[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Chương 102: Cậu từng nói như vậy, cũng là sự thật (Đại kết cục: Hắc ám) 
 
Tay cậu cầm dao, xé nát quần áo bệnh nhân, mũi dao sắc nhọn rạch nát hết quần áo, cũng cắt vào cơ thể của mình, máu tươi liên tục chảy ra từ trong cơ thể nhiễm đỏ quần áo màu trắng xanh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mũi dao còn dính máu tươi, trên người cậu không có một nơi nào nguyên vẹn, và mấy người mặc áo blouse trắng bác sĩ chạy theo phía sau. 
 
Cậu giống như một tên ác ma phá tan tất cả cánh thiên sứ, cầm con dao vừa mới giết người chạy nhanh tới chỗ cô, hưng phấn ôm lấy cô, thở hổn hển lỗ mãng, vui vẻ gần như sắp điên rồi.
 
"Rất nhớ em, tôi rất nhớ em, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy em rồi... bé yêu." 
 
Môi Lâm Ấm run rẩy, đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, thay vì máu tanh của cậu thì cô nếm được vị mằn mặn của nước mắt chính mình.
 
Sợ hãi, không biết làm sao, tức giận, may mắn, nhưng không vui mừng.
 
Cô một thân một mình, lại bị một tên ác ma cầm tù.

 
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, những bác sĩ kia chạy tới, cầm dùi cui điện và lưới trong tay, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc và khó tin.
 
Hà Trạch Thành bỗng nhiên buông cô ra, quay đầu cầm con dao tự mình cắm trên lồng ngực gác lên cổ mình, hai mắt hung dữ uy hiếp những người kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Các người còn dám lại đây một bước, có tin tôi đâm chết chính mình hay không?"
 
Trong nháy mắt ấy, cô rốt cuộc cũng đã biết cậu hoàn toàn không sợ đau.
 
Câu nói của cậu thành công làm những người đó dừng lại.
 
Lâm Ấm cúi đầu nhìn xuống thì thấy dấu hiệu trước ngực áo bệnh nhân của cậu.
 
Bệnh viện tâm thần Khang Phúc.
 
Hừ, kẻ tâm thần chạy ra ngoài.
 
Hà Trạch Thành xoay đầu lại, trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ hưng phấn: "Bé yêu! Tôi tìm thấy em rồi! Tôi rất nhớ em, chúng ta đi có được không, không phải em nói muốn dẫn tôi tới một nơi rất đẹp sao? Tôi đi theo em!" 
 
Cậu lại ôm lấy cô, Lâm Ấm nghe thấy tiếng cậu khóc nức nở. 
 
"Tôi không giết em, em đừng cầm dao đâm tôi được không? Tôi thật sự không giết em, tôi không hành hạ em, em đừng không yêu tôi, tôi cầu xin em... Cho dù em không yêu tôi cũng được, em đừng rời khỏi tôi."
 
Cậu khóc, khóc thật sự rất dữ dội, khóc tới khàn cổ, tan nát cõi lòng. 
 
Có quỷ mới biết cậu đã trải qua những gì ở bệnh viện tâm thần.
 

Lâm Ấm nở nụ cười, cảm nhận được cơ thể của mình đã bắt đầu bị máu cậu thấm ướt. 
 
Cô cười khẽ hừ một tiếng, chỉ là một tiếng cười châm chọc này lại lập tức chọc giận cậu, cậu cầm dao đâm vào cổ cô, hai mắt mới vừa rồi còn vui vẻ lập tức trở nên tàn nhẫn.
 
"Em dám rời khỏi tôi thì tôi giết em rồi giết chính mình! Cho dù chết tôi cũng muốn đi cùng em! Chỗ nào cũng không cho phép em đi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi thôi!" 
 
Nhìn này, cậu vốn là thế này mà, tên điên, vừa nói yêu cô, lại vừa tổn thương cô.
 
Mũi dao rạch rách làn da của cô, Lâm Ấm nhìn thấy cảnh sát chống bạo động cầm súng phía sau cậu đang nhắm thẳng đầu cậu. 
 
Cô từ từ giơ tay lên cầm nắm tay ra sức cầm dao, sắc mặt không đổi nhìn cậu.
 
"Tôi không rời khỏi cậu, bỏ dao xuống." 
 
Cậu mừng rỡ, khóe miệng lại lần nữa hé ra nụ cười vui vẻ: "Thật sao? Em thật sự sẽ không rời khỏi tôi sao? Không gạt tôi chứ?"
 
Ranh năng còn chói mắt hơn cả ánh nắng. 
 
"Không rời đi."
 

'Loảng xoảng'
 
Dao rơi xuống mặt đất, cậu ấn chặt đầu cô hôn hung hãn, tham lam mút lưỡi và nước bọt của cô, cướp hết tất cả không khí.
 
Lâm Ấm ngẩng đầu tiếp nhận cậu tấn công, giơ tay cũng ấn đầu cậu, ánh mắt ngạo nghễ nhìn cậu chăm chú, khoảng cách gần tới nỗi đã thấy cái bóng chồng lên nhau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu. 
 
Mấy cảnh sát chống bạo động chạy tới ngây ngẩn cả người, người cảnh sát cầm súng đứng đầu cũng chầm chậm hạ súng trong tay xuống, hoài nghi hỏi người bên cạnh, một bác sĩ đứng đầu khác cũng lắc đầu. 
 
Người vây lại càng ngày càng nhiều, nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên tóc cậu làm sợi tóc lóe lên tia sáng màu vàng, chỉ cảm thấy vui sướng bức thiết trong lòng cậu. 
 
"Em chỉ có tôi."
 
Cậu từng nói như vậy, cũng là sự thật.
 
HOÀN CHÍNH VĂN
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận