Edit: Capuchino
Hàn Khâm cúi người xuống, nhìn vẻ mặt như hổ rình mồi của cô: “Anh khóa xe, em có thể đừng nhìn anh chằm chằm như vậy không hả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu anh chạy thì làm thế nào? Nhanh lên!” Cô nhíu mày, có điều vẫn không dời mắt.
Anh khóa xe lại, thả chìa khóa vào trong túi, đứng lên: “Đi được rồi.”
“Đi thôi.” Cô lôi kéo anh vào vườn bách thú, định mua vé, Thời Nghiên vừa tính trả tiền thì Hàn Khâm đưa hai mươi tệ qua.
“Em trả là được.” Cô cười tủm tỉm, Hàn Khâm gật đầu, vươn tay: “Mười tệ, vừa nãy không tiền lẻ.”
Thời Nghiên cũng không tức giận, đưa mười tệ cho anh, người bán vé nhìn anh vài lần, hừ hừ nói: “Đàn ông bây giờ thật là kẹt sỉ từ nhỏ.”
“Cô, đàn ông cũng là người mà, phụ nữ đấy mà, phải có khí phách từ nhỏ, chờ lấy nhau xong tiền của người đó còn không phải là của cô à.” Vẻ mặt cô đắc ý, người bán vé cười một cái, đưa cho họ hai tấm vé.
Hàn Khâm nhìn cô: “Còn nghĩ rất hay nhỉ?”
“Trước kia anh…” Thời Nghiên nghẹn lại: “Sau này anh kết hôn thì đương nhiên quyền chi tiêu mua sắm sẽ là của phụ nữ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhà anh là nhà anh.”
“Nhà anh còn không phải là nhà em à.” Thời Nghiên cười tủm tỉm, mặc kệ câu trả lời của anh, lôi kéo anh đi vào: “Đi thôi, chim cánh cụt! Chị đến rồi.”
“Chim cánh cụt.” Hàn Khâm trợn trắng mắt.
Không phải chưa từng đến vườn bách thú nhưng lần này Thời Nghiên lại rất kích động, đi bên người cô là Hàn Khâm, người đã từng có được rồi lại mất đi, có lẽ đúng như lời anh, sau này có thể họ không cách nào giống như kiếp trước, nhưng ở bên cạnh anh, được một ngày thì vui sướng một ngày.
Thời Nghiên cầm điện thoại vừa đi vừa chụp, Hàn Khâm nhàm chán đi phía sau cô. Bên trong có rất nhiều người, kỳ nghỉ, trẻ con đều sẽ đến.
“Em ra câu đố, anh đoán.”
“Có thể từ chối không?” Hàn Khâm đau đầu, cô lập tức mở miệng nói: “Câu đố là ‘chim giả’, đoán một con vật.”
Hàn Khâm cúi người xuống, nhướng mày nhìn cô: “Quá ngây thơ đi?”
“Không nha, anh từ từ mà đoán chữ.” Cô nói xong bèn chạy, Hàn Khâm giữ chặt cô lại: “Nhiều người như vậy, em đừng chạy lung tung.”
“Được rồi.” Cô ngoan ngoãn thu chân, đứng song song với anh, nhìn….bản đồ chỉ dẫn du lịch trong tay.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, đột nhiên, Thời Nghiên do dự nói: “Anh và Tô Vũ rất thân à?”
“Lúc nhỏ nhà cô ấy ở cạnh nhà anh.”
“Vậy chắc quan hệ rất thân nhỉ?” Trong lòng cô bất ổn, giống như lênh đênh trên mặt biển.
“Thân à?” Anh nhíu mày, con ngươi đen nhánh sâu thẳm hơn chút: “Không có đi.”
“Có phải cô ấy thích anh không vậy?” Cô hỏi một hơi.
Hàn Khâm khiếp sợ nhìn cô: “Cô ấy có người yêu, em đọc tiểu thuyết nhiều quá đấy, ai quy định mỗi người đều phải thích người đẹp trai.”
Thời Nghiên nhíu mày: “Anh vuốt lương tâm lặp lại câu cuối cùng lần nữa.”
Yết hầu anh lên xuống một lượt: “Không phải à? Anh nói không phải sự thật hả?”
Thời Nghiên nhìn gương mặt này của anh, nhẫn nhịn: “Được rồi, phải, em thừa nhận.”
Hàn Khâm xấu hổ ho khan một cái, Thời Nghiên lại nói: “Có điều được yêu thích cũng chỉ liên quan chút xíu đến diện mạo tôi, tính cách anh không tốt.”
“Vậy em còn……”
“Ai nha, em nhìn thấy chim cánh cụt.” Thời Nghiên biết câu tiếp theo của anh là gì, lập tức bịt tai lại chạy về phía trước, Hàn Khâm bất đắc dĩ thở dài.
Chim cánh cụt là chim cánh cụt hoàng đế, cơ thể béo tròn mũm mĩm, vô cùng kiêu ngạo đi qua đi lại trong vườn tuyết nhân tạo, tuy Bắc thành không lớn nhưng vườn bách thú này quy hoạch không tệ, có rất nhiều động vật.
Thời Nghiên selfile với chim cánh cụt một bức, nhìn thấy Hàn Khâm ở bên ngoài thì vẫy vẫy tay với anh.
Hàn Khâm rất muốn coi như không nhìn thấy rồi cho qua, nhưng người nào đó rất có tư thế không đi qua thì gọi to lên.
“Làm gì?” Anh chen vào.
“Bọn mình chụp một bức ảnh.” Hai mắt Thời Nghiên sáng long lanh, Hàn Khâm quay đầu muốn đi: “Không!”
“Đi mà, chỉ một bức thôi.” Thời Nghiên nghiêm túc nhìn anh, Hàn Khâm quay đầu sang một bên: “Có ý nghĩa không?”
“Có!” Cô dùng sức trả lời anh, anh bất đắc dĩ: “Anh không thích chụp ảnh.”
“Em biết, nhưng ảnh chụp là thứ có thể minh chứng cho thời gian, nếu… đi xa nhà, người trong nhà có thể ngắm nó để mong nhớ ngày đêm nha.” Cô thất thần nói, Hàn Khâm nhíu mày, nghe rất kỳ lạ.
“Chụp đi, em sẽ chụp anh đẹp chút.” Thời Nghiên kéo anh qua, hai người đưa lưng về phía chim cánh cụt, nhìn màn ảnh, Thời Nghiên chỉ mỉm cười, sau đó nhanh chóng dùng màn ảnh chụp anh, y như sợ bỏ sót.
Hàn Khâm không được tự nhiên dịch ra hai bước: “Được rồi chứ.”
Thời Nghiên gật đầu: “Ừ ừ.”
“Lần sau anh có thể đưa Hi Hi đến vườn bách thú cùng luôn nha, trẻ con hẳn là rất thích đến đây nhỉ?” Cô lôi kéo anh đi về phía trước, lúc mang thai, anh còn chưa xảy ra chuyện, cô luôn nghĩ rất nhiều về chuyện sau khi đứa bé ra đời, từng chuyện từng chuyện sẽ làm.
“Con bé không thích động vật.” Hàn Khâm mở miệng, Thời Nghiên kỳ lạ: “Em ấy không thích?”
“Ừ, không phải sợ, mà là không thích, cảm thấy phiền phức, cảm thấy bọn họ cũng giống như con người, con bé không thích tiếp xúc với người xa lạ, động vật cũng vậy.”
“Vậy em…” Thời Nghiên chờ mong nhìn anh, anh gật đầu: “Ừ, em là ngoại lệ.”
Cô không nhịn được có chút kiêu ngạo nho nhỏ, lại ưu sầu: “Cơ mà như vậy cũng không được a, sau này lên trường trung học đổi thầy cô đổi bạn cùng bàn thì sao?”
Hàn Khâm đang định mở miệng, hơi sửng sốt, nói vòng vo: “Sau này lại nói sau.”
“Về sau đưa em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý đi, có điều có khi lớn lên là ổn thôi.” Thời Nghiên không chú ý đến cái sửng sốt của anh, cười lo tự mình nói chuyện.
Anh hơi căng khóe miệng, không nhiều lời.
Trước kia dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ đi theo con đường đã định sẵn, lại thêm một Thời Nghiên, suýt nữa thì anh đã không chịu khống chế mà đi lên con đường mới, điều này khiến anh rất không vui.
Trời về chiều, Thời Nghiên đi theo anh ra ngoài, Hàn Khâm đưa cô về nhà, thực ra anh cũng muốn về một mình, nhưng người nào đó một tấc cũng không rời, hoàn toàn không cho anh rời khỏi phạm vi trong tầm mắt.
“Hàn Khâm, sau này anh sẽ rời khỏi Bắc thành à?” Đột nhiên, cô ngồi ở đằng sau hỏi.
Anh hơi ghé đầu xuống, không nói chuyện.
Cô cũng không đợi, cười đáp: “Nhất định sẽ, chỉ là sau này anh không gặp được em.”
Anh dừng xe lại, ghé mắt nhìn cô: “Có ý gì?”
“Bởi vì anh gặp em trong hiện tại nha.” Thời Nghiên cười ha ha, anh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, tiếp tục lái xe, vậy mà anh lại bị dọa nhảy dựng.
Đến nhà, Thời Nghiên lập tức nhảy xuống: “Có điều người Tô Vũ thích là ai vậy?”
Hàn Khâm đang khóa xe trên hàng hiên, không quay đầu lại nói: “Liên quan gì đến em, sao em tò mò vậy?”
“Tò mò một chút nha, cô ấy xinh đẹp như vậy, người cô ấy thích chắc cũng rất đẹp trai nhỉ?”
“Có đẹp hơn em không?” Anh buột miệng thốt ra, dọa nhảy dựng, Thời Nghiên sửng sốt, chậm rãi mở to hai mắt nhìn anh: “Anh nói gì?”
Hàn Khâm hít hít mũi: “Anh nói đẹp hơn em.”
Thời Nghiên nghi ngờ nhìn anh, anh đứng dậy nhìn cô: “Đúng là đẹp hơn em.”
“À.” Thời Nghiên hừ một tiếng, sờ mặt: “Em cũng không xấu nha, anh cân nhắc như thế nào?”
“Chậc...” Anh cười một tiếng, nhìn ngắm kỹ cô ngay tại hàng hiên, bình tĩnh xem xét thì cố thật sự không xấu, mắt không phải kiểu hai mí to to, là mắt một mí rất mỏng, lúc mở to mắt nhìn người cảm giác rất có nét, ngũ quan tách riêng thì thật sự bình thường, nhưng đặt cạnh nhau lại rất đẹp, thuộc tuýp dễ nhìn.
“Cho nên nói đến cùng là ai hả?”
“Em lại không quen biết, trường khác.”
“Em không quen biết.” Thời Nghiên gật đầu, nhưng cảm giác là lạ, nếu Tô Vũ có người mình thích thì lúc trước tìm tới Cao Kiều thật sự chỉ là muốn cạy góc tường của cô à? Với Hàn Khâm cũng chỉ là trùng hợp sao?
Cô nghĩ thế nào cũng không ra, thiếu mất một thứ, một vật có thể liên kết Cao Kiều, Tô Vũ, Hàn Khâm và cô.
“Em nghĩ gì vậy?”
Hàn Khâm gọi cô, cô lấy lại tinh thần cười nói: “Không có gì, chỉ là thấy lạ, anh và đám người Tạ Dương quen biết thế nào vậy?”
Sắc mặt anh hình như thay đổi: “Bạn học trước kia đó.”
“Đúng nhỉ.” Thời Nghiên gật đầu, là bạn học, nhưng vẫn không giống nhau.
“Anh và Lưu Toàn, Tề Gia Tắc cũng là bạn học mà, sao cảm thấy không giống nhau lắm nhỉ?”
“Bởi vì anh với đám Lưu Toàn là quan hệ tiền tài.” Hàn Khâm tùy ý mở miệng: “Vào đi.”
Thời Nghiên nhìn anh đi vào, đúng vậy, quan hệ chép bài tập buổi sáng, vậy đám Tạ Dương là quan hệ đánh nhau rồi!
Cô tập trung nghĩ lại, nghĩ lại người bên cạnh Hàn Khâm ngày đó cô gặp được, Lưu Toàn ngay bên cạnh là chắc chắn, nhưng người khác thì cô bỗng nhiên không nghĩ ra, thật sự là quá không rõ ràng, hình như họ đánh nhau cũng không định làm to chuyện.
Cô vào cửa, Thời Giai đang ngồi trên sofa xem Ultraman, mẹ ở một bên cắt quần áo, bà biết rằng hôm nay cô đi gặp Lê Hiểu Văn, hỏi: “Con bé Hiểu Văn đang ở đâu rồi?”
“Cậu ấy nghỉ tại khách sạn, hẳn là không có vấn đề gì.” Hôm nay cô đã gửi tin nhắn cho Lê Hiểu Văn, người sau vì làm chuyện xấu nên quyết định giả chết một ngày, ngày mai lại gặp nhau.
“Vậy được, tiền tiêu vặt của con đủ không, mời người ta ăn bữa cơm đi.”
“Đủ, con biết ạ.” Thời Nghiên cười một cái, nhìn về thư phòng của Thời Thiên Hoạt ở trước mắt: “Bố lại ở bên trong ạ?”
“Gần đây bố con rất bận, đừng quấy rầy ông ấy mãi.”
“Gần đây bố đang bận gì ạ? Đợt trước còn ngày ngày ăn cơm với ông thị trưởng kia.” Thời Nghiên cố ý nói, mẹ Thời thở dài: “Bố con đang lật lại chuyện trước kia, công việc của ông ấy con cũng biết.”
“Trước kia… Là án oan ạ?” Thời Nghiên thấp giọng hỏi.
Mẹ Thời trừng mắt nhìn cô một cái: “Đừng đoán mò, bố con là luật sư, lại không phải cảnh sát, oan hay không oan là chuyện của cảnh sát, bố con chỉ cần làm tốt việc tố tụng của chính mình là được rồi.”
Thời Nghiên gật đầu: “Vậy ạ, con chỉ là hỏi một chút, cũng không đến mức người nhà của thị trưởng người ta có mâu thuẫn gia đình gì đi.”
“Nói bừa gì hả.” Mẹ Thời tức giận, cười: “Thị trưởng là muốn nhờ bố con giúp đỡ, có một số việc đấy à, sai rồi, thời gian dài làm người ta khó chịu, không bằng sớm ngày giải quyết.”
Thời Nghiên gật đầu: “Vậy… mẹ, con làm sai một chuyện.”
“Cái gì?” Mẹ Thời lườm, Thời Nghiên rụt cổ nói: “Hôm qua con ngồi trên giường ăn dưa hấu.”
“Thời Nghiên.” Mẹ Thời đứng phắt dậy: "Con lại đây, xem mẹ xử lý con thế nào.”
“Mẹ, mẹ nói giải quyết thì được rồi mà, thời gian dài sẽ làm con người ta khó chịu.”
“Giải quyết, đánh con chính là giải quyết mọi chuyện.” Mẹ Thời vén tay áo lên, đánh một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...