[vtđd]_em muốn gặp lại anh


 
Edit: Chianti
 
“Con về rồi hả? Đi đâu vậy?” Mẹ Thời thấy cô tiến vào, vội vàng quan tâm hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên trả lời tùy tiện: “Đi ăn cơm ạ.” Nhìn lướt qua bàn trà trong nhà, phía trên đặt ly trà ngon mới pha, hẳn là có người vừa tới, chắc là thị trưởng Khâu kia.
 
Nghe vậy, mẹ Thời không lại hỏi nhiều, nói chuyện cùng bố Thời: “Vừa rồi thị trưởng Khâu không cầm bút máy về, anh cứ cầm trước đi.”
 
Bố Thời gật đầu: “Lần sau lại đưa cho cậu ấy.”
 
Thời Nghiên không để ý nghe, vẫn bị Mục Trình Chi ban nãy dọa hết hồn, anh ta như vậy khiến Thời Nghiên sợ hãi, lần sau nhìn thấy anh ta phỏng chừng cũng phải chạy đường vòng rồi.
 
Chờ đến ngày hôm sau, lúc Thời Nghiên tới hồ bơi, khá đông người, Cung Tây Thi bị cha già nhà cô ấy đè tới một cái bể bơi, Hàn Khâm ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế ở một bên.
 
Thời Nghiên không để ý dẫm lên nước, Cung Tây Thi nhìn ra sự kỳ lạ của cô, nhịn không được hỏi sao lại thế này.
 
Cô do dự một lát, hỏi: “Một tên cậu không thích lắm, uống quá nhiều, còn có khả năng đánh nhau, chạy tới thổ lộ với cậu còn muốn hôn cậu thì làm sao bây giờ?”
 
Cung Tây Thi ngẫm nghĩ: “Đẹp trai không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cũng tạm.” Cô nghĩ tới dáng vẻ của Mục Trình Chi.
 
“Vậy đồng ý nha.” Cung Tây Thi dứt khoát nói, Thời Nghiên cạn lời: “Tớ không thích anh ta.”
 
“Vậy thì từ chối thôi.” Cô ấy cảm thấy vấn đề này thật sự không cần phải nghĩ: “Cậu thích thì đồng ý, không thích thì từ chối thôi, nào có nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa cậu đừng có hỏi vấn đề này với một cô gái không có duyên đàn ông được không?”
 
Thời Nghiên sửng sốt: “Đừng nghĩ bản thân như vậy.”
 
Cung Tây Thi hừ một tiếng, bố Cung Tây Thi đi vào, trên người cơ bắp cuồn cuộn, có thể so sánh với huấn luyện viên thể hình, ông vỗ tay: “Tới đi học.”
 
Thời Nghiên chú ý Hàn Khâm ngồi bên kia cũng đứng dậy, cô cũng đứng dậy đi theo mọi người đứng thành một hàng.
 

“Hôm nay dạy cho mọi người một chút ý thức an toàn, đó là những vấn đề về việc lúc ở dưới nước tự mình nghĩ cách cứu viện, ví dụ sau khi xuống nước lưng bị chuột rút, bị tảo nước cuốn lấy chân tay.”
 
Hàn Hi Hi ở một bên nghiêm túc nghe, Thời Nghiên nhìn cô bé, Hàn Khâm đứng ở cách đó không xa nhìn về phía này, không biết có phải đang nhìn Hàn Hi Hi hay không.
 
“Huấn luyện viên, huấn luyện viên, ngại quá, em đã đến muộn.” Cửa bị người ta mở ra ầm một tiếng, một người mặc quần bơi, vội vàng chạy vào, hô to.
 
Thời Nghiên thấy rõ người đến, sửng sốt: “Tạ Dương?” Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng hét thê thảm của nữ, sau đó là tiếng rơi vào trong nước, cô quay đầu nhìn lại, Cung Tây Thi rớt vào trong nước rồi.
 
Vài người sửng sốt, Cung Tây Thi tự mình đứng lên, cả mặt toàn là nước.
 
Bố Cung thở dài: “Mọi người xuống nước tự do bơi lội một lát đi.”
 
Thời Nghiên nhảy xuống, hỏi Cung Tây Thi: “Cậu làm gì đấy? Sao lại ngã xuống?”
 
“Trượt chân.” Cô ấy lẩm bẩm, đôi mắt nhìn Tạ Dương ở bên kia, tươi cười xán lạn, dáng người cũng được, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
 
Tạ Dương bơi chơi ở bể nhỏ, Hàn Hi Hi bắt lấy phao cứu sinh khu nữ sinh bơi từ từ, tự nhiên dựa vào bên Thời Nghiên, không dám chạy loạn.
 
“Lâm Thần Thư nói buổi tối muốn ăn cơm cùng nhau.” Tạ Dương mở miệng, vỗ một cái xuống nước, Hàn Khâm không nói chuyện.
 
“Cậu đi không?”
 
“Làm sao vậy?” Hàn Khâm rốt cuộc mở miệng, hỏi cậu ta, cậu ta nói: “Cậu ta lại muốn chia tay với Tào Kỳ Kỳ.”
 
Hàn Khâm sửng sốt, nhìn cậu ta với ánh mắt cổ quái: “Cậu…”
 
“Không liên quan đến tôi, là Lâm Thần Thư nhìn trúng người khác.”
 
Tạ Dương cảm thấy không đủ, lại bổ thêm một câu: “Mặc kệ thế nào, nhà Lâm Thần Thư đang nhìn chằm chằm, chúng ta cũng không thể quậy lớn được.”
 
Hàn Khâm không nói nữa, thở dài một hơi, nhìn Hàn Hi Hi, lại như đang nhìn về phía Thời Nghiên.
 
Lần này Cung Tây Thi ra sức hơn bình thường nhiều, lúc bơi lội cũng không làm việc riêng, nghiêm túc học tập, Thời Nghiên có chút kỳ lạ, sao đứa nhỏ này lại đột nhiên chăm chỉ thế nhỉ: “Không phải cậu thật sự muốn giảm béo chứ?”
 
“Đúng vậy.” Cung Tây Thi cười nói, Thời Nghiên cũng không còn gì để nói: “Vậy cậu cố lên.”

 
Cô ấy dùng sức gật đầu. Hết buổi, Thời Nghiên về nhà, cùng đường với Hàn Khâm.
 
“Giúp tôi đưa Hi Hi về đi, tôi có việc.” Vậy mà Hàn Khâm lại quay đầu chủ động nói với cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh cũng đã đẩy Hàn Hi Hi cho cô.
 
“Ấy, sao anh lại đi thế?” Thời Nghiên giật mình: “Hơn nữa em là gì của anh chứ? Anh nói em đưa thì em phải đưa à.”
 
Hàn Khâm cười một cái, nhìn cô không nói gì, cô bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, anh đừng đi ra ngoài đánh nhau nha.”
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Thời Nghiên thật sự cảm thấy mình như mẹ anh vậy, đưa em gái về thì không nói, còn quan tâm anh có đánh nhau hay không nữa.
 
Rõ ràng anh cũng sửng sốt, gật đầu: “Sẽ không.”
 
Sau đó hấp tấp chạy đi, Thời Nghiên thở dài, kéo Hàn Hi Hi trở về, thật ra tính cách của Hàn Hi Hi có chút quái gở, nhưng mà cô bé rất thân thiết với Thời Nghiên, có thể là vì lúc trước cô từng cứu cô bé một lần.
 
Đi ngang tiệm tạp hóa dưới khu nhà, Thời Nghiên mua hai cây kem, hỏi Hàn Hi Hi: “Em muốn ăn vị gì?”
 
Hàn Hi Hi chọn cái blueberry, Thời Nghiên đi trả tiền, một lớn một nhỏ, mỗi người cầm một cây kem đi về nhà
 
Mẹ Thời vừa mới đi mua đồ ăn trở về, nhìn thấy con gái mình nắm tay một cô bé nhỏ từ xa, hô một tiếng: “Thời Nghiên!”
 
Cô quay đầu lại: “Mẹ?”
 
“Con tan học về rồi à?” Mẹ Thời đi lên trước hỏi, nhìn Hàn Hi Hi, hỏi: “Đây là ai thế?”
 
Hàn Hi Hi né tránh, Thời Nghiên kéo cô bé ra: “Là cô bé ở nhà đối diện của chúng ta, cùng một lớp bơi lội với con.”
 
“À à.” mẹ Thời gật gật đầu: “Nếu không thì đi nhà dì ăn cơm nha?”
 
Hàn Hi Hi lắc đầu, Thời Nghiên nói: “Bà nội bé vẫn ở nhà ạ.”
 
Đột nhiên, Hàn Hi Hi buông tay ra, cầm kem chạy về nhà. Thời Nghiên sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì mẹ Thời đã nói thêm: “Quan hệ của con với nhà đối diện cũng khá tốt đấy?”
 
“Anh trai cô bé là bạn học của cô, cô bé lại cùng lớp bơi lội với con.” Thời Nghiên giải thích.

 
Dường như mẹ Thời không nghe vào tai, hoảng hốt nói: “Hóa ra là nhà bọn họ.”
 
“Cái gì?” Thời Nghiên nghe thấy, bà lắc đầu: “Không có gì.”
 
“Nhà bọn họ làm sao vậy?” Thời Nghiên không chịu, đuổi theo hỏi, mẹ Thời không muốn nhiều lời, trả lời có lệ hai câu rồi về nhà.
 
Trong lòng Thời Nghiên kỳ lạ, cảm thấy việc này không thích hợp, cô vẫn cảm thấy có chuyện gì đó cô không biết, có liên quan đến việc gần đây bố mẹ vội vàng như vậy.
 
“Nhà bọn họ không có người lớn, một lát nữa mẹ xào ít mề gà, con đưa qua đi.” mẹ Thời ở phòng bếp nói, Thời Nghiên dạ một tiếng, chợt nhớ tới ngày mà Hàn Hi Hi rơi vào trong nước, chuyện cô bé tranh luận với thằng nhóc kia.
 
“Bố mẹ mày là tội phạm giết…”
 
“Mẹ.” Thời Nghiên vọt vào phòng bếp, mẹ Thời bị dọa nhảy dựng: “Làm gì đấy?”
 
“Hàn… Chính là anh ở nhà đối diện ấy, ba mẹ anh ấy từng giết người sao?”
 
Anh mắt của mẹ Thời tự nhiên trở nên sắc bén, nổi giận đùng đùng nói: “Con nói cái gì thế? Đừng có hóng hớt lung tung, con chẳng hiểu cái gì đã nghe bậy nói bậy, đừng để bị bố con nghe thấy đấy.”
 
“Mẹ, mẹ biết ạ?” Thời Nghiên kinh ngạc nhìn mẹ, đôi mắt mở to, vòng sang một bên tiếp tục truy hỏi: “Vậy sao bố mẹ anh ấy qua đời vậy ạ?”
 
“Nghe nói là tai nạn xe cộ, ôi trời ơi sao mà mẹ biết được, con đừng có hóng hớt nữa, trở về làm bài tập đi.”
 
Tai nạn xe cộ? Thời Nghiên cảm thấy mẹ Thời chưa nói xong: “Vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ ạ? Hai người đều ở trên xe sao?”
 
“Con đúng là phiền quá đi, trở về làm bài tập đi, quấy rầy công việc của mẹ, đi đi đi.”
 
Mẹ Thời không khỏi dùng sức mạnh đẩy cô đi ra, Thời Nghiên ngây ngốc, thấy hỏi không ra cái gì, thở dài, trở về phòng, Thất Thất đi đến cọ chân cô, cô lại có muôn vàn suy nghĩ.
 
Buổi tối lúc ăn cơm, ba Thời trở về sớm, Thời Nghiên không tập trung ăn cơm, mẹ Thời nhìn cô: “Đi đưa cái này cho nhà đối diện, quay về lại ăn.”
 
Nói xong đưa mâm mề gà cho cô, Thời Nghiên buông chiếc đũa nhận lấy, đi ra ngoài mở cửa ra, cửa không khóa, cũng không vội vàng chạy đi.
 
“Hôm nay anh đã đưa đồ cho thị trưởng chưa? Có nói thêm chuyện gì hay không?”
 
Dường như bố Thời thở dài, một lúc lâu sau mở miệng nói: “Nói cũng là chuyện muốn điều tra vụ kia, nhưng phía trên có người, không dễ làm, lúc trước những người dính dáng đến vụ đó chưa về hưu, quá cứng.”
 
“Nếu như vậy hay là thôi bỏ đi.” Mẹ Thời khó xử mở miệng, bố Thời hừ một tiếng: “Không thể nào.”
 
“Hơn nữa có người còn là chú của cậu bé đó, cậu ấy mới bao nhiêu chứ, còn học cùng một lớp với Nghiên Nghiên nữa.”
 

“Vậy cũng không thể làm cậu ấy cả đời chẳng hay biết gì, nhân tính chính là như vậy mà thôi.”
 
Đầu ngón tay Thời Nghiên lạnh buốt cả người run lên, đỡ lấy vách tường thở hổn hển, nhìn cửa nhà Hàn Khâm.
 
Hàn Hi Hi nhìn thấy Thời Nghiên tới rất vui vẻ, còn định kéo cô đi ăn cơm, bà nội hơi ngượng ngùng, thấy cô đưa đồ ăn lại đây, cười tủm tỉm nói: “Đều là chút đồ ăn Hàn Khâm làm lúc sáng, không thể ăn.”
 
“Không sao ạ, con ngồi chút rồi đi.” Thời Nghiên cười, xoa đầu Hàn Hi Hi.
 
“Cháu vẫn chưa ăn cơm phải không?” Bà nội mở miệng hỏi, Thời Nghiên lắc đầu: “Cháu đã ăn ở nhà rồi.”
 
Lúc này bà nội mới gật gật đầu, Thời Nghiên nhìn quanh bốn phía, trước bàn phòng khách treo hai tấm ảnh đen trong, dung nhan người bên trong có hơi già: “Đó là ông nội sao?”
 
Bà nội nhìn theo ánh mắt của cô: “Đúng vậy, là ông nội, đã đi được hai mươi năm rồi.”
 
Thời Nghiên gật gật đầu, do dự nói: “Sao lại không thấy bố mẹ của Hàn Khâm vậy ạ?”
 
Bà nội không nói chuyện, Hàn Hi Hi đã không vui: “Bố mẹ qua đời rồi.”
 
Ngực Thời Nghiên tê rần, vuốt đầu cô bé, bà nội thở dài nói: “Đứa nhỏ này sinh ra đã không thể nhìn thấy bố mẹ mình trông như thế nào.”
 
Thời Nghiên gật đầu, mặt lộ vẻ đau lòng.
 
“Lúc sinh thời bố mẹ nó phạm vào vài chuyện, không thể giữ ảnh chụp.”
 
“Chuyện?” Thời Nghiên nhìn bà kì lạ, bà cười một cái: “Cũng không có thời gian để nói thật hay giả, cứ…”
 
Đột nhiên có tiếng chân người, Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt Hàn Khâm nhìn cô đầy vẻ không vui, bà nội nhìn thấy anh thì rất sửng sốt: “Không phải nói đi ăn cơm sao?”
 
Anh không trả lời bà, kéo Thời Nghiên một phen: “Đi ra ngoài.”
 
Thời Nghiên sửng sốt, anh không thèm phân trần đã kéo cô đi ra ngoài, bà nội vội vàng đi qua: “Con làm gì thế? Người ta tới đưa đồ ăn cho chúng ta.”
 
Hàn Khâm vừa quay đầu lại, nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy đổ hết vào thùng rác một bên, đưa mâm cho cô: “Đi ra ngoài.”
 
Thời Nghiên cầm mâm, đỏ mắt, ánh mắt anh sắc bén, bà nội ở một bên đánh anh: “Cháu làm cái gì đấy!”
 
“Em biết rồi.” Thời Nghiên gật đầu, cười một cái với Hàn Hi Hi đang đứng sợ hãi bên kia, xoay người đi ra ngoài.
 
Hàn Khâm nắm chặt nắm tay, trên cổ đỏ lên, đang tức giận.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận