Vớt Trăng Đáy Nước
Nương nương,hoàng thượng ban cho người chén canh này.
Nàng cầm lấy dứt khoát uống vào miệng,nàng dù sao cũng đã cạn tâm,cho dù hắn không ban nàng cũng sẽ tự lấy mà uống.
Ọe...nàng nôn khan vài lần,trong lòng không khỏi suy nghĩ.Lí nào lại vậy,nàng uống thuốc phá thai mà y ban rồi mà.Bây giờ trong bụng nàng đã có đứa bé,y sẽ không để yên cho nàng
-Hoàng thượng,thần thiếp đã có thai,thần thiếp muốn giữ đứa bé.
Y hờ hững liếc qua,cất giọng nhàn nhạt
-Nếu ngươi muốn giữ thì cứ việc giữ,ta không quan tâm,chỉ cần người ngoan ngoãn ở biệt viện ngươi không làm phiền ta là được.
Ai nói đứa bé không có tình thương của cha thì khổ sở,nàng có thể bù đắp cho nó mà.
Vài tháng sau bụng nàng nhô lên,y lâu lâu sẽ vô tình đi qua phủ nàng mà liếc mắt mấy cái coi như y vẫn quan tâm đến đứa con của nàng,vậy cứ xem đây là một loại hạnh phúc đi.
Bỗng một ngày,ngoài cửa một cậu bé dáng người bẩn thỉu xông vào người nàng
-Tỷ tỷ
Cậu bé này chẳng phải là biểu đệ của nàng sao?Nhưng nó sao lại một mình tới đây,những người khác đâu rồi
-Lâm đệ,sao đệ lại ở đây,cha mẹ đâu rồi.
-Tỷ tỷ,tỷ bị cô lập vở chốn cung cấm này cho nên không biết,cha mẹ chúng ta ngày hôm qua bị xử trảm rồi oa..oa...
Xoảng.Trong lòng nàng dường như có cái gì vỡ vụn,lòng đau như cắt,tứ chi như muốn phê liệt không tài nào nhục nhích nổi.
-Là y làm.
Chư hiểu được y trong miệng nàng là ai cậu bé càng khóc lớn hơn.Chợt nó cầm con dao gọt hoa quả đặt trên bàn lách người qua nàng mà xông về phía sau nàng.Nàng xoay người:y đến lúc nào vậy.
Xoẹt.Một vệt máu bắn lên người nàng,thân thể lâm đệ ngã xuống đất.Y giết đệ đệ của nàng ngay trước mặt nàng,y đã hại chết cha mẹ nàng,như vậy còn chưa vừa lòng y sao.
Chát.Nàng tát mạnh vào mặt y
-Tại sao lại đối xử với ta như vậy?Ngươi hành hạ thân xác ta,tâm hồn ta như vậy rất vui vẻ sao?
Y cũng phân nộ mà nắm chặt lấy cổ nàng,nói gằn từng tiếng
"Là tại cha người,năm đó ông ta giết chết nương ta,huynh đệ của ta khiến ta từ lúc sinh ra đã không biết tình thương của mẹ là gì.Ông ta còn lấy dao đâm vào ngực ta làm cho ta suýt chết,chẳng phải cũng vì cái di nguyện lập cháu ông ta làm thái tử hay sao.Nếu không nhờ cô cô ta là hoàng hậu cứu giúp đồng thời thu nhận ta làm con nuôi,người nghĩ ta còn sống đến bay giờ hay không?
Nể tình cha ngươi vì ngươi mà chết cho nên ta mới tha mạng cho hai mẹ con các người,người tốt nhất biết thân biết phận mà sống đi,nếu không đừng trách ta ra tay tàn độc."
Rồi y buông cổ nàng bước ra ngoài mặc cho nàng đau đớn nằm trên sàn nhà không nhúc nhích.Ngẫm lại lâu nay y đối xư với nàng như vậy cũng chỉ vì báo thù.Câu hỏi là ta có lỗi hay ngươi có lỗi vốn dĩ đã không còn quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...