Vòng Vây Hoa Hồng Phu Nhân Độc Ác Tổng Tài Nguy Hiểm


- “Tôi tưởng cô đã học được bài học quý giá từ những vụ lần trước rồi chứ? Không ngờ cô vẫn chậm tiêu đến như vậy! Là do cô không muốn hiểu hay là do đầu óc bã đậu khó tiếp thu?”
Thiên Di nhìn thẳng về phía cửa rồi cố ý nói:
- “Thần! Anh đã nghe rõ tất cả những điều mà Minh San vừa nói rồi chứ?”
Minh San hốt hoảng quay lại nhìn ngay lập tức, nhưng lại không thấy ai đứng ở cửa.

Ngay khi cô ta xoay mặt lại thì lập tức một cú tát thật mạnh giáng xuống thẳng vào mặt cô ta.

Minh San té ngã xuống đất, tay ôm một bên má vừa bị đánh đang phồng rộp cả lên, trên má còn hẳn rõ năm ngón tay đỏ chót của Thiên Di.

Cô ta tức giận hét lớn:
- “Cô điên rồi à? Ai cho cô có quyền đánh tôi?”

Thiên Di cúi xuồng gần với Minh San, bóp thật chặt cầm của cô ta khiến Minh San đau đến ứa nước mắt nhưng không thể phản kháng lại được:
- “Ba cô không dạy được cô thì tôi thay ông ấy dạy dỗ cô, coi như làm tròn bổn phận của một người chị.

Ông ấy sẽ cảm thấy thế nào khi đứa con gái yêu của ông ta cứ luôn miệng mắng người khác bằng mấy lời bẩn thỉu? À, đúng rồi, chắc là phải hài lòng lắm.

Vì mấy lời ngu dốt thốt ra từ miệng cô là do chính ông ta dạy bảo nên cơ mà! Đúng là ‘hổ phụ sinh hổ tử’, ‘con hơn cha là nhà có phúc mà’! Tiền tôi kiếm được bằng việc gì là chuyện của tôi, dù cho đó có là leo lên giường người khác đi nữa thì cũng là tôi leo, chứ tôi đâu có bắt cô leo! Hôm nay tôi chỉ cảnh cáo, cô tốt nhất nên quản cho thật tốt cái miệng của mình! Nếu lần sau cô vẫn không biết dùng não suy nghĩ mà đi gây chuyện với tôi, tôi sẽ tặng cho ba cô xác con gái của ông ta làm quà mừng thọ đấy!”
Minh San hoảng sợ nhìn Thiên Di chằm chằm, cô ta không ngờ Thiên Di lại ghê gớm đến như vậy, còn đòi doạ giết cô ta.

Thiên Di thấy vẻ sợ hãi trên mặt Minh San thì rất hài lòng, cô nói nhỏ đủ để chỉ mình Minh San nghe thấy rõ:
- “À, tôi phải cảm ơn chuyện cô bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của tôi.

Chắc cô không ngờ rằng người vào phòng tôi lại là Hạo Thần đâu nhỉ? Nhờ cô, chúng tôi chính thức là vợ chồng rồi, tôi còn tưởng anh ta không muốn tôi, hoá ra trên giường anh ta lại mãnh liệt như thế! Cô không tin thì cứ trực tiếp hỏi Thần, còn không thì hỏi cái tên đêm đấy cô đưa vào phòng tôi, hỏi xem hắn có làm gì được tôi chưa, hay là vừa vào đã bị Thần tống cổ ra ngoài rồi?”
Thiên Di phủi lại quần áo trên người cho phẳng phiu rồi cùng Ngọc Lam bước ra khỏi cửa hàng.

Mấy cô bạn lúc này vội vã chạy lại đỡ Minh San đứng dậy, còn Minh San lúc này đơ cả ra.

Hai mắt cô ta hằn lên những tia đỏ tức giận, nhưng cũng kèm theo đó là sự hoang mang tột độ.

Âu Thiên Di doạ giết cô ta, cô ta làm gì còn tâm trí nào để chọc ghẹo Thiên Di thêm nữa? Cô nhân viên bán hàng tội nghiệp thở phào nhẹ nhõm khi thấy mấy vị ‘thượng đế’ này lần lượt rời khỏi cửa hàng.


Cũng may không có xảy ra vụ đánh lộn nào, nếu không cô có làm cả đời cũng không thể nào đền nổi giá trị của mấy món hàng này! Nếu ngày nào đi làm mà cũng gặp mấy người thế này thì chắc cô sẽ sớm bị bệnh tim mất!
Thiên Di và Ngọc Lam rời khỏi trung tâm thương mại, trên đường ra bãi đỗ xe, Ngọc Lam liền bảo:
- “Lúc nãy cậu nói gì mà Âu Minh San đơ cả ra vậy? Không phải là do cậu doạ giết đó chứ?”
- “Không đâu, đương nhiên là có tin thú vị hơn nhiều rồi! Mà giờ mình phải về nhà rồi, cậu về một mình đi”
- “Hôm nay mình định qua nhà cậu ngủ một đêm, cậu là bận đi đâu à?”
Thiên Di cố thản nhiên đáp:
- “Ừ, mình sẽ dọn qua sống chung với Hạo Thần”
Ngọc Lam kinh ngạc nhìn Thiên Di, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin.
- “Cậu là thật sự muốn trở thành người vợ đúng nghĩa của Hạo Thần à? Sao lại đột ngột sống cùng?”
- “Vợ chồng sống chung nhà là chuyện đương nhiên, dù có là trên danh nghĩa thì bọn mình vẫn được xem là vợ chồng, nếu không sống chung mới là kì lạ.

Nếu đã là một vở kịch thì cũng phải diễn cho thật tròn vai, như vậy người khác mới không có cơ hội nghi ngờ”
- “Rốt cuộc chừng nào cậu mới chịu giải thích rõ ràng mọi chuyện với mình đây? Tuy mình ủng hộ cậu và Hạo Thần nhưng còn chuyện giữa hai người là sao chứ? Cuộc hôn nhân này của hai người hoàn toàn không bình thường chút nào”

- “Giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, mình không thể nói rõ được.

Cậu chỉ cần biết hiện tại mình là vợ hợp pháp của Hạo Thần và cuộc hôn nhân này hoàn toàn là thật”
- “Vậy còn tình cảm? Tình cảm giữa hai người cũng là thật?”
Giữa bọn họ, có tình yêu sao? Không thể nào, bọn họ chỉ đang lợi dụng nhau vì mục đích riêng mà thôi.

Thiên Di khẳng định:
- “Không, sẽ không có bất kì tình cảm thật lòng nào giữa bọn mình, và trong tương lai cũng vậy.

Điều đó là không cần thiết cho một cuộc hôn nhân thương mại thế này”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận