Dương Xuân không có chỗ ở, vừa mới trở về nên chẳng có nơi nào để đi, hắn lang thang trên phố, nhìn con đường nhộn nhịp mà rối bời.
Không biết nên dừng chân ở đâu, cứ như này cũng không phải là cách, y còn phải tìm một nơi ở dài lâu một chút, sau đó tìm một chỗ thật tốt để mở tửu lầu.
Mong muốn của y chỉ có vậy, được mở một tửu lầu, được thu tiền đếm không xuể.
Nhiều và nhiều hơn nữa, lúc trẻ khổ cực, bây giờ hắn không muốn phải lao lực như xưa.
Muốn vừa lòng người lại sầu lòng mình, ai lại muốn phải làm những chuyện ti tiện như lúc trước, thoát được ác mộng đó, Dương Xuân vui sướng vô cùng.
Dừng chân ngay quán trọ Diệp Thiên, Dương Xuân không chần chừ gì mà lập tức bước vào.
Từ Tôn Châu đến đây xa xôi vô cùng, đã vậy còn chưa được nghỉ ngơi một phen, hiện tại vừa hay gặp được quán trọ này, dặn lòng ở đây đến mai vậy.
Sau đó hắn sẽ tìm một nơi thật tốt để xây dựng một tửu lầu, tạo riêng cho bản thân một ngôi nhà rộng lớn trên đất mẹ.
...!
Trong quán trọ Cố Thanh đang cùng thuộc hạ bàn việc.
"Đại nhân, ngày mai cần phải đi đến Triết Hạ một chuyến, triều đình đã phát bốn vạn lượng để đắp cho xong con đê đó.
Nếu không tức nước vỡ bờ bá tánh lại khổ!" Lộ Tử Thần nhìn Cố Thanh nói.
Ánh mắt luôn dán sát vào người Cố Thanh, mỗi một cử chỉ đều chưa từng bỏ qua.
Lúc này người trong khách điếm đã tản dần, trong phút chốc cũng chỉ còn vài người.
Cố Thanh đang dự định sẽ nói vài lời cùng với Lộ Tử Thần, nào ngờ chỉ mới một cái chớp mắt đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Cố Thanh dám chắc, người đó không ai khác chính là Dương Xuân.
Mùi hương hoa nhài, cùng với dáng người mảnh khảnh, còn ai khác ngoài Dương Xuân?
Cho dù chỉ là thoáng nhẹ qua, nhưng sâu thẳm trong trái tim đã là muôn hồi kích động.
"Là hắn, hắn vẫn còn ở ngay đây!" Cố Thanh vui mừng đứng dậy, mặc kệ trước mặt là ai.
"Đại nhân, khoan đã, ngài định đi đâu?" Lộ Tử Thần thấy y đứng lên muốn đi thì hốt hoảng kéo lại.
Rõ ràng đang cùng bàn chuyện, sao có thể nói đi liền đi chứ?
Chớp mắt khi Cố Thanh cố gắng kéo tay Lộ Tử Thần ra thì đã không còn nhìn thấy Dương Xuân.
Cảm nhận việc tốt của mình đang bị phá hủy, Cố Thanh tức đến đen mặt, một phát hất thẳng tay Lộ Tử Thần.
"Tránh ra!" Giọng nói dứt khoát, âm giọng phát ra như đinh thép đã thành công khiến người bên cạnh giật mình hoảng hốt nhìn y.
"Không chọc giận ngài, nếu không có gì vậy thì thuộc hạ xin cáo lui."
Sau khi Lộ Tử Thần rời khỏi, không khí lập tức trở nên trầm lặng.
Cố Thanh chợt nhớ, bản thân đang bỏ sót một cơ hội, sau bao nhiêu năm xa cách, lần này người đã ở ngay trước mặt, cho dù như thế nào cũng không thể buông tay.
Ngay lập tức y liền đi đến chỗ chưởng quầy, gấp gáp hỏi: "Vừa rồi nam nhân lam y lúc nãy ở phòng nào vậy?"
Xung quanh hơi trầm lặng, chưởng quầy cũng không biết vị này và vị kia có quen biết hay không, ngộ nhỡ người này không tốt, có phải lại làm ảnh hưởng đến vị kia hay không?
"Khách quan muốn tìm vị kia? Vậy hai người có quen biết hay không?" Chưởng quầy muốn xác nhận một chút, rồi mới nói với y Dương Xuân ở phòng nào.
Nếu như không có gì trở ngại, ông cũng không dự định ngăn lại.
"Ta và hắn là cố nhân, tình cờ sau nhiều năm cách biệt đã gặp lại nhau, nhưng hắn có vẻ đã quá vội mà lướt qua ta.
Chưởng quầy, có thể cho ta được biết, hắn vừa đến phòng nào?"
Giọng nói Cố Thanh vô cùng nghiêm túc, mang theo quyết đoán, nếu như hôm nay chưởng quầy này không cho hắn lên đó, thì hắn sẽ ở đây ăn vạ cho đến khi được.
"Ta hỏi một lần cuối, lam y lúc nãy đã lên phòng nào rồi?" Cố Thanh hơi mất khống chế.
Rất muốn xông vào từng phòng một, nhưng lại sợ người khác sẽ rất khó chịu và vướng víu, vì vậy chỉ trông cậy vào ông mà thôi.
"Vậy thì khách quan không được gây sự đó, quán trọ này chỉ vừa mới có, ta không muốn đến sáng mai lại thành một đống hỗn độn!" Chưởng quầy khó xử lắc đầu.
Trong một tháng đã có hơn ba lần quán trọ bị phá, số vật dụng trong đây chỉ vừa mới thay cách đó ba ngày.
Đối với việc này thật sự vô cùng kinh hãi, biết bao nhiêu công sức đều đổ vào đây, nói phá là phá thì phải làm sao đây?
...!
Cố Thanh nói với chưởng quầy đó cả một ngày trời, cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhìn thời gian đã chạng vạng tối, ngay lúc này muôn vàn cảm xúc đã bắt đầu bao lấy y.
Cố Thanh đứng ở cửa phòng một lúc thật lâu, do dự chẳng gõ cửa.
Không biết sau khi y mở cửa, điều đầu tiên nên nói như thế nào?
Lâu quá không gặp?
Ngươi sống có tốt không?
Đã có...!đã có một ai đó...!trong tim chưa?
Và cuối cùng y có thể bù đắp không, trả lại những tổn thương mà hắn đã gặp phải, trả lại những tháng ngày vui vẻ còn vương trên đôi môi thiếu niên, không phải như hiện tại ngay cả gặp lại cũng không dám đối mặt.
...!
Hoàng cung.
Trong cung nô nức trang trí, sắp đến sinh thần của Lý Thiên Thành, Diệp Vân Âm đã sai người chuẩn bị một bữa tiệc linh đình.
Trong đó còn tuyển ra không ít nữ nhân xinh đẹp, múa một điệu múa khiến hoàng đế thất hồn lạc phách.
Đây cũng là ý kiến của Duệ Ảnh và Liễu Yến, và cũng là ý chỉ của đại hãn.
Lần này Diệp Vân Âm không thể giở trò tránh né, hoặc là khuất phục, hoặc là tự mình tìm đường chết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...