Chương 8: Hôn lễ (2)
Vừa mới kết hôn mà ông xã đã chết, đây là chuyện gì vậy?
Cô căn bản không phải tới để “xung hỉ”, mà là tới để “hành thích” thì đúng hơn…
Cho nên, đã nói là tập tục phong kiến mê tín không đáng tin, bị bệnh thì phải vào bệnh viện trị.
Nhưng rốt cuộc Quý Nghiêm Diệp này bị bệnh gì, lúc trước nhìn anh vẫn còn tốt lắm mà, sao bây giờ nói chết liền chết luôn?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Nguyễn Cẩm miên man suy nghĩ, một mặt cảm thấy tiếc hận, một mặt lại là khiếp sợ, cảm xúc như ngồi tàu lượn siêu tốc, cũng không chú ý tới tình hình của Luật sư Tưởng.
Không biết luật sư Tưởng bị sặc nước miếng hay như thế nào, mà đang yên đang lành lại ho khan mãnh liệt, cả khuôn mặt đỏ bừng, dừng không dừng được, cuối cùng phải cong eo xuống.
Tất nhiên là không thể nói chuyện được rồi.
Nguyễn Cẩm liền hỏi anh ta: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Anh có thể nói kĩ càng và tỉ mỉ cho tôi được không? Tốt xấu gì tôi cũng đã đăng kí kết hôn, và tổ chức hôn lễ với anh ấy, ngay cả quyền được biết cũng không có sao?”
Cảm thấy bản thân quá hùng hổ dọa người, liền nhẹ giọng lại một chút.
“Anh không nói lời nào, liền chứng minh bên trong có gì đó khuất tất đúng không? Người nhà họ Quý khinh người quá đáng, Quý Nghiêm Diệp đã bị tàn phế rồi, mà bọn họ vẫn coi anh ấy như cái đinh trong mắt! Ngày nào cũng nghĩ cách bày mưu tạo kế để hại chết anh ấy… Bây giờ, bọn họ được như ý nguyện, chắc chắn là đã sử dụng thủ đoạn âm hiểm gì sau lưng rồi!”
Nguyễn Cẩm nói, giọng điệu bi phẫn: “Luật sư Tưởng, nếu anh là một người có tình có nghĩa, thì anh nên thay Quý tiên sinh của các anh đòi lại công bằng, thu thập chứng cứ về việc người nhà họ Quý cố tình mưu hại anh ấy, để lôi họ lên tòa. Còn tôi, là vợ hợp pháp của anh ấy, tôi cũng sẽ sóng vai chiến đấu với các anh!”
Cả đầu óc cô đều tràn ngập cốt truyện hào môn tranh đấu, Nguyễn Cẩm càng nói càng thấy mình có lí, giọng nói cô trầm thấp, cuối cùng tổng kết lại một câu.
“Vậy thì, tôi sẽ không tính là được hưởng không di sản của anh ấy, anh nói có đúng không? Làm người, quan trọng nhất là phải có lương tâm.”
Cơn ho khan của luật sư Tưởng cuối cùng cũng bớt bớt lại, anh ta hít hai hơi thật sâu, rồi nói: “Nguyễn tiểu thư, cô đừng…”
Nói chưa xong mà đã liên tục xua tay.
Trong nháy mắt, Nguyễn Cẩm hiểu rõ, gật đầu nói nhỏ: “Tôi hiểu tôi hiểu, anh bảo tôi đừng nói nữa đúng không? Sợ có người theo dõi trong phòng này sao? Vậy chúng ta… đi ra ngoài nói nhé?”
Cuối cùng luật sư Tưởng cũng có thể thở đều đều: “Nguyễn tiểu thư, xin cô đừng nói linh tinh nữa!”
“Tôi nói linh tinh bao giờ?” Nguyễn Cẩm không thể hiểu được.
Cô phản ứng lại rất nhanh, mắt sáng rực lên, kinh hỉ* nói: “Quý Nghiêm Diệp chưa chết sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng.
Luật sư Tưởng nhẹ nhàng thở ra: “Đúng vậy, sao Quý tiên sinh có thể “xảy ra chuyện” được chứ? Xin Nguyễn tiểu thư nói năng cẩn thận.”
Lá gan của anh ta không to như Nguyễn Cẩm, ngay cả từ “chết” cũng không kiêng dè gì mà nói ngon ơ, lúc nãy ho khan, nước mắt cũng chảy ra ròng ròng, anh ta liền vội vàng lấy khăn giấy ra lau.
Lại vừa ngẩng đầu lên, thì đối diện Nguyễn Cẩm đang lắc lắc đầu nhìn anh ta.
Cho rằng người này lại định làm chuyện xấu gì, luật sư Tưởng vội vàng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô định làm…”
Mặt Nguyễn Cẩm không cảm xúc mà chỉ chỉ bức tượng kia: “Vậy đây là có chuyện gì?”
Luật sư Tưởng xoa xoa mồ hôi lạnh: “Có lẽ là do thân thể Quý tiên sinh quá suy yếu, cho nên không thể đến đây được?”
Nguyễn Cẩm cạn lời: “Anh đang hỏi tôi sao? Sao tôi biết được! Thân thể anh ấy suy yếu, vậy tới phòng tân hôn này nằm là được. Tôi cũng đâu hành hạ anh ấy, mà ngay cả hôn lễ cũng vắng mặt, đây cũng quá không tôn trọng tôi rồi!”
Trong lòng cô rất tức giận, trực tiếp hỏi: “Quý Nghiêm Diệp bây giờ đang ở đâu? Tôi đi tìm anh ta! Đừng dong dài, tôi chỉ muốn quan tâm tình trạng sức khỏe của anh ấy thôi. Ngay cả chuyện này cũng không được sao?”
Luật sư Tưởng thấy cô như thế, cũng đành bất đắc dĩ nói: “Ngài đi ra khỏi sân này, xuyên qua ba đoạn hành lang gấp khúc, đi qua cổng ánh trăng tò vò, cuối cùng là sân của Quý tiên sinh, ngài ấy đang một mình ở đó.”
Trước khi đi, Nguyễn Cẩm còn không quên ăn ba miếng thịt viên chua ngọt, hỉ phục trên người cô quá mức rườm rà, cô liền nhét vạt áo long phượng kia vào dưới váy, xáy góc váy bước đi vội vàng.
Luật sư Tưởng ở sau gãi gãi đầu, không đi cùng.
….……
Một cái sân rất lớn, trên mặt đất lát bằng đá xanh không nhiễm một hạt bụi, mấy cây ăn quả được trồng ven tường, cành cây trụi lủi đang nhú lên những mầm non xanh mơn mởn, đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Bốn phía im ắng, bởi vì là cái sân sau cùng, cho nên âm thanh ồn ào của sân trước không thể truyền đến được, thỉnh thoảng mới có chú chim bay ngang qua trên bầu trời, đập cánh phát ra âm thanh nho nhỏ.
Nguyễn Cẩm đứng yên ở giữa sân rất lâu, trong lòng suy đoán xem rốt cuộc Quý Nghiêm Diệp ở chỗ nào. Quá nhiều phòng ở, nhìn từ bên ngoài thì lại giống nhau như đúc.
Khoảng năm phút sau.
Trong phòng bên trái truyền ra tiếng nhạc cụ thanh u và tiếng ngâm tụng, như là đang tụng kinh niệm Phật vậy. Giọng điệu mơ hồ, cũng không thể nghe rõ nội dung cụ thể.
Do dự một lát, Nguyễn Cẩm mới đi lên đẩy cửa phòng kia ra.
Tiếng tụng kinh như một cơn sóng thần dâng lên, đột nhiên ập vào trước mặt cô.
Cho tới rất nhiều năm sau, Nguyễn Cẩm cũng vẫn không thể quên được cảnh tượng này, vẫn luôn nhớ như in thời khắc này. Nó giống như tính cách Quý Nghiêm Diệp, tình cảnh này có rất nhiều nguyên tố hỗn tạp.
Siêu thoát và thế tục, ồn ào và lặng lẽ, ánh sáng và bóng tối, hy vọng và tuyệt vọng, ốm đau và khỏe mạnh, tất cả hòa trộn lại với nhau, vừa mâu thuẫn, quái dị, lại vừa hài hòa, hòa hợp.
Ba nén hương đang yên lặng cháy, mùi hương nồng đậm, không có gió nên tụ lại một chỗ, mông lung, âm thanh trong loa tụng kinh vẫn còn tiếp tục, tiếp theo đang phát một bài hát Phật “Thuyền xuống nước”----
“Cứu khổ Thiên Tôn diệu khó cầu, khoác thân hà y nhiều lần kiếp tu.
Ngũ sắc tường vân sinh dưới chân, chín đầu sư tử nói trước du.
Vu trung cam lộ thường xuyên sái, trong tay dương liễu bất kể thu.
Ngàn chỗ thỉnh sư ngàn chỗ hàng, bể tình trường làm độ người thuyền.
Hương cung cấp nuôi dưỡng, thập phương cứu khổ Thiên Tôn.”
Giọng điệu trang nghiêm, làm người ta nghe đến mê mẩn.
Quý Nghiêm Diệp cởi trần, bên dưới mặc quần vận động màu đen, lộ ra vòng eo săn chắc, cơ bụng mạnh mẽ. Anh đang ngồi trên xe lăn, vươn người lên, từ từ cầm chặt thanh xà trên đầu, rèn luyện lực cánh tay và lực eo lưng.
Tiếng tụng kinh đinh tai nhức óc, lấp đầy căn phòng góc cạnh. Trong khi âm thanh đang bủa vây lấy mình, người đàn ông khép hờ hai mắt, biểu cảm trầm tĩnh, mồ hôi trên trán anh khẽ rơi, chuỗi ngọc trên cổ tay lại va chạm vào thanh xà. Động tĩnh đan xen, tôn nhau gấp bội.
Khung cửa sổ bên trái thoáng mở ra một khe hở nhỏ, hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, nên đứng trong sân có thể nghe thấy âm thanh trong phòng, là do nguyên nhân này.
Hẳn là anh đã rèn luyện rất lâu.
Mùi hương đã tiêu tán rất nhiều, cổ họng Nguyễn Cẩm lại hơi ngưa ngứa. Cô ức chế cơn ho khan, bỗng nhiên lại cảm thấy, có lẽ bản thân không nên tới nơi này.
Nhưng bộ dáng lúc này quá quyến rũ, cô không khống chế được hai mắt của mình.
Cuối cùng, khi anh quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Nguyễn Cẩm trợn mắt.
Vẻ mặt anh không có bất kì cảm xúc gì, con ngươi tối màu như một dòng nước lẳng lặng chảy, bình tĩnh mà chăm chú nhìn cô.
Âm nhạc vẫn vang lên, vẫn là tiếng tụng kinh không ngớt, nắng đầu hạ trải xuống mặt đất, trong căn phòng trống trải mà mênh mông này, thoạt nhìn có chút cô độc.
Nguyễn Cẩm hơi xấu hổ: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi, tôi…”
Nhưng sau khi há miệng cô mới phát hiện bản thân không thể nghe thấy tiếng mình nói, là do tiếng loa quá lớn, che lấp hết các âm thanh khác.
Nguyễn Cẩm đành phải gân cổ lên nói: “Tôi nói--- thật ngại quá, đã quấy rầy rồi--- anh tiếp tục đi---”
Quý Nghiêm Diệp cầm điều khiển từ xa, ấn một chút, tiếng tụng kinh nháy mắt liền biến mất, trong phòng chỉ quanh quẩn tiếng cô hô to.
Nguyễn Cẩm: “…”
Sao thời điểm cái loa này tắt lại trùng hợp như vậy chứ…
Không khí quái đản vừa rồi như biến mất, người đàn ông như trở về thế tục, biểu cảm không để ý cái gì.
….….
“Tôi nói là, anh cứ tiếp tục rèn luyện đi, tôi đi luôn đây.” Nguyễn Cẩm nói với âm lượng như bình thường.
Người đàn ông không tỏ ý kiến gì, bình tĩnh rời mắt.
Xe lăn nhẹ nhàng đi lên trước một đoạn, anh giơ tay lấy khăn lông đang treo, tùy ý lau mồ hôi, vắt lên người, quay đầu ngoắc ngoắc tay với cô.
“Gọi tôi sao?” Nguyễn Cẩm dùng ngón tay chỉ chỉ mình.
“Ừ.” Giọng anh hơi khàn, lười biếng không muốn nhiều lời.
Cũng không biết người này muốn làm gì, Nguyễn Cẩm đành phải đi lên trước hai bước, đứng bất động tại đó.
Biểu hiện cực kì cẩn thận.
Sau đó, cô liền trơ mắt nhìn xe lăn Quý Nghiêm Diệp di chuyển, từ từ tới trước mặt cô.
Thân hình anh cao lớn, dù là đang ngồi, nhưng cũng không thấp hơn cô bao nhiêu.
Khăn lông vắt trên vai che gần hết cơ ngực của anh. Anh duỗi tay tới, dùng đầy ngón tay chỉnh sửa vạt áo trên người cô, thả xuống như bình thường.
Nguyễn Cẩm: “…”
Ý gì đây? Hôn lễ lúc nãy không muốn đi, sao bây giờ lại bắt đầu động tay động chân?
Cô khiếp sợ, phản ứng nhanh chóng mà lắc người ra sau.
Cánh tay bị bàn tay to lớn của Quý Nghiêm Diệp túm chặt, không chạy được…
Cô lắp bắp nói: “Anh anh anh, anh muốn làm gì?”
Người đàn ông thu mắt, hàng mi dài buông xuống, cũng không trả lời.
Cánh tay anh rất đẹp, đường cong cơ bắp rõ ràng. Nhưng chính đôi tay dũng mãnh này lại đang nghiêm túc sửa sang lại váy áo lộn xộn cho cô.
Ghét bỏ sự vướng víu của trang phục, nên Nguyễn Cẩm liền nhét vạt áo long phượng vào cạp váy. Quý Nghiêm Diệp từ từ bỏ xuống giúp cô, không đụng chạm linh tinh gì, từ từ làm phẳng nếp uốn.
Vạt áo đỏ phía trước rất dài, trên mặt cùng chỉ vàng thuê những hoa văn phức tạp. Nguyễn Cẩm nện bước đi đường quá nhanh, nên lúc này đã sớm bị vắt vẻo ở sau.
Anh cũng thay cô chỉnh lại, ngón tay thon dài linh hoạt buộc ngọc bội tơ hồng bên hông cô, cố định chặt chẽ trên eo ở váy cô.
… Như một người cha già đang sửa sang lại váy áo cho cô con gái nhỏ không biết tự chăm sóc bản thân vậy.
Tai Nguyễn Cẩm hơi nóng lên, cô giơ tay nhéo nhéo.
Khí thế đã biến mất từ lâu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có phải anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không?”
Cuối cùng, Quý Nghiêm Diệp đánh giá quần áo của cô, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra một chút, lúc này mới hơi lui xe lăn ra phía sau.
Anh tựa người vào ghế ngồi, cũng không phủ nhận: “Có một chút, trong tình huống bình thường còn có thể chịu đựng được, ngoại trừ như cô vậy.”
Nguyễn Cẩm không phục: “Tôi thế này thì làm sao?”
Quý Nghiêm Diệp đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần: “Có sự chênh lệch nhất định với người bình thường.”
Đây là đang mắng người trắng trợn, Nguyễn Cẩm trừng mắt, trong lòng nhanh chóng tìm từ.
Nhưng cô còn chưa kịp phản bác, Quý Nghiêm Diệp đã nói tiếp.
Ngón tay từ từ gõ lên tay vịn xe lăn, giọng điệu tùy ý: “Thật xin lỗi, để cô một mình ở phòng tân hôn, là tôi sai.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô vốn mang khí thế hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tới đây tranh cãi với anh, kết quả là lại bị anh ra tay trước. Trong nháy mắt, cô không còn cảm giác gì cả, như một cây gậy gộc đánh vào đậu hủ, vừa nghẹn khuất, lại vừa buồn bực.
Cũng không biết nên tìm ai nói lí lẽ nữa!
Qua nửa ngày, cô mới loát được ý nghĩ phản kháng: “Vậy anh nói cho tôi biết, vì sao anh lại để tôi một mình ở phòng tân hôn? Còn lấy một bức tượng để lừa tôi.”
“Lúc đầu, thân thể tôi hôm nay rất suy yếu.” Quý Nghiêm Diệp nhướng mày, nghiêm mặt nói. “Suy yếu tới mức không xuống giường được.”
“Vậy sau đó thì sao?” Nguyễn Cẩm vừa thấy biểu cảm này của anh, liền biết người này chuẩn bị nói hươu nói vượn.
Quả nhiên, người đàn ông lại nghiêm túc nói: “Sau đó, vừa thấy cô lại đây, lại liền khôi phục như kì tích.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Được rồi, miệng mọc trên người người ta, thích nói thế nào thì nói thế ấy, dù sao cô cũng không còn tâm trạng để truy cứu nữa.
Trong đầu cô còn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, muốn hỏi anh vì sao lại vừa luyện tập vừa nghe tụng kinh, vì sao trên người lại có nhiều tính chất mâu thuẫn như vậy.
Nhưng lại cảm thấy chưa chắc người ta đã chịu trả lời.
Trên người người đàn ông này cất giấu quá nhiều bí mật, mà hiện tại, rõ ràng là cô còn chưa có tư cách biết.
Nguyễn Cẩm bỗng nhiên cảm thấy hơi mất mất, giọng điệu cũng ỉu xìu: “Thương lượng với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Quý Nghiêm Diệp hỏi.
“Chính là chuyện về hôn lễ hôm nay. Hai người chúng ta đều không ở phòng tân hôn, nhỡ có người nào đi nháo động phòng gì đó, bị phát hiện thì không tốt.”
“Ừ.”
Nguyễn Cẩm lại thử nói: “Hay là anh cũng làm cho tôi một bức tượng đi? Cao khoảng 1m7, ảnh chụp thì chút nữa tôi gửi qua Wechat cho anh. Cố gắng làm mặt tôi đẹp một chút, gọt cằm gọn vào.”
Khi nói chuyện, lúm đồng tiền bên má của cô gái nhỏ như ẩn như hiện, đôi mắt sáng lấp lánh, trông rất thông minh.
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng: “Được thôi.”
Anh lại chỉ chỉ bên ngoài: “Nhìn thấy căn phòng bên cạnh kia không?”
“Có.” Nguyễn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
Hiếm khi Quý Nghiêm Diệp kiên nhẫn: “Đó sẽ là nơi cô ở sau này. Hành lí đã bỏ vào cho cô, ngoại trừ lúc bốn giờ chiều có nhân viên tới quét dọn vệ sinh, thì bình thường, ở đây chỉ có hai chúng ta, cô có thể tự do hoạt động.”
….…..
Lúc đầu, Nguyễn Cẩm cho rằng, sau khi bản thân mình vào Quý trạch là phải ở chung với Quý Nghiêm Diệp.
Hiện tại, người đàn ông sắp xếp cho cô một chỗ ở riêng, chắc chắn là cô rất vui vẻ, huống chi còn có cái sân lớn như vậy nữa.
Sao khi vào nhà, cô đánh giá khắp nơi, phát hiện bố cục ở đây cũng không khác nhà chính lắm, đều bày biện các đồ dùng cổ xưa, trên án kỉ để bình sứ trắng, cắm một bó hoa nhỏ màu trắng, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Cô nhìn khắp nơi, thích ứng một lát, rồi bắt đầu sắp xếp hành lí của mình--- treo quần áo vào tủ, phía dưới để túi hương mùi hoa nhài, vừa thơm vừa có thể hút ẩm, sách vở thì để lên kệ sách.
Trên bàn sách thì để laptop, khi gõ chữ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy núi giả và ao cá, dưới ánh mặt trời, ảnh ngược của cây cối in bóng xuống ao, thong thả lay động theo gió.
Khắp nơi đều yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được.
An nhàn, thoải mái, cũng không cần phải lo lắng có ai tới quấy rầy, đúng là hoàn cảnh tốt để gõ chữ mà.
Nguyễn Cẩm đắm chìm trong bầu không khí tuyệt vời này, không hề để ý tới thời gian đã trôi đi.
4 giờ chiều, một người đàn ông cầm dụng cụ dọn dẹp đang chậm chạp đi ra cổng ánh trăng tò vò bên kia. Dáng người người này khá tốt, vừa cao lớn vừa mạnh mẽ, như một bức tượng sừng sững. Nhưng lại che chắn kín mít, đội mũ và khẩu trang, trên người mặc đồng phục vệ sinh thống nhất.
Ngay từ đầu, Nguyễn Cẩm không hề để ý, nhưng sau đó, cô phát hiện, nhân viên dọn vệ sinh này có hơi… sai sai?
Không chỉ tư thế dọn dẹp rất gượng gạo, mà còn thường xuyên ngó qua cửa sổ hướng cô, như là đang nhìn trộm cái gì đó, rồi dùng cán chổi gõ nhẹ lên mái cửa sổ theo tiếu tấu.
Đầu năm nay, tội phạm rình coi còn có ám hiệu sao?
Đầu tiên là Nguyễn Cẩm nghi hoặc, sau khi thấy rõ hai mắt của người đàn ông dưới vành nón, mới hơi ngây ngốc.
Không thể nào… Tần Tử Ngự???
…...
Sau khi Nguyễn Cẩm đi ra khỏi cửa phòng, liền thấy Tần Tử Ngự đang thập thò đứng dưới chân tường.
Sau khi thấy cô, đôi mắt anh ta liền sáng lên, giơ tay ném một bao quần áo cho cô.
Giọng điệu hấp tấp: “Cẩm Cẩm, em thay nhanh lên, anh đưa em đi ra ngoài!”
Rất giống đang bí mật hành động gì đó.
… Người này xem phim truyền hình nhiều quá à?
Cúi đầu nhìn bộ trang phục lao công dúm dó, Nguyễn Cẩm cạn lời tới cực điểm.
“Sao anh lại tới đây? Đi mau đi mau, bị phát hiện thì không thoát được đâu!”
Cô thấp giọng thúc giục vài câu, cũng không khỏi bối rối.
Quý Nghiêm Diệp cũng đang ở đây, nếu như bị anh phát hiện thì có hơi phiền toái.
Nói cách khác, là cô ngại mất mặt.
Từ trước đến nay, Tần Tử Ngự chưa bao giờ biết xem sắc mặt người khác. Lúc này, anh ta lại đang trầm mình trong vòng xoáy tình yêu ảo tưởng của bản thân, khảng khái nói: “Cẩm Cẩm, em xem, dù em có ở nơi nào, thì anh cũng có thể tới cứu em! Cho nên em đừng sợ, dũng cảm đi theo anh đi, anh nhất định ra đưa em ra khỏi hố lửa này.”
Anh ta nói nói, mới chú ý tới ánh mắt Nguyễn Cẩm đang nhìn sau lưng anh ta.
Vì thế, liền theo bản năng mà từ từ quay đầu lại.
Và rồi, ba người, sáu con mắt, ánh mắt đan chéo mà nhìn nhau.
Cảm xúc bên trong cũng khác nhau.
Cửa nhà chính mở ra, Quý Nghiêm Diệp lười biếng dựa nghiêng trên lưng ghế, cũng không biết đã ngồi đó bao lâu.
Liếc Tần Tử Ngự một cái, anh nhướng mày, như là nhớ lại cái gì đó.
Anh suy tư, nói: “Cậu trai trẻ, nhảy Disco trên phần mộ?”
Âm cuối nâng lên, là một câu nghi vấn tiêu chuẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...