.
- Theo như tôi hiểu, những cái máy tí hon ấy đã lúng túng khi chúng ngập ngừng giữa hai mẫu A.D.N. Nhưng nếu ông sờ vào người khác thì chúng trở nên điên loạn. Do vậy tất cả những ai bị ông đụng vào đã phải chịu đựng một dạng ung thư khủng khiếp và chết trong vài phút.
- Có lẽ ông có lý, nhà khoa học lẩm bẩm. Tôi không có thì giờ để làm “test” trên các nạn nhân của tôi.
- Nhưng có một điều chắc chắn. Những vi sinh vật trong cơ thể Jody và con chó thì vô hại. Chúng đã đụng người ta mà không gây một hậu quả độc hại nào. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại cần một mẫu máu của Jody.
- Mulder, anh thật là ngốc nghếch. Dorman kêu lên. Máu của thằng bé sẽ cứu tôi vì những vi sinh vật của nó vận hành tốt. Nếu tôi chích chúng, chúng sẽ loại trừ những vi sinh vật ở trong tôi và tu sửa tất cả những tổn hại mà những con đầu tiên đã gây ra trong cơ thể tôi.
Ông ta thở dài trước khi nói tiếp:
- Xin ông làm ơn giúp tôi. Hãy cố thử liên lạc với cô bạn ông.
Mulder cầm máy và quay số gội Scully. Anh ngạc nhiên khi thấy tiếng chuông reo.
- Mulder hả, cám ơn Chúa, mấy tiếng đồng hồ bây giờ mới liên lạc được với anh! Bé Jody đang ở chỗ em. Nó khỏi hẳn bệnh bạch cầu rồi…
- Anh biết, Scully, đó là kết quả của những thử nghiệm vi kỹ thuật của ba nó. Kẻ nhiễm bệnh dịch trong vụ này, không phải là Jody, mà là Jeremy Dorman. Sở dĩ anh biết cũng là vì ông ấy đang ngồi bên cạnh anh!
- Mulder, em đã thấy con Vador cắn nát cổ họng lão ấy. Làm sao lão có thể…
Bất chợt nàng cảm thấy mình ngốc: nếu những vi sinh vật làm lành được vết đạn trên ngực Jody, thì chúng cũng có thể dễ dàng bít được những lỗ thủng trên cổ Jeremy.
Đứa bé nhô người lên, hỏi:
- Cô Dana, chuyện gì vậy? Có phải chú Jeremy đang đuổi theo chúng ta không?
Mulder tiếp tục nói:
- Những vi sinh vật của Kennessy công hiệu phi thường, cho nên có một số người muốn chiếm được chúng.
- Em hiểu. Em đã đoán ra được những chuyển xảy ra ở DyMar. Và cũng chính những kẻ lạ mặt ấy đã đến tịch thu tất cả những chứng cứ ở bệnh viện Portland. Không đời nào em để cho chúng đụng tới một sợi tóc của Jody, hoặc một sợi lông với Vador.
- Dorman không muốn làm hại đứa bé, nhưng ông ta khẩn nài được gặp nó.
- Mulder, anh không sao chứ?
Trong chiếc pick-up, Dorman nhấp nhỏm đứng lên ngồi xuống. Hắn đoạt máy điện thoại của Mulder để liên lạc thẳng với Scully.
- Allo! Scully! Tôi là Jeremy Dorman. Tôi thật ân hận đã bắn Jody, nhưng tôi biết rõ rằng những cái máy tí hon sẽ chữa cho nó khỏi. Tôi không muốn làm hại ai cả. Đứa bé ra sao? Tôi muốn nói với nó. Cô Scully làm ơn đưa máy cho nó. Allo Jody! Chú Jeremy đây.
- Mẹ cháu mất, Jody, nhưng không phải do lỗi tại chú, đó là một tai nạn. Bà ấy cố bảo vệ cháu nên đã nhảy bổ vào chú. Bà ấy đâu có biết một khi đụng vào chú là sẽ chết. Chú van cháu, hãy nghe đây: những vi sinh vật trong cơ thể chú tạo ra nhiều sự cố. Nhưng những vi sinh vật của cháu thì vận hành hoàn hảo và sẽ có thể tu sửa những tổn hại. Vì vậy chú cần có máu của cháu.
Thình lình hắn nghiến răng. Hắn rùng mình và rên rỉ vì đau đớn. Mulder phải giữ tư thế phòng ngừa. Anh sợ rằng trong lúc bị co giật, tay hắn sẽ đụng vào cò súng.
- Jody, cháu còn nhớ không, chúng ta đã từng chơi trò điện tử với nhau, chúng ta là bạn mà…
Người bệnh thốt lên mừng rỡ.
- Jody, cám ơn! Hãy trao máy cho cô Scully. Chú cần nhất trí với cô ấy về cái nơi chúng ta sẽ gặp nhau. Cô Scully, Jody và tôi đã thỏa thuận với nhau. Cô biết tôi là một cái xác chết biết đi, cho nên tôi sẵn sàng tất cả. Tôi có súng, hẳn cô cũng biết. Hãy gặp tôi tại DyMar, nếu không tôi sẽ giết anh bạn của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...