Vụ Án Hoa Bỉ Ngạn


Sau khi rời khỏi công ty luật Như Nguyệt và Nhật Nam cùng trở về trụ sở.

Hôm nay cô và Nhật Nam được cục trưởng cho nghỉ phép thế nhưng chả mấy vui vẻ gì vì không đơn giản chỉ là nghỉ mà là cục trưởng đang tìm cơ hội cho hai người thân thiết với nhau hơn.

Đây quả thực là một cục trưởng mưu mô sảo quyệt.

Sau khi nhận được thông báo nghỉ phép ác mộng Như Nguyệt cùng Nhật Nam bàn bạc xem là chiều nay đi chơi ở đâu.

-Nhật Nam chiều nay chúng ta đi đâu đây?(Như Nguyệt hỏi)-Thư viện!(Nhật Nam đáp)-Thứ viện có vẻ hơi nhàm chán chọn chỗ khác được không ví dụ như khu vui chơi hay gì gì đó.


(Như Nguyệt nói)-Tùy cô chọn nhưng nơi đó phải yên tĩnh không ồn ào.

(Nhật Nam đáp)`Không ồn áo á vậy thì anh về nhà ngủ đi cho lành ` Như Nguyệt vẻ bất mãn nhìn anh và suy nghĩ.

điều đó cũng là tất nhiên thôi bởi vì ở trong cái xã hội ngày nay muốn tìm một chỗ không ồn ào thì chỉ có thể là thư viện hoặc về nhà mà thôi.

-không muốn thì thôi chứ đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi rồi mắng thầm cô không nói nhưng tôi biết cô đáng nghĩ cái gì đấy(Nhật Nam nói)Như Nguyệt bị đoán trúng nên cô cũng không nói gì chỉ biết giữ im lặng coi như chưa nghe thấy gì.

Sau một khoảng thời gian há dài cô bỗng nhớ đến Luật sư Trịnh và luật sư Lục hai đối tác của cô và là cộng sự trong tương lai.

-Lão mặt lạnh!(cách cô gọi Nhật Nam) hay là mình rủ thêm luật sư Trịnh và luật sư Lục cùng đi nhỉ(Như Nguyệt nói)-Ừ cũng được.

Nhưng thử hỏi xem họ có bận không rồi mời đừng làm phiền công việc của họ(Nhật Nam nói)-Ừ!tôi biết rồi giờ gọi nè(Như Nguyệt nói)Vì sau lần kí hợp đồng trước để dễ làm việc hơn nên Như Nguyệt có được số điện thoại của Trịnh Diệp Liên.

Còn số của Lục Bằng Nguyên thì chỉ Nhật Nam mới có.

Như Nguyệt lấy điện thoại gọi cho Diệp liên.

-Alo!cho gặp luật sư Trịnh(Như Nguyệt Nói)-Alo!tôi là luật sư Trịnh Diệp Liên ,cho hỏi cô là??(Diệp Liên nói)-Tôi là Đường Như Nguyệt!(Như Nguyệt nói)-À là cô à.


Chào cô cảnh sát Đường.

Phải chăng cảnh sát Đường gọi cho tôi vào lúc này có việc gì sao ?(Diệp Liên nói)- Cũng không có gì,hiện giờ cô rảnh chứ?(Như Nguyệt nói)-Tôi rảnh,có việc gì sao(Diệp Liên nói)-không có gì,chỉ là muốn hỏi cô và luật sư Lục có muốn cùng tôi và pháp ý Phùng đi chơi không?(Như Nguyệt nói)- Được chứ vậy hai người gửi địa chỉ cho tôi đi(Diệp Liên nói)-Ừ! vậy hẹn nhau ở quán coffee LyLy love nha quán này khá nổi tiếng vì có hương vị coffee độc đáo đấy( Như Nguyệt nói)-Được rồi vậy hẹn 2 giờ chiều nha tôi và Bằng Nguyên sẽ đến(Diệp Liên nói)Sau khi rủ được Trịnh Diệp Liên đi chơi cô vui vẻ báo với Nhật Nam.

- Được rồi nha chiều này 2 giờ ở quán LyLy love-Ừ! biết rồi(Nhật Nam nói)khi đã nhận đọc câu trả lời lạnh lùng của Nhật Nam,Như Nguyệt phất lờ đi với vẻ mặt chán nản cô bắt đầu đi lựa quần áo để chiều đi chơi.

Với con mắt thẩm mĩ cực đỉnh của mình cô đã lựa cho mình một chiếc quần Jean bó cùng với chiếc áo thun lỡ tay rộng và một đôi giày thể thao trắng thêm vào đó là cái túi sách nhỏ xinh dễ thương lúc này chắc chả ai nhìn ra cô là một cô gái 25 tuổi đâu vì trông cô cứ như là 19-20 ý.

vẻ đẹp tuyệt trần của cô lại một lần nữa khiến cho Nhật Nam say đắm mê mẩn nhìn không rời mắt có lẽ ở sâu bên trong tảng băng lạnh ấy đang dần tan chảy từ bao giờ đúng hơn là Nhật Nam đã rung động bời vì trước đây anh đã gặp vô vàn cô gái đẹp thế nhưng anh chưa từng như lúc này ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngắm nhìn Như Nguyệt có vẻ như cô cảnh sát xinh đẹp này đã khiến cho chàng bạch mã lạnh lùng rung động.

Nói thích thì là thích vậy đấy nhưng chưa bao giờ Nhật Nam để tình cảm ấy bộc lộ ra ngoài cho người khác thấy cái tình yêu sét đánh ấy Nhật Nam giấu kín ở trong trái tim kể cả Như Nguyệt cũng không biết điều đó.

Thôi thì nam chính lỡ vâp phải sợi tơ dây tình rồi thì biết làm sao giờ mọi chuyện cứ phải để thuận theo ông trời thôi.


Như Nguyệt thay đồ song thì Nhật Nam cũng tìm kiếm cho bản thân một bộ thật đẹp và phù hợp với bộ của Như Nguyệt.

chàng trai ngày nào còn khoác lên mình chiếc áo trắng trong phòng giải phẫu lạnh lùng đến khiến người ta phải sợ hôm nay lại mặc một bộ trông thật trẻ trung và năng động thế nhưng đồ đẹp thì thế nhưng cái nét mặt của Nhật Nam thì vẫn thế không hề thay đổi vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc Như Nguyệt Thấy thế bèn mỉa mai một câu.

-Đồ thì đẹp rồi đấy thế nhưng chủ nó thì!.

haizz thật tiếc nuối thay cho bộ đồ đẹp- Liên quan đến cô không(Nhật Nam đáp)-Ừ rồi không liên quan (Như Nguyệt nói)-Chuẩn bị chưa để còn đi ( Nhật Nam nói)-Rồi đi thôi(như nguyệt đáp)Và hai người họ cũng rời đi với cách ăn mặc hợp với nhau nên khiến nhiều người nghĩ rằng hai người họ là tình nhân với nhau nhưng thực tế thì!.

;kể ra hai người này mà không ở bên nhau thì cũng tiếc ha trai tài gái sắc vậy cơ mà ;(tác giả).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận