CHƯƠNG 3
[Kỳ lân thú]
.
Dọc theo bậc thang mà lên, nhìn một đường lá cây từ lục chuyển vàng rồi lại chuyển thành đỏ sậm như hỏa thiêu, ánh dương quang xuyên qua những chạc cây rọi những vết lốm đốm xuống trên bậc thang đá trắng và đám lá rụng, làm cho tâm tình cũng trở nên sảng khoái.
Tiểu Tứ Tử rất ít xa nhà, nhiều nhất cũng chỉ là cùng phụ thân bé đến thị trấn khác mua vài thứ dược liệu hay gì đó thôi, vừa thấy cả ngọn núi đều là lá đỏ, con mắt lại sáng lên vài phần.
Lại đi một hồi, đoàn người tới một chỗ đất bằng phụ cận, trước mắt có một mảnh rừng phong rậm rạp, đã có thể nghe được tiếng thác nước ầm vang.
“Đầm Bích Thủy ngay sau khu rừng này.” Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người đi qua cánh rừng.
Rất nhanh, trước mắt xuất hiện một đầm nước hình tròn thật lớn, đầm nước dựa vào một vách núi cao lớn âm u, vách đá bằng phẳng như bị búa chẻ ra, chậm rãi kéo dài, bày ra hình bán nguyệt bao lấy đầm nước, chín thác nước từ trên cao chảy xuống, phảng phất như có người đo đạc, khoảng cách đều tương đồng nhau, kích cỡ cũng gần xấp xỉ, có thể nói là kỳ cảnh.
Triển Chiêu quan sát nửa ngày, liền thắc mắc, “Cái này nhìn không giống thiên nhiên hình thành a.”
“Ta cũng thấy vậy.” Triệu Phổ vừa gật đầu, vừa bảo Giả Ảnh Tử Ảnh hạ lưới đánh cá.
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Giả Ảnh và Tử Ảnh tung ra chiếc lưới đánh cá rất lớn kia, có chút khó hiểu, “Tìm đâu ra tấm lưới to như vậy?”
“Nha đầu béo nhà ngươi đưa cho.” Âu Dương Thiếu Chinh cười hì hì, “Nha đầu đó thật năng nổ nha, vừa mới nói muốn tìm cái lưới bắt cá to to bắt kỳ lân, nàng liền đi chuẩn bị.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, thảo nào buổi sáng không thấy hình bóng của Thần Tinh Nhi, Nguyệt Nha Nhi cũng tìm cả nửa ngày không thấy, thì ra là chạy đi làm lưới đánh cá.
“Đầm nước này sâu không thấy đáy, một tấm lưới có đủ không?” Công Tôn còn rất nghiêm túc.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đứng tại chỗ vẻ mặt vô lực, bèn nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hỏi, “Có cần chuẩn bị thêm cái ***g sắt nữa không? Nếu không vớt lên rồi nuôi chỗ nào bây giờ? Hay chuẩn bị một cái hang?”
Bạch Ngọc Đường thở dài, Triển Chiêu tự tiếu phi tiếu, rõ ràng đang nổi hứng chọc người.
Tiểu Tứ Tử chạy trước chạy sau, Tử Ảnh phụ trách giữ bé, để tránh bé không cẩn thận ngã vào trong đầm.
Bên này đang náo nhiệt, chợt nghe một trận cười sang sảng truyền đến, “Ai nha, tiểu sư thúc dẫn theo nhiều bằng hữu tới như vậy a! Thực sự hiếm có.”
Mọi người nhìn lên núi, chỉ thấy một tiểu lão đầu khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống. Trên người hắn mặc một chiếc bố bào hoàng sắc, có vẻ rất đơn giản. Tướng mạo không đẹp vóc dáng cũng không cao, không béo không gầy, trông cũng không có gì đặc biệt để nhận biết. Nói chung là chỉ nhìn thoáng qua, chính là một lão đầu qua đường, là cái loại ăn cơm xong thì đi tản bộ.
Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn, giới thiệu với mọi người, đây là chưởng môn nhân của phái Thiên Sơn, Lục Phong.
Lục Phong rất hòa khí cùng mọi người nhất nhất làm quen, thấy Tiểu Tứ Tử còn lấy ra gói đường chia cho bé. Ngay cả Công Tôn cũng cảm thấy lão nhân này hình như quá hòa nhã? Một chút cũng không có dáng vẻ của chưởng môn một phái, càng đừng nói một môn phái lớn như phái Thiên Sơn này… Thật kỳ quái, Thiên Tôn vì sao khăng khăng lập một người như vậy làm chưởng môn? Chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ…
Sau đó, Lục Phong lại cùng Bao Chửng và Bàng thái sư nhận thức một chút, mọi người ngồi xuống ngay thạch đình ở phụ cận trò chuyện.
Bạch Ngọc Đường dùng mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, Triển Chiêu có chút không quá minh bạch, cho nên chỉ ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, như là hỏi —— Ngươi muốn biểu đạt cái gì?
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.
Sau nửa canh giờ, Triển Chiêu đã minh bạch Bạch Ngọc Đường muốn biểu đạt cái gì…
Bởi vì Lục Phong thật sự nói quá nhiều!
Vị tiền bối này sau khi ngồi xuống, đã bắt đầu tán dóc chuyện khắp núi khắp non, cùng Triệu Phổ từ chiến sự biên quan tán tới phong cảnh đại mạc, cùng Bàng thái sư từ cổ vật ngọc khí tán tới lá trà gia cụ, cùng Công Tôn tiên sinh từ cầm kỳ thi họa tán tới dược thảo y thuật, cùng Bao đại nhân từ kỳ văn dị sự tán đến án kiện cổ quái, thậm chí cùng Tiểu Tứ Tử từ bánh chưng đường tán cho tới quýt vàng sấy, chỉ là cả nửa ngày cũng không nói được một câu chính kinh nào.
Triển Chiêu nghe tán dóc đến choáng váng, hiểu được, Bạch Ngọc Đường phỏng chừng muốn biểu đạt ý —— Vị sư điệt này rất dông dài.
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường thấy Lục Phong muốn nói cũng sắp nói xong, lấy một cái hộp đưa cho hắn, vừa hỏi, “Gần đây trên núi thế nào?”
Lục Phong nhận hộp, mở ra vừa nhìn liền cười tít mắt, là một hộp yên diệp (lá thuốc lá) hảo hạng.
Lục Phong có một sở thích, trên người mang theo một tẩu thuốc, không có gì làm thì châm mồi lửa, tìm một góc ngồi vừa xoạt xoạt lật sách đọc hoặc tán dóc. Tất cả mọi người có chút không nói gì —— Đây càng không giống người đứng đầu một phái, chẳng lẽ năm xưa Thiên Tôn rút thăm trúng hắn?
Triển Chiêu hồ nghi nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cư nhiên gật đầu.
Triển Chiêu cả kinh, mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— Thật sự là rút thăm?
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái —— Chính là thế!
Triển Chiêu quay đầu lại, đột nhiên có chút nghi hoặc, mình không hề mở miệng, Bạch Ngọc Đường có bản lĩnh như vậy sao? Có thể đoán được ý mình nói là rút thăm? Đồng thời sao mình lại biết hắn nói cái gì?
Bạch Ngọc Đường cúi đầu đang định uống trà, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên quay sang trợn to hai con mắt nhìn mình chằm chằm, như vậy là đang quyết liệt muốn xác nhận —— Thật là rút thăm?!
Nước trà đã tràn vào miệng Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa phun ra, buông chung trà ho khan một tiếng, quay đầu hỏi Lục Phong, “Bọn họ hiếu kỳ làm sao ngươi có thể làm chưởng môn.”
Tất cả mọi người xấu hổ, đúng là rất hiếu kỳ, bất quá nói thẳng ra như thế…
Nhưng Lục Phong vẫn vui vẻ, xem ra không ít lần bị hỏi, liền lắc lắc đầu nói, “Ai nha, nói đến cũng thật là xấu hổ quá đi, ta là một kẻ vô dụng nhất trong đông đảo đồ tử đồ tôn của Thiên Tôn, năm đó lúc chọn chưởng môn tất cả mọi người nói muốn luận võ, bất quá Thiên Tôn có lệnh, nội bộ phái Thiên Sơn không được giới đấu (dùng binh khí đánh nhau), nếu không sẽ trục xuất sư môn, cho nên phải nghĩ phương pháp khác.”
Tất cả mọi người minh bạch vì sao phái Thiên Sơn loạn thành như vậy cuối cùng cũng chỉ chia năm xẻ bảy, quả nhiên Thiên Tôn đã định ra giới hạn cho bọn họ, nội đấu thì nội đấu, không được tự giết lẫn nhau hoặc đánh nhau, quả nhiên gừng càng già càng cay.
“Sau đó dùng phương pháp nào chọn ra ngươi a?” Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi Lục Phong.
“Rút thăm.” Lục Phong vừa thốt ra khỏi miệng, Âu Dương thực sự phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi với hắn —— Xem đi, đã nói là rút thăm rồi mà.
Triển Chiêu trong nhất thời có chút hỗn loạn, đầu mình có vấn đề gì phải không? Bạch Ngọc Đường rõ ràng không hề nói ra khỏi miệng, vậy mà mình dĩ nhiên lại hiểu ý hắn!
Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng cảm thấy phương thức câu thông này có chút kỳ quái, nhìn nhìn Triển Chiêu… phỏng chừng đôi mắt hắn có thể nói, biểu tình lại tương đối phong phú… Chắc là vậy đó?
“Ngươi rút thăm trúng, vì vậy cho ngươi làm chưởng môn?” Công Tôn kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Lục Phong gật đầu.
“Đám đệ tử Thiên Sơn kia cư nhiên lại chịu phục a?” Triệu Phổ cảm thấy không thể tin được.
“Bởi vì rút ba lần đều là ta, sau đó kéo búa bao cũng là ta…” Lục Phong có chút bất đắc dĩ, lắc đầu, “Vì vậy chỉ đành ủy khuất bọn sư điệt, lại nói ta cũng không muốn làm cái chức chưởng môn này, nhưng lại không có cách, thiên ý trêu người a.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Đó không phải đều là sư đệ ngươi sao? Tại sao lại biến thành sư điệt?”
“Đều là bối phận do Thiên Tôn bài ra.” Lục Phong cũng phi thường khổ não, “Thiên Tôn thường ngày tương đối lười nhác, hơn nữa cũng không quá rành chuyện sắp xếp bối phận, cho nên thường hay gọi lung tung, vì vậy… trong thập đại cao thủ có sư đệ ta cũng có sư điệt ta cũng có sư tôn ta…”
Triển Chiêu yên lặng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường —— Sư phụ ngươi quá mức tùy hứng!
Bạch Ngọc Đường hời hợt cười —— Cái này gọi là không câu nệ tiểu tiết.
Triển Chiêu che ngực —— Lại hiểu nữa! Tà môn quá!
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, Triển Chiêu biết truyền thanh phải không? Tại sao lại ngay lập tức hiểu được.
Cả hai đang nghi hoặc, liền cảm giác có đường nhìn chăm chăm xoáy vào hai người bọn họ, cùng nhau ăn ý mà quay đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử bưng chung trà trên tay đang nghiêng đầu khó hiểu mà nhìn hai người, cũng là vẻ mặt hồ nghi.
Phản ứng đầu tiên của Triển Chiêu là —— Chẳng lẽ Tiểu Tứ Tử cũng hiểu?
Bạch Ngọc Đường nhìn ra sau một chút, phía sau là đầm Bích Thủy, Tiểu Tứ Tử có phải đang nhìn tấm lưới đánh cá phía sau hay không?
Trên thực tế, hai người không chuẩn xác tiếp thu được suy nghĩ của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử chỉ là đang nghiên cứu, phương thức câu thông giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có phải chính là câu nói kia, gọi là gì ta? Đúng rồi —— Liếc mắt đưa tình!
“Lão đầu, vận khí ngươi thật tốt a.” Tử Ảnh nhóp nhép nhai đậu phộng, trêu ghẹo Lục Phong, “Cư nhiên ba lần rút thăm đều trúng cả, có phải Thiên Tôn lão nhân gia muốn ngươi làm chưởng môn, cố ý thiết kế lừa ngươi, cũng lừa luôn đám đồ tử đồ tôn kia?”
Tử Ảnh vừa nói ra lời này, Lục Phong cười ha ha, “Ai nha, tiểu bằng hữu, có biết cái gì gọi là, ‘phật viết, không thể nói’ hay không?”
Mọi người trong lòng hiểu rõ —— Lục Phong tuy rằng có chút thành thật, nhưng quý tại tính tình tốt không có dã tâm, đổi sang người khác tính tình hơi tồi một chút hoặc có dã tâm một chút, phái Thiên Sơn có thể giờ này ngày này đã tan rã.
“Lục chưởng môn, không bằng nói một chút về án tử của Nhạc Thành Tây, còn có Yến Lâm, Từ Phi hai người vừa mất.” Bao Chửng vẫn nhớ tới chuyện quan trọng.
“Nga.” Lục Phong lập tức thu hồi tâm tư ngoạn nháo, nghiêm túc lên, “Là thế này, thi thể ba người đều được bảo tồn trong hầm băng phái Thiên Sơn, ta phái người trông coi, nha môn người đến người đi tương đối hỗn độn.”
Bao Chửng gật đầu.
“Thành Tây chết rất kỳ quặc.” Lục Phong lúc này nhíu mày, tựa hồ thập phần hoang mang, “Thành Tây võ công không kém, nhưng hắn lại vô thanh vô tức chết trong phòng như thế, mà lại là một đao phong hầu. Nói thật, trên đời có thể làm tới điểm này, cũng không có bao nhiêu người!”
Mọi người đều nhíu mày.
“Có thể trước tiên bị hạ dược, hôn mê hoặc mất đi ý thức, sao đó lại bị chém?” Công Tôn hỏi.
“Cũng có khả năng này, cho nên ta vẫn giữ thi thể lại.” Lục Phong thở dài, “Bất quá lại nói, Thành Tây lần này trở về cũng có chút kỳ quặc, Yến Lâm và Từ Phi cũng vậy.”
“Chẳng lẽ có điểm đáng ngờ?” Bao Chửng hỏi.
“Có a, bọn họ đều về sớm.” Lý do của Lục Phong, nghe có vẻ là lạ.
“Về sớm?” Lục Phong nghi hoặc, “Cái này rất khả nghi sao?”
“Ách…” Lục Phong vừa định nói, chợt nghe trên núi có động tĩnh, một lúc sau, mọi người thấy một thiếu niên vội vã chạy xuống, vừa chạy vừa hô, “Chưởng môn, có chuyện rồi chưởng môn!”
Lục Phong bị hắn làm cho giật mình, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, giờ xảy ra chuyện, chẳng lẽ lại có người chết?!
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Phong đứng phắt dậy.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn nhau —— Không phải trùng hợp thế chứ?
“Trình Chí sư huynh và Vương Lạc sư thúc đánh nhau!” Tiểu đồ đệ sốt ruột.
Lục Phong sửng sốt, nhưng thật ra hơi chút yên tâm, không chết người là được, nhưng nghĩ lại lại thấy có chút kỳ quái, “Hai người bọn họ vì sao đánh nhau?”
“Không biết.”
“Luận bàn mà thôi.” Lục Phong khoát khoát tay ngồi xuống, “Vương Lạc thích tìm người luận bàn, cũng không có gì ngạc nhiên, để Trình Chí so chiêu với hắn.”
“Không phải a chưởng môn, hai người bọn họ đánh cho ngươi sống ta chết, hò hét ầm ĩ!” Tiểu đồ đệ gấp tới độ nhảy dựng, “Còn nói, ngày hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết, các sư phụ sư thúc khuyên can đều bị đả thương.”
Lục Phong lại đứng lên, “Hai người bọn họ vì sao lại đánh nhau?”
Tiểu đồ đệ lắc đầu, “Không biết, chưởng môn ngươi mau đi xem đi, nếu không kéo bọn họ ra phỏng chừng sẽ tai nạn chết người đó!”
Lục Phong gật đầu, xua tay với hắn, “Nhanh lên nhanh lên, dẫn đường phía trước.”
Tiểu đồ đệ xoay người chạy đi, Lục Phong đuổi theo hai bước, lập tức dường bước tựa hồ suy nghĩ một chút, quay đầu lại túm lấy Bạch Ngọc Đường, “Sư thúc a, hai người đó công phu đều rất cao, ta phỏng chừng không khuyên được, ngài ra tay đi!”
Nói xong, kéo Bạch Ngọc Đường lên núi.
Triển Chiêu thấy hiếu kỳ, bèn đi theo.
Bọn Triệu Phổ hai mặt nhìn nhau —— Không ngờ ngày đầu tiên lên núi đã được thấy phái Thiên Sơn nội đấu, cũng tốt, đi tham quan một lát.
Vì vậy, tất cả mọi người ôm tâm tình bát quái, theo lên núi xem náo nhiệt.
Tiểu Tứ Tử vẫn đang bưng chung trà ngồi bên bàn đờ ra, Công Tôn thấy bé ngây người, cho rằng bé mệt, bèn vươn tay ôm lấy, theo bọn Triệu Phổ lên núi.
Nhưng vừa đi, Tiểu Tứ Tử vừa xoay đầu nhìn về phía sau, hai mắt đăm đăm nhìn mặt đầm.
Triệu Phổ thuận tay nhấc bé qua, thấy Công Tôn bế cật lực quá.
Nhưng Tiểu Tứ Tử dựa vào đầu vai Triệu Phổ, Triệu Phổ nói với bé bé cũng không đáp lời, chỉ là đờ ra nhìn chằm chằm vào vào đầm nước.
Triệu Phổ giơ bé lên trước mặt, hỏi, “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên vươn tay đè lại đầu vai Triệu Phổ, nói, “Chờ chút!”
Triệu Phổ sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại, chỉ chỉ phía sau, “Lui về sau hai bước.”
Triệu Phổ cũng lui về sau hai bước, rất nghe theo chỉ huy.
Tử Ảnh và Giả Ảnh đi đằng trước cũng quay đầu lại nhìn, Công Tôn cũng khó hiểu, tiến tới xem Tiểu Tứ Tử rốt cuộc muốn làm gì.
Tiểu Tứ Tử dựa vào vai Triệu Phổ, bàn tay nhỏ bé vuốt cằm híp mắt nhìn chằm chằm mặt đầm nửa ngày, bèn hỏi, “Bong bóng cá kia có phải đang chìm xuống?”
Tất cả mọi người sửng sốt, cùng nhau quay đầu lại…
Chỉ thấy trên tấm lưới đánh cá kia, bong bóng cá rất dài rất dài mà Tử Ảnh bọn họ để nổi bên trên, lúc này đang rất nhanh mà chìm xuống.
“Oa!” Tử Ảnh hô lên một tiếng, Hắc Ảnh và Giả Ảnh đã lủi tới, mỗi người kéo lưới túm lên trên… Vừa túm một cái, hai người lảo đảo, thiếu chút nữa bị rơi vào trong nước.
Tử Ảnh bổ nhào tới kéo lại Giả Ảnh, Âu Dương Thiếu Chinh túm lại Hắc Ảnh, hai người vận nội kình một cước đạp lên đất bùn bên bờ, giẫm ra một cái hố sâu.
Công Tôn cả kinh —— Bốn người này đều có nội lực thâm hậu, dưới nước có gì đó rất nặng sao?
Bàng Cát đi ở sau cùng hấp tấp hô, “Cẩn thận a, coi chừng bị kéo xuống dưới.”
Triệu Phổ đặt Tiểu Tứ Tử vào lòng Công Tôn, thả người nhảy đến trên mặt đầm nhìn xuống dưới, lúc này… liền thấy đầm nước nguyên bản lặng yên đột nhiên nổi lên xoáy nước, không ngừng có những bọt nước trắng xóa nổi lên, tựa hồ có vật gì đó khổng lồ với lực của ngàn quân đang giãy dụa, lưới đánh cá bị kéo căng.
Triệu Phổ thấy không rõ vật dưới nước, chỉ nhìn thấy rong rêu, nước bùn bên dưới đều bị quấy tung lên, nước đục ngầu.
“Vương gia!” Tử Ảnh liếc mắt thấy sợi dây trong tay Giả Ảnh đang tưa dần, như vậy là sắp đứt.
Triệu Phổ phi thân tới, một tay túm lấy sợi dây trong tay Tử Ảnh, vận nội lực mạnh mẽ túm kéo lên trên…
Đúng lúc này, đột nhiên trên tay nhẹ hẫng.
Triệu Phổ lảo đảo một cái suýt nữa ngã bật ra sau, Tử Ảnh và Giả Ảnh bổ nhào tới làm đệm cho hắn.
Đầu bên kia Hắc Ảnh và Âu Dương cũng ngã chổng vó.
Nhìn lại tấm lưới đánh cá bị mọi người túm lên, bên trên tấm lưới được bện bằng dây thừng thô to như ngón tay, cư nhiên có một lỗ thủng rất lớn.
Triệu Phổ đứng lên chửi má nó —— Lần sau lấy lưới xích sắt tới bắt!
Lúc này, Công Tôn hiếu kỳ chạy đến bên bờ, cúi đầu nhìn lưới đánh cá bên chân, y chậm rãi ngồi xuống, từ trong lưới nhặt ra một thứ.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn vươn người tới nhìn… Dưới ánh nắng gay gắt, thứ đó tựa như cái gương, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Đó là một miếng gì đó mỏng dính, to như miệng chén lại giống như vảy cá, nhưng cảm giác rất cứng. Lúc này còn có chút ướt át, dưới ánh dương quang ngoại trừ phản quang, còn hơi trong suốt, bên trên có từng vòng từng vòng như vòng tuổi*…
*(vòng tuổi: cái này cũng giống như vòng tuổi của cây ấy)
Công Tôn nhìn một lát, cùng Tiểu Tứ Tử trong lòng liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Tứ Tử há to miệng, “Thực sự có oa phụ thân? Kỳ lân á?!”
.
.
_________________ Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...