Chương 32
Trans: Cola
197 ngày, bẻ ngón tay tính kỹ lại, đó là một quãng thời gian rất dài. Nhưng khi nó được lấp đầy bởi đống bài tập, những tiết học và các kỳ thi, thì nó sẽ trôi nhanh như tiện tay xé một tờ lịch, chớp mắt thôi đã một tháng trôi qua rồi.
Khi dòng thời gian sắp sửa bước vào tháng Một, Diệp Vân Trình nói với cô rằng, ông đã thuê được một căn phòng ở thành phố A.
Vị trí không nằm gần trung tâm thành phố A lắm nhưng lại gần khu nội thành. Căn phòng đó từng xảy ra một sự cố, vì thế không dễ bán ra, giá cho thuê cũng được coi là rẻ, do bố của Thẩm Mộ Tư giới thiệu cho ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vân Trình vốn chẳng kiêng kị những chuyện này, cộng thêm vị trí của căn phòng, cơ sở hạ tầng xung quanh cũng rất ổn. Sau khi bàn bạc với Lưu Kiều Hồng xong, ông lập tức quyết định thuê căn phòng đó.
Chủ nhà là người rất tốt bụng, sau khi biết được tình hình của họ, đã đồng ý cho họ trả tiền thuê nhà theo tháng, hơn nữa không thu tiền cọc. Mỗi tháng trả một nghìn tệ tiền thuê nhà, tháng đầu được giảm một nửa, tạm thời ký hợp đồng một năm.
Đối với người bình thường mà nói, một nghìn tệ có lẽ chẳng là cái gì, nhưng đối với Diệp Vân Trình mà nói, đây đã là một số tiền rất lớn mà ông tích cóp được.
Ông còn phải chuẩn bị tiền cho Phương Chước lên đại học. Dù đã chẳng còn nhiều thứ để đánh mất nữa, nhưng khả năng chống đỡ biến cố của ông vẫn rất nhỏ.
Đưa ra quyết định này là kết quả mà ông đã cân nhắc rất lâu, cũng có thể coi là lần mạo hiểm lớn nhất mà ông từng làm sau khi trưởng thành và hiểu chuyện.
Sau khi ông ký hợp đồng thuê nhà xong, Phương Chước mới biết được tin này.
Trong điện thoại Diệp Vân Trình vừa cười vừa nói với cô: “May mà chúng ta có trợ cấp của Nhà nước, dù không làm nữa thì cũng không lo không có cơm ăn.”
Ông có tình nói bằng giọng nhẹ nhõm, chẳng mấy bận tâm, hả lòng hả dạ, nhưng Phương Chước biết ông không phải người có tính cách như vậy. Cô lo áp lực của ông quá lớn, bèn trấn an ông: “Không sao đâu ạ, nhà chúng ta còn có gà, đã bắt đầu đẻ trứng rồi. Đến thời đại này rồi, sao có thể không có cơm ăn được hả câu?”
Diệp Vân Trình hít sâu một hơi, khẽ cười rồi nói: “Con nói đúng. Chúng ta tranh thủ thời gian thực hiện tự cung tự cấp, không nhận trợ cấp của Nhà nước.”
Ông bảo Phương Chước cứ yên tâm đi học, đợi nhà trường cho nghỉ tết hãy qua đây xem nhà. Ông còn dành thời gian đến trường đưa cho cô hộp cơm dùng một lần, nói là cho cô nếm thử món ăn mới của ông.
Món ăn mới mà Diệp Vân Trình nói chính là bánh rán và cơm cuộn. Bên trong kẹp lẫn chút rau và các thứ như ruốc, mùi vị đơn giản mộc mạc.
Để điều chỉnh tiết học cho kịp kỳ nghỉ Tết, cánh học sinh đã liên tục đi học sáu ngày liền với cường độ cao, trạng thái tinh thần hơi uể oải mệt mỏi.
Nghiêm Liệt thì đỡ hơn một chút, vẫn giữ được hình tượng chàng trai ưa vận động, nhưng đến thời gian ra chơi cũng biến thành tình trạng không muốn nói chuyện, có thời gian một cái là cắm mặt nghịch điện thoại.
Vào giờ nghỉ trưa, Phương Chước ra chỗ bảo vệ nhận hộp cơm, sau khi bóc ra cô để bánh rán lại cho mình, đưa cơm cuộn cho Nghiêm Liệt.
Hai phần đồ ăn đều có giấy gói riêng biệt, mép giấy gói được gấp cực kỳ đẹp, trông rất gì và này nọ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt đưa một tay ra nhận lấy, nói một tiếng “cảm ơn”, mới ăn được một miếng cậu đã lộ ra vẻ mặt sửng sốt, nói chắc nịch: “Đây là đồ ăn mà cậu làm!”
Phương Chước ngạc nhiên, “Sao cậu biết?”
Nghiêm Liệt bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt hớn hở, khẽ cười một cách đắc ý, “Vì có mùi vị của gia đình.”
Phương Chước không biết mùi vị của gia đình phải hình dung như thế nào. Cô cảm thấy quá nửa là mùi vị của sự “tâng bốc”
Nghiêm Liệt lại chăm chú ăn hai miếng nữa, nhìn giấy bọc bên ngoài, vui vẻ nói: “Ngon quá. Tớ cảm thấy rất được. Lúc nào cậu mở bán vậy?”
Phương Chước lắc đầu, “Tớ không biết.”
Vì không muốn làm phiền cô học hành, Diệp Vân Trình lúc nào cũng giải quyết sự tình xong xuôi mới nói cho cô biết, hơn nữa từ trước đến giờ chỉ kể chuyện vui, không nói chuyện buồn.
Cô nghĩ một quầy hàng nhỏ, có lẽ không tổ chức lễ khai trương gì đó, có giấy tờ chứng nhận thì chính là khai trương, có thời gian thì kéo ra ngoài bày bán.
Có lẽ Diệp Vân Trình đã nhân lúc cô đang vùi đầu học hành, hoàn thành toàn bộ quá trình lập nghiệp.
Cô cảm thấy sau khi thoát khỏi đầm nước nhỏ kia của mình, Diệp Vân Trình đã bơi rất nhanh, gặp phải sóng lớn cũng chẳng hề nản lòng.
Có thể là vì bản thân ông chính là một người tài giỏi.
Phương Chước luôn cho rằng, nếu không phải vì cuộc sống bất hạnh, Diệp Vân Trình nhất định có thể sống một cuộc đời vẻ vang hơn người.
Nếu không phải vì cái nghèo, sự bất hạnh của ông cũng không đến mức khiến ông trở nên thê thảm như vậy.
Ông sinh ra vào thời kỳ điêu tàn, trưởng thành trong môi trường cô độc, trải qua biết bao khó khăn và trắc trở.
Nhưng chỉ cần ông nhìn thấy được ánh sáng le lói, ông sẽ như một hạt giống, dù mặt đất có dày đến nhường nào, ông vẫn có thể nhú khỏi mặt đất bằng những chồi non mới.
Có điều, Phương Chước thật sự không hi vọng để Diệp Vân Trình trải qua cảm giác thất bại một lần nữa.
Dù là Đường Tăng sống lại thì ông cũng phải trải qua hết kiếp nạn để lấy được Chân Kinh rồi.
Cô xác nhận lại với người bạn cùng bàn của mình lại một lần nữa: “Cậu thấy ngon thật sao? Có ý kiến gì, giờ đưa ra vẫn còn kịp đấy.”
Nghiêm Liệt nhìn thấy sự lo âu trên khuôn mặt cô, cậu không trả lời ngay mà đi đến cuối lớp rót cho cô cốc nước. Đúng lúc đó Thẩm Mộ Tư xách cơm đóng hộp về, cậu lên tiếng gọi người lại, đưa cơm cuộn qua cho cậu ấy, nói: “Bánh Ngọt, cậu ăn thử mà xem.”
Thẩm Mộ Hi đỡ tay cậu cắn một miếng cơm to, ngồi về chỗ của mình. Tiếc là chưa nếm được mùi vị gì, cậu ấy lại bảo Nghiêm Liệt cho ăn thêm miếng nữa, mới đưa ra nhận xét: “Cũng được đó. Sao các cậu lại có ánh mắt như thế?”
“Cậu nhìn đi.” Nghiêm Liệt nhướng mày với Phương Chước, rồi lại giải thích cho Thẩm Mộ Hi: “Đây là cơm cuộn mà cậu của Phương Chước làm, ông ấy sắp mở bán rồi.”
“A tớ biết rồi!” Thẩm Mộ Hi lập tức kích động nói: “Chuyện này bố tớ đã nói cho tớ rồi! Họ còn cùng nhau chọn địa chỉ, giấy gói cho chú Diệp nữa đấy.”
Phương Chước sửng sốt, bỏ chiếc bánh rán mới ăn được một nửa xuống, hỏi: “Ông ấy vẫn luôn giữ liên lạc với bố mẹ cậu sao?”
Thẩm Mộ Hi nói: “Đúng vậy, tớ nghe bố tớ nhắc đến mấy lần rồi.” Phương Chước hỏi: “Nhắc gì cơ?”
“Ừm...” Thẩm Mộ Hi trầm tư suy nghĩ một lúc, “Bố tớ nói, nói chuyện với chú Diệp có thể giải tỏa áp lực rất nhiều, tiếp xúc với nhau cũng rất thoải mái. Chú Diệp nhìn có vẻ yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ từ trong cốt tủy, chuyện nào đã quyết định là sẽ quả quyết làm ngay, rất có phong cách người làm ăn ở thành phố A như bọn họ. À đúng rồi, bố tớ còn nói tư duy của chú Diệp thực sự rất sâu xa, nếu ông ấy muốn nỗ lực, nhất định có thể làm được.”
Phương Chước ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm, cô gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Thẩm Mộ Hi nói: “Cậu muốn nghe tiếp không? Nếu muốn nghe thì để Liệt Liệt của chúng ta kể lại cho cậu một lượt, cậu ấy biết khen người khác lắm.”
Phương Chước: “...”
“Thế nào? Muốn nghe thật không?” Nghiêm Liệt nói với vẻ nghiêm túc, “Cậu muốn tớ kể theo kiểu nào? Dù là một sọt đầy tớ cũng giũ ra ngoài cho cậu được tất, hơn nữa đều là lời thật lòng. Bao gồm và cũng không giới hạn ở chuyện của cậu Diệp.”
“Không cần đâu.” Phương Chước ôm ngực nói, “Tớ nghe đến giờ đã thấy đủ rồi.”
Những tiết học bù dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Ngày đầu tiên bắt đầu kỳ nghỉ, Phương Chước mượn điện thoại của Nghiêm Liệt tra bản đồ, sau đó khoác balo ra trạm xe bus.
Một điều không nằm ngoài dự liệu là, Nghiêm Liệt lại một lần nữa đứng ở phía đối diện cô.
Phương Chước nhìn chằm chằm cậu.
Nghiêm Liệt nhún vai nói: “Tớ đã nói với cậu Diệp rồi, ông ấy nhiệt tình mời tớ qua nhà ông ấy.”
Phương Chước không biết hai người họ đã nói về bao lâu ở sau lưng cô.
“Bởi vì một mình tớ ở nhà cũng chỉ có thể ăn cơm ở ngoài.” Nghiêm Liệt nói mà mặt chẳng đổi sắc, “Đồ ăn bên ngoài đều là mấy đồ cho thêm thuốc này nọ, trong nhà bếp sẽ có chuột chết, đồ ăn thì đựng trong túi đựng thức ăn nhanh...”
Phương Chước ngắt lời cậu: “Cậu đã ăn đồ ăn ngoài bao nhiêu năm như vậy, đã từng xảy ra chuyện gì chưa?”
“Trước đây thì tớ không thấy sao cả.” Nghiêm Liệt lý sự: “Nhưng bây giờ tớ là học sinh trung học, sức khỏe trở nên quý giá rồi!”
Phương Chước cảm thấy cậu nói rất có lý.
Đi từ cổng trường trung học A, đến trước cửa khu chung cư, nếu không gặp tắc đường thì mất khoảng bốn mươi phút đi xe.
Giữa đường đi Phương Chước nhìn thấy một trường đại học, vị trí hơi xa nên người qua lại không đông lắm. Xung quanh khu chung cư có một vài siêu thị tiện lợi, trong vòng hai cây đổ lại có một công viên công cộng, tình hình giao thông khá là phát triển.
Hai người dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây đi vào bên trong, ngắm nghía xung quanh kỹ càng. Mặc dù tòa nhà ở đây có hơi cũ kỹ nhưng được giữ gìn khá là tốt.
Nghiêm Liệt nói: “Tớ cảm thấy rất được.”
Phương Chước gật đầu. Với cái giá này, cô có thể chấm chín mươi điểm!
Song, lúc đi vào cửa chính, Phương Chước hơi khóc dở mếu dở.
Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách và một phòng vệ sinh. Phòng khách rất rộng, ở tầng phụ còn có một gian nhà kho độc lập, bọn họ có thể giữ lại sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân chính Diệp Vân Trình ưng ý căn nhà này.
Diệp Vân Trình mở cửa cho hai người, bảo họ vào trong nhà, ngay cả câu “ngồi thoải mái” cũng ngại nói.
Trong nhà rất trống trải, gần như chẳng có đồ đạc gì.
Sau khi chủ nhà xảy ra chuyện, người đó đã vứt hết đồ dùng trong nhà đi. Diệp Vân Trình lại không có thời gian sửa soạn, vì đến quá vội nên ông chỉ mang chiếc xe đẩy hàng nhỏ và một số đồ dùng đơn giản của mình.
Nhìn túi hành lý để ở góc nhà có thể nhận ra, mấy ngày nay ông đều ngủ ở dưới đất.
Với cơ thể của Diệp Trình Vân, ngủ ở dưới sàn nhà vừa lạnh vừa cứng phải khó chịu đến nhường nào? Huống chi dạo này thời tiết đột ngột trở lạnh, ban đêm nhiệt độ giảm biên độ lớn, Phương Chước tìm một vòng cũng không tìm thấy chiếc chăn dày đáng lẽ phải xuất hiện ở đây.
Diệp Vân Trình thấy sắc mặt cô nhanh chóng tối sầm, vội vàng giải thích: “Cậu bảo Tiểu Mục cho cậu qua đây. Hai ngày nữa nó cũng chuyển đến đây, ở trong căn phòng đối diện, nó sẽ chăm sóc cậu.” Phương Chước nghe thấy thế, cô thoáng chần chừ rồi xoay người lại, nói: “Chẳng phải căn phòng này để lại cho con sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...