NHÀ JEREMY DORMAN – OREGON
Thứ sáu, 14 giờ 20
Rừng không còn là nơi yên bình như trước đây vài phút. Mùi thuốc súng và mùi máu phảng phất trong không khí. Chim cũng ngưng tiếng hót. Scully lấy lại tinh thần, đứng lên và nắm lấy cổ dề Vador. Con vật đã biến cơ thể tên sát nhân thành nhiều mảnh. Nàng vỗ vào cổ dề của nó.
- Thôi đi nào, bình tĩnh lại đi!
Lúc này cô mới chợt nhận ra sự nguy hiểm khi tiếp xúc với con vật vừa cắn nát cổ một con người bị nhiễm bệnh.
Vador gầm gừ, nhe răng. Máu còn dính trên bộ lông mượt mà của nó, trên những cái răng nanh sắc bén của nó.
Scully nhìn thi thể tên giết người. Hắn không còn cổ nữa, áo sơ mi bị rách tan tành. Bàn tay trái của hắn co thắt như một con nhái trên bàn phẫu tích. Da hắn động đậy bởi sự hoạt động của những ký sinh vật. Thịt hắn phủ đầy một chất nhầy mà cô đã nhìn thấy trên thi thể của Vernon, khi giải phẫu hắn.
Những cái vết xuất hiện và biến đi trên cơ thể. Người đàn ông này mắc một chứng bệnh đã giết hại Patricia, Vernon và có thể cả người lái xe tải mà Mulder đang mở cuộc điều tra. Như vậy chắc hẳn đã có một sự liên quan giữa tất cả những người ấy và cuộc nghiên cứu của David Kennessy ở DyMar. Ông đốc tờ này đã học đòi làm phù thủy để chữa cho đứa con trai của ông thoát khỏi bệnh bạch cầu…
Scully quan sát con chó ngồi ở bãi cỏ. Hình như nó không bị lây nhiễm bởi máu của Jeremy. Nàng quay lại Jody. Vết thương của nó thật dễ sợ. Viên đạn, thay vì bắn ra khỏi phía lồng ngực bên kia, lại cắm chốt ở đâu đó, có thể gần tim.
Nhưng không thể nào tưởng tượng được: đứa bé vẫn còn thở.
Nàng thử gọi Mulder trên máy di động. Không có tín hiệu nào.
- Cô phải bế cháu lên thôi. Cô hy vọng cô sẽ không làm cháu đau.
Vador rên rỉ. Nó muốn tới coi xem chuyện gì đã xảy ra với cậu chủ, nhưng Scully vẫn giữ một khoảng cách. Có thể nó cũng mang chứng bệnh ghê gớm ấy.
Không đến nỗi khó khăn cho lắm, Scully cũng bồng được đứa bé lên. Cần phải mau chóng đưa nó tới một bệnh viện gần nhất.
Scully bế Jody rảo bước đi về phía chiếc ô tô. Con Labrador lẽo đẽo theo sau.. Cô cảm thấy thằng bé lên cơn sốt. Chuyện đó hoàn toàn không bình thường. Nó vẫn còn mất máu. Từng giọt nhỏ rơi trên đất.
Thi thể đã biến dạng của Patricia nằm gần ngôi nhà. Scully tự nhủ không nên để cho đứa bé hấp hối nhìn thấy mẹ nó trong tình trạng ấy.
Tới chỗ xe đậu, cô đặt thằng bé ở băng sau. Máu không còn chảy ra từ vết thương nữa. Scully ngỡ tim nó đã ngừng đập. Cô tháo băng quấn chung quanh ngực nó, có thêm một tiếng bông rồi ngồi vào chỗ tay lái.
Vador cũng nhảy vào xe sủa vang như muốn nói: “Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
CAO ỐC FEDERAL – PHÒNG SỐ 313, THÀNH PHOOS CRYSTAL, VIRGINIA
Thứ sáu, 12 giờ 08
Chuông điện thoại kêu. Adam Lenz đang nghiên cứu một bản đồ chi tiết của những vùng đồi Oregon, vội nhấc máy lên. Rất ít người biết số dây nói trực tiếp ở văn phòng của hắn. Cú gọi này hẳn là phải quan trọng.
- A lô?
Lúc mới vào nghề, hắn phải luyện mãi mới bỏ được thói quen nói: “A lô? Adam Lenz đây”. Con người thật của hắn không còn hiện hữu nữa. Hắn làm việc ột cơ quan ma.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất quen thuộc. Hắn đứng dậy.
- Vâng, thưa sếp, vâng… Tôi sẽ gửi lên sếp báo cáo về sự tiến triển của tình hình…
Hắn đã thực hiện một bản đồ mô tả những khu vực khác nhau của vùng đồi đã được lục soát bởi các điều tra viên và những chuyên viên săn đuổi tham gia vụ này.
- Thưa sếp, tôi sẽ đi Portland trong vòng một giờ nữa. Tôi sẽ đích thân điều khiển công việc tại chỗ.
Không có báo cáo viết, không có tài liệu liên lụy: đó là luật. Adam bèn tóm lược tình hình bằng miệng. Hắn trình bày các phương án mà hắn đã thực hiện để tìm kiếm Jody, Patricia, cả con Vador và những vi sinh vật.
Sáu ê-kíp đã rà soát các ngọn đồi. Nhưng cấp trên vẫn tỏ ra không hài lòng.
- Trong báo cáo đầu tiên của anh, anh bảo rằng anh đã đốt cháy sạch cả DyMar và tất cả những sinh vật tí hon ấy đã bị thủ tiêu hết. Tôi vô cùng thất vọng khi được biết chúng vẫn còn tồn tại.
Adam nuốt nước bọt một cách khó khắn.
- Trong vụ cháy ở DyMar, chúng tôi nghĩ rằng đã phá hủy tất cả. Nhân viên của chúng tôi còn mở cả két sắt ra.
- Dĩ nhiên, nhưng nếu tin vào cái điều đã xảy ra với người gác dan đêm hôm ấy trong những cảnh tan hoang của phòng thí nghiệm, và nếu tôi tin vào một vài hồ sơ mô tả cái chết của nhiều người khác, thì những sinh vật bé nhỏ ấy vẫn còn hoạt động.
- Tôi biết, thưa sếp. Tôi xin cam đoan với sếp rằng chúng tôi sẽ tìm ra những kẻ chạy trốn, triệt tiêu những vi sinh vật cuối cùng.
- Tôi không thích nghe diễn văn, tôi muốn kết quả. Điều chót, tôi đã nói với anh về Mulder. Tôi muốn một trong những ê-kíp của anh phải thường trực theo dõi hắn, nghe tất cả những cuộc nói chuyện của hắn, rình rập từng cử chỉ của hắn.
- Thưa sếp, vâng.
- Trong sứ mạng này anh có nhiều nhân viên dưới quyền, nhưng tôi nghĩ rằng Mulder cũng sẽ có ích cho anh. Hắn có cái tài đặc biệt để luồn lách trong cái mớ bòng bong ấy và tìm ra cái mà mọi người không thấy. Hãy bám sát hắn. Anh phải kết thúc sớm sứ mạng này. Các đồng bào chúng ta sẽ không bao giờ biết gì về nội vụ.
NHÀ CỦA JEREMY DORMAN – OREGON
Thứ sáu, 15 giờ 15
Chiếc pick-up mà Mulder trưng dụng quả là kỳ diệu. Động cơ của nó cực mạnh. Mulder nhấn ga. Chiếc xe nhảy lên, leo đồi không một chút khó khăn.
Ngôi nhà nằm đó, trong một khoảng rừng thưa. Nhưng không thấy xe của Scully, Mulder nhận ngay ra những vết bánh mới trên đường, và một chiếc Volvo kiểu mới.
Cô bạn của anh ở đâu. Kẻ nào đã tới đây bằng ô tô và lại ra đi? Anh lấy máy di động gọi cho Scully. Cố nén một câu chửi thề, anh bỏ máy vào túi, xuống xe và đi về phía ngôi nhà.
- Cảnh sát liên bang, có ai đó không?
Anh xoay gót để kiểm soát xem có kẻ nào ở đằng sau mình không.
- Scully, em có đấy không?
Một phụ nữ nằm trên cỏ, bất động…
Patricia Kennessy? Không còn ai khác nữa?
Mulder ghê khiếp lùi lại. Bà ta đã bị cùng một chủng bệnh với người lái xe tải mà anh vừa nhìn hấy. Và Scully đã tới đây… Lạy Chúa!
Anh vừa chạy vào trong nhà vừa gọi: “Scully!” Không một ai lên tiếng. Anh xem xét dưới đất và phát hiện những giọt máu rải rác trong cỏ. Chúng vạch một đường về hướng rừng.
Xa hơn nữa, ở bìa rừng, trong bùn có những dấu giày mà anh nhận ra ngay đó là giày của Scully, và những dấu chân chó.
- Scully! Scully! Anh hét thật to. Scully, em ở đâu?
Cái kẻ đã gây bệnh cho người gác dan, rồi người lái xe tải và sau cùng là Patricia đã ở đây, rất gần đây? Nỗi sợ tràn ngập trong anh. Y như một cơn ác mộng: có thể anh sẽ thấy Scully và bé Jody, nằm trên đất, trong rừng, bị hủy diệt bởi bệnh dịch.
Vệt máu trong cỏ dẫn Mulder tới một mô đất. Một người đàn ông quần áo tả tơi, cổ họng bị rách nát, nằm giữa đống rễ cây. Mulder ngửi thấy hai mùi quen thuộc: máu và thuốc súng. Anh quan sát xác chết gần hơn và nhìn thấy một khẩu súng lục trong tay hắn. Anh xem xét cổ họng của nạn nhân. Hình thù của vết thương chứng tỏ anh ta đã bị một con vật cắn chết.
Bất chợt, một chất lỏng trong mờ chảy ra từ vết thương. Một thứ chất nhầy. Cơ thể của người đàn ông này đang ở trong giai đoạn tu sửa?
Mulder lùi lại. Một hiện tượng khủng khiếp. Anh đảo mắt nhìn chung quanh. Ngay dưới chân mô đất có những dấu vết sâu, như thể một người nào đó đã tuột từ trên cao xuống. Còn có những dấu giày – vẫn là dấu giày của Scully và dấu chân chó.
Nhưng cũng lại có nhứng dấu chân khác. Dấu chân của một đứa bé. – “Scully?” Chỉ có tiếng chim và tiếng gió trả lời anh…
Thình lình, cái xác chết tự dưng co thắt. Người chết bật dậy và nắm lấy ve áo của Mulder. anh chàng kêu ré lên, dẫy dụa, nhưng không thể thoát ra được. Người lạ mặt giơ một tay khác lên, chĩa súng vào thái dương Mulder. Anh nhìn thấy làn da hắn gợn sóng. Những bộ máy tí hon, những vi sinh vật lúc nhúc trong cơ thể hắn. Người hắn đầy chất nhầy.
Bây giờ cổ họng hắn đã khôi phục lại nguyên trạng. Hơi nhiệt tỏa ra khắp cơ thể hắn. Hắn mở miệng, nhưng thanh quản mới lành nên chỉ có thể lắp bắp:
- Súng… của anh, ném nó… đi?
Mulder đang tính toán xem có kịp rút khẩu súng Sig Sauer trong túi ra không thì tên sát nhân đã đoán ra được ý nghĩ của anh.
- Đừng dại dột! Giọng hắn sắp trở lại bình thường.
- Cơ thể ông đang hồi phục, Mulder sững sờ nói. Đó là nhờ kỹ thuật phải không?
Người đàn ông thở một cách khó khăn:
- Ông là một người trong bọn chúng… Ông là người của bóng tối, ông cũng vậy.
Hắn buông Mulder ra. Một chút chất lỏng nhầy còn dính trên ve áo. Người lạ mặt lầu bầu:
- Nếu tôi là ông, tôi sẽ ném ngay cái áo đi và không đụng vào chất nhầy ấy.
- Ông khỏi lo, tôi biết nó nguy hiểm khôn lường.
Mulder nhẹ nhàng cởi áo ra.
- Làm cách nào ông tìm thấy tôi? Ông là ai?
- Nhân viên đặc biệt Fox Mulder, F.B.I.
Người lạ mặt cười mỉa mai:
- F.B.I., đương nhiên rồi. Tôi đã ngờ ông dính líu vào âm mưu ấy. Các ông đã săn lùng chúng tôi và xóa bỏ tất cả những dấu vết, tất cả những chứng cứ, có phải không?
- Đây là lần đầu tiên, người ta buộc tội tôi tham dự vào một âm mưu! Còn ông, ông là ai?
- Ông không biết ư? Người đàn ông cau mày hỏi lại.
- Vâng, tôi tới đây không phải để tìm ông. Tôi chỉ biết ông đã bị lây nhiễm bởi một sản phẩm, kết quả của một cuộc thí nghiệm được thực hiện ở DyMar.
- Tôi là DyMar? Ông ta kêu lên. Tôi…
Bất chợt ông ta nín thinh và gập mình làm đôi, rên rỉ trong đau đớn. Một cái gì động đậy dưới áo sơ mi của ông ta. Một chất lỏng chảy trên da ông ta rồi biến mất trong những cơ bắp, như bởi ma thuật.
- Tôi là Jeremy Dorman, phụ tá của David Kennessy.
- Jeremy Dorman? Mulder mở to mắt, hỏi. Nhưng ông đã chết rồi mà? Ông đã bị thiêu hủy trong cuộc hỏa hoạn đã tàn phá những cơ sở của trung tâm nghiên cứu.
Ông ta cố nở nụ cười:
- Tôi đâu có thể dễ chết như vậy.
- Ông đã giết tất cả những người ấy… Vernon, người lái xe tải, Patricia?
- Tôi không làm điều gì quá đáng! Họ đã đụng vào tôi!
Ông ta nhìn Mulder:
- Ông có xe không?
- Có, không đẹp, nhưng chạy tốt.
- OK. Chúng ta rời khỏi đây. Tôi cần phải tìm thấy Jody. Chỉ có nó mới có thể cứu được tôi.
- Đã có chuyện gì xảy ra với nó?
- Tôi đã bắn nó trước khi con chó tấn công tôi. Một người phụ nữ nói rằng mình là người của F.B.I. cũng có mặt ở đó.
Mulder không nói gì cả, đi ra phía lộ, tay giơ lên trời.
- Tôi cho rằng cô ta đi tìm nơi chạy chữa cho thằng nhỏ, Dorman nói tiếp. Cô ta bỏ mặc tôi, tưởng tôi đã chết.
- Nhìn cổ họng của ông, ai cũng nghĩ như vậy.
- Cần phải tìm ra họ.
Hai người đi tới chiếc xe. Jeremy mở cửa và ngồi trên ghế của hành khách.
- Chúng ta đi thôi! Và xin ông nhớ kỹ điều này: đừng đụng vào tôi!
Tiếng động cơ nổ ròn rã.
- Ông hãy an tâm, thưa ông Dorman – Mulder nói một cách nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc đến thế – Đụng vào ông chắc chắn là điều cuối cùng mà tôi ao ước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...