CHƯƠNG 15
[Bố cục]
.
Dưới cuồng phong gào thét là thời tiết thay đổi kịch liệt, mây đen che trời, lúc này khí trời giống như tầng không gian nặng nề đè xuống, trầm trọng dị thường.
Không Hạc lạnh nhạt cười, “Tiểu tử, thật có gan, không biết trời cao đất rộng.”
Bạch Ngọc Đường trả cho hắn một câu, “Ngươi cao bằng sư phụ ta không?”
Không Hạc sửng sốt, buồn cười, “Lấy sư phụ ra áp ta à, hắn không ở đây.”
“Nói thừa.” Bạch Ngọc Đường cho hắn thêm một câu, “Hắn ở đây ngươi dám tới à?”
“Ta đây hôm nay sẽ giúp hắn dạy dỗ đồ đệ!” Hai hàng lông mày của Không Hạc dựng thẳng lên, thân hình đột nhiên nhoáng lên, theo gió mà động…
“Vèo” một tiếng, bóng người không thấy.
Tiểu Tứ Tử dụi mắt, ôm Tử Ảnh lắc a lắc, “Nha, không thấy đâu nữa rồi!”
Tử Ảnh liền cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, lão nhân này nội lực kinh người.
Lúc này theo cuồng phong gào thét, Bạch Ngọc Đường đứng trong gió vẫn không nhúc nhích, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng vung lên, một vài sợi tóc đột nhiên đổi hướng, hắn chợt nhoáng lên vòng đến một nơi ở phía sau, quét ngang một đao, chợt nghe được tiếng “Keng” nặng nề, là tiếng kim loại chạm nhau vang lên.
Trong gió, căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Không Hạc, nhưng mỗi lần Bạch Ngọc Đường xoay người quét ngang một đao, luôn luôn có thể ngăn cản quyền trượng mà đối phương đánh lén.
Triệu Phổ cong khóe miệng, “Luận thông minh, Bạch Ngọc Đường thực sự là đỉnh cấp…”
Đang khi nói, hắn thấy được biểu tình của Triển Chiêu.
Biểu tình của Triển Chiêu lúc này có chút kỳ quái, vẻ mặt hắn rất đặc biệt, nói hắn khẩn trương sao? Lại hình như không phải, rất an tĩnh.
Triệu Phổ sờ sờ cằm —— Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường và hắn tuy rằng hầu như quen nhau cùng lúc, nhưng hiển nhiên hai người họ là người giang hồ nên càng thêm hợp ý một chút. Cái loại tính tình dở dở ương ương như Bạch Ngọc Đường mà lại theo Triển Chiêu thỉnh thoảng hồ nháo một chút, thậm chí nói vài lời đùa cợt, không thể không nói hai người bọn họ thật sự rất hợp nhau.
Không nói đến những người khác, ba người bọn họ đều là cao thủ, nội lực của Bạch Ngọc Đường quả thật hẳn là có chút chênh lệch với Không Hạc, lần này đánh một trận có thể nói là do tính cách của Bạch Ngọc Đường đưa đến, cũng có thể nói là vì bảo vệ cho danh tiếng của Thiên Tôn thề sống chết đánh một trận, nguy hiểm trọng trọng.
Bạch Ngọc Đường nhờ có khí trời thuận lợi, mượn lực của mưa gió đánh bại ẩn độn thuật của Không Hạc, nhưng thành bại chỉ mới hé lộ một nửa mà thôi, Triển Chiêu không vui, không hưng phấn, chỉ là yên lặng nhìn… vẻ mặt mang theo một tia nghi hoặc, khiến Triệu Phổ không quá lý giải, loại phản ứng này đến tột cùng đại biểu cho điều gì.
.
Trên sơn môn xa xa, Lam Hồ Ly nâng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường và Không Hạc đánh ngang ngửa nhau, nhịn không được tán thán, “Ai nha, tiểu tử này thực sự rất giỏi a!”
Nói một câu, Ân Hầu bên cạnh không phản ứng.
Lam Hồ Ly ngẩng mặt.
Ân Hầu đứng tại một góc trên sơn môn, thần sắc bình tĩnh, nhìn ác chiến xa xa, đuôi mày hơi nhướng lên, tựa hồ mang theo một tia cười khổ.
“Cung chủ?” Lam Hồ Ly không quá minh bạch hàm nghĩa trong biểu tình của Ân Hầu.
Ân Hầu thở dài ra một hơi, “Thiên Tôn chỉ chọn một mình hắn, là có lý do.”
“Đúng a, hắn quả thật thiên phú rất cao, ngang ngửa với tiểu chủ nhân!” Lam Hồ Ly gật đầu.
Ân Hầu lắc đầu, “Thiên phú cao thì nhiều lắm, hắn là bất đồng, Bạch Ngọc Đường ngay cả thứ trong bản chất hay cốt cách, đều giống hệt Thiên Tôn.”
“Trong bản chất và cốt cách là cái gì?” Lam Hồ Ly nghe không hiểu.
Ân Hầu trầm mặc một lát, lên tiếng, “Là tịch mịch.”
…
Lam Hồ Ly nâng mặt đờ ra, “Tịch mịch? Thiên Tôn rất tịch mịch sao? Sao không học ngài thu nhiều nhiều nhân mã cho náo nhiệt một tí?”
Ân Hầu ha ha cười rộ lên, không đáp lời.
“Phái Thiên Sơn nhiều người như vậy, rất náo nhiệt, hắn cứ ở lại đỉnh Thiên Sơn ngay cả con chim cũng bay không tới, đương nhiên tịch mịch rồi!” Lam Hồ Ly lắc đầu.
“Không phải có người ở bên thì sẽ không tịch mịch.” Ân Hầu khoanh tay mỉm cười, “Ta năm tuổi nhận thức hắn, sau một trăm năm, hắn vẫn một mình.”
“Oa…” Lam Hồ Ly nhíu mày, “Vậy Bạch Ngọc Đường rất giống hắn, chẳng phải sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại sao? Đáng tiếc một suất tiểu tử như thế.”
“Cái đó thì chưa chắc.” Ân Hầu nhìn nhìn Triển Chiêu đang chắp tay sau lưng lẳng lặng chuyên chú đứng xem cuộc chiến, “Có người hiểu thì sẽ không tịch mịch.”
Lam Hồ Ly nhìn trời, “Chẳng hiểu gì cả.”
Ân Hầu mỉm cười, “Nhưng mà, chỉ hiểu vài điều, vẫn không thể đánh bại Không Hạc.” Nói rồi ngẩng mặt nhìn mây đen càng lúc càng dày đặc, “Kế tiếp sẽ làm thế nào đây?”
.
Theo vài vòng đối chiến điện quang hỏa thạch (đánh nhau tóe lửa), Không Hạc căn bản không chiếm được thượng phong, cũng có chút tức giận.
Các đồ đệ phái Thiên Sơn nhìn đến mục trừng khẩu ngốc —— Bạch Ngọc Đường làm thế nào phán đoán ra vị trí của Không Hạc?
Không Hạc vừa thấy không thể đơn giản đắc thủ, thần sắc lạnh lẽo, thầm nghĩ —— Thiên Tôn, thật ngại quá, hôm nay tính mệnh bảo bối đồ đệ này của ngươi, xem ra phải mất trong tay ta rồi.
Nghĩ vậy, Không Hạc đột nhiên thả người nhảy vào giữa không trung, sau đó thân hình nhoáng lên, tiêu thất không gặp.
Hiện trường trực tiếp an tĩnh lại, chỉ còn tiếng sấm rền ầm ầm, cùng với tiếng gió gào bên tai.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng giữa bãi đất trống, hai mắt đang nhìn thẳng phía trước đột nhiên ngước lên, hoành đao nơi tay, đột nhiên khom người bước lên một bước, với một độ cung thật lớn chém ra trường đao trong tay…
Triển Chiêu khẽ cau mày, theo động tác của Bạch Ngọc Đường, truyền đến tiếng vang chói tai, phi thường chói tai.
Tiểu Tứ Tử vội che cái lỗ tai, ở đây không ít người cũng che lỗ tai lại.
Mà đao của Bạch Ngọc Đường tại không trung họa ra một độ cung mang theo một hỏa tuyến (đường lửa), đốm lửa nhỏ bắn ra bốn phía…
Không Hạc nhảy đáp xuống đất, nhìn lại quyền trượng trong tay, tức giận đến nghiến răng vang lên tiếng ken két, căm tức nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ rất không cam lòng, “Quỷ tiểu tử, đầu cơ trục lợi, quả nhiên có chút thông minh.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường rất khẽ mà giật một cái, cũng không biết là có phải cười nhạt hay không, “Là ngươi đần.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được bèn hỏi Triệu Phổ, “Lão nhân này biết ẩn thân sao? Tại sao đột nhiên biến mất, Bạch Ngọc Đường còn có thể tìm được lão ở đâu?”
“Bởi vì gió.” Triệu Phổ mỉm cười.
“Gió?” Âu Dương không quá minh bạch.
“Không Hạc am hiểu ẩn độn thuật, lợi dụng thân pháp cực nhanh, cùng với thủ pháp che mắt, là võ công mà nội lực phải đến cảnh giới cực cao mới có thể luyện ra.” Triển Chiêu bên cạnh lên tiếng giải thích, “Ngày trời trong nắng ấm, một khi hắn ẩn độn, ngay cả khí tức cũng có thể cất giấu, căn bản không biết hắn xuất hiện nơi nào, quả thật khó lòng phòng bị, cùng hắn giao thủ, có thể dưới tình huống hoàn toàn không biết vị trí của hắn mà tìm nhầm chỗ.”
Âu Dương gật đầu, “Trong gió to có thể ẩn thân… Nga!”
Nói đến đây, Âu Dương thoáng cái minh bạch, “Thảo nào nói ngày hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa!”
Tiểu Tứ Tử không có nghe hiểu, nghiêng đầu hỏi Tử Ảnh, “Cái gì a?”
Tử Ảnh và Giả Ảnh bao quát đại đa số những người biết võ công ở đây đã hiểu, tuy rằng ẩn độn thuật có thể giấu kín thân hình đến mức vô hình, không bị mắt thường phát hiện, nhưng ẩn độn cũng không phải là biến mất, thủ thuật che mắt chung quy cũng chỉ là thủ thuật che mắt, không phải thực sự biến mất.
Một khi gió to nổi lên, có kẻ nào tới gần, vô luận có thấy được hay không, có một việc sẽ không thay đổi, đó chính là gió sẽ bị cản lại!
Trong gió lớn, cảm nhận không được gió, hoặc là gió từ mạnh chuyển yếu, đều có thể đoán ra vị trí đối thủ, cùng với thời gian tập kích, phán đoán thời cơ trả chiêu. Tất cả đều chỉ trong nháy mắt, phán đoán, phản kích… Năng lực cảm thụ biến hóa của ngoại giới thật kinh người, có thể nhìn ra Bạch Ngọc Đường có thiên phú vô hạn.
Nhưng những người ở phái Thiên Sơn nhìn nửa ngày cũng không thấy Bạch Ngọc Đường rốt cuộc có công phu gì, bởi vì quá nhanh… cảm giác như cũng như bọn họ dùng công phu cơ bản nhất của phái Thiên Sơn mà thôi.
.
“Không Hạc không chỉ biết ẩn độn thuật đơn giản như vậy, sở trường sống của hắn còn chưa xuất ra đâu.” Ân Hầu tựa hồ thay Bạch Ngọc Đường lau mồ hôi.
.
Triệu Phổ nhìn chiến cuộc, liền cảm giác có nước mưa lạnh như băng tích lên mặt.
Triển Chiêu ngẩng mặt, nhìn hạt mưa càng lúc càng lớn, tuôn rơi như một bức màn —— Cơ hội mà Bạch Ngọc Đường cần đã tới rồi, nhưng hắn sẽ dùng như thế nào?
Chớp mắt, sấm chớp cuồn cuộn mưa to tầm tã.
Lam Hồ Ly nhanh chóng kéo Ân Hầu đang đứng trên sơn môn xuống dưới, nấp dưới tàng cây trong rừng, để tránh không cẩn thận bị sét đánh.
Không ít đệ tử phái Thiên Sơn tựa hồ cũng dự đoán được hôm nay trời sẽ mưa, mang theo tán (ô, dù), đều bung ra che mưa.
Bọn Tử Ảnh trước tiên lo che cho Tiểu Tứ Tử, những cái khác không quản, mà Triển Chiêu và Triệu Phổ đứng trong mưa… Mưa tầm tã thế này, trên người cả hai cũng không ướt, xem ra là dùng nội lực ngăn trở.
Bạch Ngọc Đường phía trước và Không Hạc đang giằng co cũng trực tiếp đứng trong màn mưa càng lúc càng lớn.
Không Hạc hiển nhiên nội lực mạnh, quanh thân hắn khô ráo, tựa hồ mưa to hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng còn Bạch Ngọc Đường… Y phục và tóc, đều đã bắt đầu ướt sũng.
Triệu Phổ thấy tình cảnh đó, có chút khó hiểu, nhướng hai hàng lông mày nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu giơ tay nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ nhất thời cũng không quá hiểu Bạch Ngọc Đường muốn làm gì.
“Cung chủ, Bạch Ngọc Đường ướt sũng cả rồi!” Lam Hồ Ly ngẩng mặt hỏi Ân Hầu, “Ai nha, tuy nói mỹ nam tử dầm trong nước thì xem rất thích, bất quá nội lực của hắn hẳn sẽ không bị ướt mưa như thế chứ?”
Ân Hầu khẽ nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề này.
Không Hạc trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn —— Tiểu tử này, dự định làm gì?
Tư Mã Không thấp giọng hỏi Tiết Trường Đông, “Tiểu tử này… vì sao lại muốn dầm mưa?”
“Đại khái tự biết nội lực không đủ, muốn toàn lực dùng để đối phó Không Hạc?” Tiết Trường Đông suy đoán.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Không Hạc đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu quỷ, dũng khí hơn người, thiên phú cũng không tệ, bất quá đáng tiếc, nếu Thiên Tôn có thể dạy ngươi thêm vài năm là được rồi, hôm nay đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Lời vừa hạ xuống, mọi người chỉ thấy hắn đem quyền trượng bị đao của Bạch Ngọc Đường rạch nứt một đường ném sang một bên.
“Không cần binh khí?” Lam Hồ Ly kinh ngạc.
“Binh khí cực mạnh của Không Hạc cũng không phải quyền trượng gì cả, mà là Không Hạc chưởng.” Ân Hầu thấp giọng nói, “Không Hạc chưởng rất giống với Cách Không chưởng, đều là cách không vô hình, dù Bạch Ngọc Đường có thể nhìn ra được ẩn độn thuật của Không Hạc, cũng tránh không khỏi ẩn độn thuật kèm với Không Hạc chưởng…”
“Hai loại kèm với nhau?” Lam Hồ Ly nhíu mày, “Chính là không thấy người không thấy chưởng?”
“Không sai, thế nhưng một người muốn ẩn đi cũng phải có độ khó…”
“Bởi vì trời mưa có phải không a?” Lam Hồ Ly vỗ tay một cái, “Thảo nào Bạch Ngọc Đường nói hôm nay là cơ hội tốt nhất để đánh bại Không Hạc, ẩn độn đã phá, vậy còn lại Không Hạc chưởng.”
“Không phải đơn giản như vậy…” Ân Hầu nhíu mày.
Ân Hầu vừa mới dứt lời, chỉ thấy Không Hạc chợt lóe… Không còn hình bóng.
“Còn dùng chiêu này?” Tử Ảnh nhíu mày, “Không phải đã bị phá rồi sao, hiện tại mưa lớn như vậy, đến ta mà cũng có thể nhận ra kẻ khác ở đâu…”
“Không đúng.” Triệu Phổ hơi cau mày, “Mưa với gió là bất đồng.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Chính xác.”
…
Chỉ thấy không giống như trong tưởng tượng của mọi người, Không Hạc vốn ẩn độn trong mưa to, cũng không lưu lại một hình người rõ ràng, mà là để lại rất nhiều, rất nhiều cái bóng…
“Oa.” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc kêu lên.
Giả Ảnh hiểu rõ, “Ẩn độn của Không Hạc vốn chính là một thứ hư huyễn, bởi vì bản thân hắn là thật, cho nên mới có thể tạo ảo ảnh. Gió là vô hình có thể lợi dụng, nhưng mưa là thực, mưa và ẩn độn thuật của Không Hạc đi cùng một chỗ, uy lực không chỉ không giảm một nửa, trái lại mạnh gấp đôi.”
Tử Ảnh lo lắng, “Vậy không phải là Bạch Ngọc Đường tính toán sai lầm sao?”
Giả Ảnh nhíu mày không nói, lúc này tất cả mọi người ngừng thở nhìn Bạch Ngọc Đường. Mà Bạch Ngọc Đường bây giờ, vẫn như cũ lẳng lặng đứng trong mưa to, nước mưa đã thấm ướt một thân bạch y và mái tóc đen nhánh của hắn. Vẫn là gương mặt băng sơn vạn năm này, chỉ là hắn lẳng lặng nhìn hạt mưa rơi xuống đất vỡ tung, tựa hồ đang ngẩn người.
Triệu Phổ nhịn không được nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, “Hắn muốn làm gì vậy?”
Triển Chiêu không xác định mà nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, một ý niệm hiện lên trong óc… Không lẽ là?
Lúc mọi người ở đây nghi hoặc, đột nhiên, nghe được hai tiếng bén nhọn truyền tới… Thanh âm này rất kỳ quái, giống như hạc kêu. Nhưng hai con hạc trắng của Không Hạc đang ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây bên núi đá rỉa lông trú mưa, hoàn toàn không kêu.
“Tới.” Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, đây là đặc điểm của Không Hạc chưởng, tuy rằng vô tung vô ảnh vô hình vô thể, nội lực hổn độn bất kham uy lực kinh người, nhưng Không Hạc chưởng có thanh âm. Chính bởi vì tiếng vang như hạc kêu, mới được gọi như thế.
Mưa lúc này đã trở nên tầm tã, nước mưa đột nhiên bị nội kình quấy nhiễu trở nên hỗn độn bất kham, nguyên bản giọt mưa đang rơi theo cùng một phương hướng bắt đầu tung tóe khắp nơi, đây là do bị ảnh hưởng của nội lực.
“Cẩn thận!” Triển Chiêu cả kinh, hắn có thị lực kinh người, ngay khi nội lực tán loạn ngang dọc khắp nơi, nước mưa phía sau Bạch Ngọc Đường cũng rõ ràng bị đọng lại, tựa như có một bóng người nơi đó. Không Hạc đột nhiên hiện thân phía sau Bạch Ngọc Đường, giơ tay tung một chưởng, ác độc chụp tới đỉnh đầu của hắn.
Khi Triển Chiêu kêu ra một tiếng, Cự Khuyết đã chuẩn bị ra khỏi vỏ, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường vốn đang đưa lưng về phía Không Hạc bỗng nhiên hơi nghiêng mặt…
Lúc này mưa quá lớn, tóc hắn ướt đẫm, hầu như che đi gương mặt, sườn nghiêng chỉ thấy được chiếc mũi thẳng và cái cằm với độ cung xinh đẹp… cùng với, khóe miệng mang theo một nụ cười đạm mạc.
Triển Chiêu cả kinh —— Bạch Ngọc Đường đang chờ chiêu này sao?
Vài chữ “Trí chi tử địa nhi hậu sinh”*, mạnh mẽ bật ra.
*(chỉ có lâm vào hoàn cảnh liều chết mới có thể hạ quyết tâm giành chiến thắng, dốc toàn lực tìm đường sống)
Triển Chiêu khẽ há to miệng, Triệu Phổ nhịn không được thầm khen một tiếng, “Thì ra chỉ là bố cục (cục diện đã bố trí trước)!”
.
.
_______________________ Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...