[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

 
Chương 83: Đừng chơi với cậu ta nữa
 
Khúc Tiểu Kiều dùng thời gian nữa ngày để thành lập mối quan hệ lần hai với Ôn Phi. Khúc Dĩ Phồn như ông cụ đang ngồi trên xích đu nhìn Khúc Tiểu Kiều dẫn theo Ôn Phi chôn hạt giống hoa xuống rồi cùng đợi đến mùa xuân hoa nở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Dĩ Phồn nhìn sang chỗ khác, một tay chống cằm trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, về Khúc Hoài Văn, về Khúc Tiểu Kiều, về chuyện bản thân chuẩn bị đi thực tập, còn có.... về Ôn Phi.
 
Vài ngày sau lễ mừng năm mới, Khúc Dĩ Phồn lái xe ra ngoài mua pháo hoa, Khúc Hoài Chính, Ôn Lâm, Khúc Hoài Văn còn có bà con xa của Khúc gia, bốn người đàn ông ngồi cùng một bàn đang chơi mạt chược.
 
Ôn Lâm nói giỡn: "Ba người đều mang họ Khúc đối phó một mình tôi nha, xem ra hôm nay tôi phải chịu thua không ít rồi."

 
Khúc Hoài Văn nhìn thoáng qua ngoài cửa, thấy Ôn Phi đang chơi cùng Khúc Tiểu Kiều, cười nói: "Ôn Lâm à, dáng vẻ của cô con gái nhà ông xinh đẹp nha, tính cách cũng rất hoạt bát, cũng rất hợp với tên nhóc nhà chúng tôi nha."
 
Lời vừa nói ra, anh họ của Khúc Hoài Văn gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, mới vừa nhìn thấy còn rất xứng đôi nữa, cô con gái nhà ông không tìm bạn trai à?"
 
Ôn Lâm và Khúc Hoài Chính xấu hổ cười cười, Lục Tiểu Vân ở phòng bếp nghe thấy lời này, vừa lúc dùng mâm bưng bốn chén trà nóng ra, mặc cái áo choàng đỏ mà Ôn Lâm tặng bưng trà ra đãi khách, loại trà quý này cũng chỉ được pha khi Khúc Hoài Chính và Ôn Lâm khó khăn mới gặp.
 
Lục Tiểu Vân nói: "Tiểu Phi còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu, mới thi đại học xong nữa, lại học cùng một trường với Khúc Dĩ Phồn, nếu đứa trẻ đó mà có tin mừng thì Dĩ Phồn nhất định sẽ biết, chờ Dĩ Phồn về có thể hỏi đấy."
 
Khúc Dĩ Phồn mua pháo hoa trở về, Ôn Phi bị Khúc Tiểu Kiều ném tuyết đầy cổ, lạnh đến phát run, thoáng chốc đã chạy đến bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, tránh phía sau anh: "Khúc Dĩ Phồn! Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy lấy bóng tuyết ném em!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khúc Tiểu Kiều nhìn thoáng qua Khúc Dĩ Phồn, cười hắc hắc hai tiếng: "Anh, đi đi, em đang chơi cùng với cô ấy đấy chứ."
 
Khúc Dĩ Phồn quay đầu nhìn Ôn Phi còn đang phát run, cái mũi thì lạnh đến đỏ lên, nước mũi chảy xuống cũng không biết, trong cổ còn có vụn tuyết. Anh luôn biết Ôn Phi sợ lạnh, đoán là hai người chơi cho đến giờ, Khúc Dĩ Phồn nói: "Đừng náo loạn nữa, đi vào giúp đi."
 
Sau đó, đưa tay lấy tuyết trong cổ Ôn Phi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Lạnh không?"
 
Ôn Phi thẳng thắn gặt đầu: "Có thể làm em lạnh chết luôn rồi, em muốn vào uống ly nước nhưng cậu ấy cứ không cho vào."

 
Khúc Dĩ Phồn không rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì, thốt ra: "Vậy em  đừng chơi với cậu ta nữa." Nói xong câu này, Ôn Phi mở to mắt nhìn anh, đột nhiên Khúc Dĩ Phồn cảm thấy nói như vậy thật mất mặt, vì thế quay đầu lấy pháo hoa ra, trong lòng oán thầm: Chỉ cần Khúc Tiểu Kiều đến, Ôn Phi sẽ không tìm anh nói chuyện nữa! Nhìn xem, Khúc Tiểu Kiều ở đây gần một tuần thì lúc gặp phiền toái Ôn Phi mới đến tìm anh.
 
Khúc Dĩ Phồn vừa mới vào đến cửa chợt nghe Lục Tiểu Vân hỏi: "Dĩ Phồn đã trở lại à, mua pháo hoa rồi để dì lấy cho con ly sữa nóng."
 
Khúc Dĩ Phồn cười nhẹ, đến sofa ngồi xuống, Ôn Phi ngoan ngoãn từ sau đi vào ngồi cạnh anh, Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy bên ngoài còn một đôi người tuyết cùng Khúc Tiểu Kiều, nên hỏi: "Tại sao lại không ở ngoài chơi với Tiểu Kiều đi?"
 
Mặt Ôn Phi có chút đỏ, có thể do bị lạnh, nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh không cho em chơi với cậu ta sao?"
 
Khúc Dĩ Phồn muốn nói anh nói không cho lúc nào, nhưng vẫn không nói.
 
Chẳng bao lâu, Khúc Tiểu Kiều cũng từ bên ngoài vào, cậu lạnh lùng ngồi sưởi ấm bên cạnh lò sưởi, Khúc Dĩ Phồn hỏi cậu: "Nghĩ được muốn đến học trường nào chưa?"
 

Khúc Tiểu Kiều nói: "Sắp xếp cho em  đến đâu thì em đến đó."
 
Sau đó cậu còn nói: "Bây giờ là thời điểm đặc biệt, không phải em có thể quyết định nữa, có thể học đại học là tốt rồi."
 
Khúc Dĩ Phồn nói: "Tôi nghĩ, đưa cậu vào Bắc Đại."
 
Đôi mắt Khúc Tiểu Kiều tỏa sáng nhìn Khúc Dĩ Phồn: "Thật sao? Anh có biện pháp sao! Nếu anh có thể đưa em vào Bắc Đại, thì anh chính là anh ruột em!"
 
Bản thân Khúc Dĩ Phồn cũng không phải không có tâm tư riêng, cuối cùng anh nghĩ lúc trước cậu có thể thi vào Bắc Đại, thành tích cũng không tệ, dù sao thì sắp xếp cho người đi xa chút, để tránh cậu cứ lắc lư trước mặt, còn dẫn Ôn Phi đi nghịch ngợm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui