[vtđd]_kết hôn giả

Chương 17: Con tim rung động (6)
Giống như một dã thú hung mãnh đột nhiên cúi đầu, không hề do dự mà để lộ ra bộ mặt yếu ớt nhất của mình.
Loại cảm giác này mang đến cho con người ta sự chấn động cực độ, đủ để mở ra cửa vào trái tim một người----- tất nhiên, Nguyễn Cẩm cũng không phải là ngoại lệ.
Bóng đêm u tối, màn đêm âm u, từ trong viện cho tới trong phòng, chỉ còn lại duy nhất ánh trăng màu bạc mỏng manh chiếu sáng, nhuộm bạc tất cả các vật thể bên dưới.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần có ánh sáng là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt, Nguyễn Cẩm lại suy nghĩ.
Nếu có ánh sáng, thì cô sẽ không sợ hãi nữa, cũng có đủ dũng cảm, để nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông.
Gò má anh, như đang ẩn nấp trong bức tranh sáng tối mờ ảo kia.
Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm rõ nét, hầu kết lộ rõ, tạo nên độ cong sắc bén.
Trong con ngươi tối màu, giống như còn ẩn chứa thân ảnh cô.
Hai người đối diện nhau trong bầu không khí an tĩnh, trầm mặc, anh truyền hết cảm xúc chân thật của mình cho cô.
 Cuồng bạo, ẩn nhẫn, bất đắc dĩ, đau thương, mê mang, phấn chấn, mâu thuẫn và hỗn loạn, cuối cùng hội tụ thành ý cười nhàn nhạt.
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, Quý Nghiêm Diệp nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn.
Anh cười hỏi: “Bây giờ, còn sợ nữa không?”
Nguyễn Cẩm gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “… Cũng hơi hơi.”
Dưới ánh mắt của anh, cô không thể nào nói dối được.
Xem ra là vẫn còn sợ.
Nhưng Quý Nghiêm Diệp không hỏi nguyên nhân cô sợ hãi, anh chưa bao giờ làm những chuyện mà bản thân không nắm chắc.
Trừ khi là thời cơ chín mùi.
Cho nên, anh đề nghị: “Vậy em đi mở đèn lên đi, nhẹ nhàng một chút, thì cảm giác sẽ tốt hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Cẩm lập tức lắc đầu: “Nếu bật đèn, thì sẽ có tiếng “tách”.”
Cô đón nhận ánh mắt của người đàn ông, lại cẩn thận nói: “Như vậy sẽ làm anh nhớ tới những hồi ức không tốt.”
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng: “Em biết hết rồi sao?”
“Vâng.”
“Vậy em đã biết cái gì?”
Người đàn ông hứng thú hỏi cô, làm cho cô nhất thời hơi nghẹn lời: “Biết được… sự cố trước kia của anh, còn có cả nguyên anh không thể đi lại được, bác sĩ Chử đã nói hết với tôi rồi.”
“Vậy cho nên?” Trong bóng đêm, anh thong thả ung dung hỏi.
“Cho nên?” Cô hơi nghi hoặc.
Tiếng vải dệt cọ xát rất nhỏ vang lên, Quý Nghiêm Diệp vạch tấm thảm lông trên đùi ra: “Cho nên, em có mong nhìn thấy tôi đứng lên một lần nữa không?”
Anh lại nhắc lại đề tài này.
Sự lảng tránh lúc nãy của cô liền trở nên vô dụng.
Thật giống như ngôi nhà kẹo trong truyện cổ tích, cánh cửa được làm từ chocolate và bánh quy, cửa sổ pha lê được làm từ kẹo dâu tây trong suốt, nơi đâu cũng tràn ngập hương vị thơm ngọt. Ai đắm mình trong đó, thì liền không thể ngăn cản lực hấp dẫn cửa ngôi nhà kẹo được.
Một người có quá khứ bi thảm, lại nguyện ý tỉnh lại vì bạn.
Điều này sẽ kích thích dục vọng cứu vớt người khác của con người.

Huống chi, sau đó, anh còn nói, anh sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho cô tiêu xài.
Rốt cuộc rất nhiều rất nhiều là bao nhiêu vậy?
Ánh mắt Nguyễn Cẩm hơi mơ màng, chung quy thì vẫn chỉ là cô gái nhỏ mới hơn đôi mươi, vẫn còn rất non và xanh.
Nhưng nội tâm cô, sau đó lại từ chối việc gánh vác trách nhiệm này.
Cuối cùng, cô chậm chạp lắc đầu, nói: “Anh muốn đứng lên một lần nữa, vậy chắc chắn là chuyện tốt rồi! Nếu có thể giúp được gì cho anh, thì tôi nhất định sẽ nỗ lực giúp đỡ. Chỉ là, anh nhất định phải nỗ lực vì bản thân mình, chứ không phải là nỗ lực vì người khác.”
Biểu cảm của cô gái nhỏ khi nói chuyện rất nghiêm túc, nghiêm túc như là đang thảo luận một bài học chuyên ngành nào đó.
Quý Nghiêm Diệp giật mình: “Được rồi, vậy tôi liền nỗ lực vì bản thân mình, và vì cả em nữa.”
Cô liền mơ mơ màng màng “vâng” một tiếng. Đến bây giờ, cô mới phát hiện, thật ra trạng thái của Quý Nghiêm Diệp có gì đó sai sai.
Ngày thường, dáng ngồi của anh rất lười nhác, một khi eo lưng thẳng tắp cứng đờ, tức là tâm lí phải gồng gánh nỗi thống khổ không thể chịu được, nên chỉ có thể để thân thể gánh vác một phần.
Nguyễn Cẩm nghĩ lại những cảnh tượng khi hai người tiếp xúc lúc trước, cuối cùng tổng kết ra điểm này.
Nhìn thấy người đàn ông vẫn phải chịu sự dày vò, cô nhịn không được mà cũng sốt ruột theo: “Có cần tôi mát xa giúp anh không? Chắc là cơ bắp anh đang co rút, nếu mát xa thả lỏng ra có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.”
“Vô dụng thôi, trước kia đã từng thử qua rồi.” Quý Nghiêm Diệp lắc đầu.
Mặc dù phải chịu nỗi thống khổ khủng khiếp như vậy, nhưng trên mặt anh vẫn không để lộ ra sự khác thường nào, như là đang tường thuật lại bệnh tình của người khác vậy.
“Thân thể tôi cứng đờ do nguyên nhân tâm lí, vậy nên phương pháp tốt nhất chính là chờ đợi cho đến khi cơ thể tự động thả lỏng, nếu không sẽ rất dễ xuất hiện phản ứng kích thích một lần nữa.”
Nhướng mày, anh lại nói tiếp: “Có lẽ, em có thể tâm sự với tôi một chút, để dời sự chú ý của tôi đi.”
Nguyễn Cẩm thành khẩn nói: “Được thôi. Vậy anh muốn nói chủ đề gì? Tôi chắc chắn sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh.”
Cô không nghĩ ra được đề tài gì cả, nên liền ném vấn đề này cho anh.
Quý Nghiêm Diệp cũng không vạch trần cô, cười một tiếng, nói: “Ví dụ như là… ước mơ của em là gì?”
Hai người ngồi trong không gian tối đen như mực.
Dưới chân, chú chó lớn đang ngoan ngoãn nằm, Nguyễn Cẩm thuận tay sờ sờ bộ lông bóng loáng của chú chó.
Cô nhịn không được mà oán trách: “Anh nỏi vấn đề này, chẳng khác những câu hỏi của huấn luyện viên trong các tiết mục tuyển chọn chút nào.”
Nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Ước mơ của tôi chính là… viết ra một kịch bản ngọt ngào cực hot.”
“Kịch bản ngọt ngào?” Âm cuối của Quý Nghiêm Diệp nâng lên, không biết khái niệm này nghĩa là gì.
Cô liền giải thích: “Chính là phim truyền hình mà nhân vật nam nữ chính trong đó luôn yêu đương ngọt ngào. Từ khi quen biết đến yêu đương, không có các tình huống máu chó, những hiểu lầm vớ vẩn hay trở ngại từ bên ngoài tác động vào. Chỉ yêu đương đơn giản và ấm áp, làm cho người ta sau khi xem xong, sẽ cảm thấy tình yêu thật sự rất tốt đẹp.”
Cô nói nói, rồi lại cảm thấy mất mát, nhăn mũi thở dài.
“Đáng tiếc là, nhà đầu tư Phương của đài Hòa Bình không xem trọng mấy kịch bản như vậy lắm. Lần nào cũng bảo tôi phải tăng xung đột trong kịch bản lên, còn để vai chính bị tai nạn xe cộ, sửa đến mức không nhận ra tác phẩm gốc, thiết lập nhân vật cũng hỏng luôn.”
Quý Nghiêm Diệp nói: “Tôi có bạn mở công ty điện ảnh, em có thể tìm cậu ta nhờ giúp đỡ.”
Cô liền lắc đầu: “Không cần, không cần. Tôi chỉ muốn đi lên bằng chính thực lực của mình, không muốn đi đường tắt.”
Quý Nghiêm Diệp cũng không nhắc lại nữa.
Cứ như vậy, một lát sau, anh mới từ từ hoạt động bả vai và cánh tay mình một chút.
Nguyễn Cẩm kinh hỉ nói: “Anh trở lại bình thường rồi sao?”
Quý Nghiêm Diệp “ừ” một tiếng, rồi đi qua mở đèn trong phòng lên.
Trong nhà đột nhiên sáng lên, hai mắt Nguyễn Cẩm không chịu nổi. Sau khi nhắm mắt một hồi lâu, khi mở ra thì thấy ngay người đàn ông đang cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cô liền cúi đầu xuống theo ánh mắt của anh, rất muốn trực tiếp đào hố chôn mình xuống luôn.
Lúc nãy tối lửa tắt đèn, ánh trăng mông lung mờ ảo, nên tất nhiên là không phát hiện ra cái gì cả…

Nhưn bây giờ nhìn thấy, sao hình tượng của cô lại lôi thôi thế này?
Dép lê bị mất một chiếc, cô cũng chỉ có thể đứng chân cao chân thấp, tóc tai lộn xộn như cô ngốc, vạt áo váy ngủ còn dính chút bùn đất.
Lúc nãy chạy đến đây nhanh quá, cô không chú ý liền vấp phải cái cuốc trên đất trồng rau. Cũng may là không bị thương gì, chỉ là nhìn tương đối thảm thôi. Mà cái chân trần kia cũng dính đầy đất…
Đất trồng rau thì vừa được tưới nước, nên đất khô cũng như biến thành bùn nhão luôn.
Giống như có một dự cảm nào đó, cô từ từ quay đầu lại…
Trên mặt sàn trơn bóng có một chuỗ dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo, từ chỗ cửa ra vào kéo thẳng đến chân cô.
Nội tâm không muốn thừa nên, nên cô còn cố ý so chân mình với dấu vết đó một chút.
… Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tự vả mặt mình luôn.
Nguyễn Cẩm: “…”
Nguyễn Cẩm: “ Thật xin lỗi, tôi lập tức lau luôn đây!”
Căn phòng vốn sạch sẽ ngăn nắp, nay lại bị cô làm thành như thế này, trong lòng cô tất nhiên là sẽ thấy áy náy.
Xoay người, tìm giẻ lau khắp nơi.
Quý Nghiêm Diệp lên tiếng: “Đi tới phòng tắm trước đã.”
Cô còn tưởng là giẻ lau ở phòng tắm, liền vội vàng nhảy lò cò qua đó.
Kết quả là nhìn thấy một phòng tắm sạch sẽ, đừng nói là giẻ lau, đến cả khăn lông còn không có.
Nguyễn Cẩm kinh ngạc: “Bình thường anh tắm rửa xong, thì làm như thế nào vậy?”
Quý Nghiêm Diệp nhìn chằm chằm cô một lát, duỗi tay mở ngăn kéo đang đóng bên cạnh ra, lấy ra một cái khăn tắm lớn khô mát, thuận tay vắt lên vai cô.
“Giẻ lau nhà anh cũng thật là cao cấp quá đi.” Nguyễn Cẩm cảm thán tự tận đáy lòng.
Giây tiếp theo mới nhìn thấy người đàn ông cầm vòi hoa sen lên, thử nhiệt độ của nước, rồi rũ mắt nói: “Nhấc chân.”
Nhấc… nhấc chân?
Nguyễn Cẩm sửng sốt một chút, rồi mới hiểu được ý của anh.
Người này định rửa chân cho cô sao?!
Cô sợ tới mức nói lắp: “Không, không cần đâu. Tôi có thể tự rửa được.”
Cô gái nhỏ quá ồn ào, Quý Nghiêm Diệp nhíu nhíu mày, trực tiếp xả nước vào bàn chân bị bẩn của cô: “Cởi nốt cái dép lê kia ra đi.”
Cảm giác như anh đang tắm cho cún vậy… Nguyễn Cẩm yên lặng bỏ dép ra.
Vừa ngẩng đầu, mới phát hiện chú cho Doberman đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô. Ánh mắt của chú chó này còn mang theo cảm giác đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên:
- Nghĩa đen: cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
- Nghĩa bóng: khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau. (Nguồn: https://vi.wiktionary.org/wiki/đồng_bệnh_tương_lân#Tiếng_Việt)
Nguyễn Cẩm: “…”
Nguyễn Cẩm: “Mạo muội hỏi một chút, có phải anh cũng thường xuyên tắm rửa cho Đại Hắc đúng không?”
“Đại Hắc?” Quý Nghiêm Diệp nhìn theo ánh mắt cô, lướt qua bên ngoài. “Ân Cách sao? Nó ngoan hơn cô nhiều.”
Nguyễn Cẩm: “…”

Nước trong vòi hoa sen khá nóng, xả vào mu bàn chân, cảm thấy hơi ngứa, cô lại sợ Quý Nghiêm Diệp nói gì đó, nên muốn cọ cọ chân nhưng lại không dám, tai từ từ đỏ lên.
Bày tay cầm vòi hoa sen của Quý Nghiêm Diệp nắm chặt hơn một chút.
Ngay cả chân của cô gái nhỏ cũng rất nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này lại đang nhát gan sợ sệt, nên ngón chân như được phủ một lớp phấn hồng, mạch máu màu xanh lá ở mu bàn chân như ẩn như hiện, mang lại cảm giác yếu ớt ngây thơ.
Động tác của anh dừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không thể tiếp tục được nữa, giơ tay đưa vòi hoa sen cho cô: “Tự rửa đi, rửa xong thì dùng khăn tắm lau khô.”
Nguyễn Cẩm liền ngoan ngoãn đồng ý. Cô dùng khăn lau bàn chân sũng nước, vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Khi đi ra, thì đã nhìn thấy robot dọn dẹp đang yên lặng làm việc, lau sạch những dấu chân mà cô lưu lại.
… Công nghệ cao đúng là rất tốt mà.
….…
Bây giờ đã hơn 10 giờ tối, trai đơn gái chiếc, chung sống trong một mái nhà thật ra cũng không tốt… Chủ yếu là tư tưởng không trong sáng.
Nguyễn Cẩm rối rắm đứng tại chỗ, cảm thấy nếu bản thân cứ xoay người rời đi như vậy, thì có vẻ hơi vô nhân đạo.
Rốt cuộc thì Quý Nghiêm Diệp vừa mới phát bệnh, cảm xúc hôm nay của anh lại không ổn định. Nếu cứ bỏ mặc bệnh nhân một mình ở trong căn phòng tối đen, thì đúng là không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, người ta còn vừa mới rửa chân giúp cô! Còn không truy cứu việc cô làm bẩn phòng mình! Là một người có đạo đức và lương tâm, cô không thể làm thế được!
Sau khi tự thôi miên mình một lát, Nguyễn Cẩm mới hạ quyết tâm: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Hay là tôi ở lại với anh thêm một lát nhé? Đợi khi anh ngủ thì tôi sẽ đi.”
Nói đến nước này, thật ra là vẫn còn con đường sống.
Nếu lúc này, Quý Nghiêm Diệp dứt khoát từ chối, thì cô sẽ không miễn cưỡng, chúc ngủ ngon rồi liền đi luôn.
Kết quả là người đàn ông lại nghiêm túc suy nghĩ vài giây.
Tìm từ cực kì cẩn thận rồi nói: “Thật ra, tôi cảm thấy cũng khá ổn.”
Nguyễn Cẩm rất kinh hỉ: “Thật sao?”
Quý Nghiêm Diệp lại nói tiếp: “Nhưng nếu cô có ý tốt muốn ở lại với tôi thêm một lát, thì tôi cũng không tiện từ chối.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Anh trực tiếp từ chối là được rồi, sao còn phải loanh quanh lòng vòng như vậy chứ?!
Trong lòng cô vừa buồn bực vừa hối hận, nhưng cũng không thể thu hồi lời nói lúc nãy được.
Đành phải ủ rũ nói: “Vậy tôi về phòng tẳm rửa, thay quần áo một chút, anh chờ tôi một lát nha.”
…...
Tuy là không quá tình nguyện, nhưng cô là người nói lời giữ lời.
Khoảng hai mươi phút sau, quả nhiên, cô đã chậm chạp trở lại, thay bộ áo ngủ bằng nhung kín mít, trong ngực còn ôm một đống đồ.
Quý Nghiêm Diệp buông sách trong tay ra, cau mày nhìn cô đặt từng thứ lên bàn.
Túi sưởi tay, mặt nạ, găng tay, áo khoác lớn, thảm nhỏ, iPad, di dộng, PS4, nước ấm, bánh mì nhỏ, sữa chua… Cuối cùng là một gói đậu phộng năm vị đã ăn một nửa.
Ăn, mặc, ở, giải trí… tất cả đều đầy đủ hết.
Anh im lặng hai giây, nhướng mày: “Muốn dọn vào đây ở sao?”
“Cũng không phải là không thế.” Anh lại nhàn nhạt nói.
Nguyễn Cẩm giũ thảm ra, khoác trên vai, miễn cưỡng khống chế xúc động muốn trợn trắng mắt của mình.
“Vị tiên sinh họ Quý này, có thể đừng tự luyến như vậy được không? Tôi chỉ đang phòng ngừa trường hợp bất ngờ phát sinh thôi! Nhỡ đâu, đến nửa đêm mà anh vẫn chưa ngủ được, thì chẳng phải tôi sẽ phải thức cùng anh sao? Đến lúc đó, nhỡ tôi nhàm chán quá thì làm sao? Đói bụng thì làm sao? Muốn chăm sóc da thì làm sao? Tôi chuẩn bị trước cho bớt việc thôi, nếu không, tôi sẽ phải chạy đi chạy lại về phòng mình lấy này lấy nọ nữa.”
Co nói, lại xua xua tay đuổi người: “Mau đi tắm rửa, rửa mặt, chờ đến khi anh nằm trên giường, thì tôi sẽ đến phòng ngủ của anh, miễn phải nhìn thấy cảnh không nên thấy.”
“Nên thấy cái gì? Không nên thấy cái gì?” Quý Nghiêm Diệp hứng thú hỏi.
Nguyễn Cẩm: “Rốt cuộc thì anh có đi tắm hay không?!”
Đây là biểu hiện của sự xù lông.
… Cũng rất đáng yêu.
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng, di chuyển xe lăn đi vào phòng tắm.
Một lát sau, tiếng nước rào rào vang lên.
Nguyễn Cẩm chọc bình sữa chua uống, vừa cắn ống hút, vừa cân nhắc.

Ngồi trên xe lăn thì tắm rửa thế nào nhỉ? Mặt đất trơn trơn trượt trượt, cũng không biết lốp xe có bị trượt hay không… Dù sao thì cũng là một chuyện có độ khó rất cao.
Nếu là do nguyên nhân tâm lí, thì chỉ cần chiến thắng tâm ma, vậy tỉ lệ Quý Nghiêm Diệp có thể đứng lên một lần nữa sẽ rất lớn.
Một người lợi hại như vậy, tương lai anh phải cực kì rộng mở, chứ không phải bị giam cầm trên một chiếc xe lăn nhỏ bé thế này.
Không tránh khỏi mà nghĩ tới tin tức trên tờ báo mười lăm năm trước.
Tâm trạng Nguyễn Cẩm lại trở nên bực bội, hút một hơi sữa chua nữa, thì nhận ra nó đã hết rồi. Cô liền ném hộp không vào thùng rác phía trước.
Thật ra, cô hẳn là nên mở miệng hỏi Quý Nghiêm Diệp một chút về vụ việc năm đó.
Nhưng cô lại rất sợ, sợ anh chẳng hề để ý mà hào phóng thừa nhận, cũng sợ anh sẽ bịa đặt một lí do qua loa lấy lệ nào đó.
Nói đến cùng, cô thật sự biết quá ít về con người anh.
Cho nên, tại nơi sâu trong nội tâm cô, mặc dù cô nguyện ý tín nhiệm anh, nhưng vẫn tồn tại sự hoài nghi mờ nhạt.
Như là hai loại cảm xúc mâu thuẫn đối lập, không ngừng xoay chuyển.
Cửa phòng tắm mở ra, một lát sau, Quý Nghiêm Diệp ở trong phòng ngủ kêu cô.
Cách quá xa, cho nên âm thanh hơi mơ hồ: “Vào đi.”
Cô liền cầm đống đồ kia của mình lên, gian nan bước vào.
Trên giường gỗ lớn, Quý Nghiêm Diệp đang tựa vào đầu giường để đọc sách. Áo ngủ màu đen gọn gàng, cổ áo hình chữ V làm lộ ra hầu kết thon gầy và xương quai xanh gợi cảm.
Dưới ánh đèn, cực kì hấp dẫn người khác.
Nguyễn Cẩm nhịn không được mà nhìn chằm chằm, rồi vội tìm một đề tài để phân tán lực chú ý: “Tôi muốn chuyển một cái ghế đến mép giường anh. Tiếng chân ghế cọ xát với mặt đất có làm anh cảm thấy khó chịu không? Nếu có, thì tôi sẽ nhấc hẳn ghế dựa lên.”
Quý Nghiêm Diệp đặt sách lên chân: “Không đâu, tôi không yếu ớt đến vậy.”
“Vậy chuyện buổi tối hôm nay là thế nào?” Nguyễn Cẩm nhịn không được mà hỏi.
Quý Nghiêm Diệp nghĩ nghĩ: “Tôi lấy một bình rượu mới từ trong quầy rượu ra, vị của rượu kia hơi khó uống. Vào buổi sáng ngày xảy ra chuyện đó, rượu tôi uống ở khách sạn chính là hương vị này.”
Anh nói cực kì nhẹ nhàng, thậm chí còn cười cười: “Có phải rất buồn cười đúng không? Cho nên, căn bệnh này vốn không có logic gì cả, em cũng không cần phải quá để ý. Nếu bệnh muốn tái phát thì nó liền tái phát thôi.”
Nguyễn Cẩm cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Nhưng vẫn cố sức nhấc ghế dựa lên, cẩn thận để không phát ra âm thanh nào.
Cô định nhìn Quý Nghiêm Diệp ngủ rồi sau đó rời đi.
Kết quả là------
Cô xem hơn hai mươi video ngắn, người đàn ông vẫn đang đọc sách.
Cô cần PS4 chơi trò chơi nhỏ một lát, anh vẫn còn đang đọc sách.
Cô dùng iPad xem xong hoàn chỉnh một tập phim truyền hình, Quý Nghiêm Diệp lại từ từ lật thêm một trang sách nữa.
Nguyễn Cẩm thật sự chịu không nổi, liền nói: “Hay là, tôi hát ru cho anh ngủ nhé?”
Sau khi cô nói xong, liền lắc lắc đầu, kiên quyết phủ định ý tưởng vừa rồi của mình: “Không được, ca từ quá mập mờ.”
Duỗi tay lại chỉnh đèn bàn tối hơn một chút, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Có lẽ là do ánh đèn sáng quá, nên ảnh hưởng tới chất lượng của anh?”
Ánh đèn màu vàng ấm áp bao phủ khắp căn phòng.
Mí mắt cô đánh nhau, cô cố gắng chống đỡ mà mở túi đậu phộng năm vị ra.
….….
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, trên người đã được đắp cái chăn rất mềm.
Nguyễn Cẩm mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, duỗi tay sang bên cạnh, rỗng tuếch, búp bê vải cô hay ôm không có ở đây.
Mơ hồ cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình.
Cô nhớ tới cái gì đó, đột nhiên mở mắt ra.
Sau một lúc lâu, lại giả vờ như không có chuyện gì mà nhắm mắt lại.
Dù sao thì cũng không còn mặt mũi gặp người ta nữa, còn chẳng bằng giả vờ ngủ cho xong.
Đã nói là chăm sóc người bệnh tới khi ngủ cơ mà? Vì sao lại đổi thành cô thoải mái dễ chịu nằm trên dường, sau đó Quý Nghiêm Diệp ngổi ở mép giường trên cô vậy….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui