Vòng Xoáy Của Thời Gian (Thiên Sứ Bóng Đêm Phần 2)

Cơ thể của Kiba như muốn đóng băng lại. Tại sao lại là cô? Tại sao lại là Kaori? Tại sao lúc nào anh và cô cũng là đối thủ của nhau...?
“Xông lên nào...” – Kazuo thì thầm vào tai của Kaori. Cô giơ cao kiếm lên, giáng thẳng một đòn nhắm ngay vai của Kiba. Rất nhanh, anh né kịp.
“Kaori!!!” – Kiba gào lên, nhưng có vẻ như cô không còn chút ý thức gì về anh, về sự “nương tay” dành cho anh. Trong đầu cô lúc này chỉ có giết, giết và giết.
Kaori tiếp tục lao tới Kiba thật nhanh. Không thể chịu đựng được nữa, anh rút kiếm, đỡ đòn của cô. Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, tạo nên thứ âm thanh chói tai quen thuộc.
Kiba liếc nhìn Kazuo. Rốt cuộc hắn đã điều khiển Kaori như thế nào? Điều đáng nói là phép thuật của Kaori không hề suy giảm, thậm chí còn tăng lên rất nhiều. Bình thường cô đã mạnh, bị điều khiển như lúc này còn mạnh hơn.
Dòng suy nghĩ của Kiba bị cắt đứt khi Kaori đột ngột thu kiếm, chĩa thẳng và lao về phía anh. Anh né sang một bên, đồng thời kiếm đưa lên, chĩa thẳng vào cổ cô. “Mình phải làm gì đó, cho cô ấy nhớ lại.”
Anh biết bây giờ chỉ còn một cách.
“Kazuo...” – Kiba lên tiếng – “Nếu như mày muốn để cô ấy đấu với tao...”
Miệng của Kiba khẽ cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

“...Tao sẽ chiều mày đến cùng.”
Vừa nói xong, cánh tay đang cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ Kaori của Kiba đã bị cô hất văng ra. Cùng lúc, cô lao tới, chém một đường. Kiba bay lên để né, những sợi tóc màu hung đỏ rơi ra, bay bay trong khoảng không. “Kaori, em không phải là một kẻ yếu mềm. Vậy nên, xin lỗi em. Anh chỉ còn cách này để đưa em trở lại.”
Kaori rút từ sau lưng ra thêm một thanh kiếm nữa, nhìn Kiba với đôi mắt sắc lạnh và đầy chết chóc. Song, cô lao lên, một thanh chĩa thẳng về phía anh, một thanh chuẩn bị giáng một đòn xuống người anh.
Kiba không chịu thua, nhanh tay rút thêm một thanh kiếm ra, đỡ cả hai đòn cùng lúc. Kaori lùi lại một chút, rồi lại lao đến, chém. Kiba chỉ đỡ chứ không làm gì khác. Anh phải tìm cơ hội để có thể giải được phép thuật ra khỏi người cô.
“Tia chớp...” – Kaori lầm bầm trong miệng, môi nở một nụ cười. Cô lùi lại tầm ba mét, rồi lao đến anh, thật nhanh.
“Kiba, cẩn thận!!! Đòn tia chớp...” – Nữ hoàng la lên thật lớn cảnh báo. Kiba nhìn Kaori, cô xuất hiện trước mặt anh đúng ba giây, rồi biến mất.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Kiba!!!” – Nữ hoàng lại lên tiếng – “Đòn tia chớp của Kaori phải được cảm nhận bằng chính năng lực của ngươi. Ngươi phải tìm ra hướng chuyển động cô ấy. Kaori di chuyển rất nhanh, tung đòn cũng rất nhanh.”
Kiba đứng lặng một lúc, nhắm mắt lại. “Cảm nhận hướng chuyển động của Kaori...”
Xoẹt!
Kiba bị trúng đòn của Kaori. Anh bị chém một đường ngay cánh tay phải. “Cô ấy nhanh quá, mình không thấy được.”
Kiba cố gắng lấy lại bình tĩnh, dùng năng lực để cảm nhận được Kaori. Cô đang bay xung quanh anh, bay rất nhanh.
Bên trái, rồi lại bên phải, trước mặt...
Keeng!
Sau lưng!
Kiba quay người và theo phản xạ, anh giơ kiếm lên đỡ. Trúng phóc! Hai thanh kiếm va vào nhau với hai lực cực mạnh, phát ra cả tia lửa. Kaori kéo một đường thật dài trên kiếm của Kiba, rồi lại biến mất.

Dường như lúc này Kiba đã có thể cảm nhận được mọi hướng chuyển động của Kaori. Đôi mắt anh đột ngột trở nên vô hồn, nhìn xung quanh.
“Đến rồi!”
Anh giơ cao kiếm, chờ đợi. Mấy giây sau, Kaori xuất hiện, lao nhanh tới. Tay của Kiba đưa xuống, chuẩn bị giáng một đòn vào vai của cô.
Lưỡi kiếm đang chạm đến da thịt của Kaori từng chút một. Đột nhiên, Kiba dừng tay lại, đúng lúc thanh kiếm cứa một đoạn nhỏ ở vai của Kaori. Máu rỉ ra, đỏ tươi.
Anh vội vã thu kiếm về, tự hỏi mình đang hành động kiểu gì? Anh chỉ muốn cô trở lại bình thường, chứ không phải giết cô như một tên ác quỷ.
Kaori dường như chẳng để tâm đến vết thương nhỏ xíu trên vai. Cô vẫn tiếp tục ra đòn tấn công Kiba, thậm chí còn mạnh hơn trước.
“Kaori, tỉnh lại đi!”
Kaori chĩa thẳng kiếm, lao tới, nhắm thẳng vào ngực của Kiba.
Anh né sang một bên, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm kiếm của cô, kéo cô vào lòng.
Môi chạm môi, Kiba hôn Kaori một cách thật dịu dàng. Đã bao nhiêu lâu rồi anh không được cảm nhận đôi môi của cô. Nó vẫn vậy, vẫn cái cảm giác có một thứ gì đó cồn cào đến khó tả. Đôi môi mọng ướt của cô lúc nào cũng khiến anh phải chao đảo.
“Anh yêu em, Kaori!”

Kiba?
Có thật là anh không?
Anh sẽ không bỏ rơi em lần nữa chứ, nếu như em quay lại bên anh?
Thanh kiếm trên tay Kaori từ từ biến mất. Thân người cô đột ngột phát sáng, đôi tay từ từ ôm lấy Kiba. Từ khóe mắt của cô, hàng nước mắt đang chảy dài xuống. Anh đây rồi! Anh đã ở đây rồi!
“Bên em lần này... và đừng bao giờ rời xa em nữa... được không?”
Kiba buông Kaori ra. Cô đã trở lại. Đôi cánh trắng tinh khiết, cặp mắt màu xanh ô liu tuyệt đẹp. Hào quang xung quanh người cô cũng dần dần trở lại màu trắng.
“Không thể nào...” – Kazuo bất động như tượng, nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự toán của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui