[vtđd]_em muốn gặp lại anh

 
Chương 37
 
Editor: Capuchino
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sân trượt băng...” Thời Nghiên không tìm được sân trượt băng ở gần cổng trường, gần đây cục giáo dục quy định cấm mở tiệm net và khu vui chơi trong phạm vi gần trường học năm km.
 
Thời Nghiên ngẫm nghĩ, hẳn là không ở cạnh trường nhưng chắc chắn cũng không cách xa.
 
Đáng tiếc cô không quen thuộc thành phố này cho lắm, biết trước như vậy thì lúc đi ra đã hỏi Cung Tây Thi trước, giờ thì rắc rối rồi……
 
Thời Nghiên đi bên đường mua chai nước, nhìn ông cụ bán bán trứng luộc nước trà, thấp giọng hỏi: “Ông à, ông biết gần đây có sân trượt băng nào không?”
 
Ông cụ ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng thở dài nói: “Bây giờ trẻ con không làm việc đàng hoàng, không học hành cho tử tế, ngày nào cũng chỉ biết chơi mấy thứ này, không ra dáng con người, sau này lớn lên…”
 
Ông ta nói không ngừng, Thời Nghiên chớp chớp mắt, móc ra tờ năm mươi tệ đưa qua.
 
Ông cụ sửng sốt, chậm rì rì thu tiền, nói: “Qua con phố đằng trước, có một cái cửa nhỏ, biển bên ngoài cũng đã hỏng, trên tường sơn màu sắc rực rỡ thì là nó.”
 
Thời Nghiên gật đầu, quay đầu đi luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tìm một lúc lâu mới nhìn thấy chiếc cửa nhỏ mà ông cụ nói, thật đúng là một chiếc cửa chữ nhật rất nhỏ, điêu khắc trên tường như đang động, hình vẽ trên tường xấu kỳ lạ, cửa không đóng, bên trong còn có tiếng nhạc và ánh đèn đang lấp lóe.
 
Thời Nghiên chậm rãi đi vào, đằng trước là một hành lang dài, đi đến cuối là một chiếc kệ thủy tinh đài, bên trên viết mấy chữ ‘trượt băng mười tệ, thuê giày năm tệ’.
 
Một cô bé ngồi sau quầy, dùng máy tính xem TV, cắn hạt dưa.
 
“Xin chào.” Thời Nghiên gọi cô ấy một tiếng, cô bé ngẩng đầu lười nhác nhìn đồng phục trên người cô, dáng vẻ thấy nhiều không trách: “Trượt băng mười tệ một tiếng.”
 
“Hai tiếng, tôi không có giày.” Thời Nghiên đưa tiền, nhìn sang bên cạnh, sau kệ thủy tinh là sân trượt băng, không ít người ở bên trong, tiếng nhạc hỗn độn rất ồn ào.

 
Cô bé đưa vé cho cô: “Đi ra đằng sau tìm giày cô muốn.”
 
Thời Nghiên cầm vé, đi về phía sau, đẩy rèm ra, âm thanh càng đinh tai nhức óc.
 
Một đám người điên cuồng nhảy nhót hoạt động trên sân băng.
 
Thời Nghiên bài xích theo bản năng, bịt mũi lại che đi mùi hương kỳ lạ, đôi mắt nhìn khắp nơi, không biết Hàn Khâm có ở trong đây không, nhỡ đâu tìm nhầm chỗ hoặc anh về nhà.
 
“Cô cần giày à? Sao không nói lời nào thế.” Một cậu con trai đeo khuyên tai vòng đi đến, tức giận mở miệng, thuận tay chỉ một ngón: “Bên kia có giày, tự mình chọn.”
 
Thời Nghiên đánh giá cậu ta một chút, bây giờ người làm công thượng đế như vậy?
 
Thời Nghiên nhìn giày xám xịt  bên kia thì không muốn đeo cho lắm: “Tôi có thể ở bên cạnh nhìn không? Tôi không biết chơi, chỉ nhìn xem.”
 
Cậu con trai nghe vậy, nhìn cô một cách quái lạ, như là nhìn tên ngốc: “Vậy cô xem đi.”
 
“À đúng rồi, các cậu chỉ có một sân trượt băng này hả?” Nhân lúc cậu ta không đi, Thời Nghiên lập tức gọi cậu ta lại: “Đó không phải có tầng hai à?”
 
Thời Nghiên sắc mắt, nhìn thấy bên trong sân trượt băng có cầu thang nối lên trên.
 
“Bên kia?” Cậu con trai cười một cái: “Tầng hai có người đặt bao hết, hội viên mới vào được.”
 
“Đặt bao hết? Đại tài khí thô như vậy hả?” Thời Nghiên cố ý nói vậy, cậu con trai vừa nghe lập tức đắc ý: “Đương nhiên, cô cho rằng giống học sinh nghèo rớt mồng tơi các cô à.”
 
Thời Nghiên nhịn không trợn trắng mắt, học sinh thì sao hả? Cậu không phải học sinh cũng không thấy cậu giàu sang nha!
 
“Vậy các cậu mở hội viên thì bao nhiêu tiền thế?”
 
“Một tháng ít nhất phải tiêu phí hai trăm tệ.”
 

“Nhiều như vậy á, cũng không biết hoàn cảnh thế nào?” Thời Nghiên lẩm bẩm, cậu con trai bị gãi đúng chỗ ngứa, lập tức nói: “Vô nghĩa, bên trên rất sạch sẽ, đồ dùng đều là tốt nhất, còn cung cấp đồ uống.”
 
“Tốt như vậy nha? Nhìn cậu có vẻ còn chưa lên nhưng tùy tiện khoác lác đi.”
 
“Cô… cô không tin, tôi…”
 
Cậu con trai kích động định nói gì đó thì đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai của cậu ta, một người con trai khác lớn tuổi hơn, dáng người khá rắn chắc, sắc mặt hơi dữ tợn đi đến, mở miệng nói: “Tối nay tầng hai đã có người đặt bao hết, em gái, ngày mai lại đến làm hội viên đi, hôm nay thật sự xin lỗi, tôi tặng em chai nước, em xem được chứ?”
 
Giọng điệu nói chuyện của anh ta mang theo chút chững chạc từng trải, tuy nhìn hung dữ nhưng vẫn là lời dễ nghe, dường như không muốn nhiều lời với cô.
 
Thời Nghiên liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy một mình anh ta, cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía tầng hai, nơi này gần trường, theo cô biết, các trường khác và những hộ phá bỏ và di dời đều ở gần đây, trong khu vực này, hình như Hàn Khâm có chút tiếng nói, người này liệu có quen biết anh không?
 
“Chơi vui nhé.” Người con trai cười một cái, nhéo bả vai của cậu con trai đeo khuyên, cậu ta lập tức đau, kêu ra tiếng, nhận được cái lườm của anh con trai kia, lập tức tủi thân nói: “Anh Nam.”
 
“Tôi là đến tìm người, tôi…” Thời Nghiên thấy cậu ta định đi, lập tức mở miệng: “Vừa nãy tôi không có mặt mũi nói.”
 
Anh Nam có vẻ không kinh ngạc là mấy, bình tĩnh nhìn cô.
 
“Bạn tôi, hình như ở đây, nghe nói anh ấy đến đây trượt băng với một cô gái, tôi, tôi muốn tìm anh ấy.” Thời Nghiên oán hận mở miệng, anh Nam vừa nghe đã hiểu, tóm lại là trẻ con đến tìm người yêu.
 
“Tầng hai của bọn tôi không có con gái, em tìm nhầm.”
 
“Sao có thể? Đều nói là ở đây, bạn tôi tên Hàn Khâm.”
 
Thời Nghiên nói xong, anh Nam sửng sốt, cô cũng không chắc về quan hệ giữa người này và Hàn Khâm, nếu là bạn còn dễ nói, chỉ sợ là người xấu, đến lúc đó bản thân mình chạy cũng không kịp nữa.
 
“Hàn Khâm?” Cậu con trai đeo khuyên tai mở miệng trước tiên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô: “Cô với cậu ta có quan hệ gì hả?”
 
Cậu như này không phải nói nhảm à? Trong lòng Thời Nghiên trợn trắng mắt, nhưng lại vui vẻ, cậu ta hỏi như vậy có nghĩa là quen biết Hàn Khâm rồi.
 

“Anh ấy ở đâu?” Thời Nghiên hỏi, anh Nam cuối cùng cũng mở miệng: “Ngồi đi, trên tầng, anh đi gọi.”
 
“Em đi cùng anh.”
 
Thời Nghiên nói xong, anh Nam lạnh lùng nhìn cô, cô đang khó hiểu, cậu con trai kéo cô qua: “Cô hóng hớt cái gì, liên quan gì đến phụ nữ như cô!”
 
Anh Nam đi rồi, cuối cùng, Thời Nghiên trợn trắng mắt với cậu con trai kia: “Phụ nữ thì sao hả? Cậu không phải phụ nữ sinh? Sau này cậu không cưới phụ nữ, sau này không sinh con gái hả?”
 
Cậu con trai sửng sốt, lập tức không nói nên lời, Thời Nghiên hừ một tiếng: “Tên nhóc con không lớn không nhỏ!”
 
“Ai là nhóc con, tôi đã tròn mười tám, một học sinh cấp ba như cô mà lại nói tôi nhỏ.”
 
Thời Nghiên lười lãng phí nước bọt với cậu ta, ngồi một bên chờ.
 
“Haiz, có điều, cô thật sự là bạn gái của Hàn Khâm?” Cậu con trai có vẻ hứng lên.
 
“Cô nói phụ nữ các…” Câu nói tiếp theo của cậu ta bị Thời Nghiên lườm cho tắt ngúm, vòng vo: “Hàn Khâm đang nói chuyện chính sự đó, cô đừng đi theo người ta mãi, phiền chết.”
 
“Chính sự gì mà quan trọng như vậy nha.” Thời Nghiên tức giận mở miệng, cậu con trai vừa kích động, lập tức nói: “Đương nhiên là chuyện rất quan trọng, Hàn Khâm thành tích tốt, lại thông minh, sao lại tìm một người con gái như cô, chuyện nhà cậu ta lớn như vậy, không thể vĩnh viễn…”
 
“Thời Nghiên…”
 
Thời Nghiên vừa ngừng thở định nghe thì đột nhiên có người gọi cô, cô sợ đến mức run rẩy, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Khâm đứng ở chỗ lan can, một chân dẫm lên chiếc côn bên dưới của lan can, đôi tay vịn trên lan can, hơi hơi híp mắt, xa xa nhìn cô.
 
Thời Nghiên đứng dậy: “Hàn Khâm.”
 
Đi về phía anh, lại bị một đám thiếu niên thiếu nữ đang trượt băng cản đường, xuyên qua đám người, cô hơi ngẩng đầu nhìn anh.
 
Cậu con trai đã rời đi, có lẽ do cái liếc mắt cảnh cáo của Hàn Khâm ban nãy.
 
Lúc đi ra, Hàn Khâm kéo tay Thời Nghiên, cô lại không cảm thấy kích động, anh cầm tay cô rất chặt, trên người còn có mùi điều hòa hương hoa quả.
 
“Hàn Khâm…” Cô hạ giọng mở miệng, Hàn Khâm không nhìn cô.
 
“Em đã biết hết rồi, có phải anh là…” Thời Nghiên đơn giản nói ra, vừa định nói hết thì đột nhiên, Hàn Khâm quay đầu lại, trên cao nhìn xuống cô, trầm giọng mở miệng: “Là gì?” Ánh mắt u ám.
 

Thời Nghiên có thể nhìn thấy bóng cây in trên sườn mặt của anh, đột nhiên, mũi hơi cay, không nhịn được, bật khóc: “Hàn Khâm, em muốn anh hôn em.”
 
“Cái gì…” Hàn Khâm mới định hỏi thì cô đã nhón chân hôn lên môi anh, cô cố sức giữ lấy quần áo anh, có thể nếm được nước mắt chua xót bên môi.
 
Cô thả chân xuống, buông anh ra: “Anh không chịu chủ động hôn em.”
 
“Thời Nghiên.” Anh không rõ vì sao cô cố tình nói lảng sang chuyện khác, nhìn cô ở đó khóc, tự nhiên đau lòng, cúi người, duỗi tay lau nước mắt cô, vụng về ngây ngô, cúi đầu hôn xuống.
 
Rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Hàn Khâm hơi híp mắt, nhìn người con gái gần trong gang tấc, nước mắt trong suốt đọng trên lông mi, hai mắt đẫm lệ.
 
Mùi hương ngọt ngào lên men giữa môi răng của hai người, gần đó, tiếng ve kêu không ngừng, gió nhẹ thổi qua, kéo theo một vài ngọn cây.
 
Cung Tây Thi ngồi trong phòng học, trong lòng run sợ, cũng không dám quay đầu lại nhìn cửa sổ, sợ bóng dáng của thầy Tống đột nhiên xông ra.
 
Vất vả chống chọi đến hết tiết tự học buổi tối, cả người Cung Tây Thi đã đầy mồ hôi, cô ấy cầm cặp sách đi ra ngoài, xoa mồ hôi trên người, lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì mình cũng bị dọa gầy.”
 
Đột nhiên, một giọng nam ở đằng sau tiếp lời: “Cậu đang nằm mơ.”
 
Lại hoảng sợ, Cung Tây Thi sinh ra ý nghĩ độc ác, đấm người đằng sau một cú, Tạ Dương lập tức kêu lên đau đớn: “Móa nó, cậu giết người à.”
 
“Đang yên đang lành cậu đi sau tôi dọa tôi sợ làm gì.” Cung Tây Thi la lên một tiếng, hít hít mũi, ở hàng hiên rất tối, không nhìn rõ đối phương, Tạ Dương yên lặng một lát, thật cẩn thận nói: “Cậu còn khóc?”
 
“Cái rắm! Tôi bị dọa đến mức nước mũi chảy ra.”
 
Tạ Dương: “… Cách xa tôi một chút.”
 
“Này… Thời Nghiên đi tìm Hàn Khâm, cậu biết Hàn Khâm đi đâu không?” Cung Tây Thi hỏi, Tạ Dương im lặng, coi như không nghe thấy.
 
“Cảm thấy hình như sau khi yêu Thời Nghiên, Hàn Khâm thay đổi một chút, trước kia cậu ấy chưa từng nói chuyện với con gái, ai chọc đến cậu ấy cậu ấy sẽ đánh lại như không muốn sống, đối với Thời Nghiên lại không thế, tôi chưa từng thấy cậu ấy để ý một người con gái như vậy, dù bề ngoài, cậu ấy đối xử với Thời Nghiên cực kỳ lạnh lùng, nhưng thực ra là rất quan tâm cô ấy.”
 
“Cậu nói lên đại học Thời Nghiên và Hàn Khâm liệu có rời nơi này ra ngoài đọc đại học không?”
 
Cung Tây Thi nói xong câu này, sắc mặt Tạ Dương trầm xuống, hừ một tiếng, ngoài miệng nói: “Thành tích của Thời Nghiên kém như vậy, giỏi lắm đến một thành phố khác chứ gì.”
 
“Vậy cũng rất tốt nha.” Cung Tây Thi nhíu mày, Tạ Dương không nói chuyện nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận