Chương 58
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ra khỏi quán net, không tìm được chỗ thích hợp để ngồi ăn dưa hấu nên dứt khoát chọn một góc râm mát trong công viên, đặt dưa hấu lên tảng đá.
Lúc Phương Chước nhìn sang, Nghiêm Liệt lảng tránh ánh mắt của cô một cách vụng về, nhìn chằm chằm mặt đất như đã phát ngốc vậy.
Phương Chước nói: “Đừng nói xin lỗi với tớ, bằng không tớ không biết phải trả lời cậu thế nào.”
Diệp Diệu Linh đã mất bao nhiêu năm, dù là tảo mộ thì cũng là một chuyện rất đỗi bình thường với Phương Chước.
“Tớ có định nói đâu.” Nghiêm Liệt khẽ nói, “Tớ đang nghĩ không có dao.”
Phương Chước không cho là đúng, “Ăn dưa hấu cần gì dao?”
Cô lót túi ni lông xuống dưới rồi trực tiếp đập quả dưa hấu xuống, tách nó theo vết nứt, “roạt roạt”, chia nó thành từng miếng nhỏ không đều nhau.
Nghiêm Liệt nhìn động tác của cô, lại lẩm bẩm một câu: “Ăn như vậy sẽ dính ra đầy mặt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trai đẹp đúng là nhiễu sự, đúng thật là, còn phải dỗ nữa.
Phương Chước chọn miếng bé nhất đưa cho cậu, kéo cậu ngồi xuống cùng mình.
Dưa hấu không được ướp lạnh đã mất đi một chút mùi vị, thậm chí ngay cả vị ngọt cũng nhạt đi. Ăn kèm cơn gió trong lành xuyên qua phiến lá đầu mùa hạ, có một cảm giác ngọt lành, thanh mát.
Nghiêm Liệt nhìn chăm chú bãi cỏ xum xuê, cảm thấy bản thân mình hiện giờ giống như một con kiến nhỏ loay hoay nhưng chẳng tìm được gì ở trong bãi cỏ, hỏi một câu bâng quơ: “Hay là tớ cũng không đi nữa?”
“Sao lại không đi?” Phương Chước nói, “Chẳng phải cậu đã hẹn với mấy người bạn khác rồi sao?”
Nghiêm Liệt thở dài như thể cảm xúc đang rối bời.
Phương Chước nói: “Tớ cũng chưa từng ra biển, cậu có thể chụp nhiều tấm ảnh đẹp cho tớ. Tớ ở dưới quê rất buồn chán.”
Nghiêm Liệt tỏ vẻ chán chường, nói: “Cậu không có điện thoại, đợi cậu nhìn thấy thì cũng sắp đến lúc khai giảng nhỉ?”
“Tớ đã quyết định chờ lương làm ở siêu thị được phát, đi mua một chiếc điện thoại mới. Sau đó nhon thêm ít tiền, mua chiếc máy tính laptop trước khi khai giảng.” Phương Chước hỏi: “Máy tính mua hơn một nghìn tệ có thể dùng được bốn năm không?”
“Chắc là có? Cậu chỉ lên mạng tra tài liệu, nếu làm tài liệu học tập thì có lẽ vẫn được.” Nghiêm Liệt ngẩng đầu nói, “Nếu máy tính của cậu hỏng, tớ có thể nhờ người sửa giúp cậu.”
“Cảm ơn nhé.” Phương Chước nói, “Tớ cũng có thể làm bài tập nhóm giúp cậu.”
Chuyện trao đổi lao động “bình đẳng” khiến Nghiêm Liệt khóc dở mếu dở, nhưng lúc cậu động cơ mặt thì chỉ nở một nụ cười không quá tự nhiên.
Tiếng ve kêu vang vọng quanh nhành cây và mồ hôi tứa ra từ đầu ngón tay đều mang lại cho cậu một cảm giác không chân thực, hư ảo như thể mùa hè năm nay cực kỳ lâu dài, đã vượt ra nhận thức trước đây của cậu.
Chân ngồi xổm nên hơi tê, cậu đứng dậy hoạt động chân tay một lúc. Từ trên cao cúi xuống nhìn bóng lưng của Phương Chước, cậu hít sâu một hơi, lại ngồi xuống cạnh cô.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn do dự không quyết định được. Khi lời sắp sửa tuôn ra khóe miệng thì luôn bị bốn chữ “Thời điểm không hợp” đánh ngược trở lại.
Cậu cảm thấy Phương Chước mãi mãi sẽ không hiểu, còn cậu thì chẳng có cách nào để thẳng thắn với cô.
Nếu cậu nói ra thì câu trả lời của Phương Chước sẽ là một câu trả lời lạnh lùng xa cách: “Lát nữa tớ phải đi làm việc, chuyện này đợi tớ tan làm hẵng nói nhé”, thế thì cậu nhất định sẽ rất đau lòng.
Mặc dù cậu biết Phương Chước là một người keo kiệt, ngay cả nước mắt cũng không rơi vì người khác. Điều cậu không chắc chắn là, bản thân cậu có nằm trong chuyện mà cô cư xử theo cảm tính không.
Hai người ăn hết hai phần ba quả dưa hấu, thực sự không ăn nổi nữa bèn dọn sạch rác, đi được một đoạn men theo đường cái rồi bình tĩnh tạm biệt nhau ở đầu con phố.
Hai ngày sau, Nghiêm Liệt chọn giúp Phương Chước mẫu điện thoại thích hợp nhất trong mức giá mà cô muốn. Phương Chước đã nhận được lương, trực tiếp đi mua một chiếc điện thoại mới, đồng thời gửi số điện thoại mới cho Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt: Tớ là người liên hệ đầu tiên của cậu sao?
Phương Chước đứng trước cửa cửa hàng điện thoại, đưa hết phần mềm sang QQ, gửi cho cậu một chữ “Phải”.
Mặt trời nhỏ: Số điện thoại này không có gói cước tin nhắn, có chuyện gì thì nói ở đây.
Quân Hữu Liệt Danh: [Nhe răng]
Quân Hữu Liệt Danh: Tớ muốn hỏi một câu, cậu sẽ đối xử với bạn trai một cách thoải mái đặc biệt chứ?
Mặt trời nhỏ: Không đâu.
Mặt trời nhỏ: Vì sao cậu lạ có yêu cầu tùy hứng như vậy? [Nhíu mày]
Một lúc sau Nghiêm Liệt mới trả lời cô.
Quân Hữu Liệt Danh: Cảm ơn, được an ủi rồi.
Trước khi Nghiêm Liệt lên đường đi du lịch, Phương Chước kết thúc công việc làm thêm ở siêu thị trước.
Cô thu xếp đồ đạc xong xuôi, dọn ra khỏi phòng trọ rồi bắt chuyến xe sớm về quề.
Tin vui cô đỗ đại học A đã lan truyền trong thôn từ rất sớm, Lưu Kiều Hồng có công rất lớn trong chuyện này.
Gặp ai là ông cũng khoe ngay, nhất là những cô con gái không muốn học đại học nhà mình, lấy Phương Chước làm ví dụ cho mấy đứa con gái rằng, Phương Chước mở một lớp dạy thêm ở thành phố A, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền. Sau khi vào đại học thì có thể tìm được bao nhiêu việc làm thêm ở trong trường. Nếu là học sinh nghèo được chứng nhật, tiền trợ cấp chuyên cần cao như thế nào.
Đôi khi giúp đỡ người nghèo chính là cần có bát canh gà “thực tế” như vậy. Lưu Kiều Hồng nói chuyện với Phương Chước trong QQ một lát, thậm chí còn nghĩ đến chuyện không thành thật như bảo cô làm giả mấy hóa đơn nhận tiền để làm chứng.
Sau khi Phương Chước quay về, người trong thôn biết được cô sắp mở một lớp học gấp trong kỳ nghỉ hè, hơn nữa học hai tiếng chỉ mất năm mươi tệ, chẳng mấy chốc đã đăng ký hết hai lớp nhỏ của cô rồi.
Sau khi Lưu Kiều Hồng ngọt nhạt xin xỏ, lại nhét được thêm hai nữ sinh vào học miễn phí.
Buổi sáng Phương Chước soạn bài, mười hai giờ đến sáu giờ dạy học, trong đó cũng có thời gian dạy quá giờ. Đến tối chấm bài tập cho học inh, dọn vệ sinh, thời gian nghỉ ngơi chẳng có là bao.
Mặt trời tháng Bảy tựa như một con hổ già hung ác, khiến căn phòng dùng để dạy học của cô bị hun nóng như một chiếc ô lửa giương cao. Chỉ duy có chiếc quạt điện kiểu cũ sau một tuần gánh vác công việc đã hư hỏng hoàn toàn, trở thành một ngọn núi to lớn khác có thể đè bẹp người ta.
Trong thời tiết như vậy, Phương Chước đã ý thức sâu sắc rằng việc học hành vốn không thể khiến người ta tĩnh tâm mà trái lại, có thể khiến người ta bực bội. Cô cảm giác như ngày nào cô cũng phải chảy mất mấy cân mồ hôi, nhanh chóng gầy hẳn đi.
Cô nhớ mùa hè lúc nhỏ không hề nóng nực như thế này, mà bây giờ ngay cả khả năng chịu đựng cũng đã giảm sút không ít.
Trong bóng đêm bầu không khí khó lòng mà dịu mát, Phương Chước “chiến đấu” với đám muỗi đến nửa đêm đã ngẫm lại một lượt. Cô cho rằng tên đầu sỏ khiến cô không thể nào bình tĩnh được vẫn là Nghiêm Liệt.
Chuyến du lịch ngoài biển mà cậu tâm niệm cuối cùng đã trở thành hiện thực, chụp rất nhiều ảnh gửi cho cô.
Thành thật mà nói, kỹ thuật chụp ảnh của Nghiêm Liệt đúng là không tệ. Trong ống kính của cậu, mặt biển xanh biếc và bầu trời trong vắt nối thành một màu, bãi cát vàng óng cùng bọt sóng biển trắng xóa sáng ngời như một bức trang sơn dầu.
Đôi khi có thể nhìn thấy dòng người đông đúc trên bờ từ phía xa, nhưng lúc nào cậu cũng có thể tìm được góc độ hoàn hảo, chụp ra vẻ bao la và tĩnh lặng của đại dương.
Ngay cả làn nước long lanh chảy qua cánh tay của cậu cũng trở nên cực kỳ mê người.
Nhưng tin nhắn mà Nghiêm Liệt gửi tới không hề vui vẻ như vậy.
Quân Hữu Liệt Danh: Hôm nay ở trên bãi cỏ tớ suýt giẫm phải mảnh chai bia, bực quá, ai mà không có đạo đức xã hội như vậy?
Quân Hữu Liệt Danh: Ngoài biển nhiều người quá, thủy triều vừa rút đã có rất nhiều người ra biển. Một chú nhiệt tình đã dạy bọn tớ cách bắt sò và cua thông qua lỗ thở trên bãi cát của chúng, cuối cùng bọn tớ chẳng bắt được cái gì.
Quân Hữu Liệt Danh: Hóa ra ngoài biển có rất nhiều bạch tuộc nhỏ, hôm nay tớ bắt được một con, vừa mới cầm nó lên thì đã bị nó phun mực vào quần áo rồi. [hình ảnh] [Khóc thảm thiết]
Quân Hữu Liệt Danh: [Video] Cho cậu xem cua vùi mình trên cát này.
Phương Chước đang dạy học chốc chốc lại nhận được tin nhắn của cậu về các thể loại chuyện linh tinh, chi tiết. Mỗi lần cô lướt qua, mạch suy nghĩ lập tức xuyên qua ranh giới giao thoa giữa bãi cát phảng phất mùi gió biển mặn mà và căn phòng nóng như lò lửa.
Chắc chắn Nghiêm Liệt muốn biến tài khoản của mình thành không gian trên QQ của cậu rồi, ghi chép lại cuộc sống của cậu như thể đang viết nhật ký vậy.
Lần nào Phương Chước cũng nhắn lại rất đơn giản, không cho cậu cơ hội nói “Vậy cậu đến đây xem đi”, vì cô không biết phải từ chối lần nữa như thế nào.
Ngày mười lăm tháng Bảy.
Phương Chước thông báo cho học sinh nghỉ học mấy ngày, mình cô lên núi dọn dẹp bia mộ cho Diệp Diệu Linh. Sau khi lau bia mộ một lượt, cô lại nhổ sạch cỏ dại tạp nham.
Phần mộ của Diệp Diệu Linh nằm ở lưng chừng núi, đi bộ từ nhà lên đó cũng phải mất ít nhất hơn hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa đường đi cũng không bằng phẳng, vừa lầy lội vừa dốc, Diệp Vân Trình không thể đến cúng bái thường xuyên, trước phần mộ có chút cỏ dại mọc lan.
Phương Chước chụp hai tấm ảnh, thông báo cho Diệp Vân Trình lần này không cần phải về quê nữa, cô đã dọn dẹp toàn bộ xong rồi.
Diệp Vân Trình nhắn lại một câu con vất vả rồi.
Năm giờ sáng hôm sau, thời tiết hiếm khi trở nên dịu mát. Phương Chước đội mũ, đeo balo của mình, vừa đi vừa chạy lên trên núi.
Trên đường cô đã nghĩ xong lát nữa phải nói gì. Khi đi được một nửa đường thì cô lại quên sạch, đợi đến khi đứng trước bia mộ, chỉ còn lại một sự trầm mặc.
Tất cả những ngày có ý nghĩa kỷ niệm gần như đều là đoạn xương mềm của Phương Chước, cô không thể nghĩ ra cách tưởng niệm nào cho những ngày có ý nghĩa đặc biệt này.
Có điều lần này, cô đã hào phóng mua hai bông hoa cẩm chướng rồi nhỏ mấy bông hoa dại khác, cằm ở trước bia mộ.
Đứng trầm mặc hồi lâu trước bia mộ, cô ngượng ngùng nói: “Con đi đây.”
Bốn phía xung quanh đều lặng ngắt như tờ.
Phương Chước đi được hai bước lại quay đầu lại, nói: “Chúng con đều sống rất tốt, có sự khởi đầu mới, kế hoạch mới, cảm ơn mẹ.”
“Thực ra trước đây con có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, bây giờ cảm thấy hơi ngại. Nếu mẹ có thể hiểu thì chắc hẳn có thể hiểu được.”
“Hôm nay con còn có việc khác, lần sau lại đến thăm mẹ.”
Từ trên núi đi xuống tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Phương Chước chạy về nhà, lấy điện thoại ra, xác nhận lại thời gian một lượt, bây giờ là chín giờ sáng.
Cô đã nhìn thấy tin nhắn của Nghiêm Liệt.
Quân Hữu Liệt Danh: [Hình ảnh] Họ đều có đôi có cặp cả rồi, ngay cả dấu chân cũng thế.
Quân Hữu Liệt Danh: [Hình ảnh] Cái bóng đơn độc của một đứa FA.
Tấm ảnh bên dưới là hình con của nhỏ lật ngửa chổng vó lên trời.
Mới sáng ra đã gây họa cho đám sinh vật. Phương Chước cảm thấy tâm thái của cậu sắp sửa không còn lành mạnh nữa rồi.
Mặt trời nhỏ: [Hình ảnh] A Thốc chịu ấm ức.
Quân Hữu Liệt Danh: ???
Mặt trời nhỏ: Hết cách rồi, bản thân con gà này không biết tranh đấu, đánh không lại người ta, đầu lại bị nhổ trụi lông rồi.
Mặt trời nhỏ: Cái bịt mắt rơi rồi, gà trống nhìn thấy đồng loại thích đánh nhau. Cơ mà chú Lưu đã xin lại mấy cái từ chỗ người khác rồi, bây giờ chắc là không còn vấn đề gì nữa.
Người này tiên Liệt: Tim tớ tan vỡ rồi!
Nghiêm Liệt hoảng sợ, sợ bồn cây mà cậu để ở nhà sẽ chịu sự đối xử bất công như A Thốc, vội vàng gửi tin nhắn cho Nghiêm Thành Lý.
Nghiêm Liệt: Bố, Đa Nhục của con vẫn ổn chứ?
Nghiêm Thành Lý: Vẫn ổn.
Nghiêm Liệt: Cho con xem ảnh!
Nghiêm Thành Lý lấy làm lạ nhưng vẫn qua phòng sách chụp một tấm ảnh cho cậu.
Sau khi xem ảnh xong, Nghiêm Liệt cũng thở phào.
Nghiêm Liệt: Bố để cắm người tí hon vào trong một chút, đừng để bên cửa sổ, nhỡ bị gió thổi bay mất.
Nghiêm Thành Lý lựa lời hỏi: Cô bé Phương Tiểu Chước, có phải là bạn cùng bàn của con trước đây không?
Nghiêm Liệt không trả lời lại mà chuyển sang giao diện của QQ.
Quân Hữu Liệt Danh: Tớ đã chăm sóc cho cậu rất tốt [Hình ảnh]
Quân Hữu Liệt Danh: Có phải cậu quên cậu từng nói một câu với tớ không? Tớ tưởng cậu sẽ gửi cho tớ vào lúc 0 giờ, kết quả tớ lại đợi đến hai giờ đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...