Vọng Tưởng Với Anh

Sau khi nhận lời mời của tiết mục, hai người đi ghi hình phỏng vấn trước.

Ngu Miểu vào phỏng vấn trước.

"Nguyên nhân tham gia chương trình này là gì?" Nhân viên công tác hỏi vấn đề này theo thường lệ.

Trước khi đến Ngu Miểu đã nghĩ kỹ đáp án tiêu chuẩn của vấn đề này, cười nói: "Đóng máy phim nên nghỉ ngơi, muốn ở cùng với anh ấy lâu hơn. Tiết mục trước đó tôi đã xem, rất thú vị, hy vọng chúng tôi cũng có thể có được hồi ức tốt đẹp như vậy."

"Có việc gì muốn làm cùng cậu ấy không?" Nhân viên công tác lại hỏi.

Ngu Miểu nghĩ nghĩ, trước đó cô và Vấn Cảnh Hòa cũng đã đi đến công viên trò chơi v.v ở trong tiết mục, cho nên lần này cần không giống vậy.

"Xem phim?" Cô có chút không xác định mà mở miệng: "Bởi vì chúng tôi không có cách nào đến rạp chiếu phim cùng nhau xem phim, cho nên rất muốn đi."

Nhân viên công tác vì nguyện vọng mộc mạc này cũng nở nụ cười, sau đó lại hỏi: "Còn gì không?"

"Việc hai người có thể làm cùng nhau, tôi đều rất muốn làm." Ngu Miểu cong mắt trả lời.

Đến lượt Vấn Cảnh Hòa phỏng vấn, tổ tiết mục tự nhiên cũng hỏi một vài vấn đề giống nhau.

"Lý do tham gia tiết mục rất đơn giản, bởi vì muốn có một đoạn hồi ức tốt đẹp với cô ấy, vừa lúc chúng tôi đều có thời gian, cơ hội như vậy rất hiếm có." Thần sắc Vấn Cảnh Hòa nghiêm túc nói.

Nhân viên công tác cười nói: "Hai người đã liên hệ đáp án trước sao? Trả lời cũng giống nhau như đúc."

Gương mặt Vấn Cảnh Hòa nháy mắt trở nên dịu dàng, âm thanh mỉm cười mở miệng: "Bởi vì chúng tôi tâm linh tương thông đi."

"..." Nhân viên công tác vô hình ăn một miếng cơm chó tỉnh lại một lần nữa, hỏi: "Có việc gì muốn làm trong tiết mục hay không?"

Vấn Cảnh Hòa dường như không do dự một giây nào, cười nói: "Cô ấy vì bộ phim này mà luôn quản lý dáng người, trong lúc quay phim cũng gầy đi rất nhiều, muốn làm chút đồ ăn ngon, nuôi cô ấy lại dáng."

Lời này vừa ra, nhân viên công tác sau màn ảnh cũng không nhịn được mà kinh hô.


"Cậu biết tiết mục của chúng tôi dường như đều là do khách mời nam nấu cơm sao? Không nghĩ đến cậu cũng biết."

Vấn Cảnh Hòa khẽ cười nói: "Biết nấu cơm là cơ bản đi."

Đoạn phỏng vấn trước đó này, được đăng lên vào ngày hôm sau.

... Mỗi ngày đều hỏi, khi nào thì hai vị kết hôn?

... Cứu mạng, Dư Ôn sao có thể ngọt như vậy!!!

... Rõ ràng đều không cùng khung hình, nhưng sự ăn ý này thật sự cắn chết tôi

... Vấn Cảnh Hòa nói đúng! Đàn ông biết nấu cơm là cơ bản!

... Hu hu hu ai nhìn có thể không cắn Dư Ôn!

***

Tổ tiết mục chỉ là bao một cái đảo nhỏ trên bờ biển có phong cảnh rất tốt, bốn phía đều là biển rộng. Lại bởi là tháng 5, ấm áp ướt át, gió biển cuốn theo hương hoa, bay đầy chóp mũi.

Ngu Miểu vừa đến đã thích nơi này trong nháy mắt.

"Oa, nơi này thật yên tĩnh." Cô không khỏi cảm khái.

Mới đi từ Định Hải phồn hoa đến đảo nhỏ này giống như đi vào một thế giới mới, hoàn toàn là không gian khác biệt.

Vấn Cảnh Hòa thấy Ngu Miểu nhìn xung quanh, dường như đều nhìn từng chỗ của biệt thư này, anh đi theo sau, ánh mắt vẫn luôn ở trên người cô.

"Chúng ta lên phòng ngủ nhìn xem!" Ngu Miểu hưng phấn đi lên tầng hai.

Phòng ngủ hướng về phía mặt trời, cửa sổ thật lớn vừa mở là ra ban công, cách đó không xa phía trước là biển rộng màu lam, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy con hải âu bay qua.


Ngu Miểu dựa vào trên lan can, không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Phong cảnh chỗ này cũng quá là đẹp đi!"

Vấn Cảnh Hòa cười đi vào bên cạnh cô, nghiêng mắt nhìn cô nói: "Rất thích nơi này sao?"

Ngu Miểu dùng sức gật gật đầu: "Thích!"

Vấn Cảnh Hòa cong môi cười nói: "Nếu Miểu Miểu thích thì về sau chúng ta lại đến nghỉ phép đi."

Ánh mắt Ngu Miểu sáng lên, vội vàng đáp: "Được!"

Đã dạo xong biệt thự, hai người đi xuống lầu, tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị nhiệm vụ đang chờ hai người.

Hai người đã xem qua tiết mục, cho nên đối với hình ảnh như vậy cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Ngu Miểu cười hỏi: "Nói đi, muốn chúng tôi làm cái gì?"

Nhân viên công tác trực tiếp đưa thẻ nhiệm vụ qua: "Lần này theo quy chế tích phân, nếu không đạt được tích phân trong quy định, những việc hai người muốn làm sẽ không làm được."

Ngu Miểu:???

Không hổ là tổ tiết mục...

Nói xong, tổ tiết mục liền liệt kê các việc hai người muốn làm trong bảy ngày trước đó đã hỏi, thậm chí phía dưới còn có tích phân.

Xem phim 10 điểm, ngắm mặt trời mọc 10 điểm, cùng nhau làm nhẫn thủ công 20 điểm...

Ngu Miểu: "..."

Vấn Cảnh Hòa trực tiếp hỏi: "Chúng tôi tranh tích phân như thế nào?"


"Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có tích phân tương ứng." Nhân viên công tác giải thích lại nhìn qua phía Ngu Miểu: "Hai người đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên."

Lúc này Ngu Miểu mới mở phong thư ra, trên thẻ nhiệm vụ bên trong viết: Cùng nhau làm cơm trưa (5 điểm).

"Chỉ có 5 điểm sao?" Cô có chút kinh ngạc.

Nhân viên công tác cười nói: "Đây là bởi vì hai người vừa đến, cho nên cho hai người nhiệm vụ làm nóng người, sau đó sẽ không đơn giản như vậy."

Ngu Miểu: "..."

Quả nhiên, cái gì chữa lành thả lỏng đều là giả!

***

Tổ tiết mục thậm chí còn không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hai người, tất cả đều dựa vào bản thân.

Vì vậy hai người chỉ có thể lấy xe tổ tiết mục đi siêu thị gần đó mua đồ ăn, mà siêu thị này cách chỗ ở của bọn họ nửa tiếng đi xe, cũng không tính là rất gần.

Siêu thị không có bao nhiêu người, những vẫn nhận ra hai người, nhưng có nhân viên công tác chu toàn, cơ bản không ảnh hưởng việc quay hình.

Bởi vì đã nghĩ mua nguyên liệu nấu ăn gì, cho nên hiệu suất của hai người rất cao.

Cơm trưa vẫn là do Vấn Cảnh Hòa làm như cũ, mà Ngu Miểu chỉ ở một bên hỗ trợ rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.

"Bình thường hai người lúc nấu cơm là nhân vật gì?"

Ngu Miểu cười trả lời: "Anh ấy phụ trách làm, tôi phụ trách ăn."

Đáp án này tổ tiết mục cũng không ngoài ý muốn, cười hỏi: "Nghe nói cô đã làm cơm cho Vấn Cảnh Hòa, cô cảm thấy nếu cô làm tiếp cậu ấy còn nguyện ý ăn không?"

Trước đó Ngu Miểu đã làm một lần, chỉ là hương vị kia thật sự không quá ổn, cho nên rốt cuộc cũng không dám nếm thử.

Tuy vấn đề này hỏi chính là Ngu Miểu nhưng cô lập tức nhìn Vấn Cảnh Hòa ở một bên hỏi: "Nếu em lại làm, anh nguyện ý ăn không?"

Vấn Cảnh Hòa cong cong môi, cười trả lời: "Anh nguyện ý ăn, chỉ là đến lúc đó em đừng tự trách là được."

Khóe môi Ngu Miểu hơi hơi giơ lên, hiển nhiên rất vừa lòng với đáp án của Vấn Cảnh Hòa.


Rõ ràng là một đề tặng mạng, nhưng lại bị Vấn Cảnh Hòa hóa giải dễ dàng, ngay cả tổ tiết mục cũng không nhịn được mà kinh ngạc.

"Em đây vẫn là không làm." Ngu Miểu lập tức trả lời.

Trước đó cô làm thật sự rất khó ăn, có thể sắc mặt của Vấn Cảnh Hòa không thay đổi mà ăn hết. Lúc ấy cô còn tưởng hương vị không tồi, kết quả tự mình nếm một miếng mới phát hiện, dường như là loại khó có thể ăn, cho nên lúc ấy cũng rất tự trách.

Cơm trưa rất nhanh đã làm xong, phong phú đến mức nhân viên công tác cũng không nhịn được lại đây muốn ăn.

Đạo diễn cười nói: "Trong các khách mời, trù nghệ của cậu có thể đứng trong top 3."

"Tốt hơn anh Lục không?" Vấn Cảnh Hòa cười hỏi.

Đạo diễn lén gật gật đầu.

Ngu Miểu có chung vinh dự, cười tủm tỉm nói: "Vốn dĩ anh ấy rất lợi hại!"

5 điểm dễ dàng đến tay, hai người chuẩn bị nghỉ một lát, kết quả tổ tiết mục lại giải quyết.

"Có đồng ý tham gia thi đấu cầu lông không? So với nhân viên công tác, cái loại có tích phân ấy." Đạo diễn trực tiếp hỏi.

Ngu Miểu dường như là lập tức hỏi: "Bao nhiêu tích phân?"

"20."

"Rất nhiều đấy!" Cô không nhịn được mà trở nên vui sướng.

"Nếu thua thì trừ 10 điểm."

Ngu Miểu:?

"Nhưng trước mắt chúng tôi chỉ có 5 điểm." Vấn Cảnh Hòa khẽ nhíu mày.

Đạo diễn hơi hơi mỉm cười, hiểu rõ lòng người nói: "Không sao cả, có thể mượn trước, lúc sau trả."

Ngu Miểu: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui