Chương 51: Kết thúc chính văn
Nguyễn Cẩm có thể khẳng định chắc chắn rằng, chuyện Ngôn Triệt là con cháu nhà họ Quý, Quý Nghiêm Diệp đã biết từ trước rồi.
Hơn nữa, nói không chừng, lí do tổ chức cuộc tụ hội gia tộc này cũng chỉ vì như thế.
Cái chữ “cún” này, cô còn chẳng thèm nói lại lần hai.
Cô đã thần tượng Ngôn Triệt 5 năm, thần tượng trên cao, lại đột nhiên trở thành “cháu ngoan”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy về sau cô phải làm sao bây giờ?!
Đúng thật là quá rối não, cô buồn bực đến cực điểm, chỉ có để trút giận lên Quý Nghiêm Diệp.
Duỗi tay véo cánh tay người đàn ông.
Không véo được.
Sao cơ bắp người này lại rắn chắc vậy chứ?!
Cuối cùng, Quý Nghiêm Diệp đành phải an ủi cô.
Xua xua tay, ra hiệu cho lão Lưu ra ngoài canh giữ, anh mới cười nói: “Lần này là anh Cửu không đúng, anh Cửu xin lỗi em.”
Có ai xin lỗi mà cười nhăn răng như anh không?!
Cô càng uất ức hơn: “Anh nói đi, có phải anh cố tình tổ chức cuộc tụ họp gia tộc này để trêu em không?”
“Cũng không đến mức đó.” Anh liền lắc đầu.
Thong thả, ung dung, anh nói tiếp: “Cùng lắm cũng chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Mệt anh còn có thể nói ra mấy lời “đúng tình hợp lí” này.
Thấy cô gái nhỏ bị trêu đến cạn lời, Quý Nghiêm Diệp mới nhàn nhạt giải thích: “Con cháu nhà họ Quý rất đông, Quý Triệt này lại còn là bề dưới. Lúc trước anh không quá để tâm đến nó, cũng không nhớ được bộ dạng của nó.”
“Rõ ràng là anh Triệt cực kì đẹp trai.” Nguyễn Cẩm nhỏ giọng lẩm bẩm. “Sao có người lại không nhớ được bộ dạng của anh ấy cơ chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng làm loạn bối phận.” Quý Nghiêm Diệp “thân thiện” nhắc nhở.
Nguyễn Cẩm “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới anh.
Anh cũng không để ý: “Còn cuộc tụ hội này, đã được lên kế hoạch từ sớm rồi. Ngày chúng ta kết hôn, Quý Triệt cũng tới tham gia, nên tất nhiên là nó đã nhận ra em. Mấy hôm trước, thằng bé cũng chủ động liên hệ với anh, muốn xác nhận lại xem biên kịch phim mới có phải là em hay không, nói là để chuẩn bị sẵn sàng trước, để tránh mạo phạm em.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Đây là chuyện gì vậy chứ?!
Sự thật đã chứng minh, tác dụng của ám thị tâm lí vẫn rất lớn.
Bởi vì Quý Nghiêm Diệp luôn nhắc nhở cô phải chú ý bối phận, nên hiện tại, khi cô nhớ tới Ngôn Triệt, thì trong đầu cũng chỉ hiện lên duy nhất hai chữ “cháu ngoan” này. Ánh mắt liền bất giác hiền từ hơn rất nhiều.
Đu idol đã là chuyện không thể rồi.
Nghĩ đến việc về sau, mỗi lần gặp mặt là bản thân lại phải như một cụ bà yêu chiều chắt trai, cô liền phát điên mất.
Ủ rũ nâng mắt nhìn Quý Nghiêm Diệp, cô chất vấn: “Dù là thế, nhưng tại sao anh không nói sớm cho em biết?!”
Người đàn ông cực kì hối lỗi: “Bởi vì em không hỏi.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô cũng đâu biết trước, hỏi kiểu gì chứ?!
Lúc sau, yến hội vẫn được tiến hành theo lẽ thường, nhưng được cái đồ ăn thức uống lại rất phong phú.
Có người đi tới báo cáo tình hình, Quý Nghiêm Diệp vừa trao đổi với anh ta, vừa không ngừng bóc vỏ tôm với tốc độ trung bình là khoảng mười mấy giây một con, tất cả đều được đặt trong đĩa của Nguyễn Cẩm.
Sau khi cô được cho ăn, thì tâm trạng liền trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thịt tôm tươi ngon, cô ăn liên tiếp mười mấy con, đôi mắt đều nheo lại vì sung sướng.
Một lát sau, Quý Nghiêm Diệp lau tay, cúi đầu hỏi cô: “Còn giận anh Cửu không?”
Nguyễn Cẩm phồng mang trợn má, không trả lời.
Người đàn ông lại lột thêm một con cua.
Thịt cua và gạch cua được giữ nguyên bên trong mai cua, chỉnh tề đặt trước mặt cô.
“Bây giờ còn tức giận không?”
“... Không giận.” Cô không có cốt khí mà trả lời.
Thật ra, cẩn thận nghĩ lại, chuyện cô trở thành bề trên của Ngôn Triệt cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất thì cô lại có thêm cơ hồi gần gũi với thần tượng, những lần họp gia tộc sau còn có thể cùng ăn cơm chung, muốn xin chữ kí lại càng đơn giản.
3 giờ sáng mới ngủ, cô căng da bụng liền trùng da mắt.
Lúc này, yến tiệc gia tộc cũng đã kết thúc, Quý Nghiêm Diệp và người bên cạnh nói vài câu, rồi đưa cô về hậu viện nghỉ ngơi trước.
Vốn là cô đã ngủ rồi, nhưng người đàn ông lại kiên trì hôn cô không ngừng, đánh thức cô dậy.
Anh thấp giọng dỗ dành: “Kim Kim, trả lời một câu hỏi của anh Cửu trước, trả lời xong anh liền để cho em ngủ.”
“Cái gì vậy?” Cô mất kiên nhẫn mà bỏ cánh tay xuống.
Lại nghe thấy anh dịu dàng hỏi: “Cảnh tượng cầu hôn lí tưởng của em là thế nào?”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, là thời khắc dễ nói thật nhất, bởi vì tiềm thức đang lên ngôi, chủ trì đại não.
Nguyễn Cẩm liền nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em thích… cảnh tượng cầu hôn cực kì náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt.”
Yêu cầu này hơi rộng, cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Quý Nghiêm Diệp sờ sờ tóc cô: “Ngủ đi.”
….…
Quý Nghiêm Diệp mới trở lại sảnh ngoài được một lát, thì lão Lưu đã đi đến.
“Quý tiên sinh, ngoài cửa có hai người muốn gặp ngài, đợi được khoảng một tiếng rồi.”
“Là ai?”
“... Là cha mẹ ruột của Nguyễn tiểu thư.” Lão Lưu hơi do dự.
Quý Nghiêm Diệp hất hất cằm, nhàn nhạt nói: “Để bọn họ vào đi.”
Thất lão Lưu chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại gọi người lại: “Sau khi anh đưa hai người họ đi vào, thì lập tức đi tìm luật sư Tưởng, có chuyện cần các anh đi làm.”
Lão Lưu còn tưởng là nhiệm vụ gì quan trọng, nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Thời điểm hai vợ chồng Úc Thục Lan và Nghiêm Uy đi vào, thì Quý Nghiêm Diệp đang đứng ở giữa nhà.
Anh cũng không mời bọn họ ngồi xuống, thậm chí còn không thèm nói một câu khách sáo.
Chỉ lãnh đạm hỏi: “Tìm tôi để làm gì?”
Hoạt động của công ty mấy năm nay liên tục bị thua lỗ, hai vợ chồng Úc Thục Lan và Nghiêm Uy đã sớm chạy vạy vay mượn khắp nơi. Nhìn thì nhiều tiền lắm của, nhưng cũng chỉ là cái vỏ rỗng bên ngoài mà thôi.
Vốn tưởng là sau khi liên hôn với nhà họ Quý, thì thể nào cũng chiếm được chút lợi nhỏ. Nhưng sự thật là tình trạng công ty lại càng ngày càng khó khăn hơn, các công ty ban đầu hợp tác với bọn họ cũng không muốn dính dáng gì đến họ nữa, hàng hóa tồn đọng trong kho hàng lại chỉ có thể bán cho trạm phế phẩm.
Hơn nữa, không thể liên lạc được Nguyễn Cẩm, hai vợ chồng họ càng nóng nảy, liền chạy đến Quý trạch tìm người.
Úc Thục Lan cười lấy lòng: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là, con rể, ba mẹ tới đây tìm Cẩm Cẩm, rồi cả nhà mình thuận tiện tâm sự một chút luôn.”
Quý Nghiêm Diệp cười lạnh: “Mấy tháng trước cha vợ tôi mới phẫu thuật tim xong, mẹ vợ tôi còn đang chăm sóc ông ấy. Cả hai đều đang tịnh dưỡng tại nhà ở thành phố H, hai người là thứ gì mà dám chạy tới đây giả mạo họ?”
Mặt Úc Thục Lan liền đỏ lên.
Quay đầu nhìn chồng, biết bản thân sẽ không được giúp đỡ gì, nên đành phải miễn cưỡng cười nói: “Con rể, có thể là con hơi hiểu lầm một chút. Ba mẹ là ba mẹ ruột của Cẩm Cẩm, về pháp lí thì ba mẹ mới là người thân nhất của con bé…”
Quý Nghiêm Diệp lại không muốn nói nhảm nhiều với bọn họ.
Ngồi xuống ghế chủ tọa bên cạnh, khí tràng quanh thân anh lạnh như băng, làm người ta tự giác cảm thấy sợ hãi.
“Trước khi kết hôn với Kim Kim, tôi cũng đã điều tra rõ ràng về lai lịch, bối cảnh của cô ấy. Bởi vậy, các người đừng hòng gặp người sang bắt quàng làm họ. Là cha mẹ ruột của cô ấy thì sao? Nếu mười lăm năm trước các người đã từ bỏ quyền nuôi cô ấy, thì từ đó về sau, các người đã không còn quan hệ gì với cô ấy nữa cả.”
Lúc này, Nghiêm Uy cũng đã mất kiên nhẫn.
Ông ta cho rằng việc cúi đầu cầu xin người khác rất mất mặt, nên chỉ bảo vợ mình lên tiếng, còn bản thân chỉ lạnh mặt làm đại gia.
Nhưng lời Quý Nghiêm Diệp nói lại làm “tổn thương lòng tự trọng” của ông ta.
Ông ta liền vịn cái cớ bề trên, giận dữ nói: “Từ xưa đến nay, người Trung Quốc luôn chú trọng chữ “hiếu”. Tuy nhà họ Quý lợi hại, nhưng cậu cũng không thể không coi ai ra gì như vậy! Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đều không được phép cãi lại. Nếu không phải do chúng tôi bắc cầu, thì liệu cậu và Nguyễn Cẩm có kết hôn được không?”
Nói như vậy, ông ta lại giận chó đánh mèo: “Còn nữa, con nhỏ Nguyễn Cẩm này đúng là đồ vô lương tâm. Nếu lúc trước tôi gả Thiên Thiên vào đây, thì những chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra được.”
Đợi đến khi phát hiện ánh mắt hung ác của người đàn ông, thì Nghiêm Uy mới lúng túng.
Lui về phía sau vài bước, ông ta nói: “Mắng thì tôi cũng đã mắng rồi, cậu… cậu làm gì được tôi?”
“Tôi chẳng làm gì ông cả, chỉ là muốn nói cho các người một sự thật.” Quý Nghiêm Diệp bấm tay gõ gõ mặt bàn, từ từ nhả từng câu từng chữ ra. “Sau này, cuộc sống của các người sẽ càng ngày càng khó khăn, cho đến khi nợ nần chồng chất, tất cả phải lưu lạc đầu đường xó chợ mới thôi.”
“Cậu…” Nghiêm Uy ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra. “Là mày đang âm thầm phá rối đúng không? Gây sức ép để các công ty khác không muốn hợp tác với bọn tao? Vì sao mày lại độc ác như vậy chứ?!”
“Độc ác còn ở phía sau, các người cứ từ từ hứng chịu đi. Nếu dám đến quấy rầy vợ tôi, kết cục của các người không chỉ là thế này đâu.”
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng là người lương thiện. Chắc các người cũng biết rồi.”
Người đàn ông cao lớn đứng dậy, giọng nói lạnh băng, đi đến gần, từng bước, từng bước một.
Hai vợ chồng Nghiêm Uy và Úc Thục Lan chỉ có thể liên tục lùi ra sau, cuối cùng là hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Quý Nghiêm Diệp tiện tay lấy bật lửa ra, nhưng anh đã cai thuốc, cho nên chỉ cầm trong tay, hất hất cằm, gọi người quay lại.
Anh nói với Úc Thục Lan: “Trở về điều tra đứa con trai riêng của chồng bà đi. Hai đứa con trai song sinh của ông ta sắp học tiểu học rồi. Ông ta không thích bà, tất nhiên là cũng không coi trọng con gái của bà. Chỉ tiếc là đầu óc bà không quá nhanh nhạy, chuyện xảy ra đến nước này, cũng coi như là gieo gió gặt bão.”
Cũng không thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ của Úc Thục Lan.
Anh tiếp tục nhìn về phía Nghiêm Uy: “Còn nữa, đừng có đánh đồng đứa con gái nuôi kia của ông với Kim Kim. Cái gì mà lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, không có tác dụng gì với tôi đâu.”
“Lúc trước, tôi đồng ý đi đăng kí kết hôn, chỉ là vì người kết hôn với tôi là Nguyễn Cẩm thôi.”
….…
Nguyễn Cẩm ngủ một mạch tới chiều mới dậy, rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi đủ, nên cô thoải mái duỗi người.
Quý Nghiêm Diệp đi từ ngoài vào, vỗ vỗ đầu cô: “Mau đi rửa mặt đi.”
Chắc là không yên tâm, nên anh lại đi theo vào, tự mình chải mái tóc ngắn cho cô.
Cúi đầu, cẩn thận đánh giá một lát: “Có muốn thay cái váy khác đẹp hơn không?”
“Vì sao phải thay chứ? Cái váy ngủ này cũng khá ổn mà.” Nguyễn Cẩm khó hiểu hỏi.
“Chút nữa có một bữa tiệc, anh muốn đưa em đi cùng.” Anh nói.
“Lại có tiệc sao?” Cô liền vội vàng chạy tới phòng chứa quần áo.
Trang điểm xinh đẹp xong, lại chạy ra ngoài: “Như vậy được chưa?”
“Ừ, rất xinh đẹp.” Lúc đầu, Quý Nghiêm Diệp là muốn dẫn cô ra ngoài, bỗng nhiên lại dừng lại, cúi đầu, giữ mặt cô, hôn hôn. “Cũng rất đáng yêu.”
Hai người đi đến tiền viện, anh lại không bảo cô lên xe, mà lại che mắt cô từ phía sau: “Kim Kim, đi lên phía trước với anh nha.”
Anh định tạo cho cô một kinh hỉ sao?
Cô cười cười, chờ mong mà từ từ cất bước.
Gió đêm dịu nhẹ, tiếng chim hót vang lên, rồi lại vụt tắt, tiếng vỗ cánh rất nhỏ như tâm cảnh của cô giờ phút này.
Bước qua một cái ngạch cửa, lại thêm một cái, lúc sau, bọn họ đi vào trong phòng.
Sau khi Quý Nghiêm Diệp buông tay ra, cô tròn mắt nhìn khắp nơi. Bốn phía đều bị bóng tối bao phủ, nhưng dần dần, từng ánh nến nho nhỏ từ từ sáng lên, chiếu sáng những khuôn mặt đầy ý cười của mọi người.
Có Tiêu Tình Lãng, có Tô Chanh Chanh, có Tô Yểu, ngay cả Ngôn Triệt cũng có. Mọi người ngồi quanh một cái bàn, ở giữa đặt một chiếc bánh sinh nhật cực lớn.
“Đây là…” Nguyễn Cẩm chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra. “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật em!”
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, nên cô quên béng mất sinh nhật mình!
“Kim Kim, đi thổi nến đi.” Quý Nghiêm Diệp đỡ bả vai cô, để cô đi lên phía trước.
Đã sớm có người đưa mũ sinh nhật cho cô đội lên, trong tiếng ca chúc mừng sinh nhật của mọi người, cô cười cười thổi tắt ngọn nến.
Ánh đèn trong nhà cũng không sáng lên, mà loa lại được bật lên, tiếng nhạc sôi động vang lên, cửa vừa mở ra, lão Lưu và luật sư Tưởng cùng nhau đi vào.
Hai người đều mặc tây trang thẳng thớm, thoạt nhìn cũng không giống bình thường, mặt còn hơi hồng hồng? Như là đang rất thẹn thùng.
Nguyễn Cẩm mở to mắt nhìn hai người họ, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, giây tiếp theo, hai người đàn ông khỏe mạnh nghiêm túc, lại không hẹn mà cùng “feel the beat”… nhảy một bài vũ đạo nóng bỏng (sexy dance).
Đúng, chính là vũ đạo nóng bỏng, nóng đến mức không thể nóng hơn.
Nhưng mà, vũ đạo của bài này, có biên độ động tác rất lớn, thần thái phóng khoáng mà quyến rũ, hơn nữa, động tác của hai người lại vô cùng ăn khớp. Đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nguyễn Cẩm chưa từng thấy hai con người rắn rỏi này nhảy múa bao giờ, nên hiện tại chỉ cảm thấy độ tương phản quá lớn, vừa buồn cười lại vừa nhiệt huyết, làm người ta nhịn không được mà muốn quẩy theo.
Cửa lại từ từ mở ra, một chú chó lớn đen nhánh chạy vào.
Bóng đêm dày đặc, chú chó như hòa vào màn đêm, chỉ có bông hồng đỏ rực rỡ chú ngậm trong miệng là nổi bật nhất.
Khi chạy tới gần cô, nó mới cẩn thận “ẳng ẳng” hai tiếng.
Lại dúi bông hồng kia vào tay cô.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Một ngày sinh nhật thôi, sao lại tổ chức long trọng đến thế?
Cầm hoa hồng, Nguyễn Cẩm ngây ngốc.
Cô quay đầu nhìn về phía Quý Nghiêm Diệp, mới phát hiện anh cũng mặc một bộ tây trang trên người, cà vạt thắt cẩn thận, thân hình người đàn ông cao lớn, khi quỳ một gối xuống đất, áo khoác tây trang màu xám đậm xuất hiện nếp uốn tinh tế.
Ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Anh cười cười, đôi tay mở ra chiếc hộp trang sức màu vàng nho nhỏ, nhẫn kim cương lóe sáng trong màn đêm.
“Kim Kim, kết hôn với anh, được không?”
“Chúng ta cùng nhau xây dựng một tổ ấm, yêu nhau, hiểu nhau, làm bạn cả đời.”
“Anh Cửu sẽ yêu em cả đời, cho tới tận khi anh không còn tồn tại nữa.”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, từng câu từng chữ truyền rõ ràng vào tai.
Mà âm nhạc sống động kia đã dừng lại, chung quanh im ắng, chỉ còn ngọn nến và âm thanh nồng cháy.
“Được.” Cô thấp giọng đồng ý, rồi vươn tay ra.
Nước mắt rưng rưng, cô liều mạng chớp mắt thu về.
“Có náo nhiệt không?” Sau khi Quý Nghiêm Diệp đeo nhẫn vào cho cô, mới đứng dậy.
“Có.” Nguyễn Cẩm gật đầu liên tục, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Rõ ràng là cô gái nhỏ rất vừa lòng.
Quý Nghiêm Diệp liền ra hiệu cho phía sau: “Vậy tiếp tục đi.”
Sau đó, âm nhạc lại vang lên, luật sư Tưởng và lão Lưu tiếp tục biểu diễn văn nghệ chúc mừng.
Biểu cảm của hai người đàn ông đã chết lặng, trong ánh mắt tràn ngập mấy chữ “Thích làm gì thì làm” to đùng.
Dáng nhảy cũng càng ngày càng chuyên nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...