Chương 57
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuần đầu tiên sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Phương Chước đã tìm được một công việc làm thêm qua sự giới thiệu của người nhà Thẩm Mộ Tư.
Vào ngày nghỉ cô sẽ về quê để dọn dẹp nhà cũ. Buổi tối đến bộ phận phụ đạo hỗ trợ chấm bài tập của học sinh khối lớp mười. Bảng lịch trình được xếp kín, cuộc sống vô cùng bận rộn.
Vì đang đi làm nên Nghiêm Liệt không thể tùy tiện nói chuyện với cô, nhắn tin cũng không thể trả lời lại ngay được. Không còn lí do kèm cặp nhau học hành, mối quan hệ của hai người trở nên kỳ lạ, thậm chí có một khoảng thời gian rất dài họ đều không tìm được cơ hội gặp nhau.
Cứ ngỡ rằng sau khi tốt nghiệp họ có thể tự do hơn, ngay cả điên cuồng hay buông thả cũng đều có đặc quyền, vậy mà không ngờ gánh nặng xã hội nhanh chóng đè nặng trên cầu nối tình bạn của hai người.
Trong cuộc sống quẹt thẻ check in ngày qua ngày, Phương Chước cảm nhận được một chút hơi thở đến từ cuộc sống xã hội, bức bối đến mức không thể hít thở. Dường như cô chưa từng làm chuyện gì, ngoại trừ dùng sức lao động đơn giản để đổi lấy thù lao. Còn chưa nhận được gì thì thời gian đã lặng lẽ trôi đi.
Ngày cuối cùng của tháng Sáu, Nghiêm Liệt đến tìm Phương Chước.
Vì đang vào kỳ nghỉ hè, lại là ngày có hoạt động nên siêu thị khá đông đúc.
Phương Chước hỗ trợ sắp xếp hai thùng hàng, sau đó quay về quầy thu ngân để trực ban. Cô nhìn thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi trên khuôn mặt Nghiêm Liệt, nhưng ông chủ vẫn đang đứng bên cạnh, thực sự không tiện nói chuyện. Cô gửi cho cậu một tin nhắn, bảo cậu về trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt không biết đã phạm phải lỗi gì, cậu xoay người, xỏ dép lê, ăn kem que, đứng ở cửa vào siêu thị bọn họ, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.
Dù trai đẹp đứng đón khách sẽ có lợi cho lượng khách vào siêu thị, nhưng ông chủ lại cảm thấy Nghiêm Liệt đến để đòi nợ, thấy cậu đứng lù lù ở bên ngoài đã cảm thấy áp lực rất lớn.
Ông chủ nấp sau cửa quan sát hồi lâu, nhìn cậu trai trẻ đứng ở trong bóng râm, được nữ sinh đi ngang qua bắt chuyện nhưng cậu lại từ chối một cách lạnh lùng rồi quay đầu nhìn vào cửa kính một cái, sau đó lại quay trở lại dáng vẻ chờ đợi vô nghĩa. Thực sự không thể hiểu nổi thói quen làm quen kết bạn giữa những người trẻ.
Ông ấy quay trở lại, ghé vào chỗ làm việc của Phương Chước, hỏi dò: “Bạn trai của cháu à?”
Phương Chước đáp ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi: “Không phải ạ.”
“Chẳng phải người ta đợi cháu ở ngoài mãi sao? Ben ngoài nóng nực như vậy, cậu ấy không sao chứ?” Ông chủ đánh mắt ra hiệu, “Hai cháu cãi nhau à?”
“Không có, không phải ạ.” Phương Chước cúi đầu chỉ vào quầy thu ngân, “Cháu đang làm việc đấy.”
Ông chủ: “Ôi chà, phũ phàng quá.”
Phương Chước: “...”
Ông chủ hạ thấp giọng, tỏ vẻ nhiều chuyện hỏi: “Cháu không đau lòng à? Chú nói cho cháu nghe, nếu cháu đau lòng thì đây gọi là tình thú đấy. Nếu cháu không đau lòng, chàng trai kia sẽ được coi là “chân chó”. Tiệm chúng ta không cho phép cún cưng vào đâu đấy.”
Phương Chước liếc ông ấy một cái rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn nữa, bảo Nghiêm Liệt về nhà.
Nghiêm Liệt ở ngoài cửa cúi đầu, ra sức gõ vào màn hình.
Nghiêm Liệt: Không muốn!!
Dấu chấm than đúng là cách biểu đạt khéo léo nhất của cậu.
Ông chủ nói: “Lúc nào không bận, cháu có thể tìm cậu áy nói chuyện mà.”
Phương Chước nói chân thành: “Chỗ này của chú còn rất bận.”
Nghiêm Liệt không đến đây thường xuyên. Thành phố A trước giờ vẫn luôn nóng nực, mấy ngày trời không mưa, nhiệt độ trược tiếp vượt ngưỡng ba mươi lăm độ, khiến ham muốn ra đường của người ta đều bị quét sạch.
Phương Chước nhẩm tính, kể từ sau lễ tốt nghiệp thì có lẽ đây là lần thứ ba Nghiêm Liệt đến đây. Hai lần trước vào lúc vừa tốt nghiệp xong, cậu mua chút đồ uống rồi quay về ngay. Sau đó cậu hẹn mấy người anh em đi du lịch, nửa tháng trời không ở thành phố A.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, sự chênh lệch giữa các gia đình học sinh bắt đầu gia tăng nhanh chóng.
Cánh Ngụy Hi định thăm thú cảnh đẹp trong nước, chia sẻ đồ ngon cái đẹp ở mọi nơi. Còn cái mà Phương Chước có thể chia sẻ là hôm nay chuối có giá rẻ đặc biệt, dưa hấu giảm giá năm mươi phần trăm, đại hội giảm giá trong năm của siêu thị mua đủ ba mươi tệ thịt lợn sẽ được giảm năm tệ.
Đây là khoảng cách không thể tránh khỏi trong hiện thực, giống như một con rạch chia nước. Quãng thời gian còn làm học sinh thì bị bài vở nặng nề thu hẹp không gian, sau này dẽ càng ngày khác nhau.
Ông chủ tuổi trung niên rất thích lướt web hóng chuyện, lúc nào “ném đá” còn giống người trẻ tuổi hơn Phương Chước.
Ông lúc nào cũng nói bằng ngữ điệu của người từng trải: “Trả lời chú đi, nếu có người tỏ tình với cháu thì đừng bỏ qua cậu ấy. Người thẳng thắn như cháu đã rất ít rồi, còn người ngốc như cậu ấy... trái lại không ít đâu.”
Phương Chước: “...”
Siêu thị này có thể kinh doanh đến ngày hôm nay cũng chẳng dễ dàng cho cam.
Phương Chước hé miệng, ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được mình đang nói gì, thuận miệng tìm đại một lý do: “Còn sớm, chú nghĩ nhiều quá rồi.”
“Còn sớm?!” Ông chủ trưng ra khuôn mặt làm lố, “Cháu đã tốt nghiệp cấp ba rồi, cũng đã thành niên rồi, muốn bày đặt yêu sớm thì cũng chẳng còn tư cách nữa rồi, chú nói cho cháu hay. Là vì tâm trí của cháu chưa chín chắn, hay là không thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình? Giờ còn gì là sớm nữa?”
Phương Chước cũng không biết phải cân đo mức độ sớm muộn của quãng thời gian này như thế nào. Cô không biết, dù đã hết thời gian thì cô cũng nên làm điều gì đó.
Vào cái ngày trước lúc tốt nghiệp rời khỏi trường, Nghiêm Liệt bị bao vây trong đám đông yêu cầu viết lưu bút, vừa ngẩng đầu lên là nhìn ngay về phía cô.
Ngay cả trong tập album ảnh lúc nào cũng lấp lánh ánh sao sáng của cậu, cũng ghi lại dấu ấn thường nhật của cô.
Vô vàn sự thiên vị không thèm che giấu của cậu đã làm phai mờ ranh giới phạm vi nhận thức “Ba ảo tưởng lớn nhất trong đời người” của Phương Chước.
Sự yêu thích đầy hơi thở thanh xuân của Nghiêm Liệt đã khiến linh cảm sáng tác bị cắt ngang vào lần trước của Phương Chước bùng cháy một lần nữa, tìm ra phần tiếp nối câu cuối của bài thơ.
--“Tớ nghĩ ắt hẳn cậu là một tia sáng, mỗi sớm mai mặt trời ló rạng, dường như đâu đâu cũng là cậu. Một ngày nào đó khi nhật nguyện không còn luân phiên thế chỗ nhau, tớ nhắm mắt lại nhưng thế giới vẫn tràn ngập hơi thở của cậu.”
Khung cảnh kỳ lạ ấy sắp xuất hiện rồi.
Phương Chước ra sức lắc đầu.
Dĩ nhiên, bắt Nghiêm Liệt không được qua lại nữa có chút khó khăn, vì sự tồn tại của cạu thực sự quá mãnh liệt.
Thế nhưng...
Thế nhưng...
Giữa cô và Nghiêm Liệt cách nhau một dòng sông xa xôi như vậy, cô phải kiễng chân phóng tầm mắt mới có thể nhìn thấy người đi lại bên bờ sông.
Khung cảnh bên kia dòng sông là thế giới phồn hoa sầm uất, còn trong thế giới của cô chỉ có vài chấm xanh cỏ cây lác đác. Nếu Nghiêm Liệt không dừng bước lại vì cô, dù cô có chạy nhanh thế nào, có bơi nhanh ra sao thì vẫn cách điểm cuối một khoảng rất dài.
Nhưng cô không cần, không cần có thêm một người trong thế giới của cô.
Không cần bất cứ ai dừng bước vì cô.
Cũng không cần Nghiêm Liệt đối xử qua quýt với chính bản thân cậu.
Nghĩ đến những vấn đề đời thường này khiến cô có chút kháng cự.
Phương Chước trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Cuộc sống như này của cháu, có phải nhàm chán lắm không?”
“Cháu cũng biết sao?” Ông chủ nói, “Phải là vô cùng nhàm chán! Sức sống mãnh liệt của người trẻ tuổi đi đâu cả rồi?”
Phương Chước gật đầu, những lời ở phía sau cô chẳng nghe lọt tai bao nhiêu. Đúng lúc đó có một khách đi tới, cô xua xua tay, đuổi ông chủ đi sang một bên, đón lấy giỏ hàng của khác rồi bắt đầu quét mã vạch.
Sau khi thanh toán xong, cô lại gửi cho Nghiêm Liệt một tin nhắn nữa, nói mình tan ca vào năm giờ chiều, bảo cậu vào tiệm thức ăn nhanh ở đầu ngõ chờ cô một lúc, đừng đứng bên ngoài dãi nắng.
Nghiêm Liệt ngoảnh đầu nhìn vào bên trong một cái, cuối cùng cũng đi khỏi đó.
Ông chủ cụt hứng, dạo một vòng trong siêu thị, xếp hàng hóa để sai chỗ về vị trí cũ. Lúc đi ngang qua chiếc tivi nhỏ ở gần cửa, ông nghe thấy bên trong đang phát bản tiên về kỳ thi đại học. Lúc này mới bừng tỉnh, quay lại hỏi Phương Chước một câu: “Hôm nay có kết quả kỳ thi đại học à cháu?”
Phương Chước gật đầu.
Ông chủ hỏi: “Cháu được bao nhiêu điểm?”
“Cháu không biết.” Phương Chước nói, “Cháu chưa kịp tra.”
“Cái con bé này, sau lại im thin thít thế?” Ông chủ cho cô mượn điện thoại, “Dùng cái này tra được không?”
Phương Chước lấy thẻ dự thi ở trong túi ra, địn dùng phần mềm tìm kiếm để nhập địa chỉ trang web.
Không biết là do tốc độ mạng quá chậm hay là hệ thống quá nghẽn, cô đã nhập thử hơn mười phút mà vẫn không tra ra kết quả, dù có tải lại làm mới trang thì trang web vẫn trắng xóa.
Thỉnh thoảng lại có khách đi ngang qua hỏi thăm hoặc thanh toán, Phương Chước bị làm phiền mấy lần thì dứt khoát trả điện thoại cho ông chủ, nói tan ca xong cháu sẽ ra quán net để tra điểm.
Gần năm giờ chiều, Nghiêm Liệt đi loanh quanh đã về.
Phương Chước mua một quả dưa hấu ở khu rau quả tươi, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đồ đạc đã được Nghiêm Liệt đón lấy rồi.
Cậu đưa điện thoại cho Phương Chước, bảo cô gọi điện lại cho cô giáo chủ nhiệm.
Hai người tìm được một quán net ở gần đó, bật chiếc máy tính ở trong góc.
Trong thời gian chờ máy khởi động, Phương Chước mới gọi điện lại cho cô giáo chủ nhiệm.
Hiện giờ cô giáo đang rất bận, điện thoại luôn báo máy bận. Lúc Phương Chước nhấn mở trang tìm kiếm, tín hiệu mới được kết nối.
Phương Chước chào: “Em chào cô Cao.”
Cô giáo không đợi cô lên tiếng hỏi han, đã giành lời nói trước: “Phương Chước! Cô đã dùng số báo danh thi đại học của em để tra kết quả rồi!”
Chỉ nghe giọng của cô ấy, Phương Chước đã biết là một tin tốt lành.
Mặc dù cô đã có dự cảm nhưng khi thật sự biết được, điều này vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Quả nhiên, cô giáo cười lớn, “Điểm của em đủ đậu đại học A rồi! Phương Chước, lần này em biết phát huy rồi!”
Phương Chước liếc người bên cạnh, hỏi: “Còn Nghiêm Liệt thì sao ạ?”
Nghiêm Liệt đắc ý bật cười.
“Hai đứa em đúng thật là, người đầu tiên mà nó hỏi cũng là em.” Cô giáo nói, “Nghiêm Liệt có thể điền nguyện vọng tùy ý, nhưng năm nay học viện tổ chức một số cuộc điều tra, không biết cuối cùng nó đăng ký ngành nào, đang hỏi thăm người phụ trách tuyển sinh. Còn em thì sao? Em đăng ký ngành gì?
Phương Chước hỏi lại: “Em có thể đăng ký ngành gì ạ?”
Cô giáo trả lời nghiêm túc: “Chuyện đăng ký ngành học vẫn nên cẩn thận một chút, nếu bị điều chỉnh thì không chắc đã là ngành học mình thích đâu đấy.”
Phương Chước cảm thấy cô giáo đã quá lo lắng, ngành học nào đối với cô đều bình đẳng, không có ngành nào là cô không thích.
Hai người nói chuyện thêm một lúc. Căn cứ vào thứ tự kết quả, tương lai sau này của cô và trình độ chuyên ngành của đại học A, cô giáo gợi ý cô có thể chọn ngành thống kê
Phương Chước trực tiếp đăng ký xong ở trên máy tính.
Nghiêm Liệt cảm thấy rất thú vị. Trước khi có kết quả thi đại học, cậu đã có kế hoạch đâu vào đấy với thời gian học đại học, còn Phương Chước thì mơ hồ như đầu toàn sương mù.
Cho đến khi đăng ký ngành học, chỉ chưa đầy nửa tiếng Phương Chước đã quyết định tương lai của cô, còn bản thân cậu lại bắt đầu lưỡng lự.
Nghiêm Liệt nói: “Chuyện lớn trong đời như vậy, tốc độ của cậu có vẻ hơi qua loa đại khái đấy.”
“Qua loa sao?” Phương Chước xởi lởi đáp lại: “Chủ yếu là vì tớ cảm thấy, dù tớ có suy nghĩ thêm mấy ngày thì cũng chẳng nghĩ ra được sự lựa chọn tốt hơn.”
Nghiêm Liệt ngẫm nghĩ lại, vẻ mặt cổ quái, nói: “Lúc nào cậu cũng tự dưng đút canh gà* cho tớ.”
*Canh gà hay chicken soup for soul là tuyển tập những câu nói xoa dịu, chữa lành tâm hồn.
Phương Chước cười nói: “Vậy xin hỏi có ngon không ạ? Cảm nhận được cảm hóa chưa?”
Phương Chước không trả lời cô, chỉ nói với vẻ mong chờ: “Qua mấy ngày nữa tớ và đám Bánh Ngọt đã hẹn nhau ra biển du lịch. Vào giữa tháng Bảy, ở trong căn nhà trống của người thân, bà chủ có căn nhà độc lập, khoảng năm ngày sau thì về.”
“Mấy ngày nữa nhận tiền lương xong là tớ xin thôi việc rồi. Nhà của ông chủ đã ký hợp đồng thuê, tớ chưa có chỗ ở ở thành phố A.” Phương Chước nói, “Có điều bây giờ đã có kết quả thi đại học, tớ cảm thấy tớ có thể về làm gia sư rồi. Tớ hiểu rõ học sinh thiếu kiến thức cơ bản phải học thế nào, cũng nắm khá rõ trình độ chênh lệch của giáo viên giữa hai nơi. Mở một lớp lớn ở nhà, thu học phí rẻ một chút, có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm thu ngân ở siêu thị.”
Nghiêm Liệt há miệng: “Nhưng tháng sau, tớ...”
Chốc chốc cậu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phương Chước, nhằm tìm ra vẻ đùa giỡn trên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt không đổi sắc của Phương Chước lúc này nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, cô bình tĩnh nói: “Chúc cậu đi chơi vui vẻ. Chụp nhiều ảnh đẹp vào nhé, tớ cũng muốn xem.”
Nghiêm Liệt lập tức bị nghẹn họng đến khó chịu.
Phương Chước xách quả dưa hấu ở bên cạnh lên, nói: “Ăn dưa hấu không? Hôm nay đã muộn lắm rồi, ăn dưa hấu xong tớ còn phải chạy qua chỗ dạy kèm nữa.”
Cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài, Nghiêm Liệt lập tức kéo tay cô lại.
Tay của cậu rất nóng, khóe môi mím chặt, trong mắt mang theo vẻ trách móc nhưng giọng lại rất khẽ: “Cho cậu một cơ hội để nhớ lại.”
Cậu cảm thấy dáng vẻ này vẫn chưa có tính uy hiếp, bèn nói to hơn một chút, véo mặt Phương Chước rồi dọa dẫm: “Bạn học Phương Chước! Làm người phải nói lời giữ lời! Tớ tin là như thế! Tớ đã đợi lâu lắm rồi!”
Phương Chước cảm thấy đôi khi nói lời thật lòng là một chuyện rất mất hứng, nhưng cô thực sự không tìm được lý do hợp lý để trả lời qua loa chiếu lệ. Nếu đặt vài lý do chẳng mấy quan trọng trước ngày sinh nhật của Nghiêm Liệt, e rằng cậu ấy sẽ càng tức giận hơn.
“Ngại quá, ngày mười sau tháng Bảy thực ra cũng là ngày giỗ của mẹ ruột tớ. Tớ phải đi tảo mộ cho bà ấy.”
Nghiêm Liệt ngây người.
Phương Chước vỗ vào quả dưa hấu, nói: “Đi thôi, mời cậu ăn thành quả lao động của tớ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...