Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Ninh Tuyết lau đi những giọt nước mắt còn vươn trên má mình rồi chấn chỉnh lại tinh thần, sau đó nhoẻn miệng cười rồi đem bát canh vào phòng bước đến ngồi cạnh giường, phu nhân cơ thể suy yếu đến mức không thể ngồi dậy nổi, Ninh Tuyết từng muỗng từng muỗng bón cho phu nhân uống nói:

- Mẫu thân à… nào… thuốc đến rồi… để Tuyết Nhi đút người…

Phu nhân ánh mắt phờ phạc nhìn Ninh Tuyết rồi từ từ há miệng uống, thuốc bổ chảy lan ra ngoài miệng, Ninh Tuyết ân cần lấy khăn lau đi, nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Tuyết nuốt ngược nước mắt vào trong, cố gắng kiên trì từng muỗng đút cho phu nhân nói:

- Không sao… không sao… Tuyết Nhi sẽ múc muỗng khác… nào… cố lên một chút nữa thôi là hết rồi…

Trong chốc lát phu nhân đã uống cạn bát canh, phu nhân trong lúc lờ đờ với tay rờ rờ tìm bàn tay của Ninh Tuyết nói:

- Ninh Tuyết…

Ninh Tuyết vội vàng nắm lấy bàn tay của phu nhân nói:

- Mẫu thân con đây… con đây… Tuyết Nhi đây…

Phu nhân thần sắc mệt mỏi không còn hơi sức chậm rãi nói:

- Ta muốn gặp An Thành… con hãy gọi An Thành đến đây… mau…

Ninh Tuyết với ánh mắt sầu não mà lắc đầu nói:

- An Thành sẽ không đến nữa đâu, mẫu thân người đừng trông ngóng nữa, người muốn nói gì cứ nói với con?

Phu nhân quơ quơ tay ra hiệu từ chối nói:

- Không... không ta muốn gặp An Thành... mau gọi An Thành đến đây.

Sức lực của phu nhân ngày càng yếu, Ninh Tuyết cũng tự hiểu được tình cảnh hiện tại nên cũng đành ngoan ngoãn nghe theo liền hướng mắt nhìn Tiểu Hương, Tiểu Hương vừa nhìn liền hiểu ngay đáp:

- Muội sẽ đi ngay…

Vừa nói Tiểu Hương vừa nhìn sang phu nhân nói:

- Phu nhân… người hãy chờ một chút, Tiểu Hương sẽ đi mời An Thành quân ngay… người nhất định phải chờ Tiểu Hương quay về…


Thế là Tiểu Hương tức tốc chạy đi tìm An Thành đến, Ninh Tuyết vẫn túc trực ở bên cạnh, tay nắm chặt tay phu nhân nói:

- Mẫu thân người đợi một chút An Thành sẽ đến ngay thôi.

Tiểu Hương xông thẳng vào Dương phủ, vừa nhìn thấy An Thành, Tiểu Hương hai mắt đỏ ửng, thở hổn hển mà nói:

- An Thành quân mau… mau lên… phu nhân muốn gặp người… mau lên…

An Thành nghe vậy liền hốt hoảng hỏi:

- Bá mẫu muốn gặp ta sao… có chuyện gì vậy...

Nhìn thấy hai mắt Tiểu Hương đỏ lên An Thành liền hỏi:

- Cô khóc sao… đã xảy ra chuyện gì sao?

Tiểu Hương vầng trán ướt đẫm mồ hôi, không kịp suy nghĩ nhiều mà đưa tay quơ quơ nói:

- Người đừng hỏi nữa… mau… hãy theo Tiểu Hương… mau lên…

An Thành nhìn thấy Tiểu Hương hoảng loạn như vậy trong lòng cũng lo lắng không yên liền cố gắng hỏi:

- Nói ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Hương không tài nào thuyết phục được An Thành, cứ thế bất giác mà bật khóc, khóe mắt ướt sũng, tự thấy không còn thời gian để giải thích nhiều nữa mà trực tiếp cầm tay áo An Thành rồi kéo mạnh đi, vừa chạy đi Tiểu Hương vừa nói:

- Phu nhân không còn nhiều thời gian nữa đâu… Tiểu Hương xin người… hãy mau đến gặp phu nhân lần cuối đi… An Thành quân… Tiểu Hương xin người…

An Thành hay tin Hạ phu nhân không ổn, gương mặt liền biến sắc thầm nghĩ:

- Gặp lần cuối sao… bá mẫu…

An Thành hốt hoảng liền tăng tốc chạy như tên bay đến Hạ gia, cứ thế mà xông thẳng vào phòng nhìn thấy Ninh Tuyết, An Thành ngượng ngùng không dám đối mặt chỉ bước đến cạnh giường nói:


- Bá mẫu… con đến rồi… An Thành đến rồi đây.

Phu nhân mở mắt nhìn thấy An Thành liền nở nụ cười ấm áp, đưa tay nắm lấy tay của An Thành nói:

- An Thành à… con đến rồi sao?

An Thành được gọi tên lập tức đáp:

- Bá mẫu con là An Thành đây.

Phu nhân mỉm cười gật đầu, rồi đưa bàn tay run run nắm lấy tay của Ninh Tuyết, áp vào tay của An Thành rồi chậm rãi nói:

- An Thành à, thời gian của ta không còn nhiều nữa… Hạ bá bá của con sắp đến đón ta rồi…

Nghe đến đây thôi Ninh Tuyết rơm rơm nước mắt mà che miệng khóc:

- Không đâu mẫu thân, không đâu mà.

An Thành bên cạnh cũng không giấu được nước mắt mà nói:

- Bá mẫu…

Vẫn nụ cười đầy phúc hậu ấy, phu nhân dịu dàng mỉm cười nói tiếp:

- Có một việc ta vẫn mãi canh cánh trong lòng, nhân lúc lần này trước khi rời đi ta muốn… ta muốn giao Ninh Tuyết lại cho con… mong con có thể thay ta, thay tướng quân chăm sóc cho Ninh Tuyết… được không?

Tấm lòng người làm mẹ khó có thứ gì trên đời này có thể sánh bằng, Ninh Tuyết ngã quỵ xuống giường khóc lóc, Tiểu Hương nước mắt như mưa mà ôm lấy Ninh Tuyết, Ninh Tuyết không ngừng nói:

- Không đâu mẫu thân nhất định sẽ khoẻ lại, phụ thân đã không còn... người không được bỏ lại một mình Ninh Tuyết… con xin người người đừng bỏ lại con một mình mà đi.

Phu nhân nhìn thấy Ninh Tuyết không lóc thảm thiết liền nói:


- Ninh Tuyết của mẫu thân… ngoan… đừng khóc nữa… sau này một mình con nhất định… nhất định phải mạnh mẽ lên… ta và tướng quân sẽ dõi theo bảo vệ con.

An Thành nhìn sang Ninh Tuyết nước mắt lấm lem, lòng đau xót, An Thành nhìn sang ánh mắt trông chờ của phu nhân, An Thành không do dự nghiêm mặt nói:

- Bá mẫu người cứ yên tâm, An Thành nhất định thay người thay Hạ bá bá chăm sóc cho Ninh Tuyết, dù có phải đánh đổi sinh mạng này cũng quyết bảo vệ muội ấy chu toàn.

Tiểu Hương nhìn thấy phu nhân ngày một yếu hơn, cảm giác như sắp mất đi một người thân, Tiểu Hương bắt đầu mất kiểm soát mà khóc lớn luôn miệng gọi:

- Phu nhân… người nhất định phải cố lên…

Phu nhân nghe tiếng gọi của Tiểu Hương liền cúi đầu tìm, miệng gọi:

- Tiểu Hương… là ngươi đúng không… Tiểu Hương?

Tiểu Hương nghe gọi liền chòm người lên gật đầu đáp:

- Đúng vậy là Tiểu Hương đây phu nhân.

Phu nhân mỉm cười đưa tay muốn với lấy Tiểu Hương, Tiểu Hương thấy vậy liền nhanh tay nắm chặt lấy tay phu nhân, phu nhân ôn tồn nói:

- Tiểu Hương à… tuy ngươi chỉ là một tì nữ trong phủ… nhưng từ lâu ta đã coi ngươi như nữ nhi của mình mà đối đãi thương yêu…

Tiểu Hương nước mắt giàn giụa mà cúi đầu đáp:

- Tiểu Hương biết mà… tấm lòng của phu nhân Tiểu Hương hoàn toàn hiểu rõ…

Phu nhân nhoẻn miệng cười rồi gật đầu nói tiếp:

- Từ nay về sau… ngươi vẫn hãy cứ như ngày trước… mà bầu bạn cùng Ninh Tuyết… cả hai nhất định phải nương tựa vào nhau mà sống tiếp… được không?

Tiểu Hương gật đầu liên hồi mà đáp:

- Được được… Tiểu Hương hứa vời người… phu nhân à… người nhất định phải cố lên…

Phu nhân nhoẻn miệng cười mà đáp:

- Sức khỏe của ta đương nhiên ta là người hiểu rõ nhất rồi… ta cũng biết rõ bản thân mình giờ đây… dầu cạn… đèn tắt…

Ninh Tuyết khóc lóc nắm chặt lấy bàn tay của phu nhân rồi nói:


- Không đâu… mẫu thân không đâu… người đừng bỏ lại mình Tuyết Nhi mà…

Phu nhân vẫn không yên tâm, ánh mắt vẫn hướng về An Thành mà cố gắng nói:

- An Thành… con nhất định… nhất định phải thay ta… bảo vệ Tuyết Nhi… đây chính là tâm nguyện cuối cùng của ta…

An Thành đứng cạnh cúi đầu nước mắt rơi xuống bàn tay của phu nhân lòng thầm nghĩ:

- Bá mẫu yên tâm mà đến bầu bạn cùng Hạ bá bá, Ninh Tuyết hai người cứ giao cho con, con dùng chính mạng sống của mình để đảm bảo với hai người... một ngày An Thành còn sống…. quyết sẽ không ai có thể tổn thương muội ấy.

Phu nhân nghe được những lời nói đó của An Thành lòng đã mãn nguyện, phu nhân hướng mắt nhìn Tiểu Hương rồi chuyển ánh mắt sang An Thành rồi nhìn Ninh Tuyết lần cuối, miệng nở nụ cười đầm ấm khẽ nói:

- Tốt… tốt lắm… vậy ta có thể… yên… tâm… rồi…

Vừa dứt lời hai mắt phu nhân nhắm lại, hơi thở cũng ngừng lại, bàn tay buông lơi rớt mạnh xuống giường, Ninh Tuyết hoảng loạn mà ngồi bật dậy nước mắt giàn giụa gào thét to:

- Mẫu thân… mẫu thân… đừng mà… mẫu thân… người đừng đi…

Nhìn thấy Ninh Tuyết như điên loạn hét to, An Thành đứng cạnh ôm chằm lấy Ninh Tuyết nói:

- Ninh Tuyết muội hãy bình tĩnh lại đi, bá mẫu… bá mẫu đã không còn nữa rồi.

Những hạ nhân trong phủ thay nhau quỳ lạy bên ngoài cửa phòng, Ninh Tuyết thì khóc lóc gào thét điên cuồng rồi ngất liệm trong vòng tay của An Thành, thấy vậy An Thành liền mau chóng gọi to:

- Thái y, người đâu truyền thái y mau.

Tiểu Hương đứng cạnh cũng bàng hoàng mà ôm chằm lấy Ninh Tuyết rồi hét to:

- Người đâu… cô nương ngất rồi… mau… mãu truyền thái y….

Ninh Tuyết được đưa về phòng, thái y cũng nhanh chóng đến khám cho Ninh Tuyết rồi kết luận nói:

- Cô nương ngất xỉu nguyên nhân chủ yếu là do quá hao tâm tổn sức, tinh thần kiệt quệ, nghĩ ngơi không đủ nay lại chịu phải đả kích lớn như thế dẫn đến tình trạng ngất đi như thế.

Tiểu Hương bước đến cạnh giường đưa khăn lau tay cho Ninh Tuyết, đã một ngày một đêm, Tiểu Hương vẫn luôn túc trực bên cạnh Ninh Tuyết, nhìn thấy An Thành gương mặt đầy lo lắng, Tiểu Hương liền nói:

- Từ ngày tướng quân mất, tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do một tay cô nương lo liệu, cộng thêm phu nhân lâm bệnh, cô nương không chỉ phải ráo riết chạy khắp nơi tìm thần dược, lại còn phải trông ngày thức đêm trông coi phu nhân, nô tì đã nhiều lần mời cô nương nghĩ ngơi để nô tì trông phu nhân nhưng cô nương môt mực không chịu, mọi việc cứ ôm đồm vào mình, một mình gánh vác tất cả.

An Thành nghe vậy lòng không chỉ đau xót mà hơn hết là trách cứ bản thân mình hơn, một ngày trôi qua mà Ninh Tuyết vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, An Thành tự mình thay Ninh Tuyết tổ chức lễ an táng cho phu nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui