Vòng Xoáy Đam Mê (A Passionate Marriage)

Anh gõ nhẹ cửa phòng rồi bước vào. Isobel quay lại nhìn mình trong gương lần cuối và chẳng thể nhận ra chính bản thân mình.

Từng ngón tay run rẩy lướt nhanh trên bộ váy ngắn bó sát mà nàng đã lựa chọn. Bộ váy được làm từ vải màu ngọc bích mỏng tanh ôm sát lấy thân thể mảnh

mai mà không quá lộ liễu, nàng hy vọng là vậy. Nàng trang điểm thật nhẹ nhàng tự nhiên và dưới đôi chân thon dài là đôi giày cao gót thật hợp với màu sắc trang phục. Nhưng nàng có cần đấu tranh với một Isobel thẳng thắn ngày trước mà không xuất hiện như là thừa nhận bất cứ thứ gì hợp khẩu vị người Hy Lạp?

“Anh đang nghĩ gì vậy?” nàng hỏi anh khi mà sự bất an đã ngập tràn đáy mắt. Nàng cầu mong Chúa rằng việc nàng thả xõa tóc, việc nàng chưa từng làm trước đó, sẽ có thể giúp nàng trốn tránh và giờ đây nàng cảm thấy bản thân thật lộ liễu.

Leandros không đáp lại, vì vậy nàng quay sang đánh giá biểu cảm của anh và nàng dần nghẹn thở bởi nàng nhận ra rằng nàng đang nhìn vào anh – người đàn ông trong mơ của bất cứ một người phụ nữ nồng nhiệt nào. Anh thay vì mặc bộ lễ phục đen quen thuộc đã khoác lên mình chiếc áo vét trắng, quần lụa đen và nơ đen. Anh trông thật lịch thiệp, bí ẩn và mang vẻ nam tính đầy quyến rũ đến nỗi từng thớ thịt nhỏ bên trong nàng đang từ từ ngập tràn phấn khích từ lần cuối họ bên nhau.

Đôi mắt đen hẹp của anh nhẹ nhàng di chuyển trên cơ thể nàng theo cái cách mà nàng vô cùng yêu thích. Bản thân cái nhìn đó đã như nói lên tất cả. “Tuyệt đẹp,” anh thì thầm với chất giọng trầm ấm “Không gì có thể hoàn hảo hơn.”

Anh cũng vậy, nàng thầm nghĩ. Nhưng khi chưa kịp thốt nên những lời ấy thì bởi anh đang tiến gần, nàng chợt chú ý đến chiếc hộp trang sức bằng nhung trong tay anh và ngay lập tức nhận ra nó.

Từng ngón tay run rẩy lướt trên bộ váy một lần nữa. Nàng nói, “Vậy là anh đã lấy lại”.

“Vật gia truyền?”, miệng anh khẽ giật, “Như em thấy” anh nhẹ nhàng xác nhận.

Khéo léo búng nhẹ ngón tay, anh mở chiếc hộp mịn, cho nàng một vài giây để nhìn xuống sợi dây chuyền bạch kim xuyên qua viên ngọc lục bảo sáng được khảm bằng kim cương lấp lánh, những thứ mà khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã nghĩ chúng thật đẹp. Nhưng đó là trước khi vẻ đẹp ấy bị sự khinh bỉ của em gái anh làm phai nhạt. “Anh ấy đưa cho cô những thứ trang sức cũ rích này? Mẹ tôi chẳng bao giờ muốn dùng chúng mặc dù chúng rõ ràng là đã bị lãng phí khi dành cho cô.”

Lúc này, những ngón tay thon dài của anh đang nâng chiếc vòng cổ từ trong chiếc hộp nhung. “Quay lại nào” anh yêu cầu.

“Em…” Nàng thực sự thấy miễn cưỡng khi phải chạm vào thứ trong chiếc hộp đó. “Em đã trả chúng lại cho anh,” nàng không hài lòng nói, “Em thực sự không muốn…”

“Chỉ là một chuỗi ngày với một vài thay đổi,” anh đáp lời với giọng điệu mang chút chua chát, “Và giờ anh ở đây là để trả chúng lại cho em. Trông chúng sẽ thật hoàn hảo khi kết hợp cùng chiếc váy đẹp tuyệt vời này, có phải không?”

Có thể. “Nhưng…” Chiếc vòng cổ sáng lấp lánh và chói lọi trên mu bàn tay anh. Nàng dỡ bỏ ánh mắt cảnh giác về phía anh và ngay lập tức cảm thấy như thể bản thân đang chìm đắm trong một đại dương dày tối của niềm đam mê lười biếng. Hãy trở lại giường, nàng muốn nói. Em cảm thấy an toàn khi ở đó bên anh. “Anh không nghĩ là việc em đeo chúng tối nay sẽ như tạt gáo nước lạnh vào gia đình anh khi họ phải đối mặt với với thực tế là em trở lại? Có lẽ em sẽ đeo chúng một dịp khác.”

“Nhưng em đã trở lại,” anh chỉ ra sự thật đơn giản mà tàn nhẫn. “Em là người vợ xinh đẹp của anh. Anh dành tặng em những thứ tuyệt đẹp này và anh muốn em đeo chúng. Vì vậy, hãy quay lại…”

Nàng quay lại, bất chợt bắt gặp ánh mắt kiên định của anh nhìn mình. Chiếc vòng nằm trên làn da nàng, vòng quanh cổ nàng cứ như thể nó được đặc biệt tạo ra chỉ để làm vậy.

“Một khởi đầu mới cho em và cũng là cho tất cả mọi người, cưng à”, anh nói một cách sâu sắc. Nàng có thể cảm thấy hơi ấm từ làn môi anh phả ra trên gáy mình.

Rồi anh dịu dàng xoay nàng lại đối mặt với mình. Nhẹ nhàng cuốn quanh cổ tay thon thả của nàng một chiếc vòng tay thật phù hợp. Dạ dày nàng bắt đầu khiêu vũ khi anh dịu dàng tháo bỏ đôi bông tai nhỏ bằng vàng trên tai nàng. Nàng không thể tin còn có người đàn ông nào khác biết cách xỏ qua lỗ tai người phụ nữ đôi bông tai ngọc lục bảo nạm kim cương mà không hề làm tổn thương họ như những gì anh đang làm.

Anh đang đứng rất gần, đủ gần để thu trọn mọi cử động mong manh nhất từ nàng để xóa mờ khoảng trống giữa họ. Nàng nhìn trân trân vào dáng hình gợi cảm của bờ môi anh và thực sự muốn đặt một nụ hôn lên đó. Bầu ngực nàng bắt đầu trỗi dậy ham muốn trong khi hơi thở của nàng hầu như nuốt chửng tất cả.ối rối bởi bản thân không thể tự kiểm soát khi bên anh, nàng quay lưng lại để liếc nhìn vào gương một lần nữa. Anh đã đúng về món đồ trang sức. Chúng trông thật hoàn hảo cùng trang phục của nàng, nàng thừa nhận một cách miễn cưỡng.

Đôi mắt nàng lướt qua bóng hình anh trong gương. Anh đứng đó, với bờ vai rộng phủ một màu trắng, cao lớn và vững chãi. Nàng nhìn thấy bóng tối và ánh sáng, sự yếu đuối và cả sức mạnh.

Họ trái ngược trên mọi phương diện, nhưng được gắn với nhau như thể họ sinh ra là chỉ để dành cho nhau.

“Em vẫn nghĩ rằng mặc thế này giống như một sự sỉ nhục khi đối mặt với gia đình của anh”, nàng nhấn mạnh.

Nhẹ nhàng, anh lướt từng đầu ngón tay quanh chiếc vòng cổ lấp lánh. “Anh nghĩ rằng từ giờ anh sẽ phải rút ngắn thời gian hưởng thụ chính mình lại”.

Anh gợi nhớ cho nàng về lần họ triền miên trên giường mà nàng không mặc bất cứ thứ gì ngoài đeo kim cương và ngọc lục bảo. Anh đang gợi nhớ lại giây phút hấp dẫn mà nàng chẳng cần bất kì kích thích gì cũng có thể tái hiện nó trong đầu. Anh đặt lên vai nàng một nụ hôn khiến nàng run lên. Anh thở dài rồi lùi lại cầm lên một chiếc hộp nhung khác mà anh vừa mang vào phòng.

Nàng đã hoàn toàn quên mất nó cho đến khi anh mở nắp hộp. Dạ dày của nàng không phải là thứ duy nhất nhảy lên vì kích động khi anh cầm chiếc nhẫn giữa ngón tay và ngón cái. Bỏ chiếc hộp xuống, anh trượt chiếc nhẫn vào ngón tay nàng cho đến khi nó đến vị trí bị thắt lại do đeo nhẫn trước đây.

“Trở về chỗ vốn là của nó” anh nói nghiêm túc.

Viên đá khổng lồ ở chính giữa dường như phát sáng khi anh nói ra những lời chân thành này. Những viên kim cương viền quanh ngọc lục bảo gần như làm nàng lóa mắt dưới ánh sáng choáng ngợp. Nàng có thể không biết nhiều về đá quý, nhưng nàng có thể đánh giá được chất lượng của chúng.

“Chúng đã thuộc về ai? Ý em là từ ban đầu…” nàng hỏi tò mò.

Một cái nhìn có phần xem thường xuất hiện cùng với một nụ cười lười biếng. “Ngọc lục bảo từng thuộc về một tên cướp biểnVenezuela, người cũng gắn một viên tương tự lên một chiếc nhẫn được đeo vào răng cửa của hắn ta.”

Nàng cười, không thể cưỡng lại một câu chuyện cổ tích kỳ quặc như vậy. “Hắn ta chắc phải có một hàm răng rất lớn!”, nàng kêu lên.

“Tên cướp n dũng mãnh khổng lồ như trong truyền thuyết với một tấm vải nhung che đi một bên mắt” anh không hề xấu hổ thêu dệt câu chuyện. Và rồi không hề tính trước, anh cúi người đặt lên môi nàng một nụ hôn tròn đầy như muốn rút cạn hơi thở nơi nàng.

Anh lấy trộm son môi của nàng, nhưng nàng không hề bận tâm. Anh cũng trộm mất mọi lo lắng của nàng về đêm nay bằng cách nhắc nhở nàng đâu mới là điều nàng thật sự phải bận tâm.

Họ tay trong tay rời phòng ngủ và đi xuống cầu thang, gặp mẹ nàng cũng vừa mới xuống hành lang. Bà trông thật xinh đẹp trong bộ đầm màu xanh điểm bạc đến nỗi con gái bà phải dừng lại và thở dài: “Ồ, mẹ… “.


Nỗi lo lắng quay trở lại khi họ rẽ vào đường lớn để tiến vào tòa biệt thự nằm giữa khu vườn xinh đẹp. Mẹ Isobel không muốn sử dụng xe lăn. Bà vẫy tay tạm biệt nó khi lái xe của họ cố gắng để giúp bà dùng nó. Phẩm giá và niềm tự hào quan trọng hơn nhiều trong buổi tối hôm nay, mặc dù Silvia không thể bác bỏ sự cần thiết của chiếc gậy chống, cho dù bà có cố gắng tự bước đi như thế nào. Tuy nhiên, bà cảm thấy thật hào hứng và quyết định sẽ tự cho mình một sự hưởng thụ.

Con gái bà ước gì nàng cũng có thể tìm thấy một động lực tương tự. Tay Leandros nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng nàng như muốn làm yên lòng nàng nhưng hẳn là nàng thấy lo lắng khi nhìn thấy dòng người đông đúc đang chờ đợi ở lối vào. Và bởi vậy Isobel cảm thấy dễ chịu hơn khi họ buộc phải giảm tốc độ cùng với những bước đi chậm chạp của mẹ nàng.

Nàng được giới thiệu với ông bà Santorini và con gái của họ, Carlotta, một cô bé đáng yêu với mái tóc sẫm màu và một đôi mắt ướt át biết cười còn sẫm màu hơn. Tuy gia đình ba người họ nồng nhiệt hoan nghênh Isobel nhưng họ rõ ràng là họ rất tò mò về nàng, mặc dù họ đã thật cố gắng để che giấu điều đó. Nikos gợi cho nàng nhớ đến Leandros khi lần đầu tiên nàng gặp anh, trước khi cuộc sống của nàng chỉ xoay vòng quanh khuôn mặt điển trai của anh. Nụ cười của Nikos có phần phiền muộn khi anh thong thả chào đón nàng, “Rất vui mừng khi được gặp chị ở đây, Isobel”. Khi anh cúi người để đặt một nụ hôn trên má nàng, anh nói thêm một cách nhẹ nhàng, “Và vào lúc này nữa”.

Những điều cậu ấy nói thật dễ chịu. Chúng giúp Isobel bớt căng thẳng hơn khi nàng phải đối mặt với mẹ của Leandros. Thea trông khó gần và không hề thoải mái khi bà chào đón cô con dâu đã khiến bà thật thất vọng. Mặc dù vậy bà vẫn tử tế với Silvia, quan tâm không hề giả tạo về tai nạn của bà ấy và hứa sẽ dành nhiều thời gian với bà ấy sau này, tâm sự về những gì đã xảy ra.

“Hãy xem, không quá tệ chút nào,” Leandros thì thầm khi họ

“Chỉ bởi vì anh đã mớm lời cho họ,” nàng phản bác.

Lưỡi anh chuyển động như nói rằng nàng đang bắt đầu làm anh bực mình. “Những gì xảy ra trong quá khứ đã ám ảnh em quá lâu rồi cưng” anh kéo dài giọng đầy chua chát rồi cánh tay vòng qua lưng nàng bỗng buông thõng. Bất ngờ cảm thấy trơ trọi khi họ đứng giữa căn phòng khách rộng rãi, Isobel phải đứng một mình và đối mặt với hàng trăm khuôn mặt xoay vòng quanh nàng.

Một vài người nhìn nàng chằm chằm mà không hề che giấu sự ngạc nhiên, số khác chỉ liếc nhìn nàng đôi chút. Da nàng bắt đầu có cảm giác đau nhói khi tất cả nỗi lo lắng mà nàng đã cố gắng kiểm soát bỗng từ đâu trỗi dậy. Leandros có thể mớm lời gia đình mình, nhưng anh đâu thể làm thế với tất cả mọi người, nàng ghi nhận nỗi đau đớn này như những tiếng rì rầm bàn tán nho nhỏ bất chợt bùng lên đốt cháy đôi tai nàng.

Thật khủng khiếp. Nàng cảm thấy thứ cảm giác này thật quen thuộc, như thể nàng đang bắt đầu co lại. Nàng nâng cằm và quyết tâm đẩy lùi cảm giác đó. Chết tiệt, đôi mắt xanh của nàng lóe lên.

Giống như bao lần trước đây, chỉ giống như bao lần trước đây, nàng lặp đi lặp lại trong tĩnh lặng.

Mẹ nàng đã đến bên Leandros, ơn Chúa tạo nên một vài sự chú ý. Silvia cũng dừng lại để nhìn chằm chằm một cách ngạc nhiên vào những gì đang diễn ra. “Có phải chúng ta là những ngôi sao, Leandros?” bà hỏi anh. Bà không phải một kẻ ngốc, mẹ nàng biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Một tay anh nắm lấy tay Silvia nơi tỳ lên cây gậy chống trong khi tay còn lại đỡ lấy eo Isobel. Rồi anh nâng đầu nhìn quanh cả căn phòng mà không cần tốn quá nhiều cử động.

Isobel cảm thấy hơi sốc khi thấy cái cách anh được những con người giàu có và đáng nể này kính trọng. Anh đã không hề được nể trọng như thế khi lần cuối nàng ở đây. Ba năm xa cách đã cho anh thứ gì đó mà nàng chỉ có thể miêu tả là thể diện. Nàng đã chú ý đến điều này từ trước theo một cách khác mà không hề nghi ngờ rằng anh có thể trầm tĩnh chỉ với chút nâng cằm lên như thế.

Mọi người quay trở lại với những gì họ vừa làm trước đó. Không nói lời nào anh dẫn họ tới chiếc sô pha thấp nằm ngay cạnh bức tường gần nhất và lẳng lặng mời Silvia ngồi xuống. Bà lắc đầu. Con gái bà cũng trầm ngâm phiền muộn. Chẳng ai trong số họ muốn đến đây để rồi chỉ thu mình lại một góc.

Một người bồi bàn ngang qua và rót cho họ hai ly sâm panh. Bắt đầu cảm thấy một chút buồn nôn, nàng t cho phép mình nhấp một ngụm nhỏ. “Được chứ?” Leandros thì thầm một cách quyến rũ.

“Vâng,” nàng đáp lại, nhưng cả hai đều biết nàng không thấy vậy.

“Anh xin lỗi vì những sai lầm ngày trước.” Đó là sự thừa nhận về những gì không công bằng đã xảy ra trong quá khứ. “Anh nghĩ anh nên đoán trước những chuyện này. Nhưng, thực tế, anh không hề mong đợi họ…”

Thô lỗ như vậy, nàng kết thúc câu nói của anh. Và đúng vậy, anh đã nên trông đợi điều đó. Nhưng nàng không có thời gian để nói lòng vòng với anh. Đã quá muộn rồi, nàng tự hứa với bản thân mình.

“Isobel!” nàng ngẩng đầu lên khi nghe thấy ai đó gọi tên mình và lần đầu tiên trong bữa tiệc nàng nở một nụ cười tươi tắn. Người đang tiến đến kia chẳng phải là Eve Herakleides? Đi cùng với cô là người ông cao lớn khiến người khác có phần e sợ – ông của cô ấy và một người đàn ông khác mà Isobel dám chắc đó là chồng của Eve.

“Ồ, thật tuyệt!” Eve kêu lên khi cô đến trước mặt họ. Bất ngờ và có chủ ý, Isobel trông thật tự tin, thân thiện và nồng nhiệt trước họ.

Nàng và Eve hôn má nhau khi Leandros chào hỏi ông của Eve – chú Theron và giới thiệu Silvia với chú ấy. Sau đó, Eve kéo chồng mình về phía trước và tự hào giới thiệu anh như một người Anh tuyệt vời. Ethan Hayes nhăn mặt lại khi được giới thiệu như vậy, nhưng đôi mắt anh mỉm cười và bàn tay anh thể hiện sự chiếm hữu khi nó nghỉ ngơi trên vòng eo mảnh mai của Eve.

Căng thẳng dần được giảm bớt khi họ dạo quanh một vòng để hoàn tất thủ tục giới thiệu. Isobel cảm thấy chút khó khăn khi đối mặt với ông chú Herakleides Theron, người trông không có chút nào giống với mẹ Leandros. Nhưng chẳng phải họ được sinh ra cách nhau hàng chục năm bởi hai người mẹ khác nhau?! “Ta rất vui mừng khi thấy các con ở đây.” Ông tuyên bố thật trịnh trọng, và rồi cúi người gửi đi nụ hôn hai má theo cách truyền thống.

Một ai đó đã đến bên chỗ họ đứng. Đó là cô em gái xinh đẹp của Leandros, Chloe. Cô mặc một bộ đầm dài màu đỏ được cắt may tinh tế bó sát lấy thân thể cao gầy và quả thực trông đẹp một cách hoàn hảo trong nó. Hành động của cô thật cứng nhắc và lời chào hỏi của cô cũng như của mẹ cô đều làm Isobel cảm thấy lạnh nhạt. Chloe là người nhỏ nhất trong ba anh em nhà Petronades. Suốt cả cuộc đời, cô đã được yêu quý và say mê bởi tất cả đàn ông nhà Petronades. Chính việc đó đã làm cô trở nên hư hỏng và ích kỷ, và cô bực bội bất cứ ai có ý định giành mất sự yêu mến đó của cô.

Và Isobel là một trong số họ. Nàng nhớ thấy Carlotta đáng yêu của Nikos cũng đã bị đối xử một cách khinh miệt hờn dỗi như vậy. Tuy nhiên, bấy giờ, Isobel đã chuẩn bị sẵn sàng để tỏ ra lịch sự và thân thiện, trong trường hợp Chloe đã thay đổi thái độ của cô ta trong ba năm qua.

Leandros nhìn em gái của mình một cách khác lạ. Hư hỏng và ích kỷ mặc dù cô không nghi ngờ gì đã như thế từ ba năm nay. Cô đã trải qua một quãng thời gian rất khó khăn sau khi cha họ qua đời. Cô tôn thờ ông hơn tất cả những người khác, và việc ông ra đi đã để lại một lỗ hổng rất lớn trong trái tim cô, lỗ hổng mà cô trông chờ anh và Nikos lấp đầy. Khi anh kết hôn với Isobel, Chloe đã coi điều này như là một mất mát lớn lao khác và cô đã quyết liệt phẫn nộ Isobel bởi cho rằng Isobel chính là nguyên nhân.

Mặc dù vậy Chloe đã thay đổi trong ba năm qua. Trưởng thành, phải, và không còn giống một con mèo nhỏ hư hỏng. Mặc dù anh hiểu rằng Isobel đã không biết điều đó- rằng đó là lý do tại sao anh cảm thấy những ngón tay nàng tìm kiếm sự an toàn từ bàn tay mình khi Chloe hạ thấp đôi mắt đen trước nàng và nói, “Chào mừng trở về nhà, Isobel”, sau đó kết thúc lời chào bằng một nụ hôn cả hai má với Isobel với một cái miệng hờn dỗi.

Anh đã định cười một cách châm biếm trước sự hờn dỗi này đúng lúc một chuyện khác xảy ra và quét sạch tất cả những ý tưởng hài hước trong đầu anh. Bởi Chloe đã liếc xuống món đồ trang sức lấp lánh ở cổ Isobel và đột nhiên đôi gò má thanh lịch của cô đỏ ửng. Cô quay mặt đi với nỗi khó chịu dễ dàng nhận thấy.

Anh đã tìm ra kẻ thủ phạm, anh nhận ra điều đó một cách tàn nhẫn.

Đôi mắt sắc sảo của Eve cũng nhận thấy cái nhìn thoáng qua của Chloe tại cổ Isobel và cảm giác khó chịu của cô ta. Cô nàng tinh ranh thấy hứng thú với chiếc vòng cổ của Isobel. “Ồ, thật đẹp làm sao,” cô cảm thán. “Chúng là đồ cũ hay là mới vậy?”

“Hầu như mới,” Leandros trả lời trôi chảy. “Tôi đã đặc biệt dành tặng chúng cho Isobel ngay sau khi chúng tôi kết hôn”, anh giải thích. “Theo như tôi nhớ thì Isobel chỉ đeo chúng một lần trước đây. Có phải vậy không cưng?”

“Em… Vâng đúng vậy.” Anh nhìn ngón tay của nàng lướt lên đến chạm vào chiếc vòng cổ. Nàng đang cố gắng che giấu nỗi bất ngờ của mình vào những gì anh nói, trong khi em gái anh đã bất động như một khối đá.

“Chúng tôi thích gọi chúng là vật gia truyền.” Ồ, thật tàn nhẫn, anh nghĩ với sự hài lòng không mấy dễ chịu khi anh xoa dịu Isobel bằng cách siết nhẹ nhàng bàn tay nàng và mỉm cười thờ ơ trước đôi mắt không hề chớp của em gái mình. Chloe nhận ra rằng anh đã biết về những thứ rác rưởi đã tiêm nhiễm vào đầu vợ anh. Cô cũng nhận ra rằng cô sẽ gặp rắc rối, rắc rối không hề nhỏ khi anh cùng cô ở một mình. Anh đang tìm kiếm giây phút đó còn Chloe thì chắc chắn là không.

Bữa tiệc buffet đã chính thức bắt đầu. Đó có lẽ là một điều may mắn bởi nó cho phép cô em gái yêu quý của anh cái cớ để rời đi. Mọi người di chuyển chậm chạp qua phòng kế bên. Eve đi với chồng cô. Theron ga lăng đề nghị được hộ tống mẹ của Isobel. Họ đi bên nhau, Theron điều chỉnh những bước dài của mình sao cho phù hợp với Silvia trong khi nói chuyện với bà cùng nét quyến rũ dịu dàng.


Giờ chỉ còn lại hai người họ bên nhau. Anh nhẹ nhàng quan sát xung quanh “Anh nghĩ Theron đã đưa mẹ em đi rồi”.

“Đừng nói gì cả” vợ anh nói một cách lạnh nhạt “Em thật tức giận khi phải nghe những lời anh nói”.

Anh nhìn xuống đôi mắt sáng của nàng và ngây thơ hỏi “Sao vậy? Anh đâu có làm gì.”

“Anh chẳng cần phải làm gì để là một kẻ tồi tệ cả. Đó chắc chắn là vấn đề di truyền.”

“Và giờ em hiểu vì sao em gái anh cư xử như vậy” anh nhẹ nhàng phản đối, và khi nàng muốn rời xa anh, anh siết chặt tay nàng trong tay mình, khiến nàng dừng lại “Chúng ta sẽ không chạy trốn nữa, cưng à” anh nhắc nhở nàng.

“Đôi khi em có thể ghét anh” nàng nâng cằm “Cứ khi nào chúng ta ở trong những trường hợp thế này anh đều đang cười nhạo em!”

Anh cười, thấp giọng và khàn khàn. Nàng đã bắt đầu tức giận. Anh thích cái cách mà nàng bốc hỏa như thế. “Cướp biểnVenezuelalà nguồn cảm hứng tinh khiết”. Một ánh nhìn lóe sáng trong mắt nàng và anh hỏi “Nào bây giờ hãy kể cho anh nghe câu chuyện cổ tích mà Chloe đã rót vào tai em.”

Miệng nàng mím lại từ chối trả lời. “Lòng trung thành của phù thủy đối với lũ mèo?” Anh kéo dài giọng giễu cợt “Điều đó làm anh ngạc nhiên đấy”.

Isobel đã thật ngạc nhiên trước chính bản thân mình. Nàng đã nghĩ mình nên làm gì đó trước cái nhìn đau đớn mà nàng đã thấy trên mặt Chloe khi Leandros chế giễu cô ta, và thực tế là khi Chloe liếc nhìn nàng trước khi rời đi, cô ta đã gửi đi một lời xin lỗi câm lặng.

“Em đói”, nàng nói, không hề giả tạo bởi nàng biết nàng sẽ chẳng thể nuốt trôi thứ gì tối nay. Tuy nhiên, lời nói đó của nàng không phải không có ý nghĩa bởi nó khiến anh biết rằng đây không phải là lúc để thảo luận về em gái anh. Không đợi đến lúc nàng biết Chloe mấy hôm nay đã đến đâu, Leandros đã muốn nàng cho gia đình anh một cơ hội, sau tất cả mọi chuyện.

“Tại sao lại là ngườiVenezuela?” đột ngột nàng hỏi. “Tại sao không phải là người Pháp hoặc Tây Ban Nha hoặc…?”

Anh cười, ngửa đầu ra phía sau. Mọi người quay sang nhìn chằm chằm như thể họ chưa từng được nghe anh cười như thế. Anh tỏ ra không hề để ý đến cái nhìn nghi ngại từ họ, phủ lên môi nàng một nụ hôn rồi dẫn nàng dạo qua từng đám khách quanh bàn tiệc buffet.

Buổi tối vẫn tiếp tục như thế. Với một quyết tâm thầm lặng, Leandros đưa nàng từ nhóm người này đến nhóm người khác và kéo nàng vào cuộc trò chuyện theo cái cách mà nàng chỉ có thể mô tả như là tuyên bố về sự vững bền của cuộc hôn nhân giữa họ. Khi anh làm điều này, anh cũng tiết lộ một bí mật khác, bằng cách luôn luôn chắc chắn rằng anh đã tạo cho nàng một vài ấn tượng với tiếng Hy Lạp. Chỉ sau một vài giờ đồng hồ, không còn bất cứ một ai biết đến nàng trước đây lại không biết rằng nàng hiểu thứ tiếng mẹ đẻ của họ.

Và anh đã làm điều đó với ý định tàn nhẫn như thế. Leandros muốn chắc rằng mọi người sẽ phải cân nhắc kĩ trước khi thảo luận về sự hiện diện của vợ anh. Một số cảm thấy không hề thoải mái với khám phá này, một số chỉ đơn giản là chấp nhận nó như một điều bất ngờ dễ chịu. Anh khắc sâu những khuôn mặt tỏ thái độ khó chịu trong chí nhớ, Isobel gần như có thể thấy anh đang soạn ra một danh sách những người sẽ không nằm trong vòng tròn xã hội của họ trong tương lai.

Những người khác chắc chắn rằng họ giữ một khoảng cách nhất định với họ và rồi họ nâng tông giọng để nói về những gì họ đang nghĩ. Takis Konstantindou là một trong số đó. Chloe, tất nhiên, cũng không khác. Nàng có thể hiểu tại sao Chloe lại luôn liếc nhìn họ nhưng không thể hiểu tại sao cô ta lại có thái độ thật lạnh lùng như thế.

Tiếp theo là Diantha Christophoros. Isobel đã luôn thấy cô đi cùng nhóm với Chloe và mẹ của Leandros. Và nàng thấy thật tội nghiệp cho Diantha bởi sẽ thật khó khăn để cô ấy chấp nhận sự thật rằng tất cả những lời đồn đại cũ rích rằng Leandros muốn ly dị nàng đều là dối trá.

“Anh có nghĩ là chúng ta nên qua đó và trò chuyện với cô ấy?” nàng gợi ý khi nàng thấy Leandros liếc qua chỗ Diantha.

“Để làm gì?” anh hỏi lại một cách thờ ơ.

“Cô ấy phải thấy khó chịu lắm, Leandros. Tin đồn cũng ảnh hưởng nhiều đến cô ấy như với anh vậy”

“Cách tốt nhất để dập tắt tin đồn là bói nó” anh đáp lại, “Diantha dường như đã cảm thấy đủ dễ chịu với em gái và mẹ anh rồi”.

Thế nào đây? Isobel cố gắng không nghĩ ngợi gì nữa. Sự chọn lựa của gia đình anh sẽ thật chẳng đáng chú ý khi mà họ thầm ám chỉ trong những phát ngôn của mình “Hãy quên Isobel đi và ủng hộ Diantha”. Chính Eve Herakleides đã làm rõ những điều đó khi cô tiến đến chỗ Isobel để tìm chút không khí trong lành không hàm chứa sự hiếu kỳ cũng như mưu tính.

“Hãy thận trọng” Eve bắt đầu, “Hãy cẩn thận với Diantha Christophoros. Cô ta có thể trông thật ít nói và dễ thương, nhưng lại luôn giấu kín tài năng của mình sau nụ cười nhạt nhẽo. Cô ta biết cách thao túng người khác mà lại khiến họ không hề nhận ra điều đó. Chỉ vài tuần trước đây cô ta còn thuyết phục Chloe rằng Chloe nên ở lại đây để giúp mẹ cô ấy chuẩn bị cho hôn lễ của Niko trong khi chính cô ta lại tới Tây Ban Nha thay Chloe giúp đỡ Leandros tổ chức bữa tiệc hoành tráng ở San Esteban. Chloe đã khó xử sau đó bởi chính cô ấy muốn ở cạnh anh mình hơn hết. Và hãy thổi bay cháu nếu Diantha không quay lại Athens ít nhất một ngày khi tin đồn rằng Leandros sắp ly dị cô bị tung ra. Cô ta muốn Leandros cưới cô ta. Cô ta muốn chồng cô.” cô nói đầy vẻ khôn ngoan, “Và Takis, chú của cô ta, muốn cô ta làm được điều đó”.

“Takis và Diantha có liên quan?” một tin mới cho Isobel.

Eve gật đầu. “Họ có liên hệ rất mật thiết, những người Hy Lạp giả tạo”, cô thẳng thắn nói. “Ơn chúa vì đã từ bi như cô hay mẹ cháu nếu không họ đã bị tống ra khỏi đây ngay bây giờ rồi”.

“Thật khó tin!” Isobel kinh ngạc trong tiếng cười khúc khích.

“Và cô nàng tinh ranh đang nói về tin sốc gì vậy?” Leandros xen vào.

Đôi tay Leandros quấn quanh vòng eo mảnh mai của Isobel, đôi môi anh làm ấm nóng gò má nàng. Lưỡi anh dịu dàng liếm qua dái tai nàng khi anh quay đi và việc đó làm đầu gối nàng mềm nhũn.

“Chuyện của phụ nữ chỉ dành cho phụ nữ mà thôi” cô nàng tinh ranh đã tự trả lời. “Và chú, ông chú thân mến, chú đã may mắn trốn thoát khỏi suy nghĩ của cháu”. Rồi cô bỏ đi cùng lời bình luận bí ẩn đầy khiêu khích.

Cả hai đều quay lại để ngắm cô, một sinh vật tinh tế trong trang phục màu hồng bó sát đang tiến thẳng về phía chồng mình, người cảm nhận được rằng cô đang tiến tới. Đôi vai rộng của anh khẽ rung lên ngay trước khi anh quay lại và nở một nụ cười thật tươi tắn.

“Cô ấy làm trái với ý muốn của anh ta,” Leandros tâm sự, “Anh nghĩ thấy thật khó để tin rằng anh ta đã để cho cô ấy làm điều đó.”

“Ừm… Em nghĩ anh ta thật may mắn” Isobel vẫn thật chân thành vì nàng thích Eve, luôn luôn như vậy từ trước tới giờ.


“Mmm” anh thì thầm, “Anh cũng vậy…”

“Không! Đừng… ”, nàng thở ra khi anh bắt đầu hạ thấp cái đầu đen tối của mình một lần nữa. “Không phải ở đây, anh sẽ làm hỏng chút ít tự trọng mà em có mất.”

Tiếng cười ấm áp của anh thật khiêu khích khi anh ôm chặt thắt lưng nàng rồi xoay nàng lại cho đến khi hông nàng dựa vào lan can đá vững chãi đằng sau. Dáng người to lớn vượt trội của anh bất ngờ cất giấu nàng khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người. Đôi mắt giống như mật đường đã bắt đầu gửi tín hiệu buộc nàng hạ thấp cái nhìn từ anh.

“Em thích anh như thế này”, nàng thì thầm nhẹ nhàng, lướt ngón tay nàng bên dưới ve áo mỏng của chiếc áo khoác trắng của anh.

“Nói cho anh biết anh trông giống như một người bồi bàn Hy Lạp và anh có lẽ sẽ ném em qua lan can này,” anh cảnh báo.

Nụ cười của nàng bị bao phủ bởi những ký ức đau buồn trong quá khứ, thời điểm mà nàng đã cố gắng san bằng cái tôi của anh. “Em là một kẻ tồi tệ” nàng thú nhận.

“Không” Leandros phủ nhận, “Anh chắc chắn tại thời điểm đó em đã thật hấp dẫn trong mắt anh chàng bồi bàn Hy Lạp. Anh nghĩ rằng anh phải cảm thấy được khen ngợi “, anh trầm ngâm suy nghĩ.

Thật không thể cưỡng lại, nàng phải híp mắt cười thêm một lần nữa. Đó là một sự nhầm lẫn. Nàng thấy mình rơi vào một cặp mắt ngập tràn ấm áp và hứa hẹn. Hơi thở của nàng gấp gáp. Sự căng thẳng bủa vây quanh nàng như một loài thú dữ quyến rũ vây quanh hai nạn nhân trong khi bên trong nhà, đăng sau cánh cửa sân thượng là bữa tiệc hoành tráng. Âm nhạc đang vây quanh họ trong bầu không khí mùa hè ấm áp cùng với tiếng cười và tiếng ầm ừ của cuộc hội thoại.

“Em yêu anh” nàng nói. Lời nói như xuất phát từ hư không.

Anh hít sâu vào như lời đáp lại. Đôi vai anh căng thẳng, toàn bộ cơ thể cứng lại, cái ôm của anh thắt chặt trên eo nàng. “Thật thích hợp để nói những điều này lúc này!” anh nhanh chóng đáp lời. Nhưng anh không hề tức giận, chỉ… choáng ngợp.

Nàng bắt đầu run sợ vì những lời nàng nói lớn tiếng ban nãy thật nguy hiểm. Nó trói buộc nàng hoàn toàn. Nó làm nàng đứng đó như trần trụià thật dễ dàng để lại bị tổn thương thêm một lần nữa. Cổ họng nàng chất chứa hàng ngàn cảm xúc, gần như sắp biến thành những giọt nước mắt.

Anh cũng không cảm thấy tốt hơn. Nàng có thể cảm nhận được anh đang phải đấu tranh với chính mình để không hành xử theo cái cách cực kỳ đam mê. Chỉ đơn giản một câu “anh cũng yêu em” là quá đủ đối với Isobel lúc này.

“Em sẽ nói lại nếu anh muốn” nàng đột ngột nói thật dữ dội.

“Không”, anh nói khó chịu. “Chỉ là đừng nói thêm nữa khi anh đang phải…”

Đối phó với điều này, nàng kết thúc câu cho anh. Thật ngớ ngẩn và ngu ngốc. Họ là những người trưởng thành đủ để biết phải cư xử ra sao trước công chúng. Nàng không thể ngăn mình khỏi liếc nhìn vào khuôn mặt anh. Và khi nàng làm như vậy, anh nhìn xuống. Một làn sóng cảm giác lan tỏa trên gương mặt cả hai người bọn họ hệt như một sự bùng nổ mạnh mẽ.

Họ có thể đã được ở một mình. Họ đã nên được ở một mình. Ngực nàng nhấp nhô trước sức căng của không khí. Bàn tay anh kéo nàng lại thật gần mình. “Đừng hôn em!” nàng thốt lên trong khi cố gắng kiềm chế.

“Lan can vẫn còn rất hấp dẫn”, anh gằn giọng “Anh nghĩ Eve là cô nàng tinh ranh nhất ở đây nhưng em đã buộc cô ấy vào chiếc thòng lọng rồi”.

Hơi nóng lan tỏa toàn cơ thể nàng, bằng chứng đầy kích động rằng nàng đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa làm não nàng như ngừng hoạt động. Tiếng nhạc, tiếng trò chuyện xoay xung quanh họ. Trong giây lát nàng đã có một sự nghi ngờ khủng khiếp, nàng sẽ tìm thấy mình nằm dưới nền cùng người đàn ông cao lớn, ngọt ngào và tinh tế bên trên.

“Tất cả vị ngọt và ánh sáng”, anh tiếp tục, thốt ra từng từ từ giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Tất cả nụ cười và câu trả lời câm lặng cho tất cả mọi người. Mái tóc gọn gàng và ngăn nắp, kể từ khi nào em lại đưa ra thỏa thuận như vậy? Bất cứ ai tới đây đều sẽ thấy một Isobel đẹp tinh tế tuyệt vời nhưng sao anh lại chỉ thấy một mụ phù thủy đau đớn dằn vặt!”

“Tiếp tục nói đi” nàng khuyến khích. Nàng bắt đầu nổi giận. “Nếu anh tiếp tục làm thế thì e rằng anh sẽ tự lột trần mình đấy!”

“Anh không thế!” anh nhấn mạnh một cách rõ ràng, “Anh chỉ đang bắt đầu. Từ thời điểm em bước vào cuộc sống của anh một lần nữa trên đôi chân đầy mê đắm của em, em đã khiến anh như một kẻ thất tình ngu ngốc mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra với chính mình”.

“Sau đó anh có dám nói lời yêu không?” nàng vui vẻ chế giễu.

“Anh đã luôn luôn yêu em!” anh thốt ra gay gắt, “Anh yêu em khi chúng ta tán tỉnh nhau trên chiếc Ferrari. Anh vẫn còn yêu em khi em bỏ mặc anh cô đơn trong ba năm chết tiệt!”

“Ba năm cô đơn”, nàng không đứng đắn mà chế giễu, “Em chẳng thấy chút bằng chứng nào cả”. Nhưng anh đã nói thế. Anh chắc chắn đã nói thế.

“Chúng ta đã nói qua chuyện này rồi”, anh không kiên nhẫn đáp trả.

“Anh đưa em trở lại là để ly dị em.”

“Đó là một cái cớ. Bất cứ ai có khả năng phán đoán đều có thể nhận ra điều đó.”

“Anh đã có sẵn một cô nàng tiếp theo để lựa chọn và sẵn sàng.”

“Anh là một kẻ kiêu ngạo. Em cũng biết vậy. Em liệu có thể đừng chỉ trích một người đàn ông như vậy không?”

“Đó là lý do tại sao em phải nói trước những điều này, em nghĩ vậy.”

Không khí rít lên giữa hai hàm răng anh. Nếu như họ có một dây cáp điện bấy giờ, họ có thể thắp sáng cả màn đêm đầy căng thẳng này.

“Anh nghĩ chúng ta sắp trượt ra ngoài lan can”, anh nghiến răng dữ dội.

“Anh sẽ ngã trước”, Isobel thề. “Và em hy vọng anh sẽ làm gãy cái cổ kiêu ngạo của anh!”

Âm thanh sau lưng họ đưa họ trở về với thực tại. Trái tim Isobel như rớt xuống mũi giày nàng khi nàng nhìn thấy mẹ chồng mình đứng cách họ một vài mét. Trông họ thế nào? Bà đã thấy những gì? Hai người dính chặt nhau trên lan can như vậy quả thực sẽ mang lại nhiều suy nghĩ không hay chút nào. Nàng nhìn thận trọng và lo lắng, đôi mắt đen nàng lướt qua hết chỗ này đến chỗ khác. Ồ, Đức Chúa Trời, làm ơn hãy cứu giúp con, Isobel âm thầm rên rỉ.

“Ta xin lỗi vì đã làm phiền”, Thea nói cứng nhắc, và ánh nhìn của bà cuối cùng đã dừng lại trên gò má ngượng ngùng của Isobel. “Nhưng ta lo lắng cho mẹ con, Isobel. Theron nhảy cùng mẹ con, khi chân bà ấy còn đau và ta sợ sự nhiệt tình của ông ấy sẽ làm mẹ con kiệt sức.”

Chỉ cần liếc nhìn qua cửa là đủ thấy rằng điều mà Thea lo lắng là thực. Theron bảy mươi tuổi đang thực sự nhảy cùng mẹ nàng, người phải dùng đến nạng chống như một chỗ dựa. gười đàn ông đang lộ liễu tán tỉnh bà. Silvia đang cười, thực sự thỏa mãn, nhưng thậm chí từ đây, Isobel có thể nhìn thấy sự căng thẳng bắt đầu hiển hiện trên khuôn mặt bà.

“Em sẽ đi và …” nàng chuẩn bị rời đi, nhưng Leandros đã ngăn nàng lại.


“Không, hãy để anh. Bà ấy sẽ càng thất vọng hơn nếu anh làm điều đó” anh khẳng định. Isobel liếc nhìn đầy nghi hoặc. “Hai người đàn ông chiến đấu vì bà?” anh giải thích một cách giễu cợt, sau đó cúi xuống đặt một nụ hôn trên môi nàng và sải bước đi, dừng lại đôi chút để đặt lại một nụ hôn tương tự trên má mẹ mình.

Đột nhiên Isobel phải ở lại một mình với người phụ nữ không hề thích nàng. Rõ ràng là sự khó xử đã làm họ vừa yên lặng vừa căng thẳng.

“Con trai ta rất yêu quý mẹ con” Thea phá vỡ sự yên lặng với sự theo dõi tĩnh mịch.

“Vâng” đôi mắt Isobel ấm áp khi nàng thấy Leandros tiến vào cuộc chiến đáng cười với Theron để giành lấy bàn tay Silvia. “Mẹ con cũng rất quý anh ấy.”

Nàng không định coi đó như thứ công cụ phá hỏng mối quan hệ lạnh nhạt giữa họ nhưng Thea lại cho rằng nàng cố tình làm vậy. Bà cứng người lại và quay đi. “Không, đừng đi, làm ơn”, nàng hấp tấp thì thào.

Mẹ chồng nàng dừng lại. Một cơn đau bỗng bùng lên trong lồng ngực Isobel. Đây là lúc để bắt đầu lại tất cả và vì Leandros nàng hiểu là nàng phải cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng.

“Con lại đang tranh cãi”, Thea lại một lần nữa thách thức nàng bằng một lời buộc tội.

“Mẹ đã hiểu sai những gì mẹ thấy”, Isobel trả lời, rồi nàng cười buồn bã, “Chúng con chỉ vừa mới làm tình”. Thêm một cái nhún vai mỉm cười, nàng buộc mình phải tiếp tục. “Chúng con luôn như vậy. Chúng con làm đối phương ham muốn. Đôi khi con nghĩ rằng chúng con có thể làm bừng sáng toàn thế giới với sức mạnh mà chúng con có thể tạo ra…” Đôi mắt nàng như quay lại những gì vừa mới diễn ra khi bất ngờ bị Thea làm gián đoạn. Rồi nàng chớp mắt vào tập trung. “Mặc dù con hiểu lý do tại sao mẹ có thể không thấy thế”, nàng sẵn sàng thừa nhận.

Mẹ chồng nàng cần vài phút để hiểu tất cả những điều này, sau đó bà thở dài và bờ vai cứng nhắc đã bớt căng thẳng hơn. “Ta biết là con đã học tiếng Hy Lạp khi lần trước con ở đây”.

“Vâng”, Isobel xác nhận.

“Ta nghĩ, có lẽ, con đã nghe được những điều không nên được nói ra”

“Vâng” nàng cúi đầu đồng ý một lần nữa.

Yên tĩnh. Sau đó, Thea tựa vào lan can. “Con trai ta yêu con”, bà nói nhẹ. “Hạnh phúc của Leandros là tất cả những gì ta thực sự quan tâm. Tuy nhiên, cuộc chiến…” Bà vẫy tay kiểu cách trong một cử chỉ của sự mệt mỏi, “Chúng làm ta kiệt sức”.

Và cả con nữa, Isobel nghĩ, nhớ lại khi ham muốn không phải lúc nào cũng là yêu thương nồng nàn.

“Khi con rời đi, ta đã thấy thật khuây khỏa. Nhưng Leandros lại không thấy thế. Nó chán ghét nơi này đến nỗi nó không trở lại nữa sau chuyến đi làm ăn ở Tây Ban Nha. Nó đã rất nhớ con.”

“Con cũng rất nhớ anh ấy.”

“Ừm…” Thea đồng ý. “’Leandros muốn chúng ta là bạn” bà tiếp tục “Ta cũng muốn vậy Isobel”.

Mặc dù giọng nói của Thea chỉ ra rằng bà có phần miễn cưỡng với việc này, Isobel vẫn mỉm cười. Nàng còn có thể làm gì hơn? Mẹ chồng nàng là một người phụ nữ đáng tự hào.

Hít một hơi thật sâu, nàng cảm thấy bản thân đã tự tin trở lại. “Bốn năm trước con còn quá trẻ. Con đã bị choáng ngợp bởi lối sống của mẹ. Và con đã thật quá tự ái và nổi loạn khi không biết nghe lời khuyên bảo làm sao để cư xử và đối mặt với khó khăn một cách tốt đẹp nhất.” Nàng nhìn vào mắt mẹ Leandros “Lần này sẽ khác mẹ ạ” nàng trịnh trọng đưa ra lời hứa.

Mẹ chồng nàng gật đầu mà không nói gì cả. Họ đều hiểu rằng họ đã đạt được một sự thỏa hiệp đầy cẩn trọng. Và khi nàng đang định quay trở lại bữa tiệc, Thea bỗng cất tiếng “Ta xin lỗi chuyện đứa bé.” Bà trang nghiêm nói “Đó là một phần đau buồn con đã phải chịu đựng ở nơi đây, bởi con đã không hề nhận được sự tử tế nào để vượt qua nỗi đau từ mất mát đó.”

Nàng không thể tìm ra trong đầu mình bất khì một ý tưởng nào cho câu trả lời. Mẹ chồng nàng dường như nhận ra điều đó, sau đôi chút lưỡng lự bà quay trở vào trong nhà.

Leandros xuất hiện vài giây sau đó và Isobel tự hỏi liệu có phải anh đã cố ý để họ lại một mình. Anh lại gần nàng, thấp giọng hỏi “Ổn chứ?”

Nàng gật đầu. Rồi nàng tiến sát đến bên anh, vòng tay vào trong lớp áo khoác, ôm chặt lưng anh như muốn họ hòa tan thành một. “Đừng bao giờ bỏ em lại một mình thêm lần nữa” nàng nó

“Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa” đó là lời hứa của anh.

Ngay sau đó họ rời bữa tiệc, trở về nhà mà không nói quá nhiều. Chỉ còn lại Silvia luôn miệng huyên thuyên về Theron và kế hoạch gặp mặt của họ vào ngày mai.

“Em không thể tin được” Isobel nói với Leandros khi họ chuẩn bị đi ngủ. “Mẹ em đã lọt vào mắt xanh của người đàn ông giàu có nhất Hy Lạp.”

“Cặp mắt phong tình” anh thêm vào một cách lười nhác. “Chú Theron rõ ràng là một kẻ phóng đãng luôn tìm kiếm những cuộc tình mới.”

“Nhưng chú ấy đã bảy mươi tuổi rồi. Chắc chắn chú ấy không thể cùng mẹ rồi lại tìm kiếm ai đó…”

Giọng nàng nghẹn đi khi hàng lông mày nhíu lại. “Em cùng chung dòng máu đó”. Anh bắt đầu theo dõi nàng với ánh nhìn kiên định trong đáy mắt. Nàng đang không đeo gì ngoại trừ những món đồ gia truyền. “Em có nghĩ là em có thể theo kịp anh khi anh bảy mươi tuổi và em sẽ…”

“Anh sẽ không dám nói là em sẽ bao nhiêu tuổi đâu!” nàng quả quyết.

Tuy nhiên, cuối cùng, nàng đã cùng anh trải qua một đêm dài, đen tối và ngọt mịn. Lần này thật khác. Nó như là sự tái sinh của lời thề nguyền từ bốn năm trước của họ. Không hề có bí mật bị che giấu, chỉ có tình yêu và sự tin tưởng và ước muốn giữ chặt những gì họ đã tìm thấy.

Buổi sáng sớm chan hòa ánh nắng mặt trời và bữa sáng đã được đặt trên sân thượng cho hai người. Silvia đang dùng bữa trong phòng trước khi chuẩn bị kĩ càng cho cuộc hẹn của bà. Khi Leandros phải rời nhà và đến văn phòng làm việc, anh đã để lại bên nàng sự do dự khiến nàng mỉm cười. Theron đến và cư xử thật lịch thiệp với Isobel, tán tỉnh mẹ nàng và bằng cách nào đó thuyết phục Silvia rằng hôm nay bà cần dùng xe lăn, điều khiến con gái bà mỉm cười biết ơn.

Trái với kế hoạch của mình, Isobel muốn Allise pha thêm một ấm trà. Rồi nàng ngồi trên ghế dựa và cố gắng quyết định xem nàng muốn làm gì trong vài giờ cô đơn không có Leandros bên cạnh.

Hôm nay nàng mặc một chiếc quần màu xanh quân đội và áo phông màu vàng. Tất cả tủ quần áo nàng đem về từ Anh đã dần cạn kiệt và nàng đang xem xét việc ra ngoài shopping. Đúng lúc đó Allise trở lại với ấm trà trên tay cùng một bì thư vừa được chuyển tay đến.

Có thể Isobel nên biết rằng từ trước khi nàng chạm vào nó nó đã mang sẵn rắc rối đến cho nàng. Mọi không thể quá tuyệt vời và hoàn hảo như thế. Nhưng phong bì không hề có hai chữ CẢNH BÁO trên đó, chỉ có tên nàng được in ở chính giữa cùng với mùi của một mưu đồ nào đó bởi nàng chỉ nghĩ đến một người có thể làm việc này, người đó chỉ mới rời đi hơn nửa giờ trước.

Anh có lẽ sẽ cho nàng một bất ngờ. Nàng mỉm cười khi tháo dấu niêm phong trên bì thư.

Nhưng thứ nằm trong tay nàng làm nụ cười của nàng trở nên khô cứng. Cái nàng thấy kia làm nàng run sợ như đang cầm trong tay một con rắn độc. Nàng ném bức ảnh ra thật xa và thấy đôi chân mình lảo đảo. Nàng hất văng bộ đồ sứ xuống nền khi mà chiếc ghế dựa bị lật đổ và tạo nên thứ tiếng động kinh người khi tiếp xúc vời sàn gạch cứng. Tay nàng che lại bờ môi mở to run rẩy. Trái tim nàng đập mạnh, đôi mắt từng sáng ngời nay tối lại bởi nỗi kinh hoàng khiến dòng máu trong người nàng dường như đông tụ lại.

Nàng lùi lại, đập mạnh chân vào chiếc ghế lật. Nàng thật không khỏe chút nào, nàng nhận ra — và chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận