Chương 59
Nghiêm Liệt nói, vừa u oán vừa đáng thương. Vấn đề là lúc 10 giờ, Phương Chước cũng đã ngủ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Trời Nhỏ: Sinh nhật vui vẻ.
Quân Hữu Liệt Danh: Uầy, thật là qua loa quá.
Mặt Trời Nhỏ:…
Quân hữu Liệt Danh: Không phải cậu có câu gì muốn nói với tôi sao?
Mặt Trời Nhỏ: ???
Tên này sao lại vô cớ gây sự như vậy?
Mặt Trời Nhỏ: Cậu còn đang ở bãi biển à?
Quân Hữu Liệt Danh: Hôm nay gió to kinh khủng, thổi vào người anh, anh đã về rồi, vừa mới tắm xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Hữu Liệt Danh: Bánh Kem đến chợ hải sản mua hai con cá lớn, bọn anh đang định tìm một quán ăn nào đó để xử lý.
Phương Chước nói thầm, đúng vậy, mèo đều thích ăn cá, còn sẽ có những cơn giận không thể hiểu được.
Mặt Trời Nhỏ: Quán nào thế?
Quân Hữu Liệt Danh: [định vị] Cửa hàng này rất nổi tiếng trong vùng, ăn ngon lại không đắt, lần sau tôi dắt cậu đến ăn.
Mặt Trời Nhỏ: À.
Quân Hữu Liệt Danh [lấy sổ nhỏ] Tạm thời cho ra khỏi sổ đen.
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu là con bồ câu*.
*Một thuật ngữ mạng ý bảo thường xuyên thả bồ câu cho người khác, là người lạnh lùng, thờ ơ, hờ hững, không quan tâm.
Mặt Trời Nhỏ:…
Vì sao cô lại ở trong sổ đen? Nhưng mà cô không nói gì hết, Nghiêm Liệt vẫn nổi trận lôi đình.
Quân Hữu Liệt Danh: Cậu có biết lúc sáu giờ lạnh cỡ nào không?!
Mặt Trời Nhỏ: Lần sau tôi sẽ thay đổi!
Quân Hữu Liệt Danh:…
Phương Chước: “…” Có thể, hiện giờ cô đã biết sáu giờ lạnh thế nào.
Mặt Trời Nhỏ: Ăn cơm xong tôi sẽ đi đâu vậy?
Quân Hữu Liệt Danh: Đi dạo chỗ này chỗ nọ thôi, có thể chơi bóng hoặc chơi game. Đám con gái Ngụy Hi muốn đi karaoke.
Nói đến đề tài này, Nghiêm Liệt không khỏi có chút buồn bực.
Anh gọi đám con gái tới, là mong lúc Phương Chước ra ngoài không quá xấu hổ. Kết quả căn bản là cô không tới.
Nhưng mà anh không thích đi dạo phố, cũng không thích cướp micro của người khác.
Mặt Trời Nhỏ: Buổi tối thì sao?
Quân Hữu Liệt Danh: Xem phim điện ảnh. [hình ảnh] Bộ phim này cậu xem chưa?
Mặt Trời Nhỏ: Chưa. Tôi chưa từng xem phim chiếu rạp.
Quân Hữu Liệt Danh: Nếu xem hay, chờ về thành phố A tôi dẫn cậu đi xem. Cậu đang làm gì vậy?
Phương Chước vừa mới quay người khóa cửa, dán tờ giấy note đã viết xong lên cửa, đứng ngay cửa trả lời.
Mặt Trời Nhỏ: Chuẩn bị ra ngoài.
Quân Hữu Liệt Danh: Vậy cậu đi nhanh đi. Tôi thấy hôm nay thành phố A rất nóng, tảo mộ xong thì về nhà sớm một chút.
Mặt Trời Nhỏ: Ừm.
Phương Chước dùng điện thoại lập kế hoạch tuyến đường một lần nữa.
Nếu suôn sẻ, cô có thể đến thành phố A trước 12 giờ. Vé tàu cao tốc đến thành phố của Nghiêm Liệt thường khá nhiều, hành trình hai tiếng rưỡi. Trừ hao thời gian chuyển trạm trên đường, chờ đến khi chuyến tàu xuất phát, thời gian mua quà, hẳn cô có thể đến rạp chiếu phim trong lời Nghiêm Liệt trước 5 giờ, nếu may mắn, có thể chạy về thành phố A trong ngày.
Vé xe một chuyến hơn hai trăm đồng, hơn nữa mua quà và các loại phí trung chuyển, tổng cộng cô mang theo 700.
Trừ học phí, đây là chi phí đắt nhất Phương Chước từng có.
Trước khi cô còn chưa có năng lực kinh tế, 700 đồng cũng đã đủ cho ba tháng phí sinh hoạt của cô. Khi đó cô cảm thấy kiếm tiền là chuyện khó nhất, hoặc là nói trước khi kết thúc năm 12 cô cứ cho rằng như vậy.
Nó tương đương hơn 300 cân gạo, 7000 tin nhắn, 4000 cái cúc áo kết hoa đã từng phổ biến một thời khi cô còn nhỏ.
Đây là số tiền mà cả kỳ nghỉ cô đeo sọt tre nặng nề lên núi làm việc, mùa hè bắt cá, mùa đông giặt quần áo mà cũng kiếm không nổi.
Trong nửa quãng đời nhỏ yếu bất lực đó, cô không thể nào đoán trước được rằng, bản thân mình vào một ngày hè tháng bảy nóng bức, bởi vì đã từng đồng ý một chuyện với một người, lại ra quyết định không hợp lẽ thường như vậy.
Cô thuyết phục bản thân rằng à thì mà là làm người phải giữ chữ tín, cái này quan trọng hơn nhiều so với kiếm tiền. Đương nhiên, cô đều giữ lại tất cả biên lai, sau này nếu Nghiêm Liệt mà còn nói cô keo kiệt, cô có thể ném bằng chứng ra trước mặt anh, chỉ trích anh vô cớ gây sự cỡ nào.
Phương Chước đặt tiền trong ô vuông nhỏ bên trong cặp sách, đi ra ngoài dọc theo đường lớn.
Mùa hè ngay cả gió cũng nóng phừng phừng, mỗi một cơn gió đập lên mặt đều khiến người ta không mở nổi mắt, thế giới sáng sủa vô cùng, cái bóng tỏa ra phía trước cũng đen cực kỳ.
Luôn chân đi tới ga tàu cao tốc, cuối cùng cũng mát mẻ một chút.
Phương Chước lo điện thoại không đủ pin, đến lúc đó cũng chưa đến nơi, nên vẫn không dám lấy ra dùng.
Giá chiếc điện thoại này của cô khá rẻ, pin không được bền lắm, đặc biệt vừa lên mạng đã bắt đầu nóng phỏng tay.
Lúc sắp xuống xe, cô mới bật sáng màn hình lướt xem tin tức mới một lần.
Nghiêm Liệt gửi cho cô một bức ảnh liên hoan, trên bàn bày đầy hải sản các loại, nhưng không có bánh kem.
Phương Chước hỏi một câu: Vì sao không có bánh kem? Không phải cậu rất thích ăn đồ ngọt sao?
Nghiêm Liệt không trả lời.
Phương Chước chuyển sang giao diện khác, trong trạng thái mới nhất của Ngụy Hi, thấy được lịch sử cuộc sống lưu lại cách đây một tiếng ––– “Tới sớm rồi, phải chờ nửa tiếng ngoài rạp chiếu phim. Chè xoài bưởi* ăn ngon ghê, đá lạnh cứu mạng chó của tôi, mong là không cần vào WC giữa chừng. [Ha ha]”
*Chè xoài bưởi hay xoài bưởi cao lương là một loại món tráng miệng đương đại của Hồng Kông. Nó thường bao gồm xoài thái hạt lựu, bưởi, cao lương, nước cốt dừa và sữa. Nó có thể được tìm thấy trong nhiều nhà hàng Trung Quốc và cửa hàng tráng miệng ở Hồng Kông cũng như Singapore, Quảng Đông và Đài Loan.
Hiện giờ mọi người hẳn đều đang xem phim, nghe nói trong rạp chiếu phim không thể dùng điện thoại.
Phương Chước cất điện thoại di động đi, chờ lời nhắc đến trạm của tàu cao tốc.
Bốn giờ mười phút chiều, bởi vì không thể mua được gần nhất, so với dự định của Phương Chước đã bị chậm đi một chút, đoàn tàu dừng ở sân ga thành phố C.
Đây là thành phố biển hoàn toàn xa lạ.
Phương Chước dựa theo các đánh dấu trong bảng hướng dẫn ở đại sảnh, ngập ngừng bước ra từ biển hiệu D không rõ khác nhau ở đâu để rời khỏi ga tàu, đồng thời rời khỏi khu vực có điều hòa, trong không khí oi ả gần như khiến người ta hít thở không thông, cảm nhận được cảnh vật thành phố hoàn toàn khác biệt.
Vẻ ngoài kiến trúc, các loại đồ ăn vặt, tiếng địa phương, còn có các quy tắc cơ bản của thiết bị, đều khiến lòng cô sinh ra sự cẩn thận, bị sự rối ren không biết đến từ đâu vây lấy.
Phương Chước chưa từng đi xa nhà, nói đúng ra, cô chưa từng rời khỏi thành phố A. Ngay cả thành phố A, cũng chỉ hoạt động trong mấy địa điểm cố định.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi tàu cao tốc.
Phương Chước dựa theo hướng dẫn, sau khi rời khỏi ga tàu cao tốc, đi về phía trước hơn một cây số, đi vào chỗ đợi xe buýt.
Bởi vì đang vào kì nghỉ, người chờ xe rất nhiều, xe buýt ngừng ở đây cũng rất nhiều.
Phương Chước còn đang xác nhận trạm dừng trên bảng số, một chiếc xe buýt có biển số tương tự dừng lại ở vạch trắng, đoàn người xung quanh như tổ ong mà chen chúc lên xe, Phương Chước theo bản năng đi vài bước theo dòng người phía trước.
Cô dừng ở sau lưng đám người, đứng từ xa hỏi một câu: “Chú ơi, xe này có thể chuyển xe đến đường 213 không?”
Ông chú tài xế nói gì Phương Chước nghe không rõ, chỉ thấy ông ta phất tay, có vẻ như là bảo cô đi lên.
Hành khách trên xe thúc giục nói: “Nhanh lên, đi vào trong đi.” Phương Chước lo lắng chiếc xe sẽ xuất phát, nên nhanh chóng đi tới.
Cô lên xe, tờ nhắc nhở trên tường có dán số hiệu của xe buýt, lại một lần nữa cảm thấy rất giống, so sánh hai trạm dừng đằng sau, đều giống nhau, nên cô yên tâm lại.
Chiếc xe rung lắc đi hơn nửa tiếng, sau khi rời khỏi khu vực phồn hoa của trung tâm thành phố, hành khách vãn dần.
Phương Chước thở chậm, đứng ở vị trí trong góc, nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ mà nghĩ đến mất hồn. Vẫn luôn không nghe được trạm dừng mình muốn đến, thừa dịp chiếc xe ổn định, cô lấy điện thoại ra xác nhận một lần nữa.
Nhưng mà lúc cô bấm mở bàn đồ, phát hiện xe buýt lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường mà cô đã vạch ra.
Phương Chước hơi há hốc mồm, nhanh chóng đi ra đằng trước vỗ vai một người phụ nữ, đưa điện thoại qua hỏi: “Cô ơi, chiếc xe này có phải viết sai rồi không ạ?”
Bà cô nọ quét mắt, to giọng nói: “Ôi trời, cái gì mà viết sai, hướng dẫn bảo con đi xe B2, nhưng chiếc này chỉ chạy một đoạn thôi!”
Phương Chước mê man nói: “Ơ? Đây không phải cũng là xe B2 sao ạ?”
Bà cô nói thẳng với cô: “Con ngồi sai xe rồi! Phải nhìn rõ bảng số xe buýt, thêm một chữ cũng không giống nhau. Tuy hai chiếc xe chung điểm xuất phát, nhưng trạm con muốn xuống lại không có trong lộ tuyến của chiếc xe này. Hơn nữa con đi mà con không phát hiện sao?”
Đây tuyệt đối là một tai nạn mù đường.
Thế giới của Phương Chước trong nháy mắt tối sầm xuống.
Cô không nên đến.
Bà cô nọ thấy sắc mặt cô bỗng trắng bệch, mắt nhìn về con đường phía trước, nhắc nhở: “Nếu không con cứ ngồi đến trạm cuối rồi chuyển xe cũng được, dù sao sắp đến trạm cuối rồi.”
Lúc đứng trước biển trạm xe buýt một lần nữa, Phương Chước nhận được tin nhắn trả lời của Nghiêm Liệt.
Quân Hữu Liệt Danh: Không muốn ăn bánh sinh nhật, quá ầm ĩ. Tạtâm trạng vui vẻ.
Mặt Trời Nhỏ: Hiện giờ các cậu sắp về phòng sao?
Quân Hữu Liệt Danh: Chắc là vậy.
Quân Hữu Liệt Danh: Bộ phim đó không hay lắm, có chút nhàm chán, lần sau dẫn em đi xem cái khác thì hơn.
Phương Chước có một loại buồn bã gì đó khi bỏ lỡ.
Cô đã không còn suy nghĩ mơ hồ nữa, tay chân hư thoát nhũn ra, đại não cũng sắp ngừng suy nghĩ.
Cô cho rằng là mình ra mồ hôi quá nhiều, ảnh hưởng đến trạng thái bình thường của mình. Lấy một chai nước lạnh từ trong túi, uống hết nửa bình, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Phương Chước lấy điện thoại, đổi thành định vị chỗ Nghiêm Liệt.
Vào lúc đưa địa chỉ vào, cô có chút dao động, nghĩ có nên nói cho Nghiêm Liệt mình đã tới, bảo anh lại đây đón người không.
Nhưng suy nghĩ này vừa nhảy ra không tới một giây đã bị cô gạt bỏ.
Nghiêm Liệt nhất định sẽ hung hăng cười nhạo cô, có hướng dẫn mà còn có thể lạc đường, ngay cả biển số xe buýt cũng không nhìn rõ.
Cô cảm thấy mỗi quyết định ngày hôm nay đều không nằm trong phạm vi lý trí của cô.
Nhất định là bởi vì thời tiết quá nóng.
Lúc trời mát mẻ hơn, đã là 7 giờ tối.
Xung quanh vẫn sáng, nhưng gió đêm thổi đến lại trở nên dịu dàng hẳn. Bên đường vang lên tiếng người cởi mở vui vẻ, trong không khí lại bí mật mang theo mùi hương khác lạ.
Ánh nắng nóng nực cũng dần nhu hòa rút đi, Phương Chước cuối cùng cũng đến trước số dãy phòng Nghiêm Liệt đưa cô.
Sự mỏi mệt trên đường đi đến đây lại biến mất một cách thần kì khi cô đứng trước cánh cửa phòng trộm. Phương Chước xách ba lô, đặt bánh kem mua ở bên đường xuống, giơ tay ấn chuông cửa.
Trong giai điệu điện tử “kính coong – kính coong” đơn điệu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đại não nóng rực suốt đường đi của Phương Chước lạnh xuống, bị một cơn thất vọng khó nói rõ bao phủ.
Các loại cảm xúc phức tạp quấn lấy nhau, từ chỉ một chút xíu xiu đã tụ lại thành một cục thật lớn, khiến cánh tay ấn chuông cửa của cô trượt xuống.
Phương Chước cảm thấy, mình vẫn không thể tránh được các tâm trạng trần tục.
Cô nghèo, quá nghèo, cho nên không có cách gì để hào phóng, không có cách gì để tùy hứng. Bất kì thứ gì trước khi mua đều phải chọn cái rẻ nhất, nhắc tới ra ngoài là phải tính toán tiền tiết kiệm của mình trước, nhận quà của người khác còn phải suy xét xem sau này mình có đủ khả năng để trả lại hay không, ngay cả chọn rau dưa trái cây cũng phải mua đồ giảm giá.
So sánh với bọn họ, các mặt của cô đều có vẻ đặc biệt chợ búa.
Nhưng cô có thể mở một cửa sổ đặc biệt cho Nghiêm Liệt.
Có thể dùng non nửa tháng tiền lương, ngồi tàu cao tốc mấy tiếng, đi đến trước cửa nhà anh, nói với anh một câu sinh nhật vui vẻ. Chỉ cần đó là mong ước của anh.
Nhưng mà, sự lãng mạn cô tự cho là đúng, không nhất thiết sẽ may mắn tiến triển theo suy nghĩ của cô.
Ngày tâm huyết dâng trào hôm nay của cô, quả thực có thể dùng hai chữ “liều lĩnh” để tóm gọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...