CHƯƠNG 2
[Sư tử lâm]
.
Triển Chiêu quay đầu lại, thì thấy Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng đứng phía sau mình, không mang đao, mặc một thân thường phục trắng tinh, phía sau còn có một tiểu nha đầu trắng trẻo trông đặc biệt cơ linh có gương mặt tròn trịa đi theo, trong tay cầm một cái rổ, đang hiếu kỳ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu trong nháy mắt có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.
May là lúc này Tiểu Tứ Tử bên kia cửa sổ nhoài người ra, “Bạch Bạch!”
Tiểu Tứ Tử vóc dáng thấp bé, còn mập mạp hơn nữa lại đầu trọng cước khinh (đầu to đít teo ^^), lần này nhoài ra quá mạnh, trực tiếp từ trong cửa sổ xe nhào ra ngoài.
Triển Chiêu vội vã vươn tay túm lấy y phục của bé.
Đồng thời, liền thấy nha đầu đẫy đà mặt tròn phía sau Bạch Ngọc Đường đã tới trước mặt mình đón được Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, thầm khen một tiếng —— Thân pháp của nha đầu kia thật nhanh.
Trên dưới quan sát một phen, cô nương này chỉ hơn mười sáu mười bảy tuổi, sao lại có nội lực cao đến như vậy?
Tiểu Tứ Tử hoảng đến thót tim, ngẩng đầu, thấy người đón mình là một nha đầu mập mạp, trông thật phúc khí!
Cô nương nọ cùng bé nhìn nhau như vậy một hồi, rồi ôm chầm lấy cọ cọ, “Thật khả ái!”
Tiểu Tứ Tử bị cọ đến thẹn thùng, bất quá tỷ tỷ này mập mạp, người mềm mềm.
Bọn Công Tôn đều đi ra chào hỏi Bạch Ngọc Đường, Bao đại nhân và Bàng Cát không xuống xe, gật đầu với Bạch Ngọc Đường, dù sao bọn họ cũng quen thuộc.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao ngươi biết chúng ta sẽ đến?”
Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, chỉ chỉ đội ngũ thật dài và đông đảo bách tính đang vây xem phía trước, “Tin tức đã sớm truyền tới rồi.”
Bao Chửng gật đầu, bảo mọi người đến nha môn.
Triệu Phổ không muốn đến nha môn, dù sao hắn cũng chỉ là tới chơi, Âu Dương bèn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có khách *** nào tốt tốt không, phiền giới thiệu?”
Bạch Ngọc Đường còn chưa nói gì, tiểu nha đầu nọ đã nói, “Trọ ở khách *** làm cái gì nha? Khách nhân của thiếu gia đương nhiên phải mời đến nhà.”
Triển Chiêu hơi ngẩn người, “Nhà của ngươi không phải ở Hãm Không đảo sao?”
“Thiếu gia có nhà ở rất nhiều nơi.” Tiểu nha đầu cười tủm tỉm, vừa đem Tiểu Tứ Tử đã bị cọ nửa ngày trả lại cho Triển Chiêu, vừa nói với Bạch Ngọc Đường, “Ta đi chuẩn bị khách phòng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tiểu nha đầu liền nhanh như chớp phóng đi.
Triển Chiêu thắc mắc, “Công phu rất giỏi a.”
Bạch Ngọc Đường cười, “Nàng gọi Thần Tinh Nhi, còn có một Nguyệt Nha Nhi nữa, hai người đều là đồ đệ của nương ta, rất tài giỏi, có thể bang trợ một tay, cho nên mang theo.”
“Nga…” Triển Chiêu trong lòng hiểu rõ, nương của Bạch Ngọc Đường là cung chủ Ánh Tuyết cung, nữ hiệp một thời a! Bất quá từ rất sớm đã xuất giá ẩn lui, người giang hồ cũng không biết nhiều về nàng.
Lúc này, bọn Công Tôn đã xuống xe hết.
Bao Chửng ra hiệu bảo Triển Chiêu không cần theo mình, cứ cùng Bạch Ngọc Đường tới biệt viện.
Bạch Ngọc Đường bèn nói với Bao Chửng, “Đại nhân một lát cũng đến nơi của ta trụ đi, nha môn có thể không trụ được.”
Bao Chửng hơi sửng sốt, Hi Châu phủ này lớn như vậy, tri phủ nha môn chẳng lẽ không còn vài gian khách phòng?
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói, “Một lát thấy sẽ biết.” Nói rồi, hắn chỉ chỉ hướng Đông xa xa, nói với Bao Chửng, “Ta trụ ở Sư Tử lâm tại ngoại thành, Bạch phủ.”
Bao Chửng gật đầu, trong lòng có chút khó hiểu, nha môn nhỏ như vậy sao?
Triển Chiêu tựa hồ có chút do dự, bèn hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi trở về giải quyết tranh chấp của phái Thiên Sơn, chúng ta đến tra án tử, nếu như trụ ở chỗ của ngươi, có thể khiến người của phái Thiên Sơn nghĩ ngươi mượn người của quan phủ để giải quyết sự vụ nội bộ hay không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Án liên quan tới mạng người, ngay ngày đầu phát sinh thì Lục Phong đã báo quan rồi, vốn cũng do quan phủ điều tra. Bên này có dồn tất cả nha dịch bộ khoái của tri phủ nha môn lại cũng không tất thắng được một Nhạc Thành Tây đã chết, vì vậy ta thỉnh Bao đại nhân đi tuần đến, có vấn đề gì đâu?”
Triển Chiêu gật đầu, “Thế à, bất quá người giang hồ nhiều như vậy, khó tránh bọn họ dựng chuyện nói xấu ngươi.”
Bạch Ngọc Đường cười, “Các ngươi trụ hay không thì liên quan gì tới bọn hắn, ai thèm quản bọn hắn.” Nói xong, gật đầu với mọi người một cái ý bảo —— Đi thôi.
Triển Chiêu cũng là người rộng rãi, chỉ là thay Bạch Ngọc Đường lo lắng mà thôi… Có điều nếu hắn đã không thèm để ý, vậy cũng biểu thị không có chuyện gì.
Cao hứng nhất chính là Tiểu Tứ Tử, được Giả Ảnh cõng trên vai, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, Hi Châu phủ này náo nhiệt hơn trấn Đao Phủ nhiều, hơn nữa bọn họ vừa xuất hiện mà đã có thể gặp được Bạch Ngọc Đường nhanh như vậy, mà mọi người có thể ở cùng một nơi nữa.
Bạch Ngọc Đường dẫn bọn Triển Chiêu một đường đi tới ngoại ô, thì thấy một mảnh rừng trúc u tĩnh, trúc trong mảnh rừng này không quá giống với những cây trúc bình thường, thân và lá cây màu vàng kim.
“Oa…” Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên nhìn thấy loại trúc có màu sắc thế này, kinh ngạc không thôi.
“Đây là trúc Sư Tử phải không?” Triển Chiêu vươn tay sờ một mảnh lá trúc.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triệu Phổ thắc mắc, “Trúc Sư Tử là cái gì?”
“Trúc Sư Tử kỳ thực chỉ là cây trúc thông thường, nhưng vì vấn đề thổ nhưỡng và thủy nguyên ở nơi trồng trúc, nên lá và thân trúc sẽ hiện lên màu vàng kim. Hơn nữa lá trúc tươi tốt, thường mọc thành một khóm.” Công Tôn uyên bác lại bắt đầu khoe hiểu biết, “Năm đó trong cung vua Đường cũng có loài trúc như vậy, vẫn chưa được đặt tên, cho tới một ngày, sứ giả Ba Tư đưa tới hai con hùng sư uy vũ, vua Đường vừa thấy thì trong đầu đã nổi lên hình ảnh một khóm lá trúc, vì vậy bèn đặt tên là trúc Sư Tử.”
Tất cả mọi người gật đầu, “Nga… Thì ra là thế!”
Bạch Ngọc Đường đi vào một con đường nhỏ lót đầy đá tảng trắng, dọc đường mọi người tiện thể thưởng thức mỹ cảnh trong rừng trúc.
Khu rừng trúc này tựa hồ có rất nhiều loài chim, có tiếng hót véo von vang lên từng trận.
Hắc Ảnh đi ở cuối cùng, nghe được tiếng hót, đột nhiên dẩu môi, học các loại tiếng chim hót… Nghe hắn kêu lên như thế, toàn bộ loài chim trong cánh rừng tựa hồ đều thức tỉnh, lên tiếng hòa theo, một lúc sau, chim trong rừng kêu lên liên tiếp, sinh cơ bừng bừng.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Dễ nghe dễ nghe.”
Hắc Ảnh duỗi tay ra, thay đổi một loại tiếng kêu kêu lên vài tiếng, liền thấy một con chim màu lam bụng vàng có chiếc đuôi dài bay đến, đáp xuống trên ngón tay hắn. Con này bước hai bước, giơ lên một chân, cúi đầu dùng chiếc mỏ xinh mổ lấy ngón chân mình.
Hắc Ảnh thấy hai con mắt của Tiểu Tứ Tử sáng trưng, bèn nói, “Muốn sờ không?”
Tiểu Tứ Tử khẩn trương, “Có thể chạy mất hay không?”
“Không đâu.”
Tiểu Tứ Tử vươn tay, chạm khẽ vào đầu chú chim.
Chú chim nọ tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý.
Tiểu Tứ Tử sờ sờ vài cái, vui vẻ vỗ tay.
“Thích không?” Hắc Ảnh hỏi Tiểu Tứ Tử, “Làm một cái ***g nuôi nó?”
Tiểu Tứ Tử lắc mạnh đầu một cái, để Hắc Ảnh thả nó đi.
Hắc Ảnh mỉm cười, khoát tay… Chú chim nọ vỗ cánh bay đi.
Lúc này, mọi người đã thấy ở xa xa có một tòa nhà lớn.
Tòa nhà rất lớn, bất quá trông khá mộc mạc, không phải theo phong cách hoa quý.
Trước cửa có hai bức tượng thú giữ cửa bằng đá điêu khắc tạo hình rất kỳ lạ, bên trên đại môn treo một bài biển, viết “Bạch phủ.”
Công Tôn vuốt cằm nhìn hai con thạch thú phía trước, có chút đau đầu, “Đây là thú gì? Không giống thạch sư lại không giống tì hưu.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhún vai, “Khi ta mua lại tòa nhà này thì đã có rồi, thấy cũng đẹp nên không dời đi.”
Đang nói, có người ra mở cửa.
Chạy đến mở cửa chính là một quản gia khoảng ba mươi tuổi, mặc một thân áo khoác lông cừu trắng rất nhã nhặn tài năng, phía sau có vài tiểu tư đi theo.
“Thiếu gia đã về rồi.” Vừa nói vừa lễ phép hành lễ với mọi người, “Ta là quản gia Bạch Phúc.”
Tất cả mọi người gật đầu đáp lễ.
Bạch Phúc thỉnh mọi người vào bên trong, dẫn đi cất hành lý, làm quen với khách phòng, rất ra dáng một quản gia, nói không nhiều nhưng lại không đến mức lãnh đạm, vừa ở chung thì đã biết là một người thông minh.
Sau khi cất đồ, Tiểu Tứ Tử khẩn cấp đòi đi tham quan tòa nhà này.
Công Tôn cũng rất tò mò, đây là một tòa nhà cổ, trông phong cách kiến trúc trong nhà thì đều là kiểu thức thời Đường, tuy rằng đơn giản nhưng lại lộ ra một cảm giác xa hoa. Hơn nữa gia cụ đều làm từ nhuyễn mộc (cây bần)… Bạch Ngọc Đường rất giàu a, tòa nhà này khẳng định giới cách xa xỉ, hơn nữa còn rất điệu thấp.
Viện tử thập phần thanh u, có vài chiếc bàn đá và ghế đá phong cách cổ xưa, rất an nhàn.
Triển Chiêu tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn hiện không tại phái Thiên Sơn sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười, “Muốn gặp hắn?”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Một chút.”
“Hắn tới Vân Nam tìm lão bằng hữu uống rượu rồi, không biết chừng nào trở về.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Ngươi muốn gặp thì lần sau ta dẫn hắn tới Khai Phong, các ngươi có thể ngẫu ngộ.”
Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói thì bật cười, mặc dù trong mắt người ngoài xem ra, những lời này một chút cũng không buồn cười, thật không hiểu nổi cái kiểu cười hiểu ý này của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, có gì đáng cười chứ… Là bí mật chỉ có hai người mới hiểu sao?
Âu Dương nhướng nhướng mi với Triệu Phổ —— Thấy chưa, người ta mới quen mấy ngày mà đã có bí mật rồi.
Triệu Phổ ngáp một cái, hắn cũng không phải rất quan tâm tới bí mật gì đó giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, điều mà hắn tương đối hứng thú chính là kỳ lân thích ăn thịt người, không biết có nuôi được không, nếu như có thật, bắt một con về nuôi, lúc chiến tranh sẽ rất là uy vũ.
…
Lại nói Bao Chửng và Bàng Cát.
Theo đội ngũ đi tuần hùng dũng tới cửa nha môn.
Bao Chửng vén lên màn xe vừa nhìn, ngẩn người, nha môn rất lớn a, tuy rằng không phải đặc biệt xa hoa, nhưng nơi thế này dung nạp bọn họ là đủ rồi.
Bàng Cát tựa hồ cũng không minh bạch lắm.
Mọi người xuống xe, liền thấy Hi Châu tri phủ vội vàng chạy ra nghênh tiếp.
Bao Chửng và Bàng Cát thấy Hi Châu tri phủ, đều sửng sốt. Khá thật… lão nhân này bao nhiêu tuổi rồi? Thấy thế nào cũng lớn hơn tuổi hai người bọn họ cộng lại?
Chỉ thấy Hi Châu tri phủ gầy đến độ không đủ trọng lượng, chỉ còn da bọc xương, già nua quá a… Đầu đầy tóc bạc. Bộ quan phục của ông ta cũng là cỡ nhỏ nhất, nhưng mặc vào vẫn thấy rộng thùng thình… Giống như lấy bao tải trùm lên cây gậy trúc. Bàng thái sư vô thức mà nhìn nhìn cái bụng ông ấy, hít sâu, hóp bụng…
“Hạ quan, bái… kiến Bao đại nhân, Bàng… Bàng thái sư!”
Các vị chớ nên hiểu lầm, không phải vị tri phủ đại nhân này nói lắp, mà là vừa nãy chạy hơi nhanh, cho nên thở hổn hển nói không ra hơi.
Bàng thái sư đếm đếm mấy bậc tam cấp phía sau ông ta… Lão nhân này có thể đột nhiên thở phì phò rồi chết mất hay không?
Bao đại nhân suy nghĩ một chút, khi ông xuất môn có mang theo danh sách quan viên địa phương ở châu thành phủ huyện khắp nơi, đã xem qua, Hi Châu tri phủ hẳn gọi là Mâu Đỉnh Thịnh, năm nay hình như bảy mươi chín tuổi, coi như là một trong những viên quan lớn tuổi nhất.
“Mâu đại nhân không cần đa lễ.” Bao Chửng nhìn nhìn năm trăm nha dịch và binh tướng phía sau, hỏi tri phủ, “Có nơi nào để sắp xếp cho bộ hạ của ta hay không?”
“Ách…” Mâu Đỉnh Thịnh đột nhiên bắt đầu tự vả vào mình, “Đều là hạ quan làm việc bất lợi, hạ quan…”
Bao Chửng vội ngăn cản ông, tâm nói, khá thật, ngón tay còn gầy hơn cả chiếc đũa nữa, cái cổ còn không bằng được cánh tay của Tiểu Tứ Tử, đừng tát hai cái tát văng cả cái đầu ra chứ.
“Bao… Bao đại nhân, thái sư.” Tri phủ nơm nớp lo sợ hỏi, “Hai vị đại nhân, nếu không ngại có thể trụ ở khách *** không?”
Bao Chửng và Bàng Cát sửng sốt —— Thật đúng là Bạch Ngọc Đường nói trúng rồi, huyện nha không thể trụ?
Bàng Cát túm túm Bao Chửng, nháy mắt với ông —— Ngươi xem Mâu Đỉnh Thịnh này niên kỷ lớn như vậy, phỏng chừng đã tứ đại (bốn đời) rồi, dám từ thời ngũ đại đồng đường* lắm đó? Hơn nữa ngươi xem lão ấy yếu ớt như vậy! Chắc chắn lúc trẻ thì tận tình hưởng lạc, nói không chừng có mười mấy phu nhân, bây giờ tính tính trong nhà không chừng có tới một hai trăm nhân khẩu, trụ không đủ!
*(nhà có 5 đời sống chung, giống như tứ đại hay tam đại… thx nàng Med đã nhắc ^^*)
Bao Chửng ném cho lão một cái lườm khinh bỉ, quay đầu hỏi Mâu Đỉnh Thịnh, “Vì sao trụ không được?”
“Ách…” Mâu Đỉnh Thịnh dáng vẻ muốn nói lại thôi, khiến Bao Chửng có chút hoài nghi.
Một sư gia bên cạnh Mâu Đỉnh Thịnh nhịn không được bèn trả lời giúp ông, “Hồi bẩm Bao đại nhân, lúc trước ngôi làng bên cạnh có địa chấn, nhà ở đều sụp, hơn hai trăm hộ thôn dân không nơi ở, xây nhà cũng cần có một khoảng thời gian, cho nên hiện tại tạm thời ở trong nha môn. Hơn nữa lão gia thường ngày thích thu lưu một vài lưu lạc nhi (trẻ lạc), trong nha môn đã sớm đầy người.”
“Nga?” Bao Chửng nghe xong thấy rất mới lại, hiếu kỳ tiến vào nha môn nhìn nhìn —— Phát hiện toàn bộ nha môn giống như một khu chợ, bên trong đầy người, đại nhân tiểu hài nhi còn có gà vịt chó mèo…
Bao Chửng và Bàng Cát yên lặng lui ra… Vẫn nên đến chỗ Bạch Ngọc Đường trụ thôi.
Bao Chửng nhớ rõ trên danh sách quan viên có miêu tả cơ bản về tính cách và tình huống thi chính (cầm quyền trị nước) của các quan viên. Mâu Đỉnh Thịnh này sở dĩ có thể đảm nhiệm chức tri phủ Hi Châu phủ lâu như vậy, là vì bách tính địa phương rất kính yêu ông, có vẻ là một vị quan phụ mẫu có tiếng, yêu dân như con, tất cả bạc đều lấy ra cứu tế những bách tính gặp khó khăn của Hi Châu phủ, lúc trước hoàng thượng từng khen ngợi ông một lần.
Hơn nữa Hi Châu phủ bởi vì địa giới có một đại môn phái là phái Thiên Sơn, an toàn và trật tự trên cơ bản đều là phái Thiên Sơn giúp đỡ trông coi, cũng không có môn phái khác tới nơi này gây sự, có vẻ Mâu Đỉnh Thịnh và chưởng môn Lục Phong của phái Thiên Sơn quan hệ rất không tồi.
Bao Chửng đối với lão đầu tri phủ tâm địa thiện lương này rất có hảo cảm, bèn nói, “Không sao, chúng ta có thể đến nhà bằng hữu.”
Tri phủ còn rất hiếu kỳ, “Bằng hữu nào cơ?”
Bao Chửng nói, “Ở tại Bạch phủ.”
“Nga!” Mâu Đỉnh Thịnh nở nụ cười, “Bạch Ngũ gia! Người tốt a! Người tốt! Hàng năm quyên cho Hi Châu phủ không ít tiền, nhiều chúc phô (tiệm buôn), dược đường (tiệm thuốc) và thư trai (nơi dạy học) đều là hắn mở, tiểu hỏa đó trông vừa đẹp, vừa có lễ phép!”
Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường thực sự là một người kỳ lạ, ngọc diện la hán trong những lời đồn, từ miệng vị tri phủ này nói ra lại trở thành ngọc diện bồ tát.
Bao Chửng hỏi một chút về vụ án chết người ở phái Thiên Sơn.
Mâu Đỉnh Thịnh thở dài, “Bao đại nhân, ngài cũng biết ở phái Thiên Sơn là những ai, không phải hạ quan không muốn tra, thực sự là hữu tâm vô lực.”
Sau đó Bao Chửng lại hỏi về vụ án kỳ lân ăn thịt người ở đầm Bích Thủy.
Đối với án tử này, lão tri phủ tựa hồ do dự một chút, “Đầm Bích Thủy này cũng không biết thế nào, thường có người chết, nói là kỳ lân, không ít người nói từng thấy nhưng ta dẫn người trông coi cả hơn nửa tháng cũng không thấy được một con, lần này lại xuất hiện thi thể chết trôi, hiện nay hạ quan còn chưa có đầu mối.”
Bao Chửng bảo lão đầu đem hồ sơ trong nha môn đến để ông mang về nghiên cứu, rồi cùng Bàng Cát mang theo mấy trăm người đi tới tòa nhà của Bạch Ngọc Đường.
…
Trong viện tử của Bạch phủ.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Án tử có đầu mối không?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, “Ta vừa đến, một lát hẹn Lục Phong uống trà, có thể hỏi một chút, về phần Yến Lâm và Từ Phi, cũng không biết là chết như thế nào.”
“Đúng rồi.” Triển Chiêu được hắn nhắc nhở, nhớ tới chuyện này, “Trong đầm Bích Thủy có kỳ lân thật không a?”
Bạch Ngọc Đường nghe hắn hỏi xong thì sửng sốt, sau đó bật cười, “Cũng hay nghe kể lại, ta dù sao cũng chưa từng thấy.”
“Nga…” Triển Chiêu gật đầu.
“Bởi vì thi thể của Yến Lâm và Từ Phi được tìm thấy ở đầm Bích Thủy, cho nên một lát ta hẹn Lục Phong tới cánh rừng phụ cận đầm Bích Thủy xem thử, nếu ngươi hiếu kỳ thì cùng đi?”
Triển Chiêu nhoẻn hai bên khóe miệng, “Hảo.”
…
Triển Chiêu vừa đáp ứng, Tiểu Tứ Tử lập tức giơ tay, “Ta cũng đi!”
Công Tôn cũng giơ tay theo, “Ta cũng đi.”
Nhìn lại phía sau, Triệu Phổ, Âu Dương cùng với đám ảnh vệ đồng thanh, “Chúng ta cũng đi!”
Ngoài cửa Bao Chửng và Bàng Cát đi vào nghe được, cũng gật đầu biểu thị rất hứng thú, “Cùng đi đi.”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, hình như có vấn đề ở điểm nào đó thì phải, bản thân mình luôn một người hành động độc lai độc vãng (một mình), thêm Triển Chiêu vào thì thật ra không có gì, tại sao lại có thêm một chuỗi dài như vậy? Còn mang theo cả một nhà có già có trẻ…
“Đúng rồi.” Triệu Phổ tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có cái lưới đánh cá nào to to không?”
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn hắn, “Cái gì?”
“Lưới đánh cá!” Triệu Phổ nhướng mi hăng hái bừng bừng, “Chiều nay chúng ta đi thử xem có thể vớt con kỳ lân nào lên hay không!”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, hỏi Triệu Phổ, “Vớt lên làm gì?”
“Nuôi a!” Triệu Phổ trả lời đến lẽ thẳng khí hùng.
Bạch Ngọc Đường yên lặng cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử rất chi trì Triệu Phổ, “Nuôi!”
Triệu Phổ gật đầu, cùng bé đập tay nhau.
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn —— Đây là nhi tử nhà ai a, có quản hay không?!
Ai ngờ Công Tôn lúc này hai mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Nghe nói vảy kỳ lân là dược liệu quý báu nhất!”
Mọi người nhìn trời… Hết cứu!
.
Vừa đến trưa, những nha dịch và binh đinh đi theo đều được an bài xong.
Bạch phủ rộng rãi lại sạch sẽ, nha hoàn hạ nhân cũng thạo việc, Bao Chửng thập phần thỏa mãn.
Sau bữa cơm trưa, thái dương treo trên cao, khí trời còn hơi nóng.
Giả Ảnh bế Tiểu Tứ Tử, Tử Ảnh cầm một chiếc lá sen to che nắng cho hắn, đoàn người bộ hành đi tới chân núi Bích Thủy.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy núi Bích Thủy chót vót trong mây, cả đỉnh núi đều là tuyết trắng phủ đầy, tầng mây cũng rất dày, có chút cảm giác hư vô mờ mịt. Tòa Tiểu Thiên Sơn này đã khí thế như vậy, Đại Thiên Sơn còn thế nào nữa? Tất cả mọi người có chút hướng tới.
Mà dưới đỉnh núi, lại là cây cỏ xanh um tươi tốt bao trùm, trong màu xanh biếc ấy, có thể thấy được những gốc cây hạnh vàng, những hàng phong đỏ, điểm tô xinh đẹp, hơn nữa còn có thác nước như ngân long chảy dọc theo sườn núi… Kỳ cảnh như cõi tiên.
“Phái Thiên Sơn thực sự đẹp a.” Công Tôn nhịn không được cảm khái.
“Bên kia chính là đầm Bích Thủy.” Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ về một khu vực có hàng phong đỏ tươi tốt nhất, mơ hồ có thể thấy được vài thác nước bán nguyệt vây xung quanh, bên dưới hẳn là đầm Bích Thủy.
“Đi từ bên kia, có đường tắt.” Bạch Ngọc Đường tuy rằng không thường xuất hiện ở phái Thiên Sơn, nhưng rất thuộc đường, dẫn mọi người lên núi.
Chưa đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy trên núi có người đi xuống, là hai nam nhân, chưa tới ba mươi tuổi, một người mặc một thân thu tụ đoản sam hắc sắc, bên ngoài khoác cẩm bào hắc sắc, thập phần xa hoa, người kia mặc một thân ma sắc (hình như là màu nâu sáng) trường bào, bên hông có đai bát bửu, trên lưng đeo một bả trường đao.
Hai người vội vã đi xuống, thấy có người lên, tựa hồ rất ngoài ý muốn, nhưng liếc mắt thấy được Bạch Ngọc Đường phía trước, hai người bắt đầu ngẩn ra.
Bạch Ngọc Đường dẫn theo bọn Triển Chiêu đi lên, bước chân không ngừng lại.
Tới gần sát, hai người đối Bạch Ngọc Đường khẽ chắp tay, cái chắp tay này mang theo một chút tình tự, tựa hồ tâm không cam tình không nguyện lại tựa hồ không có cách, nhìn thấy Triển Chiêu thì miên man suy nghĩ —— Ai vậy a?
“Sư thúc tổ.”
Mọi người giật giật khóe miệng —— Không tình nguyện như thế, hai người này tuy rằng niên kỷ không lớn nhưng thoạt nhìn có thể thấy tang thương hơn Bạch Ngọc Đường nhiều lắm, gọi một người nhỏ hơn mình là sư thúc đã mất tự nhiên rồi, còn phải gọi một câu sư thúc tổ nữa.
Mọi người yên lặng liếc nhìn Bạch Ngọc Đường —— Bối phận của quý phái thật loạn.
Bạch Ngọc Đường cùng bọn họ tựa hồ không quá thân thiết, chỉ gật đầu, dẫn mọi người tiếp tục đi lên, có vẻ rất lãnh đạm.
Nhưng hai đệ tử phái Thiên Sơn này tựa hồ cũng đã quen, tiếp tục hạ sơn.
Chờ người đi, Triển Chiêu liền hỏi, “Phái Thiên Sơn hả?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chắc vậy.”
“Ngươi không nhận ra?” Triển Chiêu cả kinh.
“Hẳn là thập đại cao thủ ở đây.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Hình như ta từng gặp.”
Tất cả mọi người mở to mắt —— Không phải chứ? Thái Thiên Sơn ngoại trừ chưởng môn, xếp xuống dưới chính là thập đại cao thủ, Bạch Ngọc Đường cư nhiên không nhận ra.
Bạch Ngọc Đường thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cũng rất bất đắc dĩ, “Mỗi người đều trông na ná như nhau, làm sao nhớ nổi.”
Tim mọi người lại đập một cái, vừa nãy hai người tướng mạo khác xa như vậy mà gọi là na ná!
Triển Chiêu híp mắt nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường, tâm nói đôi mắt đẹp như vậy chẳng lẽ có bệnh hay sao? Nhìn không rõ sao?
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hồ nghi mà nhìn mình, cũng âm thầm lầm bầm một câu, mấy người đó vốn đã na ná như nhau rồi, ngươi cho là ai cũng dễ nhớ như ngươi sao.
Triển Chiêu nheo mắt lại, Bạch Ngọc Đường vừa nãy hình như oán thầm cái gì đó.
Bạch Ngọc Đường thì lại thu hồi tâm tư, có chút khó hiểu —— Bậc thang nơi này thông tới hậu sơn, là đường vòng đi tới đầm Bích Thủy, hai người kia vì sao lại đi tới hậu sơn? Chẳng lẽ cũng là tới đầm Bích Thủy?
.
.
________________________ Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...