Vụ Án Chặt Đầu Trấn Đao Phủ

CHƯƠNG 10
[Cựu oán]
.
Chuyện này chia ra hai đầu, đều rất quan trọng.
Cùng lúc là Triển Chiêu thì thầm bên tai Bạch Ngọc Đường, nói cho hắn tin tức về Đàm Kim.
Bên kia là Tiểu Tứ Tử thì thầm bên tai Triệu Phổ, nói cho hắn Công Tôn có cừu hận gì với hắn.
Tử Ảnh và Giả Ảnh cộng thêm Âu Dương Thiếu Chinh liền cảm thấy hai cái tai hình như không đủ dùng, nghe bên nào mới tốt đây?
“Ta đắc tội với phụ thân ngươi khi nào?” Triệu Phổ không nghĩ ra, “Ta chưa bao giờ tranh cãi với thư sinh.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Triệu Phổ, “Ân, thật nhiều thật nhiều năm trước…”
Triệu Phổ nhướng mày nhìn bé, “Tiểu mập mạp ngươi có phải đang dọa ta không? Ngươi cai sữa nhiều lắm cũng chỉ một hai năm, còn thật nhiều thật nhiều năm trước?”
Tiểu Tứ Tử phồng má, nhìn chằm chằm Triệu Phổ.
Triệu Phổ đối mặt với bé, “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên “hừ” một cái quay ngoắt đi hướng khác, đi tới bên Triển Chiêu, miệng lầm bầm, “Không thèm nói với ngươi nữa.”
Triệu Phổ cả kinh, Âu Dương Thiếu Chinh cộng thêm Tử Ảnh cộng thêm Giả Ảnh đối diện đều mắt lạnh nhìn hắn, ý là —— Ngươi xem lại cái mỏ quạ của ngươi đi!
Triển Chiêu đang thủ thỉ với Bạch Ngọc Đường, Đàm Kim này nguyên bản nhậm chức tại Binh Bộ, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn tiền đồ vô lượng, nhưng đột nhiên một ngày nọ, xảy ra một chuyện.
Đang nói lan man, chợt cảm giác có người túm lấy tay áo hắn.
Triển Chiêu quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nắm ống tay áo Triển Chiêu, có vẻ cực kỳ ủy khuất.
Phía sau, Triệu Phổ nắm ống tay áo của Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt ‘ta có nguyên tắc’, nguyên tắc vô lại, “Ta sai rồi không được sao? Ngươi một tháng đã cai sữa, tiểu anh hùng, nói cho ta biết đi!”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt ghét bỏ nhìn Triệu Phổ, Triển Chiêu không nói gì lắc đầu, lúc trước đánh giá Triệu Phổ là không làm giá làm cao, bất quá hiện tại đánh giá là mãi không trưởng thành…
Nghiêu Tử Lăng cảm thấy rất hứng thú nhìn màn này, cuối cùng nhịn không được bèn lên tiếng, “Lâu không gặp, cửu vương gia thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Triệu Phổ nhếch miệng cười cười với hắn, hời hợt lãnh đạm, cũng không có niềm kinh hỉ “lâu không gặp”, xem ra quan hệ không được tốt lắm.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Nghiêu Tử Lăng, ý là —— Các ngươi nhận thức?
Nghiêu Tử Lăng thản nhiên cười một cái, “Bạn chơi khi bé mà thôi.”
Bọn Triển Chiêu kinh ngạc, Nghiêu Tử Lăng và Triệu Phổ dĩ nhiên lại là bạn thuở bé? Vậy vì sao có vẻ quan hệ không tốt như thế?
Âu Dương cũng coi như là bạn của Triệu Phổ từ bé đến giờ, có chút hiếu kỳ quan sát Nghiêu Tử Lăng, khó hiểu mà nhìn Triệu Phổ —— Ai a?
Triệu Phổ khẽ nhướng mi một cái, ý là —— Một lát nói cho ngươi biết.
Âu Dương nhún vai một cái, vươn tay đưa một quả cam cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, hắn chỉ là có cái mỏ quạ, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”
Tiểu Tứ Tử tựa hồ tâm tình tốt hơn một chút.
Triệu Phổ túm tay áo bé kéo bé tới, đút một múi cam vào miệng bé, “Tới tới, nói chính sự đi, ta gây lỗi với phụ thân ngươi hồi nào?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng dừng cuộc nói chuyện, hiếu kỳ lắng nghe.
“Chuyện đó, phụ thân từ nhỏ đã học y rồi, ngực y rất lớn!”
“Phốc…” Tử Ảnh một ngụm canh phun đầy mặt Giả Ảnh.
Âu Dương Thiếu Chinh và Triệu Phổ cùng nhau ngẩng mặt nghĩ —— Ngực Công Tôn có lớn sao? Người mỏng như trang giấy thôi mà a.
.
Trong nha môn, Công Tôn liên tiếp hắt xì bảy cái, Bàng Cát và Bao Chửng đều cả kinh mặc niệm, “Trường mệnh bách tuế.”
.
Triển Chiêu cũng cảm thấy rất quỷ dị, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường uống một ngụm rượu, thản nhiên lên tiếng, “Là ngực ôm chí lớn?”

“Phải nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Phản ứng thống nhất của mọi người ở đây là khóe miệng giật giật hai cái, nhìn Tiểu Tứ Tử tròn vo trước mắt, lần đầu tiên có xúc động muốn đánh nó.
“Ngực phụ thân…”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Ngực ôm chí lớn, sau đó?”
“Chính là muốn cứu được nhiều người, năm đó a.” Tiểu Tứ Tử bưng chén uống một ngụm canh thanh thanh giọng, nói, “Nghe nói phía Tây có chín con rồng đánh thắng một trận rất lớn, nhưng có rất nhiều người bị thương.”
Triệu Phổ hơi ngẩn người, sờ cằm, “Nga… Ta biết, đó hẳn là chuyện năm năm trước.”
“Là lúc chúng ta giằng co với người Liêu gay go nhất sao?” Âu Dương hỏi.
“Chỉ có một lần là khá nhiều người bị thương.” Triệu Phổ gật đầu, nhíu mày thắc mắc hỏi Tiểu Tứ Tử, “Chuyện này có liên quan gì đến Công Tôn chứ?”
“Khi đó không phải nói thiếu lang trung sao?” Tiểu Tứ Tử nói, “Thật nhiều nơi đều chiêu mộ lang trung, rong ngựa đưa đi phía Tây, phụ thân cũng muốn tham gia, thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Triển Chiêu khó hiểu, với y thuật của Công Tôn, nếu muốn đi cứu người thì quả thật rất tốt a!
“Nhưng người chiêu mộ lang trung nói, cửu vương gia gì đó hạ lệnh, không cần thư sinh gầy lết không nổi cái xác, chưa lết tới biên quan đã chết.” Tiểu Tứ Tử phồng má, “Phụ thân mỗi lần uống nhiều rượu hoặc là buổi tối ngủ không được, đều sẽ kể chuyện này, sau đó mắng cái tên cửu vương gia kia đến đều là cẩu huyết!”
Mọi người trầm mặc trong khoảnh khắc, cùng nhau nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ gãi cái ót còn hỏi Âu Dương, “Ta mà lại nói ra những lời như thế sao?”
Âu Dương vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, “Không cần thư sinh gầy lết không nổi cái xác là câu cửa miệng của ngươi…”
Triệu Phổ sờ mũi, có chút không nhịn được, “Không phải chỉ là một câu nói sao, phụ thân ngươi cũng thật nhỏ mọn, thù dai như vậy… Còn nữa, phụ thân ngươi nghĩ gì vậy hả? Mắng ta mà còn mắng ra cẩu huyết nữa?”
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường buông chén, “Là cẩu huyết lâm đầu*.”
*(mắng tới không còn đường chống đỡ, mắng như tát vào mặt)
“Nga…” Mọi người cùng nhau gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường, rất là kính phục.
“Đây cũng là độc môn tuyệt kỹ của ngươi?” Triển Chiêu tiến qua hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mặt không biểu tình, phun ra hai chữ, “Thiên phú!”
Triển Chiêu bị hắn chọc cười, Bạch Ngọc Đường tiện tay, đặt một quả quýt trước mặt hắn.
“Nói nửa ngày chỉ là chút chuyện cỏn con này.” Triệu Phổ nghĩ không có gì, “Ngày mai ta đi nhận lỗi với phụ thân ngươi, nói hắn ngực lớn chứ không phải thư sinh văn nhược, được chưa?”
Tiểu Tứ Tử lườm lườm hắn, “Đâu có xong a? Còn nữa đó!”
“Còn nữa?” Triệu Phổ hiếu kỳ, “Ta còn nói gì nữa?”
“Phụ thân nói, sau đó y tự mình cưỡi ngựa tới biên quan một chuyến, muốn đi cứu người!” Tiểu Tứ Tử nói, “Chạy cả nửa tháng, tới biên quan nhưng không ngờ bị thị vệ canh cửa đuổi đi, còn nói…”
“Nói cái gì?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Còn nói, cái gì vương gia ghét nhất là thư sinh, đừng náo loạn, ở đây không phải là nơi các ngươi nên tới, mau về nhà đọc sách đi.” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Phụ thân nói hắn tại cửa mắng chửi người ầm ĩ, sau đó một binh sĩ đành phải chạy vào tìm vương gia.”
Triệu Phổ cãi cằm, “Thật sự có chuyện này?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bất quá sau đó binh sĩ đó đi ra nói, nói cửu vương gia bảo là, thư sinh này cũng không tầm thường, dĩ nhiên thật sự từ Trung Nguyên chạy tới Mạc Bắc.”
Tất cả mọi người gật đầu, Âu Dương cũng gật đầu, “Câu này là tiếng người a.”
“Phía sau còn nữa!” Tiểu Tứ Tử thở dài, “Phụ thân nói cơn giận của y vừa bay đi một chút, thì binh sĩ nọ nói tiếp, nói cửu vương gia bảo là, mau đi tìm một lang trung xem cho thư sinh kia, chạy đường xa như vậy, coi chừng mệt chết…”

Tiểu Tứ Tử kể hết, chỉ thấy hiện trường một mảnh trầm mặc.
Một lúc lâu, mọi người cũng không biết nên nói cái gì.
Âu Dương chỉ vào Triệu Phổ, “Triệu Phổ, đức hạnh kiểu như ngươi kêu chó ăn đi, sao cái mồm của ngươi nó bần tiện thế hả ngươi.”
“Ta có sao?” Triệu Phổ hoàn toàn không nhớ mình tự mồm nói ra lời này.

“Đương nhiên là có a!” Tiểu Tứ Tử rầu rĩ, “Phụ thân nói, sau đó y ở ngoài quân doanh đợi một ngày, cũng không có ai gọi y vào xem bệnh, lúc trời tối đen, binh lính trông cửa tới cho y chút thức ăn, nói nguyên soái và các tướng quân mấy ngày nay đều rất bận rộn, bảo y không cần chờ, buối tối ở đại mạc rất lạnh.”
Triệu Phổ lại sờ sờ mũi —— Từng có chuyện như thế sao trời?
“Sau đó phụ thân trở về gia hương, sau đó y gặp phải một người bị cưa cụt nửa cái chân.” Tiểu Tứ Tử nói, “Nói là thương binh đã rời doanh.”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày.
“Người kia bởi vì trời mưa chân đau, tìm đến phụ thân để xem bệnh.” Tiểu Tứ Tử nói, “Phụ thân nói là một lang băm đã cưa cụt chân hắn, nếu như có y ở đó, nhất định có thể trị lành, hận chết cái gì chín con rồng, anh hùng cái thí, đại cẩu hùng…”
Triển Chiêu vô thức nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướng mi một cái, ý là —— Câu này không phải thành ngữ.
Tiểu Tứ Tử nói xong, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì.
Tử Ảnh dùng mắt ra hiệu cho Giả Ảnh, Giả Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu, ý là —— Đừng làm loạn.
Nhìn lại Triệu Phổ, gương mặt bình tĩnh không nói gì, ngồi ở một bên đờ ra.
Âu Dương đột nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử, “Chuyện đó, phụ thân ngươi có bản lĩnh như thế, sao không đi khảo công danh, chỉ ở lại quê hương chữa bệnh, có liên quan gì tới chuyện này không?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu một cái, “Ân… Có người bảo phụ thân đi khảo công danh, phụ thân khẳng định có thể làm trạng nguyên, y từng thử thi hương một lần, lúc đó còn là đệ nhất danh nữa đó! Nhưng sau lại không bao giờ khảo nữa, nói y ghét chức vị, nhất là hoàng sắc kỳ!” (hoàng sắc đích kỳ [huángsè deqí])
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Hoàng thân quốc thích [huángqīn guóqì].”
… Mọi người gật đầu, đồng loạt nhìn Triệu Phổ —— Thật đáng trách, hủy cả đời người ta a!
Lúc này, trên mặt Triệu Phổ không hề có biểu tình gì, lại nói, hắn thường ngày thật ra đều lười biếng đến chảy ra nước, lần đầu tiên thấy nghiêm túc như vậy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không quen thuộc với hắn, nhưng Tử Ảnh Giả Ảnh rất rõ ràng, chỉ thấy trên mặt Triệu Phổ xuất hiện biểu tình này vài lần, khi chiến tranh có rất nhiều binh sĩ bị thương, khi bằng hữu chết đi, khi nương hắn bị bệnh…
Âu Dương dùng mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, bĩu bĩu môi ý bảo hắn đừng để Tiểu Tứ Tử nói thêm nữa, Triệu Phổ phỏng chừng lúc này rất khó xử.
Triển Chiêu gật đầu, đút vào miệng Tiểu Tứ Tử một múi cam.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt ăn cam, cảm giác bầu không khí giữa mọi người xung quanh tựa hồ không quá thích hợp, bèn nhìn quanh một chút.
“Đã ăn no chưa?” Âu Dương hỏi Tử Ảnh và Giả Ảnh.
Tử Ảnh gật đầu, Giả Ảnh chạy đi trả tiền, Triệu Phổ đứng dậy tựa hồ chuẩn bị đi về.
“Ai.” Triển Chiêu gọi hắn lại, chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên ghế, “Ngươi bế Tiểu Tứ Tử trở lại cho Công Tôn đi, ta còn vài chuyện phải làm, phỏng chừng về khá muộn.”
Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, biểu tình rất phức tạp.
Triển Chiêu nói, “Mấy địa chỉ này chúng ta tìm một hồi là được, ngươi xử lý vấn đề của ngươi đi.”
“Ta lưu lại hỗ trợ.” Âu Dương giơ tay, ý bảo Triệu Phổ, bế Tiểu Tứ Tử về rồi xin lỗi Công Tôn đi, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết.
Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một hồi.
Tiểu Tứ Tử vươn hai tay, ý là —— Bế bế.
Triệu Phổ vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay hắn đối mặt với hắn, hỏi, “Ngươi không vui nha?”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra được?”
“Nhìn ra được nha.” Tiểu Tứ Tử nắm vài sợi tóc rũ xuống trên vai Triệu Phổ lắc lắc, “Trở lại hảo hảo xin lỗi phụ thân nha.”
Triệu Phổ bật cười, “Ngươi thật sự không ngốc a.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Không hề.”
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử đi, Tử Ảnh và Giả Ảnh khoát khoát tay cáo biệt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng đi theo.
Âu Dương bên cạnh ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hai người, “Nhị vị, vừa tìm người vừa nói đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, sao Âu Dương đột nhiên gấp như vậy.
Nghiêu Tử Lăng có chút hiếu kỳ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trời cũng sắp tối rồi, các ngươi đi tìm ai?”

Bạch Ngọc Đường chưa kịp lên tiếng, Âu Dương đã cười hì hì nói, “Đương nhiên là đi tìm cô nương uống hoa tửu, ngươi có đi không?”
Nghiêu Tử Lăng hơi sửng sốt, đột nhiên bật cười, “Ngươi xác định muốn dẫn Ngọc Đường đi uống hoa tửu? Tràng diện đó…”
“Khụ.”
Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng ngắt lời Nghiêu Tử Lăng, Triển Chiêu cũng hiếu kỳ, tràng diện đó thế nào nha?
“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Bạch Ngọc Đường đứng lên.
“Ta cũng đi được không.” Nghiêu Tử Lăng nâng cằm hỏi, nhưng cũng không đứng lên.
“Ngươi dùng bữa đi.” Bạch Ngọc Đường nói xong xoay người đi.
Nghiêu Tử Lăng tựa hồ sớm có dự liệu, giơ tay.
Một hắc y nhân đi ra, Triển Chiêu lúc trước đã chú ý tới, hẳn là tùy tùng của Nghiêu Tử Lăng, có lẽ cũng gần giống ảnh vệ của Triệu Phổ vậy.
Nghiêu Tử Lăng bảo hắc y nhân đi gọi món ăn, Triển Chiêu và Âu Dương Thiếu Chinh đứng dậy rời đi.
Triển Chiêu đi ở sau cùng, khi xuống thang lầu, thì thấy Nghiêu Tử Lăng ngước mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt từ trên người hắn xẹt qua, mang theo vài phần tính toán.
Triển Chiêu xuống thang lầu, khẽ nhíu mày —— Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người, ấn tượng đầu tiên đối với người khác nhiều ít cũng có nhận xét. Nghiêu Tử Lăng người này thuộc về loại hình thâm bất khả trắc, hẳn là rất khó từ trên người hắn đọc ra được tâm sự hoặc tâm tình, bất quá cái liếc mắt vừa nãy, vô cùng âm trầm u ám, cảm giác quái dị như bị một loại rắn độc nhìn chòng chọc.
.
Đi xuống lầu, mọi người đến địa chỉ thứ nhất.
Bạch Ngọc Đường bèn hỏi Triển Chiêu, “Đàm Kim sau đó lại xảy ra chuyện gì?”
“Nga, có người nói…” Triển Chiêu còn chưa kịp nói, Âu Dương bên cạnh đột nhiên nói, “Ngại quá, ta chen vào một chút, có một chuyện rất trọng yếu muốn hỏi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn hắn.
“Người vừa nãy là ai?” Âu Dương chỉ chỉ tửu lâu phía sau, chính là nơi bọn họ vừa mới dùng cơm.
“Nghiêu Tử Lăng.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Nga…” Âu Dương suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu, “Hắn a.”
“Làm sau vậy?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi hắn.
“Ân…” Âu Dương chần chờ một chút, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hắn rất thân với ngươi?”
“Đồng môn.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Bất quá không thân.”
“Không thân sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Hắn là người phái Thiên Sơn, bất quá cũng không thường ở lại Thiên Sơn, ta tổng cộng có đi Thiên Sơn vài chuyến, bình thường đều ở tại Hãm Không đảo.” Bạch Ngọc Đường hỏi Âu Dương, “Có vấn đề gì?”
Âu Dương đưa tay sờ sờ mũi, nói ra một câu chẳng dính dáng gì, “Thật ra trong Triệu gia quân nhiều người như vậy, võ công giỏi nhất đương nhiên là vương gia không sai, bài danh đệ nhị thì hẳn là không phải ta, là Trâu Lương, ta và Kiều Quảng xấp xỉ, lão Hạ không đánh nhau với người khác, cho nên chưa so qua, loại hình thâm bất khả trắc.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Trâu Lương được xưng là ách lang (con sói câm), vô thanh vô tức, nghe nói tính cách cực quỷ dị, thế nhưng võ công cao vô cùng, sát khí cũng nặng, là tả dực tướng quân của Triệu gia quân, Triệu Phổ vẫn dùng hắn để tập kích, bất quá vì sao Âu Dương vô duyên vô cớ nói ra chuyện này?
“Ngươi muốn biểu đạt điều gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi cũng rất trực tiếp.
“Vì sao không dùng Trâu Lương làm quan tiên phong mà lại dùng ta, biết không?” Âu Dương hỏi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau, tiên phong quan Hỏa Kỳ Lân, danh khí rất lớn, bất quá vì sao lại dùng hắn làm quan tiên phong, chuyện này ai biết được?
“Bởi vì kẻ bất tài này có năng lực mà ba tên kia không có.” Âu Dương vươn ba ngón tay.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tập trung nghe.
“Điểm thứ nhất, ta biết đường.” Âu Dương nói.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, Âu Dương Thiếu Chinh là địa lý thông, cả Đại Tống ai cũng biết.
“Điểm thứ hai, cái miệng ta dẻo, biết mắng chửi người.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trầm mặc —— Cũng coi như kỹ năng cần thiết của quan tiên phong.
“Thứ ba thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
Âu Dương Thiếu Chinh lại sờ sờ mũi, “Mũi ta tốt!”
Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Mũi tốt?”
“Thính hơn cả loài cầy.” Âu Dương khoanh tay, chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Trên người ngươi không mang huân hương, bất quá ven đường ngươi tổng cộng trụ ba nhà khách ***, những khách *** này phân biệt dùng ba loại huân hương bất đồng, còn có một loại mùi trên y phục hẳn là bám từ trong nhà.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu tiến tới cầm tay áo hắn ngửi thử, chỉ có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, cái này cũng phân biệt được?
Âu Dương lại chỉ Triển Chiêu, “Triển đại nhân buổi sáng hẳn là ăn hồn đồn, còn ăn thêm bánh bao nhân đậu, ăn tiếp cá viên trước cửa nha môn, trong lúc đó còn ăn một tô miến.”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu vội vã ho khan.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, ý là —— Buổi sáng của ngươi phong phú thật a.
“Mũi quả nhiên rất thính, vậy thì sao?” Triển Chiêu hỏi Âu Dương.
Âu Dương quay đầu lại, liếc liếc về phía khách *** kia, “Vừa nãy trên nỏ tiễn của những hắc y nhân ám sát vương gia có một loại mùi tùng hương.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu đã nhận ra thần tình biến hóa của hắn.
“Trên người Nghiêu Tử Lăng cũng có loại mùi tùng hương này.” Âu Dương buông tay, “Vừa nãy ta đã nói cho vương gia rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Âu Dương, ý là —— Lúc nãy ngươi nói với Triệu Phổ khi nào?
Âu Dương lại lần nữa sờ sờ mũi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhớ lại, lúc nãy Triệu Phổ quả thật có sờ mũi hai cái, thì ra là giao lưu với Âu Dương Thiếu Chinh.
“Vương gia hẳn là sẽ phái người theo dõi Nghiêu Tử Lăng này.” Âu Dương nhíu mày với Bạch Ngọc Đường, “Nếu đã cùng nhau uống rượu thì đã là bằng hữu, không muốn gạt ngươi, ngươi đã không quá thân với hắn, vậy là tốt rồi.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiếp tục đi tới phía trước.
Triển Chiêu đi lên hai bước, “Có thể chỉ là hiểu lầm.”
Bạch Ngọc Đường đi tới vài bước, lên tiếng, “Không hề gì.”
“Không hề gì?” Triển Chiêu thoáng có chút khó hiểu, Bạch Ngọc Đường không giống người vô tình như vậy, dù cho không có quan hệ gì, nhưng nhìn ra được Nghiêu Tử Lăng rất quan tâm hắn.
“Đúng vậy, không hề gì.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bởi vì không phải hắn làm.”
Triển Chiêu và Âu Dương đều sửng sốt, “Chắc chắn như thế?”
Bạch Ngọc Đường nhợt nhạt cười một cái, “Hắn nếu thật sự muốn giết Triệu Phổ cũng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như thế.” Vừa nói, vừa chỉ chỉ đầu mình, “Hắn rất thông minh, công phu của sư phụ ta, đầu óc ngốc một chút thì sẽ không học được, phái Thiên Sơn kia, hơi ngốc một chút sẽ không thấy được ngày mai.”
Triển Chiêu cười gật đầu, “Thì ra là như vậy a.”
Âu Dương dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu, “Khai Phong phủ phá án dựa vào chứng cứ, lý do này ngươi cũng tiếp thu?”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Lý do này không đầy đủ sao?”
Âu Dương mở mắt lớn thêm một chút —— Đầy đủ chỗ nào?
Nhưng Triển Chiêu đã cùng Bạch Ngọc Đường nói về chuyện Đàm Kim.
Âu Dương chắp tay sau lưng đi ở phía sau nhìn hai bóng người một đỏ một trắng kia… Đủ loại ăn ý, trong óc vô duyên vô cớ lại nhảy ra bốn chữ “Trời sinh một đôi”.
Giơ tay vỗ vỗ đầu, Âu Dương chạy chậm đuổi theo, bất quá lại không chen lọt vào giữa hai người, đi bên trái bên phải cũng khó, hắn làm quan tiên phong đã quen thật sự không quen đi phía sau người khác, đành chạy lên trước dẫn đường.
.
.
__________________
Đọc mấy cái comt bên Trung vui quá ^^”
“Nghiêu Tử Lăng ngươi cư nhiên dám gọi Ngũ gia Ngọc Đường!! Ngọc Đường ngươi muội a, đó là xưng hô chuyên dụng của Miêu Miêu a, ngươi cư nhiên còn dám tính toán Miêu Miêu, dám chia rẻ cp ngươi đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết!!”
“Đừng quá kích động, thân.”
“Ừ, không nên quá kích động…[ooooo] tui cũng hiếu kỳ bạn nhỏ Nghiêu Tử Lăng thấy Bạch Bạch thế nào, khó có được một người cường thế như vậy thích Bạch Bạch, sẽ là công hay là thụ đây? Bạch Bạch ngoại trừ làm tiểu công của Tiểu Miêu thì có thể làm tiểu thụ hay không đây? Tui hiếu kỳ a, dù sao một mỹ nhơn khuynh thành nghiêng nước như vậy không thụ một chút cũng đáng tiếc thiệt!”
“… Hắn thành thụ chẳng phải là giết ta sao…”
“Cái gì, Nghiêu Tử Lăng gì gì đó cũng chỉ là phù vân thôi chứ hả?!!!
Triển Triển và Bạch Bạch quả nhiên là trời sinh một đôi, mới gặp mặt đã “động tay động chân” rồi [ooo].”
“Nhanh như vậy đã cho họ Bạch là công sao.”
“Vẫn mãi là công… Sự thật chẳng bao giờ cải biến…”
“Trong chương này, Tiểu Tứ Tử không phải là tiểu ngốc tử, là tiểu hồ ly [ooo] Nghiêu Tử Lăng buông tay đi thôi, Bạch Bạch chỉ thích Miêu Miêu thôi, ngươi là pháo hôi (tro tàn do đạn pháo bắn ra lưu lại), nói không chừng chỉ vụ án đầu ngươi đã thành pháo hôi pháo hôi diễn viên phụ.”
“Đồng ý Nghiêu Tử Lăng là pháo hôi a!! [ooo] Cửu Cửu áy náy rùi, hảo hảo bồi thường mỹ nhơn đê, áp đảo y đê!!”
“Pháo hôi pháo hôi pháo hôi… (mặc niệm).”
“Triển Chiêu a, vừa mới gặp mặt đã bị tình địch nhìn chòng chọc.”
“Đưa lên một bó hoa tươi kính biếu Nhã vĩ đại.”
Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận