Chương 19: Nắm tay (2)
Sau khi Nguyễn Cẩm nói xong câu đó, thật ra đã ngay lập tức cảm thấy hối hận. Cô cảm thấy mình “chưa được rụt rè cho lắm”.
Nhỡ đâu Quý Nghiêm Diệp người ta không muốn nắm tay thì sao? Nhỡ đâu anh lại từ chối cô ngay lập tức, vậy chẳng phải là cô đang tự vả vào mặt mình sao…
Cô suy nghĩ lung tung, tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, sau đó bắt đầu cảm thấy không tự tin.
Cánh tay rũ xuống, ý muốn giả vờ như không có chuyện gì mà rụt tay lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi tình nhân phía trước vẫn ồn ào---- âm thanh thông báo vang lên, tàu lượn bắt đầu khởi động, những ngọn gió vốn ấm áp nay lại trở nên sắc nhọn, đâm thẳng vào da thịt mỗi người.
Thân mình Quý Nghiêm Diệp bỗng nhiên hơi nghiêng nghiêng.
Lúc trước, người đàn ông vẫn luôn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Khi anh không cười, thì trên người tỏa ra khí tràng cực kì lãnh đạm, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi lại mang theo cảm giác lưu manh không kiềm chế được.
Anh quay đầu lại, căn bản là không hề nhìn cô, rồi lại chuẩn bị tinh thần nắm chặt cổ tay cô, từ từ nắm lấy bàn tay đang muốn rụt lại của cô, “kéo” trở lại.
Không sai, chỉ có thể dùng từ “kéo” để hình dung, tốc độ thong thả, quá trình lại cực kì ái muội.
Không biết là do tập thể hình nhiều, hay học võ công từ cao thủ võ lâm từ nhỏ, ngày ngày luyện tập ném dao phi kiếm, mà những vết chai trên ngón tay anh cực kì nhiều, không hề bóng loáng, mềm mại, mà ngón tay nào cũng hằn đầy vết chai.
Lúc này, mấy ngón tay lại nắm chặt cổ tay cô, giống như có thể làm tổn thương đến làn da cô. Nhưng động tác anh lại vô cùng nhẹ nhàng. Vì vậy, hai thái cực đối lập đã được hình thành, như một người mạnh mẽ rắn rỏi, lại khẽ cúi đầu xuống hôn mu bàn tay cô---- như đang trao cho cô tất cả tình cảm dịu dàng còn sót lại vậy.
Nguyễn Cẩm cũng không biết vì sao bản thân mình lại so sánh với cái này.
Cả người cô như bị lửa thiêu mà nóng hết cả lên, tất cả các giác quan đều tập trung vào cổ tay.
Kéo tay cô tới tay vịn ở giữa hai ghế xong, bàn tay to lớn của Quý Nghiêm Diệp mới mò xuống bên dưới, tự nhiên nắm lấy bàn tay cô. Tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, vừa khô mát lại vừa ấm áp, độ ấm từ tay anh truyền đến, làm cho người ta có cảm giác an toàn lạ thường.
Không biết vì sao, Nguyễn Cẩm bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng nắm tay rồi, vậy chắc anh sẽ có làm ra động tác gì khác đâu nhỉ? Cô lại nghĩ.
Tàu lượn siêu tốc bay vèo vèo trên lộ trình đã vạch sẵn. Theo quỹ đạo chuyển đạo, tay người đàn ông lại từ từ duỗi tay, làm tay cô cũng phải duỗi theo---- khớp xương ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Người này lại đang làm gì nữa vậy?!
Lòng Nguyễn Cẩm lại hồi hộp, tim treo lủng lẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại, lực chú ý của cô hoàn toàn trật đường ray, suy nghĩ phập phồng theo từng cử động nhỏ nhất của anh. Được lắm, nhìn anh làm mấy trò này, còn kích thích hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc.
Xe phóng lên chỗ đường ray cao nhất, tiếng gió sắc nhọn gào thét bên tai, cảm giác đầu nặng chân nhẹ ập đến, cả người như vịt nướng trên giá treo, hoàn toàn quay cuồng. Cũng may là vẫn còn đai an toàn chắc chắn, nếu không thì sẽ ngã xuống mất.
Mọi người đều bắt đầu hét lên, Nguyễn Cẩm cũng bất giác há miệng. Cổ họng bị gió lạnh ập vào, nhưng cô còn chưa kịp gào thì…
Vì một hành động nào đó mà tim cô bỗng đập lỡ một nhịp----
Tay Quý Nghiêm Diệp giật giật, nắm lấy từng đầu ngón tay tinh tế của cô, rồi sau đó mười ngón tay đan chặt. Ngón tay dán sát vào nhau, thân mật khăng khít, không có chút khoảng cách nào.
Tàu lượn siêu tốc lại xuống độ cao bình thường, tiếng hét sợ hãi xung quanh cũng ngớt dần, mọi người như sống sót sau tai nạn mà sôi nổi cười trêu ghẹo nhau.
Nguyễn Cẩm lại im trên chỗ ngồi, không hề động đậy chút nào, như đang bị điểm huyệt vậy.
Cả người đều ngây ngốc.
Tay hai người vẫn nắm chặt như cũ, cô cũng không biết bản thân mình bị sao nữa. Rõ ràng là cô chủ động đưa tay ra cho người ta nắm, bây giờ lại khẩn trương tới mức không dám quay đầu.
Ngay cả nhìn vẻ mặt anh một chút cũng không dám.
Quá ái muội, trước kia cô chưa từng nghĩ đến, chỉ nắm tay một cái mà có thể ái muội đến thế.
Thế nên, cô cũng không có cách nào để khống chế nhịp tim của mình được.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, người đàn ông nới lỏng tay ra, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái.
Ngứa, còn cảm thấy hơi nóng nữa.
Nguyễn Cẩm giật mình, như một chú thỏ bị nhéo cái đuôi, phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng quay đầu------- con ngươi sẫm màu của người đàn ông mang theo ý cười, rất hứng thú mà nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh anh anh… vì sao anh lại cào tôi?” Nguyễn Cẩm lúng túng nói.
Giọng nói cô lắp bắp, nhụt chí như quả bóng cao su bị xì hơi, rũ mắt xuống.
Thành thật nhìn chằm chằm giày thể thao màu trắng của mình, nội tâm lại điên cuồng càu nhàu.
Đã nói là tâm lí có vấn đề cơ mà?! Chẳng phải người này vẫn có thể chơi mấy trò chơi kích thích như thế này sao?! Rõ ràng, lúc nãy mọi người xung quanh đều hét chói tai, sao anh lại không có phản ứng gì hết?
Chẳng lẽ là đang lừa người khác sao? Tốn công như vậy, chỉ là vì muốn lừa cô lên tàu lượn siêu tốc để nắm tay chơi sao?
Cô không khỏi đoán thầm, lại cảm thấy suy đoán của mình hơi hoang đường.
Tàu lượn siêu tốc lại vèo vèo đi lên.
Lực chú ý của cô cuối cùng cũng tập trung lại một chút, lúc này mới cảm thấy tay Quý Nghiêm Diệp hơi lạnh.
Như là máu toàn thân đều bị đóng băng vậy, độ ấm trên tay vẫn tiếp tục hạ thấp xuống, hơn nữa còn vô thức nắm chặt, đây là đang xuất hiện hiện tượng chuột rút.
“Anh…” Không rảnh lo tới việc mình đang bị nắm chặt tới phát đau, Nguyễn Cẩm sốt ruột quay người xem xét tình huống của anh.
Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông tái nhợt, rồi lại bất lực.
Cô cố gắng nuốt lời còn lại muốn nói xuống, tàu lượn siêu tốc lao nhanh xuống dưới, đang đi trên đoạn đường chênh vênh nhất, đây là đoạn đường cuối cùng, cũng là đoạn đường gian nan nhất.
Trước sau vẫn vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, Nguyễn Cẩm lại không rảnh để bận tâm. Gió thổi tung mái tóc ngắn hỗn độn của cô, tầm mắt cũng bị che lại.
Cô liền nhắm mắt lại, dùng sắc nắm chặt tay, ý muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của anh.
Cũng không biết là có phải ảo giác của cô không, mà mấy chục giây sau, hình như tay Quý Nghiêm Diệp thật sự ấm lên.
Không gian bốn phía liền trở nên yên bình hẳn, gió cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi mở mắt ra, lúc này, Nguyễn Cẩm mới phát hiện là tàu siêu tốc đã ngừng lại.
Thở phào một hơi, giây tiếp theo, cô lại vội vàng quay đầu: “Anh không sao chứ?!”
Cô đang thật lòng lo lắng, lo lắng rằng bệnh tình của anh sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Tầm mắt xẹt qua mái tóc ngắn lộn xộn của cô gái nhỏ, bàn tay Quý Nghiêm Diệp thả lỏng ra một chút.
Anh không buông cô ra, vẫn đan chặt mười ngón tay như cũ.
Ánh mắt bình thản, thoáng gật đầu: “Vẫn ổn, không quá khó chịu.”
“Thật không?” Nguyễn Cẩm nhíu mày, không yên tâm, lại cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Hai người ngồi tại chỗ, không hề để ý đến xung quanh. Cô lại đang nghiêng người, nhìn từ phía sau, trông họ giống như đôi tình nhân nhỏ đang rúc vào nhau vậy.
Nhóm bác sĩ Chử vốn đang chờ ở phía dưới đều lên hết đây, rồi lại do dự dừng chân lại.
Nguyễn Cẩm không hay không biết gì cả, vẫn lải nhải không ngừng.
“Cơ bắp anh có cứng lại không? Bả vai còn có thể cử động được không?”
“Tim có đập nhanh không? Có buồn nôn hay không?”
“Chân có đau không? À, đúng rồi, đầu có choáng váng không? Có bị say xe không?”
Quý Nghiêm Diệp cũng không chê phiền, thong thả ung dung trả lời hết.
Một lát sau, vì để chứng minh cơ thể mình vẫn có thể hoạt động bình thường, anh liền nâng cánh tay lên, sửa sang lại mái tóc ngắn lộn xộn cho cô.
“Đôi tình nhân này cũng quá ngọt rồi. Ngồi ở tàu lượn siêu tốc mà vẫn không ngừng anh anh em em! Còn nắm chặt tay đến vậy nữa…”
“Chắc chắn là vừa mới yêu đương, vẫn còn đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt đây mà. Mấy tháng nữa xem, chưa chắc đã còn như vậy.”
Bên trên bỗng nhiên truyền tới tiếng nói chuyện phiếm khe khẽ.
Thính lực của Nguyễn Cẩm không tồi, liền cảm thấy hơi kì quái.
Cô còn tưởng là mọi người đang nói đôi tình nhân phía trước, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua…
Được lắm, tất cả chỗ ngồi đều đã trống không, những người khác đều đã xuống hết rồi.
Cho nên, trên chiếc tàu lượn siêu tốc này, cũng chỉ còn lại hai kẻ ngốc là cô và Quý Nghiêm Diệp đang bình thản ngồi ở đây sao?
Nhớ tới tiếng nói chuyện phiếm vừa nghe được, cô lại cúi đầu nhìn thoáng qua…
Đúng là nắm rất chặt.
“Đôi tình nhân nhỏ đang trong tình yêu cuồng nhiệt” mà người ta đã buôn chuyện chính là hai người bọn họ.
Rất tốt, mặt mũi bị mất hết rồi.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, mà Quý Nghiêm Diệp còn đặt bàn tay đang nắm chặt của hai người lên tay vịn giữa hai ghế dựa, rêu rao cho cả thiên hạ nhìn.
Thấy cô gái nhỏ hoang mang bỏ tay ra, anh mới cười cười.
Quay đầu nhìn về phía nhóm luật sư Tưởng, hất hất cằm: “Lại đây đi.”
Anh đã sớm thấy mấy người này chờ ở đó, chỉ là chưa nói thôi.
Lúc này, não của Nguyễn Cẩm cũng đã về với đầu, cô tháo đai an toàn trước người ra.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, ép hỏi: “Quý Nghiêm Diệp, anh nói đi, có phải cố ý hay không?!”
Bác sĩ Chử lại khẩn trương chen vào, nói: “Nguyễn tiểu thư, Quý tiên sinh vừa mới xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, còn chưa biết trạng thái thế nào đâu. Cô tuyệt đối đừng nói chuyện lớn tiếng như thế.”
Nguyễn Cẩm cũng đành phải buồn bực ngậm miệng lại.
Lúc này, Quý Nghiêm Diệp đã an vị trên xe lăn một lần nữa. Sau khi tới nơi yên tĩnh, bác sĩ Chử lấy ống nghe từ hòm thuốc ra, kiểm tra cho anh.
Một lát sau thì lại đo nhịp tim và huyết áp.
Bác sĩ Chử hơi kinh hỉ, nói: “Lần này, phản ứng kích thích của Quý tiên sinh rất nhẹ!”
Biểu cảm của mấy người Nguyễn Cẩm liền phấn chấn lên rõ ràng.
“Quý tiên sinh, chúc mừng ngài. Ba năm, cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi!” Lão Lưu nhịn không được mà nói.
Biểu cảm của Quý Nghiêm Diệp lại rất lạnh nhạt.
Từ từ buông tay áo xuống, vuốt phẳng nếp gấp, anh mới cười cười: “Là do Nguyễn Cẩm ở bên người tôi, cô ấy đã trấn an cảm xúc của tôi.”
Ánh mắt cảm kích của mọi người liền bắn vèo vèo đến chỗ cô.
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô thật sự hoài nghi người này đang cố ý, phát hiện cô tức giận muốn mắng anh, liền dỗ cô ăn một quả táo ngọt trước.
Nhưng không thể không nói, phương pháp này vẫn có tác dụng.
Xấu hổ há miệng thở dốc, cô vẫn thu hồi cảm xúc.
Ném nỗi buồn bực xuống, cô cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện tôi nên làm.”
Nhưng mà, nghĩ tới việc người đàn ông thật sự có dấu hiện bình phục, cô vẫn rất vui vẻ.
Nếu nắm tay hiệu quả như vậy, thì về sau, cô sẽ cho anh nắm nhiều một chút. Dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bác sĩ Chử lại đeo hòm thuốc lên.
Đề nghị: “Quý tiên sinh, hay là hôm nay về trước đi. Trị liệu cũng không thể nhất thời nóng vội được.”
Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt nói: “Đi dạo thêm một lát đi.”
….
Anh nói muốn đi dạo, vậy thì phải đi dạo. Vì thế, mọi người lại tiếp tục đi theo xe lăn phía trước, cũng không còn khẩn trương như trước nữa.
Lúc này đã là giữa trưa, các trò chơi lúc nãy vốn rất đông đúc, bây giờ, người xếp hàng cũng ít đi nhiều.
Nguyễn Cẩm liếc mắt nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, thấy hơi thèm.
Khi còn nhỏ, cô chưa từng chơi thử trò này.
Bởi vì năm 6 tuổi, cô ngồi không vừng, ngã xuống một lần, nên Tằng Dung và Nguyễn Quốc Tường liền cảm thấy vòng quay ngựa gỗ không an toàn. Về sau, khi đến công viên trò chơi, đều ôm cô đi đường vòng qua đó.
Trẻ con chính là như vậy, càng cấm thì càng cứ, càng không cho chơi thì càng khao khát muốn chơi.
Khi đó, ngày nào cô cũng nằm mơ mình đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, khi tỉnh lại thì lại lén lút trốn trong chăn khóc thềm.
… Muốn làm ra vẻ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau đó liền để lại di chứng, sau khi lớn lên vẫn cứ muốn chơi!
Cảm thấy hơi mất mặt, cô liền giả vờ như không có việc gì, rời tầm mắt đi.
Quý Nghiêm Diệp dừng xe lại: “Muốn chơi thì chơi đi, nhân lúc bây giờ không có ai.”
Nguyễn Cẩm: “… Anh biết thuật đọc tâm sao?”
Anh nhìn cô một lát, như suy tư cái gì, rồi nói: “Lúc trước, hình như có người nào đó mê hoặc tôi, nói là vòng quay ngựa gỗ cực kì kích thích, muốn đưa tôi đi chơi cùng thì phải?”
Nguyễn Cẩm rất vô tội: “Chẳng phải là tôi muốn khuyên anh đứng chơi tàu lượn siêu tốc sao? Tôi hoàn toàn nghĩ cho anh đó.”
Quý Nghiêm Diệp “à” một tiếng: “Biết rồi, đi nhanh đi.”
Nguyễn Cẩm tỏ vẻ chờ mong: “Hai chúng ta cùng đi nha?”
Người đàn ông khiêm nhường nói: “Không được đâu, chân tôi không tiện.”
Lúc này mới biết chân mình không tiện, sao vừa nãy chơi tàu lượn siêu tốc thì không bảo chân không tiện đi?
Nguyễn Cẩm không thèm để ý tới anh, quay đầu lại nhìn mấy người phía sau: “Ai muốn chơi vòng quay ngựa gỗ với tôi nào?”
Bác sĩ Chử, lão Lưu, luật sư Tưởng đều đồng thời lùi ra sau một bước.
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô liền lấy di động ra, đưa cho Quý Nghiêm Diệp: “Vậy chút nữa, anh nhớ chụp hình cho tôi đó. Chụp đẹp vào, để tôi đăng lên vòng bạn bè.”
Ai nói chỉ có trẻ con mới có thể chơi vòng quay ngựa gỗ, người lớn cũng có tính trẻ con đấy biết chưa!
Cô hơi tức giận, cảm thấy sở thích của mình bị khinh thường, đi qua mua vé, nhờ nhân viên công tác mở cửa.
Trước sau chỉ có mình cô chơi, ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn, bài hát “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất”* bắt đầu nổi lên, ngay sau đó, đèn màu cũng nổi lên, năm màu tỏa ra, liên tục nhấp nháy.
*Link bài hát: https://.youtube.com/watch?v=layLGcA5wG8
Quá mơ mộng.
Lúc đầu, Nguyễn Cẩm cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy giấc mơ thời thơ ấu của mình trở thành hiện thực.
Một phút sau, cô mới phát hiện ra điểm không thích hợp…
Sao thứ này cứ quay vòng vòng, mãi không chịu dừng lại vậy?
Tiếng nhạc quá ồn ào, ồn tới mức đau hết cả tai, đầu còn choáng váng.
Mấu chốt là, lúc này lại nổi gió, tóc tai cô lộn xộn, quần áo trên người lại kiểu rộng thùng thình, áo to đùng, quần ống rộng, tất cả đều lọt gió.
Có một đứa trẻ vây xem, giọng nói rất lớn: “Mẹ ơi, chị gái kia trông như quả bóng ý!”
Nguyễn Cẩm bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật là thê thảm.
Gió thổi quá lớn, cô cũng không dám mở miệng nói gì, sợ gió tràn vào đầy bụng rồi chốc nữa bị đau.
Chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về Quý Nghiêm Diệp bên ngoài, muốn nhờ anh giúp dừng cái trò chơi này lại.
Người đàn ông gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý cô.
Rồi không chút hoang mang mà giơ di động lên, bắt đầu chụp ảnh.
Nguyễn Cẩm: “…”
Người đàn ông xui xẻo này, có thể làm người ta tức chết mà.
Cũng may là vòng quay ngựa gỗ kia cuối cùng cũng dừng lại, cô hốt hoảng, chân cao chân thấp đi xuống, lấy di động nhìn thoáng qua, album ảnh vẫn bình thường, không có cái ảnh dìm nào.
Nguyễn Cẩm vui vẻ: “Anh không chụp ảnh sao? Cảm ơn trời đất.”
Quý Nghiêm Diệp “ừ” một tiếng, không chút để ý nói: “Chụp ảnh quá phiền phức, tôi trực tiếp quay video luôn.”
Nguyễn Cẩm: “… Gì?”
Người chồng này cô không cần nữa, muốn tìm một người bán đồng nát để đổi thành hai cái xong inox.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...