[vtđd]_em muốn gặp lại anh

 
Edit: Gluhwein
 
Bởi vì là thứ sáu, tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết sinh hoạt lớp. Thật ra còn chưa vào học thì mọi người đã về hơn một nửa rồi, bao gồm cả Hàn Khâm. Thời Nghiên vốn cũng muốn chạy, nhưng đi ra ngoài cũng không có việc gì làm nên đành phải ở lại nghe thầy Tống dạy dỗ cùng với Cung Tây Thi và mấy bạn còn lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ bắt được một điểm quan trọng duy nhất, tuần sau đổi chỗ ngồi, cô vui phát điên.
 
Sau đó chính là dặn dò mọi người, cuối tuần ra ngoài chơi phải chú ý an toàn, vân vân và mây mây…. Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao mọi người lại chạy đi hết rồi.
 
Khi cô đi xuống, Mục Niên đang chơi bóng ở sân thể dục. Nói thật, Mục Niên có khuôn mặt rất không tệ, người lại cao, da trắng, đeo kính khiến cho khuôn mặt mang theo cảm giác của phái cấm dục, rất hấp dẫn các cô gái trẻ. Ví dụ như hiện tại, cậu ta bỏ kính ra, mặc áo thun chạy ở sân thể dục, rất thu hút ánh mắt của mọi người giống như một tia sáng rực rỡ vậy. 
 
“Thật ra trường bọn mình cũng có rất nhiều trai đẹp đấy.” Thời Nghiên nhìn đám con trai đã tiết vô số hormone ở trên sân thể dục.
 
“Đúng vậy, chỉ có điều là chẳng đứng đắn chút nào.” Cung Tây Thi than thở nói.
 
Thời Nghiên rời khỏi khu dạy học với cô ấy. Hôm nay, Tề Gia Tắc không đi xe, mà là đeo cặp chạy ra ngoài: “Nghe nói yên xe bị người ta tháo mất, còn đang sửa ấy.”
 
Thời Nghiên kỳ quái nói: “Có người bắt nạt cậu ta à?”
 
“Chắc là con gái đấy.” Cung Tây Thi không cho là đúng: “Con trai thì đánh một trận là tốt rồi, cũng chỉ có con gái mới có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vậy mà cũng có thể giải thích được, Thời Nghiên đã hiểu ra, không khỏi kinh ngạc nói: “Nhìn không ra nha, cậu còn rất thông minh đó.”
 
“Vô nghĩa, tớ lại không phải kẻ ngốc.”
 
“Mai tớ tới nhà cậu chơi nhé, cứ quyết định như vậy đi.”
 
Cung Tây Thi sửng sốt, hoảng hốt nói: “Được được.”
 
Thời Nghiên vẫy vẫy tay đi về nhà cậu mợ.
 
Mục Niên chơi bóng xong mới về nhà, khi đó mọi người đang ăn cơm rồi, cậu ta vội vàng tắm rửa rồi ra ăn cơm.
 
“Ngày mai đi dạo phố đi, sắp chuyển mùa rồi, phải mua ít quần áo cho Nghiên Nghiên chứ.” Bác dâu cả mở miệng nói. Mợ hai gật đầu. Mục Niên nhận lấy bát cơm, nói: “Mai con hẹn với bạn rồi, không đi đâu.”

 
“Vậy ai xách đồ giúp chúng ta đây.” Mợ hai nói với vẻ đáng tiếc, bắt đầu dụ dỗ con trai đi cùng.
 
Mục Niên không ngốc, cũng không có hứng.
 
Thời Nghiên cắn đũa, do dự mở miệng nói: “Mai cháu cũng hẹn bạn rồi ạ.”
 
“Ồ… Vậy à.” Bác dâu cả hơi thất vọng.
 
“Đến lúc đó, cháu sẽ đi mua quần áo với bạn ạ.” Cô cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng. Bác dâu cả gật đầu: “Cũng được cũng được.”
 
Lần này ít đi một người, Mục Niên chạy thoát một kiếp, vội vàng cơm nước xong rồi lên tầng. Lúc Thời Nghiên lên tầng thì cậu ta kéo cô đi học bổ túc các môn khoa học tự nhiên.
 
Thời Nghiên hơi mất tập trung, vất vả lắm mới làm xong bài tập, lúc này mới tiễn được Mục Niên đi. Cô bật điện thoại lên, tìm Cung Tây Thi nói chuyện phiếm.
 
Nghiên Nghiên: Mai tớ đến nhà cậu tìm cậu hay là chờ cậu ở đâu?
 
Tôi không phải Tây Thi: Cậu không tới nhà tớ à?
 
Lời này có ẩn ý riêng, Thời Nghiên bĩu môi, trả lời: Tớ đâu có phải vì đi gặp Hàn Khâm, cậu có thể đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn không?
 
Tôi không phải Tây Thi: tớ còn tưởng là cậu muốn đi gặp cậu ấy chứ.
 
Nghiên Nghiên: Không đi.
 
Tôi không phải Tây Thi: Vậy chúng ta gặp nhau tại cửa KFC ở đầu đường chỗ bờ sông nhé, mười giờ sáng.
 
Nghiên Nghiên: OK.jpg
 
*.jpg là file ảnh như kiểu biểu tượng, icon, meme nhé các bạn.
 
Thời Nghiên tắt điện thoại, nhìn bóng đêm bên ngoài, là bóng đêm khác với cuộc sống trước đây của cô. Buổi tối ở đây rất tối, giống như chè mè đen đặc sệt, không thể nhìn xa. Cô thở dài.
 
Mười giờ, từ trước đến nay cô luôn đúng giờ, bình thường cũng không thích đợi người khác. May mà Cung Tây Thi cũng không tới muộn, có lẽ là đi vòng qua mặt sau của KFC.
 
Mỗi người gọi một cái hamburger cỡ lớn và thêm cả Coca, cảm thấy rất xa xỉ, ngồi ăn ở bên trong. Ăn xong, Thời Nghiên cũng thấy no rồi mà Cung Tây Thi vẫn còn thấy chưa no. Thời Nghiên vội vàng kéo cô ấy đi.

 
“Chúng ta tới nhà ma phía trước đi một lượt đi, sau đó đi mua quần áo với tớ nhé, cậu còn muốn đi đâu nữa không?” Thời Nghiên hỏi cô ấy. Cô ấy lắc đầu: “Tớ không muốn mua gì, đi tới đằng trước chơi đi.”
 
Công viên trò chơi đã rất cũ rồi, Thời Nghiên nhìn lướt qua, vậy mà cũng vẫn có không ít người, chắc là vì hôm nay là thứ bảy. Hai người đi vào cửa, Cung Tây Thi muốn đi mua đồ uống lạnh, Thời Nghiên đành phải xếp hàng ở một bên với cô ấy.
 
Thời tiết rất đẹp, mặt trời ngay giữa trưa, cô nheo mắt nhìn trời xanh mây trắng trên bầu trời đầy nắng, lười nhác vươn vai. Tay cô lập tức đập vào một vật có lông xù xù, cô bị dọa giật mình, quay đầu lại, phát hiện là một người mặc đồ bằng lông nhung rất to, cô vội vàng nói rất xin lỗi.
 
Cũng không biết là nhân vật của phim hoạt hình nào, đầu to màu xanh nước biển, bụng cũng phình rất to, mông có một cái đuôi nhòn nhọn, lúc này đang bị mấy đứa con nít túm lấy chơi đùa.
 
Người bên trong liếc cô, không nói gì, lắc người, định hất bay mấy đứa con nít đang cầm chắc cái đuôi không buông.
 
Thời Nghiên nhìn anh ta xoay mòng mòng rất ngốc nhưng cũng rất đáng yêu, rõ ràng là đang muốn chạy trốn mấy đứa bé này. Cô bật cười, anh ta quay đầu lại nhìn cô. Cô vội vàng ngậm miệng, mím môi, ngượng ngùng nhìn anh ta.
 
Mấy đứa bé bị người lớn nhà mình quát lớn bắt rời đi. Cuối cùng anh ta đã được giải thoát nên nhảy tưng tưng đi vào trong đám người ở bên cạnh con thuyền hải tặc.
 
Cung Tây Thi cầm đồ uống lạnh ra đây: “Đi thôi, không phải muốn đi nhà ma à?”
 
Thời Nghiên gật đầu, đi tới nhà ma bên kia để xếp hàng đi vào.
 
“Thời Nghiên, tớ hơi sợ.” Cung Tây Thi còn chưa đi vào mà chân đã bắt đầu run lên. Thời Nghiên liếc nhìn tấm biển phía trên, cô cảm thấy nhà ma này làm rất gượng gạo, bộ xương khô dùng làm ma quỷ mà cũng xấu quá đi.
 
Không biết vì sao, cô lại nhớ tới kiếp trước, Hàn Khâm dẫn cô đi chơi nhà ma. Thật ra cô cũng chẳng sợ, nhưng làm ra vẻ để người ta thương xót, cô hét lên rúc vào trong ngực anh. Anh cười, nhìn rõ ý đồ nho nhỏ của cô, nhưng cũng không vạch trần cô, ôm cô ra khỏi nhà ma.
 
“Ối!”Tiếng la hét chói tai như tiếng mổ heo của Cung Tây Thi đánh bay cô trở lại hiện thực. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một con ma tóc dài thì thở dài: “Sợ cái lông ấy.”
 
Trên đường, bọn họ gặp không ít nhân viên mẫn cán có tâm với nghề nghiệp, Thời Nghiên rất muốn tuyên dương tinh thần làm việc của bọn họ, nhưng tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong bối cảnh gió thổi quỷ khóc sói tru này khiến cô thật sự không cảm thấy sợ một tí xíu nào.
 
Cô đi ra mà như không có chuyện gì xảy ra, Cung Tây Thi tái mét mặt, sắp tựa cả người vào trên người cô luôn rồi.
 
“Cảm giác chẳng kinh khủng chút nào.” Cô đánh giá một câu. Đằng trước có một hoạt động quảng cáo bán hàng, dựng một sân khấu rất to. Cung Tây Thi bình tĩnh trở lại là lại muốn đi xem náo nhiệt, lôi kéo Thời Nghiên đi qua đó.
 
Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra chính là chương trình quảng cáo bán ti-vi, lại còn vừa múa vừa hát. Chỉ có điều cũng không biết trò rút thăm trúng thưởng là thật hay giả nữa, một đám người vây quanh ở phía dưới nghe người dẫn chương trình nói chuyện. Thời Nghiên nhìn biển quảng cáo, còn là một nhãn hiệu lâu đời.
 
Có lẽ chất lượng cũng không tệ, cô suy nghĩ cặn kẽ.

 
Hàn Khâm thề, lần này anh quả thật không phải cố ý chạm mặt Thời Nghiên, ngày xưa cũng chưa bao giờ, vất vả lắm mới đi làm thêm được mà còn đụng phải cô, đúng là xui xẻo quá.
 
Anh đứng ở trong đám đông, bị đám con nít nghịch cái đuôi, chẳng thể làm gì được, đành phải liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang xem trò vui ở trong đám đông kia. Quả thật cô ấy trông rất xinh, thảo nào Tạ Dương cũng phải khen cô. Cô mặc chân váy bò và áo khoác bò, đôi chân thon dài thẳng tắp, không có mỡ thừa. Hàn Khâm mới không thèm ngắm nhìn đôi chân của cô đâu.
 
Nhưng anh đột nhiên nhìn thấy một cái móng heo rất chướng mắt ở đằng sau.
 
Thời Nghiên né tránh đi lên phía trước, trong lòng đang trực tiếp mắng chửi người, vậy mà lại có tên háo sắc, còn sờ đùi cô, ghê tởm!
 
Nhưng tên kia có da mặt rất dày, vẫn đuổi theo sờ. Thời Nghiên cảm thấy đánh không lại nên muốn chạy trốn, kết quả trốn không được, cô không thể nhịn được nữa, đang định quay đầu lại thì đột nhiên không thấy cái tay kia đâu nữa. Đằng sau bị chen lấn, một người mặc bộ đồ lông xù xù nóng hầm hập dán vào sau lưng cô. Cô khó hiểu ngửa đầu lên nhìn thì nhìn thấy một cái đầu quái vật bằng bông rất to, à không, là một con thú bông cỡ lớn.
 
Con thú bông kia lập tức chui ra sau lưng cô, chen lấn đánh bật cái móng heo kia ra.
 
Thời Nghiên có chút ngây ngốc, xoay người lại nhìn anh, nhưng không nhìn thấy mặt anh, bởi vì mặt anh ẩn ở trong mũ đội đầu. Nhưng cô ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ là anh cố ý: “Cảm ơn anh nhé.”
 
Cô ngẩng khuôn mặt cười rạng rỡ lên, Hàn Khâm cười khẩy một tiếng, trợn trắng mắt. Dù sao cô cũng không nhìn thấy, anh gật đầu định rời đi, nhưng đột nhiên lại bị người túm chặt cái đuôi. Anh gian nan quay đầu lại, nhìn thấy Thời Nghiên đang cười như con sói xám, tay xách ‘cái đuôi’ của anh.
 
Anh còn chưa hiểu ra cô muốn làm gì thì đã nghe thấy cô cười tủm tỉm nói: “Hàn Khâm.”
 
Hàn Khâm thầm căng thẳng trong lòng, đậu má, không phải chứ? Anh còn chưa hiểu nổi, thế này thì con mẹ nó, làm sao mà biết được, nhưng đã bị cô kéo quay lại.
 
“Trên người anh có mùi thơm, em cách anh ba dặm cũng có thể ngửi thấy.” Cô cười xấu xa.
 
Cung Tây Thi khó hiểu nhìn cô: “Thời Nghiên, cậu kéo đuôi của người ta làm gì?”
 
Thời Nghiên không trả lời, buông cái đuôi ra, tóm lấy tay anh không buông, nhảy lên bắt đầu giật mũ đội đầu của anh xuống. Hàn Khâm nổi giận, đây là ai thế, anh trốn tránh ra sau, lên tiếng nói chuyện: “Cậu làm gì thế?”
 
“Em biết ngay là anh mà.” Thời Nghiên cười ha hả, bắt đầu giật rìa mũ đội đầu của anh, giống như đang thử thăm dò bên bờ phạm tội ác.
 
“Tôi đang làm việc đấy, cậu đừng làm loạn.” Hàn Khâm bất đắc dĩ, bắt lấy hai tay cô, bảo cô đừng lộn xộn.
 
Lúc này, Thời Nghiên mới thôi, nhún vai: “Được rồi.”
 
Hàn Khâm buông cô ra, kết quả cô lại nhảy lên đụng vào người anh, còn có dáng vẻ chơi rất vui nữa. Anh rất bất lực, sao lại có đứa con gái như thế này chứ.
 
Đụng chạm một hồi lâu, lúc này, Thời Nghiên mới buông anh ra, túm lấy cái đuôi của anh rồi đi theo anh, cười nói: “Lúc nãy anh nhảy nhót tung tăng em đã biết là anh rồi, anh ấy à, đi vệ sinh… Á!”
 
Cuối cùng, câu nói kế tiếp bị mũ đội đầu của Hàn Khâm đập tắt, anh hung ác nói: “Đừng nói lung tung, sao một đứa con gái lại có ý nghĩ… lạ lùng như thế.”
 
Anh quả thật là ngại vô cùng, càng nói càng khó nghe hơn.
 
Thời Nghiên sờ trán: “Ầu… anh không có tiền à? Có phải anh đang đi làm thêm không, bao nhiêu tiền một ngày vậy?”

 
Hàn Khâm cảm thấy nghèo là một chuyện không có gì phải ngại, nhưng cũng không phải là chuyện có thể quang minh chính đại bị một cô gái nói bô bô ra miệng: “Không có tiền, đừng tìm tôi vay tiền, đừng tìm tôi ăn vạ.”
 
Thời Nghiên nhíu mày, chạy đến trước mặt anh rồi ngồi xuống: “Anh đụng vào em, không có tiền thì bồi thường bằng người đi.”
 
Hàn Khâm: …
 
Cuối cùng Cung Tây Thi đã đẩy được đám đông ra, đuổi theo tới đây, hỏi Thời Nghiên: “Cậu quen anh ta à?”
 
Nghe vậy, Thời Nghiên phủi bụi bặm, lắc đầu: “Không quen, chúng ta đi mua quần áo thôi.” Nói xong là đi luôn. Hàn Khâm thở dài, rốt cuộc đã tiễn được ôn thần đi rồi.
 
Buổi chiều công viên giải trí đã vãn đi không ít người, nhưng buổi tối lại có thêm rất nhiều người, chí ít cũng phải náo nhiệt một khoảng thời gian. Hàn Khâm tháo mũ đội đầu xuống, lau mồ hôi trên mặt, ngồi ở bậc thang uống nước xem điện thoại.
 
Tạ Dương bảo ngày mai sẽ mời anh ăn cơm, đoán chừng cũng không phải là chuyện gì tốt, cậu ta cũng không bận làm bài tập, chắc là gây chuyện ở đâu đó rồi.
 
Trong không gian, tất cả đều là ảnh chụp và những câu nói show ân ái của Tào Kỳ Kỳ và Lâm Thần Thư, hơn nữa còn là mấy câu buồn nôn khiến người ta không thể hiểu nổi.
 
“Con gái là phiền phức, nhưng đàn ông lại thích tìm phiền phức.”
 
“Ngay cả nằm mơ cũng sẽ mơ thấy em, rốt cuộc anh đã đắc tội với em ở đâu chứ?”
 
Ví dụ chính là mấy câu kiểu này, vân vân… Đôi lông mi tuấn tú của Hàn Khâm nhăn lại, cảm thấy buồn nôn quá, nghĩ một chút, vẫn nên ẩn đi thôi, ngu ngốc quá rồi.
 
“Em thấy câu này không tệ. ‘Nguyên tắc dùng để làm gì, là dùng để phá hỏng!’.” Đột nhiên có một giọng nữ vang lên ở bên tai, còn có mùi sữa tắm vị chanh nhàn nhạt đi kèm.
 
“Đậu xanh.” Hàn Khâm sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại, anh trố mắt nhìn Thời Nghiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh: “Cậu làm gì thế?”
 
“Hù được anh rồi.” Cô cười nhìn anh như một cô công chúa ngây thơ vô (số) tội. Anh cắn răng nói: “Cậu là quỷ à?”
 
Thời Nghiên hừ một tiếng: “Chưa ăn cơm đúng không, em mang gà rán và hamburger cho anh này.” Cô lục tìm ở trong cái túi đeo bên cạnh, lấy một hộp đồ ăn được đóng gói kĩ càng ra, đưa cho anh.
 
Anh nhìn lướt qua những thứ trong cái túi kia, là một ít quần áo và sách vở, nói lời từ chối: “Tôi không đói.”
 
Thời Nghiên thở dài: “Nhanh ăn đi, đừng lề mề như con gái thế.”
 
Hàn Khâm không nói được là cảm giác gì, trước đây, không phải chưa từng có cô gái nào đưa đồ ăn cho anh, nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ do dự giống như bây giờ.
 
Cuối cùng, dưới sự kháng nghị của dạ dày, anh vẫn duỗi tay ra nhận lấy hamburger, cắn một miếng. Thời Nghiên cười nói: “Ăn thì chính là người của em nhé.”
 
Hàn Khâm nghẹn ứ cổ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận