[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

 
Chương 120: Ngọt và chua
 
Ôn Phi không biết tại sao mình lại gặp phải Vu Tuệ Tuệ ở sân trượt tuyết, trực giác nói cho cô tình cờ gặp Vu Tuệ Tuệ chẳng có chuyện gì tốt, Vu Tuệ Tuệ vẫn y như năm đó, vóc dáng cũng không thay đổi, trừ có trang điểm một chút, lúc cần lạnh lùng cô ta vẫn rất lạnh lùng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay nụ cười vừa rồi của Ôn Phi cũng bị ánh mắt lãnh đạm của cô ta từ chối không có chút ý dư thừa nào.
 
Thật ra thì Ôn Phi cũng không muốn cười với Vu Tuệ Tuệ, cô ghét Vu Tuệ Tuệ chẳng phải một hai phần, không biết sao mỗi khi đứng cạnh Khúc Dĩ Phồn, chỉ cần nhìn thấy Vu Tuệ Tuệ thì cô lại chợt nghĩ tới đợt thi Đại Học mấy năm trước, Khúc Dĩ Phồn mặt đầy máu được người ta dùng cáng khiêng ra ngoài, cô đã khóc chẳng thành tiếng.
 
Khi đó Vu Tuệ Tuệ đang dùng bút chì 2B tô câu trả lời, sau đó thuận lợi thi đỗ Thanh Hoa.

 
Cô ta dường như không nhớ lúc bản thân lên cơn sốt nằm trong bệnh viện khóc thật to, là Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh dỗ dành, an ủi chăm sóc cô ta, cô ta vì bản thân mình có thể ác độc như vậy.
 
Khúc Dĩ Phồn đi mua đồ uống nóng, Ôn Phi ngồi một chỗ chờ anh, hai tay chống cằm nhìn mảnh đất sáng choang toàn tuyết, Khúc Dĩ Phồn mua đồ uống xong quay trở lại, nhìn thấy gò má của Ôn Phi, chỉ có một mình cô ngồi ở đằng kia, bất động, chẳng nói năng gì, ánh mắt nhìn ra rất xa, biểu cảm tươi cười đẩy anh đi mua đồ uống nóng không còn nữa.
 
Vu Tuệ Tuệ xuất hiện làm tâm trạng một ngày của bọn họ trở nên tồi tệ.
 
Khúc Dĩ Phồn đi tới, đưa đồ uống nóng tới trước mặt Ôn Phi, Ôn Phi nhận lấy, kề lên mặt, nụ cười có chút đần độn: “Ấm quá đi.”
 
Khúc Dĩ Phồn chẳng biết tại sao trong lòng chợt có chút chua xót, nhìn nụ cười trên mặt Ôn Phi làm sao cũng không vui, anh không thể lên tinh thần bóp mặt cô, cũng không thể lên tinh thần mắng cô ngốc, anh chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Phi nghĩ, có lẽ trong lòng Khúc Dĩ Phồn có nhiều chỗ, không phải là anh không đau mà là không đụng trúng.
 
Giống như vết thương trên cổ cô, nhìn qua bề ngoài có vẻ không việc gì, bây giờ cũng không có cảm giác gì, chờ đến lúc tay đè lên, sự đau nhức thấm vào xương tủy.
 
Ôn Phi nhìn Khúc Dĩ Phồn không nói gì, cô tháo bao tay, đưa tay ra cầm lấy đồ uống trên tay Khúc Dĩ Phồn, trong lòng cô có chút lo âu, với anh mà nói, Vu Tuệ Tuệ không phải một thực thể vô giá trị, cô sợ mình mới là thứ không đáng giá trong lòng anh.
 
Cô mở miệng, giọng có hơi nhẹ mang theo mấy phần không tự tin: “Anh Dĩ Phồn...”

 
Khúc Dĩ Phồn ngừng một lát nhìn về phía cô, đã rất lâu rồi Ôn Phi không gọi anh là anh Dĩ Phồn, lúc này anh dường như có thể nhìn thấy buổi sáng cắt râu ốc sên  vào mười mấy năm trước, tính tới lúc này đều là cô gái trước mặt ở bên cạnh anh, đuổi theo bước chân của anh không ngừng một giây một phút nào, tới tận giờ bọn họ chưa từng giận đối phương quá một ngày.
 
Khúc Dĩ Phồn kéo tay Ôn Phi lại, nắm thật chặt, anh chà xát tay của cô, đưa tới bên môi hà hơi: “Em dễ bị nẻ tay, đeo bao tay vào đi, đợi chút nữa anh đưa em đi chơi mấy vòng nữa rồi chúng ta trở về nhà.”
 
Ôn Phi gật đầu, một buổi chiều hôm đó cô không học được trượt tuyết mà chơi ném tuyết với Khúc Dĩ Phồn trong đống tuyết cả buổi, mái tóc đẹp mắt của Khúc Dĩ Phồn bị cô xoa loạn cả lên, lúc gió thổi tới bay lả tả mất trật tự, Ôn Phi liền cười nhạo anh: “Anh Tê Lợi*.”
 
*Anh Tê Lợi: biệt danh của một anh chàng đẹp trai mà làm ăn mày, nổi lên nhờ bức ảnh chụp đường phố năm 2010.
 
Khúc Dĩ Phồn kéo mũ của Ôn Phi xuống, xoa đầu cô rất lâu, tĩnh điện khiến cho tóc Ôn Phi dựng đứng lên, cô tức giận bám theo anh định trả thù, Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi nhe răng trợn mắt đuổi theo anh, nhất thời kêu to: “Hổ nhỏ phát uy rồi! Lại dám nhe răng nanh cắn người!”
 
Trừ khoảnh khắc gặp lại Vu Tuệ Tuệ, những lúc khác bọn họ vẫn vô tư như thường, lớp áo khoác ngoài của Ôn Phi ướt đẫm, trên đường về nhà cô rúc người vào ghế phụ lái bên cạnh Khúc Dĩ Phồn cười ngây ngô.
 

Sau khi về tới nhà, Ôn Phi muốn xuống xe lại bị Khúc Dĩ Phồn kéo lại, anh chậm rãi tới gần, môi dán lên môi cô một chút, chớp mắt cái liền biến mất.
 
Ôn Phi đỏ mặt, Khúc Dĩ Phồn hỏi: “Em đoán tối nay ăn ở nhà em hay ở nhà em?”
 
Ôn Phi nói: “Ở nhà em.”
 
Khúc Dĩ Phồn cười: “Ái chà, giờ đã coi nhà anh thành nhà em rồi đấy hả?”
 
Ôn Phi bị anh trêu tới dở khóc dở cười.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui