Ngày thứ ba sau khi tang lễ của phu nhân được diễn ra, Ninh Tuyết vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, trong vô thức Ninh Tuyết bỗng nhận thấy được mình đang lưu lạc ở một nơi xa lạ, bản thân vô cùng sốt sắng mà loay hoay nhìn tứ phía nhưng nhìn mãi chỉ thấy một màu trắng xóa cùng với mỗi một cây cầu phía trước mắt.
Tò mò Ninh Tuyết bước lại gần xem, khi đứng dưới chân cầu Ninh Tuyết nhìn sang phía bên kia cây cầu thì lại nhìn thấy một màu đen tối bao phủ lấy toàn bộ không gian, quan cảnh đặc biệt khác lạ so với chân cầu bên này, vẫn không khỏi thắc mắc mà tự hỏi:
- Nơi này...!rốt cuộc là đâu vậy?
Dường như có một nguồn sức mạnh thôi thúc từ bên trong Ninh Tuyết không đắng đo mà định cất bước đi qua cầu, giây phút Ninh Tuyết sắp đặt chân lên cầu thì từ phía sau lưng một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Ninh Tuyết...!con không được bên đó.
Nghe thấy tên gọi của mình Ninh Tuyết lập tức quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy người trước mắt Ninh Tuyết bỗng dưng vỡ òa nước mắt nói:
- Mẫu thân… mẫu thân.
Vừa nhìn thấy hình bóng của phu nhân, Ninh Tuyết không kiềm được liền chạy vội đến chuẩn bị dang tay ôm lấy phu nhân thì lập tức bị phu nhân ngăn lại, người nói:
- Đừng… Ninh Tuyết… con đừng lại gần…
Phu nhân vừa nói vừa lắc đầu ra hiệu Ninh Tuyết đừng đến gần, Ninh Tuyết lập tức khựng người lại rồi hiểu ra sự việc, Ninh Tuyết quỵ chân ngồi bệt xuống đất khóc lóc nói:
- Mẫu thân...!Ninh Tuyết rất nhớ người...!nhớ cả phụ thân...!con còn rất nhiều… rất nhiều chuyện muốn nói với hai người...!tại sao...!tại sao hai người lại đành lòng… bỏ lại mình con ở đây… tại sao...
Phu nhân nước mắt lưng tròng bước đến ngồi xỏm trước mặt Ninh Tuyết rồi khẽ nói:
- Ninh Tuyết của mẫu thân… con đừng khóc… cho dù bây giờ ta và lão gia không thể ở cạnh con thêm được nữa… nhưng con nhất phải nhớ rằng… ta và lão gia vẫn mãi dõi theo và bảo vệ con…
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa nói:
- Mẫu thân...!con xin người hãy ở lại với con được không… con xin người.
Phu nhân lắc đầu đau xót bất lực trước những lời van xin của Ninh Tuyết, trong lúc Ninh Tuyết không ngừng van xin thì từ phía sau một giọng nói khác vang lên:
- Tuyết Nhi...!phu nhân…
Giọng nói khàn khàn nhưng đầy ấm áp này, giọng nói được in sâu trong tiềm thức này, giây phút hai chữ “ Tuyết Nhi” vang lên tim của Ninh Tuyết như ngừng lại, Ninh Tuyết lập tức quay đầu lại nhìn thì đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ tướng quân, bất giác Ninh Tuyết nói:
- Phụ… phụ thân.
Hạ tướng quân vẫn như vậy, vẫn anh dũng khí thế ngút trời hiên ngang đứng trên cầu mà nhìn về phía hai mẫu nữ, phu nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn rồi nói:
- Tướng quân...!thiếp đến rồi đây, thiếp đến bầu bạn cùng người.
Vừa dứt lời phu nhân bước vội về phía tướng quân, Ninh Tuyết bối rối mà loạng choạng cố gắng đứng dậy để đuổi theo, phu nhân bước nhanh lên cầu, Ninh Tuyết cũng nhanh chóng đuổi kịp, ngay lúc vừa định đặt chân lên cầu thì tướng quân hạ giọng nói lớn:
- Tuyết Nhi...!ngừng lại...!ngừng tại đây đi...!đủ rồi...!con đừng bước đến đây.
Ninh Tuyết ngừng bước ngẩn người hướng mắt nhìn tướng quân, lòng vẫn rối bời không hiểu liền không ngừng oán trách mà hỏi tướng quân:
- Phụ thân...!mẫu thân...!hai người...!tại sao chứ...!hai người...!không còn cần Tuyết Nhi nữa sao...!đừng mà… con muốn ở cùng hai người… gia đình chúng ta một lần nữa sẽ như ngày trước… vui vẻ mà đoàn tụ bên nhau.
Vừa nói khóe mắt Ninh Tuyết lại rưng rưng nước mắt, phu nhân đau lòng quay lưng lại áp mặt vào vai tướng quân, tướng quân lòng cũng xót xa mà đưa tay ôm lấy phu nhân rồi hướng mắt nhìn Ninh Tuyết rồi nói:
- Tuyết Nhi của ta… ái nữ của ta… hai ta đương nhiên thương yêu con hơn bất cứ điều gì trên đời này… nhưng giờ đây… mọi chuyện đã không còn như trước nữa… con không thể bước sang đây...
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa lắc đầu không chấp nhận nói tiếp:
- Tại sao chứ...!hai người muốn bỏ rơi con sao?
Càng nói càng không cam tâm, Ninh Tuyết càng muốn tiến lại gần, tướng quân hạ giọng nói:
- Tuyết Nhi à… đủ rồi, còn đừng bước đến đây
Ninh Tuyết vẫn với ánh mắt đầy thắc mắc mà nhìn tướng quân, luôn miệng hỏi:
- Tại sao… tại sao chứ?
Tướng quân khóe mắt ửng đỏ đưa tay chỉ sang góc phải dưới chân cầu, Ninh Tuyết cũng hướng mắt dõi theo, trong màn sương mờ ảo ấy đột nhiên hiện lên một tấm bia, Ninh Tuyết nhìn không rõ mặt chữ trên phiến đá ấy liền chau mày cố gắng nhìn, màn sương tan dần phiến đá ấy lập tức hiện lên ba chữ “ Cầu Nại Hà ” .
Ninh Tuyết sửng người, cổ họng có chút cay, ấp úng quay mặt nhìn về phía tướng quân và phu nhân, nước mắt lăn dài trên gò má, tinh thần suy sụp Ninh Tuyết gục ngã ngồi bệt xuống đất rồi ngập ngừng cay đắng nói:
- Cầu… cầu… Nại Hà… sao?
Hai người nhìn Ninh Tuyết rồi khẽ gật đầu, tướng quân và phu nhân nói xong cũng quay lưng thẳng thừng mà bước về phía bên kia cầu, Ninh Tuyết không ngừng gào thét trong tuyệt vọng nhưng vẫn không thấy họ quay đầu lại, miệng không ngừng gọi:
- Phụ thân… mẫu thân, hai người đợi Tuyết Nhi với, hai người đừng đi, con xin hai người đừng bỏ lại con một mình.
Giọt nước mắt cuối cùng của Ninh Tuyết lăn dài trên gò má rồi rơi xuống giường khiến Ninh Tuyết bật tỉnh dậy, đã nằm trên giường tận ba ngày ba đêm, vừa mở mắt ra đã thấy An Thành ngồi ngủ gục cạnh giường, nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của An Thành, Ninh Tuyết không nhẫn tâm gọi An Thành dậy nên chỉ lặng lẽ ngồi dậy vừa định bước xuống giường thì tì nữ từ cửa bước vào mừng rỡ khóc lóc chạy đến hô to:
- Tiểu thư cuối cùng người đã tỉnh rồi.
Ninh Tuyết đưa tay để trước miệng ra hiệu cho tì nữ đừng làm ồn, thế nhưng An Thành cũng vừa hay bị tiếng hô to ấy làm cho thức tỉnh, An Thành ngồi dậy nhìn thấy Ninh Tuyết đã tỉnh liền mừng rỡ hai mắt sáng rực hỏi:
- Muội tỉnh rồi, còn cảm thấy mệt không, có thấy chỗ nào không khoẻ không?
Ninh Tuyết cố gắng né tránh ánh mắt của An Thành chỉ gật đầu nói:
- Không sao, muội không sao.
Nói xong Ninh Tuyết ngước mặt nhìn tì nữ rồi hỏi:
- Tang lễ của mẫu thân ta…
Tì nữ liền hiểu ngay ý của Ninh Tuyết liền đáp:
- Tiểu thư yên tâm trong những ngày tiểu thư nghĩ ngơi Dương tiểu lang quân đã thay người chủ trì tang lễ.
Ninh Tuyết nghe vậy thở dài một cái rồi buồn rầu hỏi:
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Tì nữ cúi đầu đáp:
- Dạ đã ba ngày rồi thưa tiểu thư.
Ninh Tuyết quay mặt đi một lát sau lại khẽ hỏi:
- Ngày hạ huyệt… là khi nào?
Tì nữ ầm ừ một chút rồi đáp:
- Ngày mai là ngày tốt để hạ huyệt ạ.
Ninh Tuyết ngậm ngùi giấu đi những giọt nước mắt, rồi nói:
- Được rồi muội ra ngoài được rồi.
Tì nữ nghe vậy liền gật đầu rồi cáo lui, trong phòng chỉ còn lại An Thành và Ninh Tuyết, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, đây là lần đầu tiên mà cả hai im lặng lâu đến như thế, An Thành vì muốn hoá giải bầu không khí này liền nói:
- Nếu như muội đã tỉnh để ta kêu nhà bếp chuẩn bị vài món mà muội thích ăn để muội tẩm bổ.
Ninh Tuyết lạnh nhạt nói:
- An… Thành.
Vừa nghe Ninh Tuyết gọi tên An Thành ngay lập tức liền nở nụ cười đáp:
- Ta đây.
Ninh Tuyết vẫn vô cảm mà nói:
- Muội mệt rồi, muội muốn nghĩ ngơi, huynh ra ngoài trước được không, muội muốn được yên tĩnh một mình.
An Thành nghe vậy nụ cười lập tức biến mất chạnh lòng chỉ ủ rủ mà gật gật đầu rồi nói:
- Được… được vậy muội nghĩ ngơi đi, ta ở bên ngoài nếu cần gì muội cứ gọi ta.
Ninh Tuyết vẫn quay mặt sang chổ khác không đáp lại lời nào, An Thành thấy vậy từ từ đứng dậy và rời đi, cửa phòng đóng lại đến lúc này Ninh Tuyết mới quay người lại nhìn, trong lòng đau đớn, Ninh Tuyết co hai chân lại tay ôm chằm hai chân, khóc nức nở .
An Thành đứng ngoài tựa lưng vào cửa phòng, nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Ninh Tuyết nhưng chẳng thể làm được gì hơn, An Thành bất lực ngồi quỵ xuống đất, cúi đầu nước mắt lặng lẽ rơi cùng Ninh Tuyết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...