Trời lập đông.
Bầu trời trở nên xám xịt một cách buồn thảm. Mây bay dày đặc, che khuất đi ánh sáng mặt trời. Hoa lá trong vườn chắc cũng vì thế mà rụng hết, chỉ còn trơ trọi lại các cành cây nằm cô đơn trong khu vườn.
“ Em có thích mùa đông không?”- Shinobu ngồi cạnh Yuri, ngước mắt lên trời, rồi lại nhìn cô và hỏi.
“ Thích…”- Yuri viết vào sổ.
“ Tôi cũng vậy! Nó làm tôi nhớ đến giấc mơ kì lạ của tôi.”
Yuri ngạc nhiên, lắng tai nghe câu chuyện của Shinobu.
“Trong giấc mơ đó… có một người rất giống em. Cô ấy đứng giữa làn tuyết trắng và có một giọng nói rất dịu dàng.”
Yuri bất chợt nghĩ đến giấc mơ đã biến mất từ mấy ngày trước của mình.
Ba ngày nay kể từ lúc chàng trai này tỏ tình với cô, ngày nào anh cũng đến đây. Anh giữ đúng lời hứa của mình. Lúc nào ra đây, cô cũng thấy anh. Điều này khiến nỗi buồn của Yuri cũng được vơi đi một phần…
Chỉ còn lại bảy ngày.
Hôm nay, là ngày thứ tám.
Mỗi ngày trôi qua, Yuri lại lấy anh có một chút gì đó mờ ảo dần. Ngày hôm qua, khi anh đưa tay ra hứng những chiếc lá phong rơi xuống, cô thấy được, ngay cả bàn tay trái của anh, cũng đã trong suốt như pha lê.
Cô sợ mình sẽ không bao giờ thấy được sự ấm áp của anh lần nữa…
Cô sợ mình sẽ không còn được nghe giọng nói và nụ cười dịu dàng của anh…
Cô sợ tim mình sẽ đau nhói khi không còn thấy anh ngồi đợi cô ở băng ghế này.
Cô sợ rất nhiều thứ… Cô… sợ mất anh.
Cô yêu anh rồi sao?
Lần đầu tiên cô nghĩ về một người khác ngoài Shinobu.
Rốt cuộc… anh là ai? Tại sao anh lại không cho cô biết thân phận thật sự của anh? Anh chỉ âm thầm quan tâm cô, an ủi cô, khiến cho tim cô vừa thấy ấm áp nhưng cũng đau nhói khi nghĩ về anh.
“ Em đang suy nghĩ gì thế?”-Shinobu đã thấy được nét suy tư trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh biết, cô đang suy nghĩ về điều gì. Anh biết cô vẫn thấy lo ngay cả khi anh ở gần bên cô.
“ Anh đã có thể nói cho tôi biết, anh là ai, được chưa?”
Shinobu đọc dòng chữ, rồi khẽ mỉm cười.
“ Rồi em sẽ biết thôi.”
Anh không muốn nói cho cô biết ngay lúc này. Nếu cô biết anh là Shinobu thật, thì cô sẽ càng đau khổ hơn nữa. Anh không muốn thấy điều đó xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô nữa.
Yuri cảm thấy hơi thất vọng khi anh không nói, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của anh. Cô bắt đầu suy nghĩ về tình cảm của mình…
Cô nghĩ như thế nào về anh?
Anh là một người luôn an ủi cô mỗi khi cô bị tổn thương.
Anh là người cho cô một cảm giác bình yên và ấm áp mỗi khi anh ngồi kế bên cô.
Chỉ có anh, là người làm cho cô nở nụ cười…
Cô…
“ Tôi sắp phải đi rồi…”- Shinobu lên tiếng, nhìn Yuri. Cô đang quay lưng, cặm cụi viết gì đó.
Anh đang định đứng dậy thì cánh tay của cô vòng ra sau, đưa dòng chữ mà cô vừa viết lên cho anh đọc.
Khuôn mặt của anh trở nên ngạc nhiên và thoáng một chút bối rối.
“ Em yêu anh!”
Dòng chữ ấy được viết rất rõ ràng, anh không nhìn lầm.
“ Cho tôi mượn cây viết một tí được không?”- Anh mỉm cười, chìa tay ra. Cô với tay còn lại sang, đưa cho anh cây viết. Anh cầm lấy và viết vào cuốn sổ.
“ Tạm biệt em. Ngày mai gặp lại.”- Shinobu đứng dậy và bước đi, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Yuri nhìn anh đi khuất rồi mới quay cuốn sổ lại, xem anh vừa viết gì.
Mặt cô đỏ lên một mảng, chỉ đọc có một lần rồi ôm luôn quyển sổ vào lòng.
“ Tôi cũng yêu em.”
Cô cúi mặt xuống, nước mắt lăn dài trên má. Tại sao chứ? Tại sao cô lại khóc? Tim cô đau thắt lại, vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa đau khổ. Cô chỉ còn bảy ngày để được nhìn thấy anh. Anh và cô không còn thời gian.
Cô muốn được ở bên anh.
Cô muốn nói chuyện với anh.
Cô… muốn chạm vào người anh.
Yuri tự nghĩ mình đã quá tham lam. Nhưng cô muốn thế. Cô muốn thực hiện tất cả những điều ấy, cô muốn hóa giải lời nguyền…
“ Xin lỗi, tôi không thể quen cậu… thứ lỗi cho tôi.”
Shinobu ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời của cô. Hắn cứng người trong mấy giây, rồi đứng dậy, bình thản đi ra ngoài.
Hắn đi thẳng xuống khu vườn, không thấy Yuri.
Hắn vò nát tờ giấy và quăng xuống đất, rồi hắn lấy tay đấm mạnh vào tường. Hắn đau chứ! Rất đau là đằng khác. Tại sao Yuri lại từ chối hắn cơ chứ? Hắn không hiểu.
“ Con trai khóc là xấu lắm đấy.”
Hắn ngẩng đầu lên, Jigoko đang đứng bên cạnh hắn, nở một nụ cười mang đầy cảm thông.
Cô ta lấy một cái khăn ra, lau mấy giọt nước mắt còn sót lại trên má hắn.
“ Không cần!”- Hắn gạt tay cô ta ra và nói.
Jigoko thở dài một cái, rồi nhìn xuống cánh tay đang rỉ máu của hắn. Cô ta nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu.
“ Vậy thì tôi mặc kệ anh. Nhưng mà…”- Cô ta đưa cho hắn cái khăn- “ Lấy cái này lau máu đi đã.”
Hắn vừa nhận lấy cái khăn, cô ta lập tức quay gót, bước đi.
Chiều buông, bầu trời vẫn đầy mây, xám xịt một cách đầy buồn tẻ. Gió đông thổi mạnh, làm cho người ta phải run lên vì lạnh. Lá khô xơ xác rơi đầy, quang cảnh hầu như không có sự sống.
“ Nè… xuống ăn tối đi kìa…!”- Jigoko đập cửa phòng của hắn đã mấy chục lần, nhưng hắn vẫn không đoái hoài tới. Hắn ngồi trong bóng tối, không cử động dù chỉ một chút.
Jigoko thở dài một cái, rồi đành để mặc hắn ở trong đó một mình.
Khuya.
Boong…
Âm thanh của chiếc đồng hồ quả lắc vang lên inh ỏi khiến Jigoko không thể ngủ được. Cô ta muốn chạy sang phòng của hắn. Nhưng nghĩ đến chuyện mà hắn đang trải qua hôm nay, nên cô ta đành gắng sức chịu đựng.
Âm thanh cứ liên hồi, từng tiếng một khiến cô ta run rẩy, sợ hãi. Đầu óc cô ta lại hiện về cái ký ức ngày đó, cái ngày mẹ cô ta tan biến đi, âm thanh này cũng vang lên, vang từng hồi một, giống như hồi chuông báo tử vậy.
Jigoko khóc. Khóc trong sợ hãi, khóc trong cô đơn. Cô ta nhớ mẹ…
Thật đáng sợ, ngay cả khi đã bịt tai lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy nó.
Cộc… cộc… cộc…
“Ngủ chưa?”
Là hắn.
Jigoko lập tức bật dậy, chạy đến mở cửa.
“ Chuyện lạ chưa. Mới hôm qua cô còn la ó om sòm kêu sợ cái âm thanh này cơ mà. Sao hôm nay mặt tỉnh bơ vậy?”
Hắn chống tay lên tường, nói bằng giọng đùa cợt.
“ Tắt giùm cái thứ đó được không vậy?”
Vừa nói, cô ta vừa ôm ghì lấy hắn, không chịu buông, khiến hắn suýt tí nữa ngạt thở.
“ Không được đâu…”- Hắn nói- “ Không ai biết chỉnh nó trừ cha tôi.”
Từng hồi chuông vang lên, Jigoko càng siết chặt hắn hơn, khiến hắn không thể thở được.
“ Này, này… cô có thể ôm nhè nhẹ một chút được không vậy hả? Điên thật mà…”
Nói là vậy, nhưng hắn biết là cô ta sẽ không bao giờ buông cho đến khi chuông hết. Hắn im lặng, gượng gạo đặt tay lên đôi vai đang run bần bật của cô ta.
Rồi hắn thấy… chiếc áo của mình âm ấm và ướt đẫm.
Trong một thoáng, hắn cảm thấy nỗi đau đang ngự trị trong trái tim hắn từ chiều tới giờ đột nhiên biến đi đâu mất. Thay vào đó, lại là một cảm giác lo lắng cho người đang run bần bật trong lòng hắn.
________oOo_________
Tuyết. Rơi xuống. Trắng xóa. Lạnh buốt.
Máu… hòa lẫn vào màu trắng ấy.
“ Anh yêu em, Kaori.”
“ Em cũng yêu anh… Kiba.”
Đó là… giọng nói của tôi sao?
“ Kiba! Đừng bỏ em! Em xinh anh!!!!”
Đau… tim tôi…
Phập!
Mũi dao này… đang chấm dứt tất cả sao?
Đau… Tôi có cảm giác người mình đang tan biến vào không trung.
“ Yuri… Tôi yêu em.”
Là anh sao?
“Yuri…”
Không! Đừng đi mà! Tôi xin anh! Đừng đi!!!
“ Yuri…”
Đừng rời xa tôi. Anh đã hứa rồi mà? Không!
Làm ơn… quay lại đây đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...