Chương 98: Có thể giết cậu!
Nhân lúc cậu đi chơi bóng rổ trên sân tập, Lâm Ấm cầm sách giả vờ tới thư viện rồi nhanh chóng tiến vào văn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy Dương không ở văn phòng, cái cốc trên bàn còn bốc hơi nóng chứng minh là vừa mới ra ngoài, cô nhanh chóng tiến lên mở ngăn kéo lấy tư liệu sinh viên ra, tìm kiếm và đọc lướt thật nhanh, tìm thấy thông tin và số điện thoại ba mẹ mình rồi ghi lại thành công.
Sau đó là tìm một cái điện thoại, có thể giết cậu, cũng có thể giải thoát cho mình.
Vì để không gây hoài nghi, cô chuẩn bị tới trước thư viện, lúc đi ngang qua nhà kho thể dục, bỗng nhiên bên trong có một cái tay vươn ra giữ cổ cô rồi kéo mạnh vào trong.
Bất ngờ bị kéo vào rồi ngã ngồi trên mặt đất, cô nhìn thấy người trước mặt rồi cười lạnh.
"Đến tìm tôi làm gì? Tôi và cậu có quan hệ gì à?"
Viên Thanh hừ một tiếng rồi ngồi xổm xuống: "Cậu và Hà Trạch Thành có quan hệ gì?"
Lâm Ấm nhíu mày: "Cậu hỏi câu này để làm gì?"
"Chỉ là muốn biết thôi, cậu nói hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta cười kiêu ngạo rồi lập tức lấy ra một con dao nhỏ từ túi sau, huơ huơ ở trước mặt cô.
Lâm Ấm nhìn mũi dao màu bạc chằm chằm rồi lại nhìn cô ta, nhếch miệng cười ra tiếng.
"Cậu cảm thấy tôi và cậu ta là quan hệ gì?"
Viên Thanh ghét nhất vẻ mặt này như thể cái gì cũng không quan trọng.
"Để tôi đoán xem, bạn tình? Tình nhân? Bao nuôi?"
"Suy nghĩ của cậu phong phú thật, cậu biết những quan hệ này từ đâu?"
"Tôi nhìn thấy các cậu đi ra từ trong rừng nhỏ!" Cô ta gần như nghiến răng nói từng chữ một.
Lâm Ấm giật mình: "Hóa ra tên biến thái nghe lén là cậu à, không đơn giản nha, vậy cậu nghe hết rồi à?"
"Tôi chẳng có hứng thú nghe lén các người làm tình! Cậu nói cho tôi biết, các người là quan hệ gì?" Cô ta siết chặt con dao trong tay, có thể thấy rất tức giận.
"À, còn chưa nghe được sao?" Lâm Ấm chậm rãi đứng dậy, lần này đổi lại là cô nhìn cô ta từ trên cao: "Vậy cậu biết chúng tôi nói chuyện gì không?"
Khóe mắt cô ta giật giật: "Sao? Cậu muốn khoe khoang với tôi tư thế lúc cậu và cậu ta làm tình hay là..."
"Đừng ghét tôi nhé, tôi nói thật cho cậu biết, cậu bị Tào Ninh Phong chuốc thuốc cưỡng dâm, cậu biết không?"
Cô nhìn thấy cô ta cười ra tiếng: "Cậu nói linh tinh gì đấy?"
"Ồ, thật sự không biết sao?"
Viên Thanh chuẩn bị đứng dậy thì Lâm Ấm bỗng giơ chân lên đạp một cái lên vai cô ta làm cô ta ngã mạnh xuống đất.
"Đm cậu làm gì đấy?"
Lâm Ấm tiến lên giẫm mạnh lên cổ tay cô ta, tiếng thét chói tai nhói màng nhĩ vang lên, thành công làm cô ta thả con dao trong tay ra. Cô lập tức ngồi xuống cầm lấy gác lên cổ cô ta, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
"Không biết nhỉ, tôi nói cho cậu biết, chuyện này là chính miệng Hà Trạch Thành nói cho tôi biết, còn cậu tin hay không thì tôi mặc kệ."
"Đm! Bỏ ra... cho tôi!" Cô ta nổi giận trừng mắt với cô, hai mắt đỏ bừng như sắp phun ra lửa.
Cô vung con dao trong tay, học bộ dạng Mao Ương trước đó, con dao xoay tròn rất nhanh giữa ngón tay, nở nụ cười xinh đẹp với cô ta.
"Muốn trách thì trách cậu quá ngu, cầm dao tới khiêu khích tôi, không xem đối thủ của cậu lợi hại cỡ nào sao?"
"Cậu..."
"Sao vậy? Cho rằng tôi là người hiền lành không hiểu chuyện à? Tôi cũng biết chút kỹ năng y khoa đấy, đâm cậu tám mươi tám nhát, không nhát nào nguy hiểm tới tính mạng rồi để cậu chết vì mất quá nhiều máu thấy thế nào?"
Ánh mắt dần dần hoảng sợ nói cho cô biết, cô uy hiếp thành công.
"Đừng đừng! Cậu cậu thả tôi ra... tôi không làm phiền cậu, cậu thả tôi ra!"
Cô chìa tay ra trước mặt cô ta: "Đưa điện thoại cho tôi."
Viên Thanh run rẩy lấy điện thoại ra đưa cho cô.
"Mật mã."
"1126."
Lâm Ấm liếm liếm khóe môi, mở màn hình ra rồi không uổng phí thời gian bấm dãy số của mẹ để bên tai.
Tắt máy, gọi rất nhiều lần đều là tắt máy, ba của cô cũng vậy.
Bực bội nhíu mày nhưng đã chẳng cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, nơi bọn họ đi đều là quốc xa xa xôi không gọi tên nổi, tắt máy cũng là bình thường.
Nhìn người dưới thân không ngừng run rẩy, cô hừ lạnh rồi bấm dãy số trên tờ giấy nọ.
Chẳng mấy bao lâu đã gọi được, bên kia truyền tới tiếng nói quen thuộc, môi đỏ cong lên cao hơn, bộ dạng tự tin cực kỳ dữ tợn làm cho Viên Thanh càng nhìn càng sợ hãi.
...
Lúc Hà Trạch Thành tìm thấy cô thì cô đang đi vào cửa lớn thư viện, trong mắt cậu lộ ra vẻ không vui, sải bước đi tới túm cổ tay cô kéo ra khỏi thư viện, sức lực đã biểu hiện sự phẫn nộ của cậu.
"Đi đâu?"
Lại nữa rồi, cơn phẫn nộ không khống chế nổi lửa giận, ở trong mắt cậu toát ra vẻ ngông cuồng.
Lâm Ấm bình tĩnh cười với cậu: "Đi tìm điện thoại công cộng gọi điện cho ba mẹ thôi."
Hà Trạch Thành nghiến răng, tức giận tới nỗi hô hấp run rẩy, sức lực trên tay cũng càng lúc càng lớn gần như muốn bóp nát cổ tay cô.
Lâm Ấm không chịu nổi túm tay cậu nhưng chẳng có tác dụng.
"Em muốn gọi điện cho bọn họ tới vậy sao? Hả?"
"Cậu phát điên cái gì, buông ra..."
Lửa giận vô danh không hiểu nổi, Lâm Ấm đau chảy nước mắt, cậu kéo mạnh cô lại, bóp mạnh mặt cô rồi gằn từng chữ: "Tôi nói cho em biết! Bọn họ chết rồi, ba mẹ em chết rồi biết không! Chết từ một năm trước rồi! Em chỉ có tôi thôi."
Tim cô bất giác đập loạn, nở nụ cười gượng gạo.
"Cậu nói bậy cái gì đấy..."
"À, em cảm thấy tôi đang lừa em à?" Cậu giảm sức lực trên tay, tới gần cô rồi nhìn hai mắt sợ hãi của cô chằm chằm.
"Lúc tôi nằm viện người đàn bà chết tiết kia đã điều tra em, tìm ra thông tin cá nhân của em rất rõ ràng. Ba mẹ em một năm trước chết rồi, chết ở trong chiến loạn. Bởi vì không liên lạc được với em nên cũng không biết hài cốt bị ném ở nơi nào. Nếu em không tin tôi thì có thể tự mình điều tra! Hoặc là tôi điều tra giúp em!"
Mỗi một câu chữ của cậu đều đâm vào trái tim cô.
Kinh hoàng, sợ hãi, bất lực, lúng túng, khổ sở, ... tất cả tâm trạng bộc phát trong nháy mắt, cô gần như sụp đổ.
Hà Trạch Thành cắn chặt môi cô, có biết vừa rồi vào khoảnh khắc cậu phát hiện ra không thấy cô, tâm trạng cậu căng thẳng cỡ nào không? Suýt chút nữa tưởng rằng mất đi cô rồi.
Chưa... may là vẫn chưa!
Cô sẽ không rời khỏi cậu, tuyệt đối sẽ không, tương lai của cô chỉ có cậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...