Vụ Án Kỳ Lân Đầm Bích Thủy

CHƯƠNG 20
[Dẫn xà xuất động]
.
Thập đại cao thủ phái Thiên Sơn liên tiếp gặp nạn, điểm đáng ngờ ngổn ngang, hơn nữa câu di ngôn “Ở trong nước” của Thu Lương, càng khiến sự tình thêm mơ hồ, hạn định phá án trong mười lăm ngày, không có chút đầu mối manh mối nào, làm sao bây giờ?
Triển Chiêu túm lấy Ân Hầu, “Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”
Ân Hầu xòe tay nhún vai, “Hung thủ là ai ta không biết, bất quá đại khái có thể đoán được không quá mười, phỏng chừng chính là liên quan đến ân oán giữa Thiên Tôn và Vương Thành Công lúc xưa.”
Bạch Ngọc Đường chăm chú nghe, “Ta không nhớ sư phụ từng nói hắn có ân oán với Vương Thành Công.”
“Lúc nãy đã nói, vấn đề không nằm ở Vương Thành Công, mà là tức phụ của hắn.” Ân Hầu suy nghĩ một chút, “Các ngươi đừng xem tiểu tử Vương Thành Công đó không giỏi làm binh khí, làm mất mặt tổ tông, nhưng kỳ thực tay nghề hắn rất tốt, làm binh khí không được, nhưng lại giỏi làm vài đồ vật, đặc biệt là hộp có khóa, đó quả thật là nhất tuyệt, hơn nữa đao pháp cao tuyệt, chạm trổ tinh mỹ!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, sư phụ hắn quả thật thích thu thập một vài loại đồ chơi, đặc biệt có kèm theo cơ quan, bản thân Thiên Tôn cũng làm rất khá, còn dạy hắn làm.
“Thiên Tôn và hắn là bạn vong niên, luôn thích chạy tới chỗ hắn, bởi vì Vương Thành Công thường làm vài thứ đồ chơi mới lạ để tự tiêu khiển. Hơn nữa thế nhân đều cười nhạo hắn, chỉ có Thiên Tôn khen hắn, nhà họ Vương và phái Thiên Sơn lại rất thân cận, cho nên thường hay qua lại. Ta cũng từng uống rượu cùng Vương Thành Công, người nọ rất thành thật hàm hậu.” Ân Hầu nói tới đây, nhíu mày, “Cho tới khi hắn thú tức phụ kia.”
“Chính là dưỡng tàm nữ rất độc ác trong truyền thuyết kia?” Triển Chiêu hỏi.
Ân Hầu gật đầu, “Ả làm gì là dưỡng tàm nữ chứ, nữ nhân này rất có lai lịch!”
Triệu Phổ lấy ra một phần hồ sơ, “Thảo nào những gì liên quan đến tức phụ của hắn đều bị xé đi.”
Ân Hầu nhìn thoáng qua hồ sơ, “Các ngươi từng nghe qua ‘Quỷ bà’ chưa?”
Tất cả mọi người không hiểu ra sao —— Quỷ bà?
“Quỷ bà là truyền thuyết.” Công Tôn nói, “Có người nói, nữ nhân không tuân nữ tắc hoặc khắc chồng bị tẩm trư lung, sau khi oan hồn bất tán sẽ hóa thành thủy quỷ, loại thủy quỷ này được gọi quỷ bà. Một khi quỷ bà lên bờ, vậy những kẻ từng hại nó sẽ không có kết cục tốt.”
“Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Thì đó.” Triệu Phổ nhướng mi, “Nếu chỉ có thủy quỷ thì còn được…”
“Nhưng trên giang hồ quả thực có một quỷ bà, ả niên kỷ cũng không nhỏ.” Ân Hầu nâng cằm thong thả nói, “Quỷ bà này là một kẻ trộm, giỏi dịch dung, có thể súc cốt (co dãn xương cốt cho vóc người thay đổi)… Không ai biết được thân phận thật sự của ả, chỉ biết là giống như quỷ bà, một khi trêu chọc phải, vậy thì cửa nát nhà tan là điều tất nhiên.”
“Tức phụ của Vương Thành Công, chính là quỷ bà?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Vương Thành Công tuy rằng là danh môn, nhưng cũng không có nhiều tiền a, quỷ bà đó có bản lĩnh cao như vậy, sao lại gả cho hắn?”
“Quỷ bà thích tìm, chính là công tượng (thợ thủ công).” Ân Hầu thản nhiên cười, “Một gã phú nhân, thông thường chỉ có một hộ gia tài, dù cho có gia tài bạc triệu đi chăng nữa. Muốn trộm muốn cướp, cũng không có chỗ nào ngoài hộ đó, hơn nữa dễ bại lộ, hạ thủ xong khó thoát thân, nhưng công tượng thì không giống!”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Vương Thành Công sẽ giúp môn phái giang hồ chế tạo binh khí, cũng giúp quan to quý nhân phú thương chế tác những chiếc tráp có khóa, người vãng lai rất nhiều, quỷ bà dễ tìm được mục tiêu hạ thủ.” Ân Hầu nói, “Ả độc phụ này cả đời làm ác lần này đụng phải đối thủ, nguyên bản tìm được Vương Thành Công cho rằng tìm được tiện nghi, không ngờ đụng phải Thiên Tôn.”
Triển Chiêu hiểu rõ, “Ả bị Thiên Tôn nhìn thấu phải không?”
“Không chỉ thế, còn bị Thiên Tôn đánh cho trọng thương, nếu không phải nhờ bơi giỏi nhảy vào đầm Bích Thủy đào thoát, phỏng chừng chết không chỗ chôn.” Ân Hầu nói, tiếc hận, “Bất quá Thiên Tôn không làm thịt quỷ bà, phỏng chừng cũng là tiếc nuối cả đời.”
Tất cả mọi người nhớ lại bàn ti chuyển khá cũ xưa trên lưng đại ô quy A Địa… Chẳng lẽ chính là năm xưa khi quỷ bà và Thiên Tôn đại chiến lưu lại?
“Quỷ bà nọ sau khi đào thoát thì ghi hận trong lòng.” Ân Hầu cười nhạt một tiếng, “Rải tin đồn nói Thiên Tôn hại chết cả nhà Vương Thành Công, chính là ả.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hai mươi năm trước sư phụ vừa thu ta làm đồ đệ, dẫn ta lên đỉnh Thiên Sơn ẩn cư ba năm luyện nội lực, trong ba năm này hắn không đi lại trên giang hồ cũng không hỏi thế sự.”
“Ta biết.” Ân Hầu gật đầu, “Cho nên chờ ba năm sau nghe được chuyện của Vương Thành Công, hắn không vui một lúc lâu.”
Bạch Ngọc Đường hồi tưởng lại một chút, trong trí nhớ quả thật có một lần, đó là lần đầu tiên Thiên Tôn mang hắn hạ sơn, khi đó, không biết nghe được gì đó, ủ dột mấy ngày trời.
“Quỷ bà là vì trả thù Thiên Tôn, cho nên dùng ám khí của Vương môn ám sát, lưu lại chứng cớ, cho nên vương môn cuối cùng gặp phải tai họa diệt môn?” Triển Chiêu hỏi.
Ân Hầu gật đầu.
“Phụ nhân thật độc ác.” Triệu Phổ nhíu mày, “Vương Thành Công đâu có hại ả, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?”
“Quỷ bà từ trước tới giờ không lưu lại người sống, nếu không sẽ không là quỷ bà.” Ân Hầu nói, “Hơn nữa ả bị thương nặng như vậy, khó mà hoàn toàn chữa lành, nên từ đó về sau khó mà diễn lại trò cũ, cũng coi như Thiên Tôn chặn đứng đường lui của ả, cho nên mới tàn nhẫn như vậy, điều này có thể lý giải.”
“Vậy ả hiện tại, còn giết chết cao thủ phái Thiên Sơn… Là muốn trả thù Thiên Tôn?” Công Tôn hỏi.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Thảo nào nói chớ đắc tội với nữ nhân, ôm hận thế này cũng quá lâu rồi đó.
“Ân…”
Chính lúc này, Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm hừ một tiếng, tựa hồ là nghĩ tới gì đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Có đầu mối gì sao?”
“Đầu mối thì có bất quá không biết có đúng không…” Triển Chiêu nói, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngoại trừ chúng ta, hẳn là không ai biết Thu Lương đã chết, nga?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Vậy vừa lúc.” Triển Chiêu mỉm cười, “Dùng chiêu dẫn xà xuất động.”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Dẫn xà xuất động?
Triệu Phổ tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hắn có tính toán gì?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, biểu thị mình không rõ Triển Chiêu đang làm trò mờ ám gì, bất quá có vẻ rất chắc ăn, không ngại thử một lần.
Mọi người không nhanh không chậm, bắt đầu thực thi kế hoạch của Triển Chiêu.
Đầu tiên, là Lục Phong nhận được tin tức, mang theo người tới Bạch phủ, tiếp đó thì có người phái Thiên Sơn về trên núi lấy y phục của Thu Lương, còn có người nghị luận, “Công Tôn tiên sinh thực sự là thần y a, lần trước là Vương Lạc lần này là Thu Lương, rõ ràng người đã chết, cư nhiên có thể cứu sống!”
Tiếp đó, chính là Triệu Phổ dẫn theo rất nhiều binh sĩ, đến phụ cận đầm Bích Thủy, hình như đang thử nước, có vài người bơi giỏi lặn xuống dưới nước, nhưng không bao lâu đã ngoi lên, bảo rằng mực nước không quá sâu.
Triệu Phổ bảo người trông coi đầm Bích Thủy, đồng thời Bao Chửng phái người điều tra về thê tử của Vương Thành Công, cùng với quỷ bà…
Thế là mọi chuyện gióng trống khua chiêng, không náo loạn tới mức dư luận xôn xao, nhưng chí ít cũng náo loạn một trận đình đám, vì vậy mọi người trong Hi Châu phủ suy đoán, có phải án tử phái Thiên Sơn sắp phá hay không?

Đêm hôm đó, Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, đứng trên bàn đá trong viện, ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn ông trăng trên bầu trời.
Công Tôn ngồi một bên, nghiêng đầu thấy dáng vẻ của bé quá buồn cười, bèn vươn tay chọt chọt bé, “Ngươi đang làm gì đó?”

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ ông trăng, “Hảo tròn!”
Công Tôn dở khóc dở cười, đứng lên giơ tay vỗ lên mông bé một cái, “Tròn thì sao? Ngươi còn muốn ngâm một bài thơ hay sao?”
Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái mông, “Miêu Miêu bọn họ nói tối hôm nay có thể bắt được hung thủ rồi.”
Công Tôn lại ngồi trở lại, lật sách, “Ân, Triển Chiêu trước giờ thông minh, hắn phỏng chừng trong lòng nắm chắc cái gì đó mới có thể nghĩ ra cách này.”
“Phụ thân.”
Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh Công Tôn ngồi xổm xuống hỏi, “Miêu Miêu bọn họ, bắt được hung thủ rồi, đi đâu a?”
“Bao đại nhân nói bọn họ phải về Khai Phong phủ.” Công Tôn nói.
“Vậy, còn Cửu Cửu?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi.
“Ân… Triệu Phổ hẳn là cũng đi theo, hàng năm vào lúc này đều là thời gian mà phiên quốc đến triều đình, Triệu Phổ là hoàng thân quốc thích, dĩ nhiên phải về Khai Phong.” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử mếu mếu nghiêng đầu, tựa hồ có lời muốn nói, bèn hỏi, “Sao vậy?”
“Vậy…” Tiểu Tứ Tử không khỏi ấp úng hỏi Công Tôn, “Còn chúng ta?”
“Chúng ta?” Công Tôn nhéo bé, “Chúng ta đã lang thang bên ngoài hai tháng rồi, ngươi còn chưa muốn về nhà a?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Tiểu Tứ Tử chưa từng tới Khai Phong a.”
Công Tôn bật cười, “Khai Phong có gì vui chứ.”
“Hi Châu phủ còn náo nhiệt như vậy, Khai Phong không phải càng càng càng náo nhiệt sao?!” Tiểu Tứ Tử cầm tay áo Công Tôn, “Phụ thân, chúng ta đừng về nhà mà, không vui mà!”
Công Tôn nhìn trời, búng mũi Tiểu Tứ Tử, “Ở xa tít mà đòi đến Khai Phong a?”
“Thì Tiểu Tứ Tử không nỡ xa Cửu Cửu bọn họ mà!” Tiểu Tứ Tử không vui, “Đi về cũng không có ai chơi với Tiểu Tứ Tử, không có cố sự nghe, không có náo nhiệt xem, không có người xấu bắt, không ai bảo hộ phụ thân, không có…”
“Cái gì cũng không có, ai nuôi ngươi lớn như vậy?” Công Tôn xoa mặt bé, “Ngoan đi, theo phụ thân về nhà, Bao đại nhân bọn họ đều có chuyện quan trọng phải làm, chúng ta không nên cứ theo làm vướng chân vướng tay bọn họ.”
“Ai, ai nói tiên sinh vướng chân vướng tay chứ?”
Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Bao Chửng chắp tay sau lưng đi vào, đêm tối như mực, tinh tường thấy được hàm răng trắng bóc hình bán nguyệt, Bao đại nhân đang cười, “Tiên sinh giúp chúng ta đại ân.”
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều vô thức mà cắn răng… Lúc này cười quá không lễ phép!
Bao Chửng đi tới trước mặt, “Công Tôn tiên sinh, có còn nhớ lúc trước bản phủ từng nhắc với ngươi chuyện này?”
Công Tôn ngẩn người, nhớ ra, lúc trước Bao Chửng nói với y, muốn để y làm quan, nghĩ y làm lang trung tha phương ẩn cư quê nhà, quá khuất tài (uổng phí nhân tài).
Nhưng Công Tôn không có chí đó, lại không tiện từ chối Bao Chửng, đành phải bất đắc dĩ nói, “Không dối gạt đại nhân, ta chỉ muốn trị bệnh cứu người, lại không muốn làm ngự y, về phần chức vị… Cái miệng của ta thực sự không thích hợp với quan trường, ta còn phải chiếu cố Tiểu Tứ Tử, bề bộn lắm a.”
“Bản phủ minh bạch.” Bao Chửng khoát tay, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, “Vậy tiên sinh có muốn giúp bản phủ?”

Công Tôn hơi sửng sốt.
“Tiên sinh là một người thẳng thắn, người chân thật thì nói lời thẳng thắn, bản phủ cũng không quanh co.” Bao Chửng nghiêm túc nói, “Ta muốn nhờ tiên sinh làm sư gia của ta.”
Công Tôn ngẩn người, “Sư gia?”
“Công Tôn tiên sinh giỏi y thuật, thông thái đa tài, bản phủ nhờ ngươi cùng với Triển hộ vệ, làm trợ thủ đắc lực cho ta.” Bao Chửng nói, “Tiên sinh một thân y thuật, chính là để cứu người. Chức vị của bản phủ, cũng là để cứu người, còn để trừng trị người xấu. Còn Triển hộ vệ, bản phủ tin chủ ý của hắn cũng là trừ gian diệt ác, cứu người lúc nguy nan… Mọi người chí hướng hợp nhau, vì sao lại không cùng nhau cộng sự?”
“Ân…” Công Tôn vuốt cằm, tựa hồ có chút động tâm.
“Mặt khác!”
Bao Chửng nói, “Khai Phong phủ đông người có thể chiếu cố Tiểu Tứ Tử, làm sư gia có thể nhận bổng lộc, Khai Phong phủ ta có thiện đường (nơi làm từ thiện), còn có dược phô (hiệu thuốc), tiên sinh có thể đến tọa chẩn (bắt mạch bốc thuốc). Khai Phong người đến người đi rất nhiều, các loại kỳ nan tạp chứng (bệnh lạ kỳ quái) cũng nhiều! Còn nữa, Tiểu Tứ Tử được bọn Triển hộ vệ hun đúc nhiều, có lợi cho tương lai của nó.”
Công Tôn sờ sờ cằm, càng dao động vài phần, nghe có vẻ, thập phần mê người.
Bao Chửng cười, “Tiên sinh nếu không gấp gáp thì hảo hảo cân nhắc…”
Bao Chửng còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử vỗ ngực một cái, “Đồng ý luôn!”
Bao Chửng cười, Công Tôn vươn tay tới ngắt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử túm túm Công Tôn, “Phụ thân, đồng ý đi!”
Công Tôn lúc này tâm đã sống lại, theo Bao đại nhân… quả thật là một chuyện tốt, hơn nữa làm sư gia Khai Phong phủ, giúp phá án đồng thời có thể kiêm chức lang trung, bách lợi vô hại, bản thân mình quả thật cũng có hứng thú về phương diện này, quen vài người ở Khai Phong phủ, tính cách cũng đều hợp, Tiểu Tứ Tử cũng không cô đơn.
“Tiên sinh.” Bao Chửng châm thêm mồi lửa cuối cùng, “Khai Phong, có thư tịch nhiều nhất, dược liệu nhiều nhất thiên hạ…”
Công Tôn đứng lên hành lễ với Bao đại nhân, “Sau này còn phải nhờ Bao đại nhân đề điểm nhiều hơn.”
Bao Chửng vội vàng đứng lên đỡ lấy, vui vẻ cười toe toét, “Rất tốt, rất tốt!”
Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nhỏ bé cảm thấy mỹ mãn —— Bây giờ thật sự có thể cùng mọi người, vĩnh viễn một chỗ rồi!
Bàng Cát theo vào xem náo nhiệt, vuốt chòm râu gật đầu —— Bao hắc tử có Triển Chiêu lại thêm Công Tôn tương trợ, vậy quả thực như hổ thêm cánh a, cái lão cáo già này xuống tay nhanh chuẩn (chính xác) ngoan (kiên quyết) a. Bất quá cũng tốt, Công Tôn tiên sinh y thuật cao minh, gần như thần nhân, có thể để y vào Khai Phong, mình tạo quan hệ tốt với y, ngày sau khẳng định có thể giúp đỡ đại ân.

Bên này Bao Chửng vui vì có được lương tài, Tiểu Tứ Tử được như nguyện, mỗi người đều rất hài lòng, bên kia thì quang cảnh lại bất đồng.
Trong khu rừng bên đầm Bích Thủy, Triển Chiêu ngồi xổm sau một lùm cây, gãi cánh tay, xua muỗi gần hai canh giờ rồi, đầm Bích Thủy vẫn tĩnh lặng như lúc ban đầu, một chút động tĩnh cũng không có.
Bạch Ngọc Đường ôm đao tựa trên một thân cây, Triệu Phổ ngồi xổm bên một gốc cây nâng cằm, Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh ngáp, các ảnh vệ ở trên cây híp mắt hướng xa xa nhìn quanh.
Ân Hầu khoanh tay ngồi xổm bên cạnh ngoại tôn nhà mình, “Được chưa a?”
Triển Chiêu lúc này trong lòng cũng không nắm chắc, “Chắc là được mà…”
“Chắc là?” Ân Hầu giơ tay nhẹ nhàng chọt chọt vai hắn, “Không được thì mất mặt lắm a!”
Triển Chiêu xấu hổ, vô thức nhìn sang Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình đang tựa vào gốc cây ngẩn người.
Lại đợi khoảng nửa canh giờ, đã canh ba rồi, trong rừng một mảnh đẹn kịt, rất nhiều loại muỗi, hơn nữa không biết có phải muỗi thiên vị Triển Chiêu hay không, cắn hắn sưng vài đốm.
Ân Hầu đau lòng muốn chết, bất quá Ân Hầu lớn như vậy, không có biện pháp nào đối phó với muỗi, lại không thể làm ra động tĩnh quá lớn… Đang khi mọi người khó chịu, trong tiếng gió thổi, truyền đến một ít động tĩnh.
“Tới.” Ân Hầu nói một câu, mọi người lập tức tập trung tinh thần gấp trăm lần.
Triệu Phổ nhanh chóng dùng tay ra hiệu cho các thị vệ đang canh giữ tại đầm Bích Thủy.

Các binh sĩ đều hiểu ý, liền ngã trái ngã phải, giả vờ buồn ngủ.
Xung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại.
Một lúc sau, chỉ thấy một bóng người đen đen, lén lút tới gần, xem bóng lưng… là một nữ nhân.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, cũng không đi ra, chờ trong rừng.
Thấy binh sĩ trông coi đầm Bích Thủy đều đã ngủ, bóng người nọ lặng lẽ “Ùm” một tiếng, lủi vào trong nước.
Ân Hầu nhẹ nhàng dùng khuỷu tay cọ Triển Chiêu một cái, “Thành công rồi!”
Triển Chiêu mỉm cười, “Chỉ mới một nửa thôi, còn chờ hắn ngoi lên!”
Mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Triển Chiêu tiếp tục vò đầu bứt tai làm mồi cho muỗi.

Đại khái qua một nén nhang, Triệu Phổ thắc mắc, “Hắn ở trong nước không bị ngạt thở sao?”
“Hẳn là giấu khí nang mang theo xuống dưới.” Bạch Ngọc Đường lên tiếng.
Lúc này, chỉ thấy trên mặt nước nổi lên mấy cái bong bóng hơi.
Tất cả mọi người vội im lặng, nhìn chằm chằm mặt nước.
Một lúc sau, chỉ thấy một người từ trong nước ló đầu ra, nhìn trái nhìn phải.
Các binh sĩ còn đang ngủ.
Người nọ lặng lẽ bơi tới bên bờ, giơ tay, đem theo một cái rương lớn, cố sức đẩy lên bờ.
Ở trong nước có thể không nặng, nhưng vừa ra khỏi mặt nước, cái rương liền nặng hơn. Động tác của hắn cực nhẹ nhàng chậm chạp, tận lực không tạo ra thanh âm.
Các binh sĩ tỏ ra ngủ rất say, còn ngáy khò khò.
Sau khi thành công đẩy cái rương lên bờ, hắc y nhân nhảy lên mặt nước, ôm rương muốn chạy.
Nhưng hắn vừa chạy được vài bước, chợt nghe được “Tê… vút” một tiếng, một quả hưởng tiễn (tên lệnh) vút lên giữa không trung, lập tức nổ tung, xung quanh sáng rực.
Hắc y nhân nọ cả kinh, theo bản năng muốn nhảy vào nước đào sinh, nhưng theo vài trận gió động, bên đầm Bích Thủy, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên, chặn lối đi.
Hắc y nhân quay đầu lại muốn chạy, nhưng Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh chặn đường lui, cách đó không xa, Ân Hầu khoanh tay tựa bên gốc cây thỏa mãn gật đầu, “Quai tôn (cháu ngoan) lúc này oai thật, bắt người lấy được cả nhân tang (nhân chứng vật chứng)!”
Khi binh sĩ mai phục ở xung quanh đã tới, đèn ***g và đuốc chiếu cho đầm Bích Thủy sáng như ban ngày.
Mọi người quan sát hắc y nhân bị vây ở giữa, đều có chút giật mình —— Sao lại là hắn?
Triển Chiêu thì lại hiểu rõ mà cười cười, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào hắc y nhân, “Quả nhiên là ngươi!”
.
.
___________________ Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận