[vtđd]_ánh dương rực rỡ

 
Chương 63
 
Quạt điện chỗ Diệp Vân Trình khá nhiều, hơn nữa còn có internet, Phương Chước liền ở lại, chờ buổi tối trời mát rồi về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc Diệp Vân Trình muốn cô dùng ánh mắt của người trẻ để giúp đỡ tư vấn, xem nội dung của video ngắn cần phải đi đến mục tiêu phát triển gì.
 
Phương Chước rất tự hiểu lấy mình.
 
Tư vấn thì có thể. Chỉ là ánh mắt chưa chắc trẻ tuổi.
 
Cô kê băng ghế nhỏ trong phòng khách, dựa vào tốc độ internet ốc sên, chậm rãi lướt các tác phẩm đã tải lên trên tài khoản.
 
Video của Diệp Vân Trình chia làm hai phần, gần đây nhất là ghi lại quá trình cần mẫn rửa rau chuẩn bị đồ ăn, sau khi quay xong tiến hành tăng tốc độ là có thể đăng, không cần cắt ghép gì.
 
Còn có một phần là Lưu Kiều Hồng giúp đỡ xử lý, ghi lại cuộc sống mở quán hằng ngày của Diệp Vân Trình. Ví dụ như Tiểu Mục làm cơm nắm thế nào, bị phép toán đơn giản nhất làm khó thế nào, cùng với sự giúp đỡ thân thiện của người qua đường dành cho bọn họ.
 
Có mấy cái được Diệp Vân Trình lồng tiếng, độ hot cao hơn một chút, cư dân mạng ở dưới cũng nói giọng nói của ông rất dịu dàng.
 
Đáng tiếc ông không biết nên nói gì, luôn chỉ có vài câu ít ỏi, trả lời các câu hỏi cần thiết xong là rơi vào im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tất cả video, có một bộ phim ngắn độ nóng đặc biệt cao, lượt like hơn 3000, chắc là được thuật toán thần kỳ đề cử.
 
Phương Chước bấm mở, thấy trong màn hình là một đôi tay khớp xương rõ ràng, đốt ngón tay mảnh dài đang thái rau, đồng thời một giọng nói trầm thấp ôn hòa phát ra ngay giữa bối cảnh.
 
“Khi còn nhỏ, tôi đặc biệt tò mò với rất nhiều chuyện, nhưng vào những năm đó, tôi không có cơ hội được mở rộng kiến thức. Bố mẹ tôi cũng sẽ không đáp lại các câu hỏi kì cục của tôi, bọn họ chỉ biết qua loa nói với tôi, mấy thứ đó vô dụng. Có một lần, tôi nghe một nam sinh trong lớp đang nói về truyện 7 viên ngọc rồng, nói cái gì mà người Xayda, tôi không hiểu, liền trở về hỏi chị mình, chỗ nào là hành tinh Vegeta. Tới tối, chị ấy tùy tiện chỉ vào một chỗ trên bầu trời, nói với tôi, đó chính là hành tinh Vegeta.”
 
Một danh từ Phương Chước cũng nghe không hiểu, dùng điện thoại của mình tìm kiếm, mới biết được đó là một bộ manga anime Nhật Bản.
 
“Tôi không biết, ngôi sao trên trời nhiều như vậy, tôi cũng không còn nhớ rõ chị ấy chỉ vào ngôi sao nào. Nhưng tôi vô cùng kiêu ngạo, ngày hôm sau đến lớp đã khoe với các bạn học, nói cho bọn họ biết hành tinh Vegeta nằm ở hướng kia. Đương nhiên, tôi bị cười thối mũi.”
 
Giọng của Diệp Vân Trình bình thản nhẹ nhàng mà từ tốn, lúc kể chuyện cũ còn có kiểu nói rủ rỉ kéo dài.
 

“Tôi giận dỗi về nhà, chất vấn chị gái vì sao lại lừa mình. Chị ấy à, ngụy biện rất nhiều, lúc ấy cứ đúng lý hợp tình mà hỏi lại tôi, bảo, bố mẹ sinh ra em, cho nên em được đặt tên, vậy ngôi sao trên trời là ai đặt tên? Là người sáng tạo ra chúng sao? Nhất định không phải. Dù sao cũng đều là mấy thứ sờ không được cũng không sở hữu được, nhưng chúng nó có một cái tên em thích cũng không được sao?”
 
“Lúc ấy tôi ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không nghĩ ra lời phản bác.”
 
Phương Chước cũng bị logic này quấn vào.
 
 “Nhưng suy nghĩ của trẻ con vẫn khá trực tiếp, tôi nói vậy thì chị cũng không nên lừa em, hôm nay vì chuyện này mà em trở nên vô cùng buồn. Chị nói, ‘Em buồn, không phải vì không tìm được một ngôi sao tên Vegeta, mà là bởi vì không kết bạn được. Nhưng mà vì sao em lại muốn kết bạn với mấy đứa đã cười nhạo mình chứ? Nếu hôm nay có một bạn gái nói với chị, cậu ấy biết chân trời có một ngôi sao tên là Thủy thủ Mặt Trăng, chị sẽ cảm thấy cậu ấy vô cùng đáng yêu. Bởi vì chị biết chỉ là cậu ấy muốn được kết bạn với chị.’ .”
 
“Sau khi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy thật ra chị ấy là một người rất lãng mạn, không phải lãng mạn theo nghĩa phổ biến, mà là loại lãng mạn kiểu đấu đá lung tung.” Diệp Vân Trình nói, “Cho nên nhé, bạn không thể khiến tất cả mọi người thích mình, thừa nhận mình, nhưng mà bạn có thể đi tìm người có thể thích mình.”
 
Phương Chước nhấn mở khu bình luận quét một vòng, mới biết Diệp Vân Trình đang trả lời câu hỏi tình cảm hai chiều mà một dân cư mạng đưa ra.
 
Chị gái nọ có một người bạn trai ngành kĩ thuật, luôn sẽ tặng cho cô ấy một vài món đồ thủ công được chăm chút nhưng lại không đẹp vào ngày lễ ngày nghỉ, cô ấy rất cảm động, mà bạn cùng phòng của cô gái lại cho rằng bạn trai cô ấy keo kiệt ích kỉ, không thật sự quan tâm đối xử với cô ấy, khiến cô ấy rất hoang mang.
 
Phương Chước cẩn thận đọc miêu tả của chị gái nọ, lập tức cùng chung mối thù với vị bạn trai ngành kĩ thuật kia. Mượn câu từ ưu nhã của Diệp Vân Trình, không phải bọn họ ích kỉ, cũng không phải thẩm mỹ kém, mà chỉ là lãng mạn tương đối đấu đá lung tung mà thôi. Cũng như từ trước tới nay cô không ghét bỏ Nghiêm Liệt trẻ con tùy hứng vậy.
 
Phương Chước tò mò cầm điện thoại đi hỏi Diệp Vân Trình: “Đây thật sự là lời mẹ con nói sao?”
 
“Là chị ấy nói.” Diệp Vân Trình bảo, “Ngay cả tính cách con cũng được di truyền từ mẹ con.”
 
Phương Chước coi như ông đang khen mình, rất tán thành mà gật gật đầu.
 
“Con cảm thấy cậu kể chuyện rất hấp dẫn người khác.” Phương Chước bày mưu tính kế cho ông ấy, “Không phải cậu đọc rất nhiều sách sao? Vậy thì dứt khoát tùy tiện kể một chút, hoặc là làm lời bình, cho làm âm thanh bối cảnh.”
 
Hai người đang bàn bạc tính khả thi của đối sách này, điện thoại Phương Chước lại rung lên, hiển thị đã nhận được tin nhắn.
 
Dãy số xa lạ chưa từng lưu, nhưng cô lướt đến phần lịch sử trò chuyện, phát hiện người dùng là Nghiêm Thành Lý.
 
Nghiêm Thành Lý loát vòng bạn bè của Nghiêm Liệt, cả ngày tinh thần đều hốt hoảng.
 
Con của ông chẳng nói chuyện gì với ông, lần trước liên lạc với ông là chỉ bởi vì quan tâm một cái chậu sen đá. Lúc sinh nhật, đáp lại lời chúc mừng của ông cũng chỉ cho một câu “cảm ơn” bình thường, hờ hững như là người lạ.
 
Phải biết rằng, cho dù là đối xử với bạn bè đối tác trong kinh doanh, ông cũng đều thêm một “X tổng” ở phía trước.
 

Nghiêm Thành lý ra vẻ quan tâm, bình luận ngay phía dưới trạng thái của anh: Đây là bánh kem ai tặng? Trông rất ngon.
 
Cả một buổi trưa Nghiêm Liệt cũng không phản hồi ông.
 
Nghiêm Thành Lý cứ do dự mãi, lại gửi một tin nhắn cho Phương Chước.
 
Nghiêm Thành Lý: Bạn học chào con, Nghiêm Liệt đang yêu đương sao?
 
Phương Chước đáp ngay.
 
Phương Chước: Chắc là vậy ạ.
 
Nghiêm Thành Lý nghẹn lời, một mình cân nhắc ba chữ này một lúc lâu, đến lúc trước khi sắp ngủ, mới gửi lại một câu.
 
Nghiêm Thành Lý: Con có quen không?
 
Lúc này Phương Chước cũng mất tích.
 
Ông mất ngủ tới buổi sáng hôm sau, luôn kiểm tra tin nhắn điện thoại, suy nghĩ xem có nên thêm một câu giải thích rằng ông không có ý xấu không.
 
Tầm 6 giờ, ông ngủ một giấc ngắn rồi bừng tỉnh, sờ điện thoại bên gối, bên trên hiển thị câu trả lời của Phương Chước.
 
Phương Chước: Không quen.
 
Tất cả những lời muốn nói của Nghiêm Thành Lý đều bị hai chữ này nhẹ nhàng bít chặt.
 
Đây tất nhiên là nói dối, nhưng ông không thể chỉ ra và xác nhận.
 
Nhưng mà vì sao? Ông còn chưa biểu hiện bất kì thái độ gì mà.
 
Qua hai ngày, Nghiêm Liệt trở về từ thành phố C.
 
Nghiêm Thành Lý từ xa nghe được tiếng khép mở của cổng lớn, mất phong thái mà cầm ly cà phê đi ra từ thư phòng, nhìn anh kéo thêm đống rương hành lý đi vào cửa, ông ngẩn ra đứng một bên nhìn.

 
Nghiêm Liệt lấy món quà mình mua ra, đặt trên bàn, rồi đẩy ông bố mình tránh ra một chút, đừng cản trở đến việc anh sắp xếp đồ.
 
Nghiêm Thành Lý khô khốc hỏi: “Sinh nhật chơi vui không?”
 
Nghiêm Liệt ngồi xổm trên đất, không ngẩng đầu lên nói: “Chơi vui.”
 
Nghiêm Thành Lý thoáng cười một cái rồi hỏi: “Còn thuận tiện nói chuyện yêu đương?”
 
Nói xong chính ông cũng cảm thấy rất quái gở, nhanh chóng ép khóe miệng xuống, che lấp nụ cười u ám.
 
Nghiêm Liệt giả vờ như không phát hiện, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Con đã hẹn với em họ rồi, con sẽ đến nhà làm gia sư toàn thời gian cho nó một tháng, cuối tháng tám mới trở về.”
 
Nếu lúc này anh ngẩng đầu là có thể thấy da mặt đột nhiên co giật cùng đồng tử kinh hoàng run run của Nghiêm Thành Lý, nhưng khi Nghiêm Liệt dọn dẹp hành lý xong, mắt vẫn nhìn thẳng mà đi qua người ông, kéo va li trống trở về phòng.
 
Biểu cảm của Nghiêm Thành Lý đông cứng ngồi trên ghế sô pha, buông cái ly trong tay. Chờ khi Nghiêm Liệt thu dọn hành lý xong xuôi ra từ phòng ngủ, mặt ông toàn vẻ tinh thần không yên.
 
Gió điều hòa chợt lớn hơn, động tĩnh rất nhỏ này cũng khiến Nghiêm Thành Lý sợ tới mức giật mình. Ông đứng lên, lớn tiếng hỏi: “Ngôi nhà này, một ngày con cũng không muốn ở sao?”
 
Nghiêm Liệt đang định cầm hải sản vào phòng bếp, nghe vậy chả hiểu gì mà rằng: “Con đi làm việc kiếm tiền mà.”
 
Nghiêm Thành Lý xoay người, nghiêm túc nhìn vào mặt anh hỏi: “Cho nên con không định dùng tiền của bố?”
 
“Con đang yêu đương.” Nghiêm Liệt nói, “Con cũng đâu thể dùng tiền của bố đi nuôi bạn gái mình.”
 
“Có thể.” Nghiêm Thành Lý không thể hiểu nổi mà nói, “Vì sao không thể? Sau này tiền của bố cũng để lại hết cho con thôi.”
 
Ông làm động tác tay đào tim đào phổi, kích động nói: “Con muốn làm gì? Âm thầm độc lập kinh tế, sau đó rời khỏi gia đình này? Con có thể hỏi bố trước xem bố có đồng ý hay không, nếu mọi người không chung suy nghĩ thì chậm rãi thương lượng. Đương nhiên bố mong con có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, nhưng con không cần còn chưa mở miệng, đã lấy cái này để uy hiếp bố chứ?”
 
Nghiêm Liệt nhét đồ vào tủ đông, lại qua phòng bếp rửa sạch tay, lấy một cái ly từ trên kệ để đồ, thành thạo pha một ly nước mật ong, mang trở về phòng khách.
 
“Bố.”
 
Nghiêm Thành Lý chờ anh mở miệng.
 
Nghiêm Liệt bình thản nói: “Uống rượu ít thôi.”
 
Nghiêm Thành Lý cả giận nói: “Bố đâu có uống rượu!”
 
Trước ngày khai giảng đại học mấy hôm, Phương Chước ngừng học ở lớp học thêm, tìm tòi các bước chuẩn bị trên mạng, còn Nghiêm Liệt lại thường xuyên gửi liên kết mua sắm cho cô.

 
Quân Hữu Liệt Danh: [hình ảnh] Đồ đẹp không?
 
Mặt Trời Nhỏ: Cũng được.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Vậy anh sẽ gửi cho em.
 
Mặt Trời Nhỏ: ? Vì sao đột nhiên mua quần áo cho em?
 
Quân Hữu Liệt Danh: Của anh như thế này. [hình ảnh]
 
Hai bộ đồ đều là áo tay cộc, một bộ vẽ một bông hướng dương, một bộ vẽ mặt trời nhỏ. Kiểu dáng giống nhau.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Mấy cái đồ đôi đều không đẹp, cho nên anh cố ý tìm. Thế nào? Xứng đôi không?
 
Phương Chước rất khó trả lời, Nghiêm Liệt còn đang truy hỏi.
 
Quân Hữu Liệt Danh: Xứng đôi không?
 
Mặt Trời Nhỏ: Tướng phu thê!
 
Quân Hữu Liệt Danh: [siêu vui vẻ]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Sau đó anh lại mua thêm hai cái mũ đặt làm nữa. [hình ảnh]
 
Trên mũ trắng đen thêu hai mũi tên, một cái hướng bên trái một cái hướng bên phải, đuôi mũi tên làm thành hình dạng dao động của điện tâm đồ, bên trên viết khác nhau “bạn trai”, “bạn gái”.
 
Phương Chước bỗng nhớ tới bình luận của chị gái nọ dưới video của Diệp Vân Trình. Cô cũng không phải rất thích cái mũ này.
 
Mùa đông không dùng được. Nhưng mùa hè ai lại muốn đội mũ trên đầu?
 
Quân Hữu Liệt Danh: Em biết không? Đại học có rất nhiều cẩu độc thân. [siêu dữ]
 
Quân Hữu Liệt Danh: Em là của anh.
 
Phương Chước: “…”
 
Mặt Trời Nhỏ: [À]
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui