Chương 13: Ngựa gỗ
Hà Trạch Thành thúc vào, bởi vì thúc quá sâu nên Lâm Ấm không chịu nổi bò lên phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Trạch Thành túm mái tóc dài của cô, vỗ lên mông cô hung dữ nói: "Đồ dâm đãng! Muốn tôi chịch còn dám chạy à? Tôi thấy em chán sống rồi!"
Lâm Ấm ngửa đầu hét lên chói tai: "Ahh chủ nhân! Sâu quá... sâu quá!"
Hà Trạch Thành điên cuồng thúc vào bên trong, tiểu huyệt của cô chặt chẽ tới nỗi cậu sắp chết vì sung sướng!
Chặt quá, sướng quá!
Chịch chết cái đồ dâm đãng này!
Con nô lệ thiếu dạy dỗ!
Lâm Ấm chống tay xuống đất, đã bò trên mặt đất rồi.
Quá sâu, quá to, rất khó chịu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bị làm tới chảy nước mắt, vừa cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy sung sướng.
"Đồ dâm đãng! Kêu lên cho tôi!" Hà Trạch Thành vỗ mông của cô ra lệnh.
"A... ahhhh!" Cô cúi đầu siết chặt nắm đấm: "Sướng... chủ nhân sướng, ah... a uhmmm!"
Cùng lúc bị thúc vào tử cung, Lâm Ấm cũng tiết ra, một dòng dịch thể ấm áp tưới lên quy đầu cậu, Hà Trạch Thành thở dài một tiếng, nhắm mắt, thoải mái làm cô.
Bàn tay của cô ở trên mặt đất bò về phía trước, lại bị Hà Trạch Thành túm mông kéo mạnh về.
"Á!"
"Chát"
"Chát! Chát!"
"Đồ dâm đãng còn dám chạy à! Em có tư cách gì chạy hả? Vừa rồi không phải la hét rất sung sướng sao? Hả? Sinh ra để cho tôi chịch, con mẹ nó, em còn dám chạy khỏi ông đây à!"
Đánh mông cô sưng đỏ lên, Hà Trạch Thành giận đỏ vành mắt, kéo đầu cô, rồi lại gần gương mặt toàn nước mắt kia: "Còn chạy hay không?"
Lâm Ấm khóc, lắc đầu: "Không chạy, nô lệ không chạy! Chủ nhân, cầu xin ngài nhẹ chút!"
Cô sắp đau chết rồi, đau quá!
Hà Trạch Thành cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy em còn chưa biết điều đâu! Thật sự cho rằng tôi chỉ có những thủ đoạn này với em phải không?"
Lâm Ấm không biết cậu muốn làm gì, cậu rút gậy thịt từ trong tiểu huyệt của cô ra, dâm dịch nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Hà Trạch Thành kéo dây xích lôi cô tới bên cạnh một con ngựa gỗ.
Ở giữa con ngựa gỗ có một vật to lớn dữ tợn lồi lên, phía trên phủ toàn hạt tròn.
"Ngồi lên cho tôi!" Cậu hung dữ ra lệnh.
Lâm Ấm run lên: "Chủ... chủ nhân..."
"Đừng để cho tôi lặp lại lần hai!" Cổ cậu đỏ quạch và hai mắt bừng bừng lửa giận, không hề che giấu vẻ không vui.
"... Vâng, vâng!"
Cô không có cách nào phản kháng.
Lâm Ấm bò dậy từ dưới đất, cưỡi lên bằng tư thế xấu hổ, sờ cây gậy dữ tợn kia, nhắm vào tiểu huyệt rồi từ từ ngồi xuống.
Thứ kia chống vào miệng huyệt của cô, chỉ hơi ép xuống là có thể làm miệng huyệt chật hẹp của cô căng ra, khiến cô cuộn ngón chân lại.
Quá... quá lớn!
Ánh mắt Hà Trạch Thành hung ác, trực tiếp ấn vai cô, để cô ngồi thẳng xuống, dương vật giả dữ tợn nhờ vào sự ướt át của tiểu huyệt từ từ tiến vào, cạy mở tử cung cô.
"A ah ahhh!" Lâm Ấm đau đớn trào nước mắt: "Đừng mà chủ nhân! Đau quá, đau quá!"
Hai tay của cô quơ loạn xạ trên không, Hà Trạch Thành vỗ một cái vào vú cô: "Câm miệng cho tôi! Là nô lệ tình dục thì về sau đừng để tôi nghe thấy mấy lời khó nghe đấy!"
Cô đau đớn khóc nhưng lại bị cậu đánh một cái, vú đã sưng đỏ.
"Vâng, vâng chủ nhân." Cô vội vàng lấy lòng.
Hà Trạch Thành cười lạnh, thẳng chân đạp vào con ngựa gỗ kia.
Ngựa gỗ lắc lư, hễ lắc tới đâu là cây dương vật giả ở trong huyệt cô lại không ngừng chọc tới đó, thúc vào miệng huyệt khiến cô cao trào.
Nhìn gương mặt đỏ bừng và hai mắt mơ màng của cô, Hà Trạch Thành đi đến góc phòng mở ngăn tủ ra, bên trong có nhiều loại ống tiêm và thuốc.
Cậu rót một lọ thuốc vào trong ống tiêm, ép không khí bên trong ra ngoài rồi đóng cửa tủ lại đi về phía Lâm Ấm.
Lâm Ấm thấy ống tiêm sắc nhọn trong tay cậu, lập tức sởn da gà, sợ hãi mở to hai mắt: "Chủ chủ nhân, ngài muốn làm gì?"
Hà Trạch Thành mỉm cười dữ tợn để lộ ra hai cái răng nanh đáng sợ như quỷ hút máu.
"Làm gì à? Đương nhiên là để em cầu xin tôi chịch rồi."
Cậu véo mạnh núm vú của cô: "Trong này có sữa thì em càng dâm, tôi càng sướng, không phải sao?"
"Đừng mà! Đừng mà!" Cô liều mạng lắc đầu.
Cô còn chưa mang thai, không thể có sữa, bằng không sẽ thật sự trở thành đồ dâm đãng mất!
"Em không muốn!" Cô giãy giụa, hai tay quơ loạn trong không trung, ngựa gỗ dưới thân bắt đầu lắc lư mạnh hơn, bên trong tiểu huyệt lại chảy thêm nhiều dâm dịch.
Hà Trạch Thành mất kiên nhẫn, thẳng tay tát một cái lên mặt cô, giữ đầu cảnh cáo: "Tôi cho em biết! Em không có lựa chọn! Ngoan ngoãn cho tôi, đừng có chọc tôi tức giận!"
Phải chịu đựng cho cậu!
Ngoan ngoãn, không được phản kháng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...