Vòng Xoáy Chết

Khi sắp sửa đến bệnh viện, chiếc taxi của Ando bị một xe cấp cứu vượt đường, còi báo động của nó rú lên. Hai chiếc xe cùng trên một con phố hẹp, một chiều, hai bên có nhiều cửa hiệu, và để xe cấp cứu đi qua, chiếc taxi phải len vào giữa hai xe tải chở hàng đang đậu bên lề đường. Trông có vẻ phải mất một lúc lâu nữa mới điều khiển chiếc xe ra khỏi đó được, vì vậy Ando quyết định xuống xe ngay. Tòa nhà bệnh viện mười một tầng choán ngay trước mặt, gần đến mức có thể chạm tay vào được. Như thế đi bộ còn nhanh hơn. Khi đi hết phố để vào cổng chính bệnh viện, Ando có thể nhìn thấy chiếc xe cấp cứu vừa vượt họ đang đi vào khoảng trống giữa tòa nhà mới và tòa nhà cũ. Chiếc xe cứu thương đã mất quá nhiều thời gian đi qua những con phố hẹp đến nỗi cuối cùng nó đến viện cùng một lúc với bước đi bộ của Ando. Tiếng còi báo im bặt, nhưng đèn xoay trên chiếc xe vẫn sáng, phóng những lằn đỏ trên bệnh viện. sự trong xanh tĩnh lặng từ bầu trời trong xanh đổ xuống tạo ra một vùng yên lặng xung quanh chiếc xe giống như vòng sáng của ánh đèn sân khấu. để vào trong Ando phải qua chiếc xe cứu thương, đèn tín hiệu cuối cùng đã ngừng xoay, tiếng vọng của còi hú cũng biến mất vào bầu trời. Khung cảnh đầy hứa hẹn rằng, bất cứ giây nào cánh cửa sau của chiếc xe cũng có thể bật mở và nhân viên cấp cứu nhảy ra để hạ cáng, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Ando đứng nhìn, mười giây, hai mươi giây trôi qua nhưng của vẫn chưa mở và chỉ có sự yên lặng. Ba mươi giây không khí đã đóng băng và cũng không có ai từ bệnh viện chạy ra. Ando sực tỉnh khỏi cơn mơ màng và bước tiếp. Đột nhiên cánh cửa xe cứu thương bật mở rất mạnh. Một nhân viên trợ giúp y tế nhảy ra giúp đồng nghiệp trong xe hạ chiếc cáng. Ando không quan tâm điều gì đã ngăn cản họ mang bệnh nhân ra khỏi xe ngay, những gã này lề mề quá. Giờ họ đã khiêng cái cáng hơi nghiêng và trong giây lát khuôn mặt của Ando ngang tầm với khuôn mặt đeo mặt nạ oxy của bệnh viện. Măt họ gặp nhau, bệnh nhân giường như nhìn xoắn lấy Ando rồi đột ngột dừng lại, mắt anh ta vô hồn, anh ta đã được đưa đi trong tình trạng nguy kịch và giờ thì anh ta đã chết. Trong công việc của mình Ando đã chứng kiến biết bao nhiêu cái chết nhưng chưa bao giờ thế này, một sự tình cờ chăng? Coi đó là điềm xấu Ando quay cái nhìn khỏi người chết đó, anh không khác gì Miyashita với trò bói toán của anh ta. Đầu tiên là con rắn nơi bờ đất và giờ là chạm mặt một người chết. Gần đây Ando tìm kiếm ý nghĩa trong nhiều sự kiện bình thường, anh luôn chế giễu những người tin vào may rủi, nhưng giờ đât anh nhận ra mình là một trong số đó. Bệnh viện Saisei Shinagawa là bệnh viện đa khoa liên kết với đại học Shuwa và người Ando sắp gặp là bác sĩ Wada, thực ra là thuộc biên chế của trường đại học Kurahashi, cấp trên của Wada dường như đã nói chuyện với anh ta. Ngay sau khi Ando trình bày việc của mình, anh được dẫn đến khu nhà ở tầng bảy phía Tây. Ando nhìn chăm chú mắt Asakawa, anh ta nằm bất động trên giường bệnh, nó làm anh nhớ ngay đến đôi mắt của bệnh nhân anh vừa nhìn thấy. Mắt Asakawa có đặc điểm đúng như thế, đôi mắt của một người đã chết. Hai tay được cắm ống truyền dịch, mặt hướng lên trần nhà, Asakawa không hề cử động. Ando không biết trước đây anh ta trông như thế nào, nhưng anh đoán con người tội nghiệp này phải mất đi nửa trọng lượng. Má anh ta hóp xuống và râu bạc dần. Ando đến bên cạnh giường và gọi nhẹ “ Anh Asakawa” Không có tiếng trả lời, Ando định chạm lên vai anh ta nhưng ngần ngại và quay lại để xin phép bác sĩ Wada. Wada gật đầu và Ando đặt 1 tay lên vai Asakawa, làn da dưới lớp áo không có sự đàn hồi. Anh có thể cảm thấy xương vai, và vô tình thụt tay lại, không hề có phản ứng. Quay đi khỏi giường bệnh, Ando hướng về phía Wada, hỏi, “Lúc nào anh ta cũng thế này sao?” “Đúng.” Wada trả lời dứt khoát. Asakawa đã được đưa vào viện từ nơi xảy ra tai nạn vào ngày 21 tháng Mười, nghĩa là đã mười lăm ngày anh ta không nói, không khóc, không cười, không tức giận, không ăn, không tự đi tiểu tiện hay đại tiện. “Anh nghĩ điều gì đã gây ra như thế, thưa bác sĩ?” Ando hỏi bằng giọng lịch sự nhất có thể. “Đầu tiên chúng tôi nghĩ anh ta bị chấn thương não trong vụ tai nạn, nhưng các xét nghiệm không cho thấy sự bất thường nào cả. Chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân tâm lý.” “Cú sốc?” “Chắc có lẽ thế.” Có lẽ cú sốc vì mất vợ và con gái cùng một lúc đã hủy hoại tinh thần Asakawa. Nhưng Ando tự hỏi liệu đó có phải là nguyên nhân duy nhất. Có lẽ vì đã xem những tấm ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn, Ando tưởng tượng hình ảnh lúc va chạm rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên. Và mỗi khi tái hiện lại nó, ánh mắt anh lại hút về phía ghế phụ, chiếc đầu máy video nằm ở đó. Nó cứ hiện ra ngày càng lớn trong tưởng tượng của anh. Tại sao Asakawa lại mang chiếc VCR theo? Anh ta đưa nó đi đâu? Giá mà người đàn ông này có thể giải thích được. Ando kéo một chiếc ghế lại gần gối của Asakawa rồi ngồi xuống. Anh nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Asakawa trong một lúc, cố tưởng tượng người đàn ông tội nghiệp này đang lạc bước và phiêu diêu trong cõi mộng nào. Sống ở đâu vui sướng hơn, anh tự hỏi, thế giới thực tại hay là thế giới ảo ảnh? Có lẽ vợ con Asakawa vẫn còn sống ở thế giới trong mơ của anh ta. Có lẽ ngay lúc này anh ta đang bế con gái mình trong lòng, chơi đùa với đứa bé. “Anh Asakawa,” Ando gọi, với tất cả sự đồng cảm của một người cảm thấy nỗi đau tương đồng. Vì Asakawa là bạn thời phổ thông của Ryuji, anh ta phải ít hơn Ando hai tuổi. Nhưng nhìn anh ta bây giờ, người ta sẽ nghĩ anh ta đã quá sáu mươi. Điều gì đã gây ra sự thay đổi như vậy? Nỗi buồn thúc đẩy quá trình lão hóa. Ví dụ như, Ando thấy rằng chính anh đã già đi nhanh chóng trong năm vừa qua. Trước kia, anh thường nghe rằng trông anh trẻ hơn tuổi, nhưng bây giờ, mọi người thường nghĩ anh già hơn tuổi thực sự của mình. “Anh Asakawa,” anh gọi lần thứ hai. Wada không thể chịu đựng khi chứng kiến như vậy. “Tôi không nghĩ anh ta có thể nghe anh gọi.” Điều đó đúng. Cho dù Ando có gọi tên Asakawa bao nhiêu lần, cũng không có phản ứng nào cả. Anh từ bỏ và đứng dậy. “Anh ta sẽ hồi phục chứ?” Wada giơ hai tay. “Có trời mới biết.” Các bệnh nhân như Asakawa có thể khá hơn hoặc xấu đi mà không có gì báo trước. Y học thường bó tay trong những việc dự đoán điều gì đang chờ đợi phía trước đối với những trường hợp như thế này.“Mong anh báo cho tôi nếu có bất cứ thay đổi nào về tình trạng của anh ta.” “Được rồi.” Ở lại lâu hơn không ích gì nữa. Ando và Wada cùng rời phòng. Đến cửa Ando dừng lại và nhìn Asakawa lần cuối. Anh không thể tìm thấy một chút thay đổi nào dù nhỏ nhất. Asakawa vẫn dán ánh mắt chết lịm lên trần nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui