Chương 22: Cầu cậu
Thấy cô khóc càng lúc càng dữ, Hà Trạch Thành nhướng mày.
"Khóc cái gì mà khóc!" Cậu bỗng nhiên quát: "Tôi cho em khóc à? Đây là em đang ép tôi trừng phạt em! Nín cho tôi! Thu nước mắt lại cho ông đây!"
Lâm Ấm cúi đầu thở hổn hển nức nở, nghẹn ngào không dám lên tiếng.
Cô rất sợ hãi.
Lúc này cô là một súc sinh bị nhốt không có nhân cách.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết!
Hà Trạch Thành ngồi xổm xuống, nắm mặt của cô trừng mắt nhìn cô: "Tất cả của em đều là của tôi! Bao gồm cả nước mắt, đừng cố chọc tôi tức giận, nếu không không chỉ đơn giản như vậy đâu!"
"Biết chưa?"
Gương mặt nổi giận càng ngày càng dọa người.
Lâm Ấm ra sức gật đầu: "Nô lệ biết... biết ạ."
"Tách chân ra cho tôi!"
Biết cậu muốn làm gì, cô mừng rỡ vội vàng mở chân ra: "Dạ... chủ nhân."
Hà Trạch Thành híp mắt, nắm công tắc ngừng của dương vật giả, bỗng nhiên rút ra ngoài, nước tiểu và dịch thể mùi ngai ngái tràn đầy bên trong tuôn ra hết.
Cậu để dương vật giả bên mồm cô: "Liếm sạch cho tôi."
Bên trên đều là dâm thủy của cô trộn lẫn nước tiểu của cậu.
Dương vật giả gần trong gang tấc, Lâm Ấm không thể không tuân lệnh, há to miệng, cố nén cảm giác buồn nôn liếm sạch dương vật giả toàn mùi khai, nuốt tất cả vào trong bụng.
Hà Trạch Thành nhìn cô liếm sạch sẽ rồi ném dương vật giả đi, cầm vòi sen ở bên cạnh rửa sạch người cô.
Lâm Ấm thỏa mãn nhất là giờ phút này.
Giống như là có thể rửa sạch toàn bộ thứ dơ bẩn trên người cô.
Nhưng cô cũng biết rõ, rửa sạch rồi cũng sẽ bị vấy bẩn tiếp.
Song toàn bộ cơ thể cô đều đã dơ bẩn, giống như súc sinh thấp hèn, cực kỳ nhơ nhuốc.
Ngay cả cái nơi dâm đãng của cô cũng không được buông tha. Cột nước nhắm thẳng vào bên trong tẩy rửa, dòng nước lớn xối lên thịt non kích thích không thôi. Lâm Ấm không nhịn nổi thở gấp ra tiếng, cho tới khi tiểu huyệt được rửa xong lại thải ra, cô lên đỉnh ba lần.
Hà Trạch Thành mắng chửi: “Đồ dâm đãng! Rửa dâm huyệt thôi em cũng có thể lên đỉnh nhiều lần như vậy, cơ thể này trời sinh để chịch mà!"
Lâm Ấm nằm trên mặt đất vô lực rên rỉ: "Cho... cho chủ nhân chịch."
"Bằng không thì em còn muốn cho ai chịch?" Cậu dẫm lên vú cô ép nước bên trong ra, khiến cô không chịu nổi lại kêu lên.
Hành hạ cả buổi sáng trong phòng vệ sinh, tới lúc cuối cùng cô đánh răng xong mới được cậu nắm xích sắt kéo ra ngoài.
Cô không biết cậu còn muốn làm gì với mình, còn có chuyện gì quá đáng cậu không làm được.
Nhưng cậu lại trói cô trên sô pha trong phòng khách, nhét sextoy vào trong cơ thể cô, chỉnh mức độ thường rồi ngồi ở trước giá vẽ bên cạnh cửa sổ sát đất, cầm bút lên đối mặt với cô rồi vẽ.
Lâm Ấm biết có lẽ cậu đang vẽ mình, nhưng cô lại không bị yêu cầu không được cử động.
Sextoy trong cơ thể rung rung khiến huyệt nhỏ của cô càng lúc càng nhạy cảm, cô túm chặt sô pha dưới thân rên rỉ.
Không dám cầu xin cậu.
Không có mệnh lệnh của cậu, cô không thể lấy sextoy ra.
Cô chỉ có thể liều mạng chịu đựng, cọ xát chân, rên rỉ dâm đãng, cho cậu nhìn thấy tất cả hình ảnh cậu muốn nhìn.
Kích thích dưới thân cũng làm vú cô bắt đầu sưng to lên, căng tới nỗi cô khó có thể chịu đựng.
Hà Trạch Thành ngước mắt nhìn cô một cái, cong khóe miệng cười lạnh: "Không có mệnh lệnh của tôi, em cũng không thể chạm vào vú mình, chỉ có tôi có thể."
"A dạ... dạ, chủ nhân." Cô túm chặt cái chăn dưới thân, ra sức cọ đùi mình.
Thật sự khó chịu quá, bên trên và bên dưới tất cả đều rất khó chịu!
Chỉ mới năm phút cô không kiên trì nổi nữa, dưới thân đã tiết hai lần, làm ướt sô pha và sàn nhà.
“Chủ nhân… Chủ nhân! Nô lệ rất khó chịu, có thể hút vú giúp nô lệ hay không?"
Cậu làm thinh, tiếp tục vẽ tranh, giống như không nghe thấy.
Lâm Ấm có lẽ thấy được hy vọng, ít nhất cậu không từ chối!
"Chủ nhân... chủ nhân, cầu xin ngài hút cái vú dâm của nô lệ đi! Chủ nhân!"
Cô quỳ xuống đất càng siết chặt trứng rung dưới thân hơn, bò về phía cậu, dâm thủy chảy đầy đất.
Nhưng chiều dài xích sắt trên cổ có hạn, cô còn cách cậu nửa mét thì cuối cùng không bò nổi nữa.
"Chủ nhân..." Cô cầu xin cậu: "Mau hút cái vú dâm của nô lệ! Vú nô lệ căng quá, thật sự căng quá! Cầu ngài! Cầu xin ngài!"
Cô cuống cuồng tới nỗi mắt rưng rưng, quỳ trên mặt đất muốn liều mạng bò tới, nhưng cho dù vươn tay cũng không với được tới góc áo của cậu.
Màu trên giấy vẽ lại trộn với màu khác, cậu không cầm nổi cán bút nữa, dứt khoát ném bút vẽ xuống, quay đầu nhìn cô bằng con mắt lạnh lẽo thâm thúy.
"Đồ dâm đãng, quỳ xuống đất nâng vú lên!" Cậu trầm giọng ra lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...